Bà Cốt Giới Giải Trí

Chương 27-3: Oán khí




Nghiêm Phạm hỏi: “Vậy tối hôm qua…”

Ánh mắt của Trường Tuế tối sầm lại: “Để cô ấy chạy rồi.”

Nói đúng ra là cô thả cô ấy chạy.

Nếu như lúc đó cô muốn ngăn thì nhất định có thể ngăn cô ấy lại, nhưng chỉ trong một ý niệm, cô đã thả cô ấy chạy.

Nghiêm Phạm hỏi: “Vậy tiếp theo phải làm thế nào?”

“Lại bắt về là được.” Trường Tuế chậm rãi uống một ngụm nước rồi nói: “Lúc đầu tôi cũng không đáp ứng sẽ bắt được cô ấy trong lần này.”

Nghiêm Phạm nhìn cô với vẻ lo lắng: “Cô làm được không? “

Dáng vẻ của Trường Tuế tối hôm qua thật sự khiến người khác lo lắng.

Trường Tuế khẽ nhếch môi: “Nếu như tôi không được thì không ai có thể làm được.”

Nghiêm Phạm thấy nụ cười quen thuộc trên khóe môi cô liền yên tâm.

“Có thể nói cụ thể về chuyện của ngày hôm qua cho tôi nghe không?” Ông ấy không nhịn được tò mò.

Trường Tuế hời hợt nói: “Là tôi đã đánh giá thấp cô ấy.”

Đánh giá thấp hận ý và oán khí trên người cô ấy.

Càng đánh giá thấp những tổn thương và đau khổ mà cô ấy từng gánh chịu.

Tối hôm qua, sau khi cô tiếp thu những ký ức đó của Vương Văn Đình, những cảm xúc đen tối đó thậm chí trong nháy mắt khiến cô nảy sinh ý định để cho Vương Văn Đình giết hết những kẻ đó một cách thống khoái.

Cho đến khi bình tĩnh lại mới biết được điều đó là không thể.

Nếu như Vương Văn Đình không thể kịp thời dừng tay lại, thứ chờ đợi cô ấy sẽ là hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Vì mấy kẻ cặn bã mà bồi thường đời đời kiếp kiếp của mình, thật sự không đáng.

Trường Tuế đột nhiên nói: “Lát nữa tôi muốn đến một nơi, ông giúp tôi gọi đội trưởng Lâm nhé.”

Nghiêm Phạm hỏi: “Đi đâu?”

Trường Tuế nói: “Đi tìm Lư Văn Hạo.”

Nghiêm Phạm: “Lư Văn Hạo? Hắn là ai?”

Ánh mắt của Trường Tuế trở nên lạnh lẽo: “Người tiếp theo Vương Văn Đình muốn giết.”

Trương Diệu Hoa, Ngụy Chí Mẫn, Lư Văn Hạo.

Tiếp theo sẽ là Mạnh Kỳ, người đã dụ dỗ cô ấy đến ký túc xá nam.

Đây là bốn người xếp ở vị trí đầu tiên.

Tối hôm nay có lẽ đã đến phiên Lư Văn Hạo.



“Làm sao cô biết kẻ đã tấn công tình dục cô ấy là ai?”  Đội trưởng Lâm vừa lái xe vừa hỏi Trường Tuế đang ngồi ở hàng ghế sau.

Chuyện này ở trường trung học Khải Quang chỉ có lãnh đạo trường học biết.

Chuyện này là tư liệu bảo mật trong nội bộ.

Ông ấy cũng vì đang điều tra vụ án này mới phát hiện, mặc dù Vương Văn Đình đã báo cảnh sát, nhưng phía cảnh sát căn bản không hề lập án.

Không có bất cứ tư liệu nào.

Ông ấy phải phí không ít công sức mới cầm được danh sách này.

Trường Tuế không trả lời câu hỏi của ông ấy, giải thích ra quá phiền phức, cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Ngoài cửa sổ ánh mặt trời tỏa sáng, chỉ là cô gái nở nụ cười dịu dàng và điềm tĩnh trong bức ảnh đó không cách nào cảm nhận được nữa.

Thấy Trường Tuế né tránh vấn đề đó nên đội trưởng Lâm cũng không hỏi lại mà chuyên tâm lái xe.



Sau khi Trương Diệu Hoa và Ngụy Chí Mẫn lần lượt tự sát, Lư Văn Hạo liền trở thành chim sợ càng cong.

Ba mẹ của Lư Văn Hạo cũng sợ hãi, bọn họ chỉ có một đứa con độc nhất là Lư Văn Hạo.

Sau khi xảy ra chuyện của Trương Diệu Hoa và chủ nhiệm lớp, có một số tin đồn được truyền ra ngoài, Lư Văn Hạo liền bị dọa không nhẹ.

Đầu tiên là mẹ của Lư Văn Hạo lập tức tạm dừng công việc, trông coi cậu ta một tấc cũng không rời. Sau khi xảy ra chuyện của Ngụy Chí Mẫn, ngay cả ba của Lư Văn Hạo cũng tạm dừng công việc để trở về nhà. Đặc biệt là sau khi bọn họ biết được cách chết của Ngụy Chí Mẫn, ai cũng không dám ngủ, hai vợ chồng luân phiên gác đêm mỗi khi trời tối.

Lư Văn Hạo không dám ngủ trong phòng mình, buổi tối liền ngủ trong phòng khách, để đèn suốt đêm, ba mẹ cậu ta luân phiên nhau một người thì ngủ cùng cậu ta, một người thì cố gắng tỉnh táo để canh gác.

Nhưng dù vậy, Lư Văn Hạo vẫn bừng tỉnh vì ác mộng mỗi đêm.

Trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi, Lư Văn Hạo gầy hơn mười cân, thiếu niên mười tám tuổi, khuôn mặt tiều tụy phù phiếm, trong mắt đều là tia máu đỏ, quầng thâm dưới mắt đậm màu giống như nửa tháng này không hề ngủ.

Ba mẹ của Lư Văn Hạo cũng mang khuôn mặt tiều tụy mệt mỏi.

Hiển nhiên mấy ngày nay bọn họ đã bị dày vò không ít.

Sau khi đội trưởng Lâm giới thiệu thân phận của Trường Tuế cho bọn họ xong, một nhà ba người đều giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, trong mắt phát ra ánh sáng kinh người.

Ban đầu, ba của Lư Văn Hạo đối với chuyện quỷ thần là khịt mũi xem thường, nhưng sau khi Ngụy Chí Mẫn xảy ra chuyện, ông ta không thể không tin.

Ông ta không biết Trương Diệu Hoa.

Nhưng Ngụy Chí Mẫn và Lư Văn Hạo từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ông ta hiểu rất rõ.

Ngụy Chí Mẫn tuyệt đối không phải là loại người sẽ vì cái chết của Vương Văn Đình mà tự sát đền tội, huống chi còn chết bằng cách cắt đứt bộ phận sinh dục của chính mình.

Nghe ba của Ngụy Chí Mẫn nói, chữ viết để lại trên mặt gương lúc đó không phải là bút tích của Ngụy Chí Mẫn…

Lư Kiện Phong chỉ có một đứa con trai như vậy, từ nhỏ liền xem như bảo bối mà nuôi dưỡng, bây giờ cũng lo lắng phát hoảng.



Trường Tuế bảo đội trưởng Lâm và Nghiêm Phạm ở lại trong xe, một mình cô đi vào nhà họ Lư.

Lư Kiện Phong vừa ngồi xuống liền nói: “Tôi nghĩ mãi cũng không ra, rõ ràng là cô ta thích Văn Hạo, là tự nguyện, tại sao bây giờ lại tự sát, lại còn nhập hồn giết người…”

Trường Tuế lạnh lùng ngắt lời của ông ta: “Ông Lư là thật sự nghĩ không ra, hay là đã biết mà còn giả vờ hồ đồ?”

Lư Kiện Phong nhất thời sửng sốt, có chút không kịp phản ứng là Trường Tuế đang nói mình.

Dù sao cũng chưa có ai nói chuyện không khách khí với ông ta như vậy bao giờ.

Trường Tuế vừa nói ra câu này, Lư Văn Hạo và mẹ của cậu ta đang ngồi trên sô pha đều thay đổi sắc mặt.

Lư Kiện Phong nhíu mày không vui nói: “Cô Khương có ý gì?”

Trường Tuế lạnh lùng nhìn hắn: “Ông Lư hà tất phải lừa mình dối người, từ đầu đến đuôi đều không hề tự nguyện, cũng không có thích, ngược lại là Lư Văn Hạo từng tỏ tình với Vương Văn Đình nhưng bị cô ấy lấy lý do việc học quan trọng để từ chối.” Cô nói xong thì nhìn về phía Lư Văn Hạo: “Tôi nói không sai chứ?”

Lư Văn Hạo chấn động toàn thân, không dám tin nhìn cô chằm chằm, trong mắt toát ra khủng hoảng sâu sắc.

Chuyện cậu ta tỏ tình với Vương Văn Đình chỉ có Trương Diệu Hoa và Ngụy Chí Mẫn biết, sao cô lại biết?!

Đôi mắt đen nhánh lạnh lùng của Trường Tuế dường như có thể nhìn sâu vào nơi âm u hẻo lánh nhất trong nội tâm của cậu ta, cô nhìn chằm chằm cậu ta và nói với giọng lạnh lùng: “Là Lư Văn Hạo và hai người khác lợi dụng sự lương thiện của Vương Văn Đình để lừa cô ấy vào ký túc xá nam và luân phiên hãm hiếp cô ấy. bọn họ thậm chí còn quay video để uy hiếp cô ấy, nếu như cô ấy nói ra thì bọn họ sẽ đăng video lên mạng.”

Lư Văn Hạo nhìn Trường Tuế với vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.

Chuyện cậu ta tỏ tình.

Chuyện video.

Không thể có người thứ năm biết được.

“Cô Khương!” Lư Kiện Phong quát lên: “Nói chuyện cần phải có chứng cứ, cẩn thận họa từ miệng mà ra.”

Lư Văn Hạo và bà Lư đều bị tiếng quát đó làm cho giật mình.

Trường Tuế lại vô cùng bình tĩnh, cô bưng tách trà trên bàn trà lên và chậm rãi nhấp một ngụm, sau đó nhếch miệng, giọng nói nhẹ nhàng: “Ông Lư không cần lo lắng, tôi đã bảo đội trưởng Lâm ở lại trên xe là vì có thể nói chuyện thoải mái. Những lời vừa nãy của tôi không có ý gì khác, chính là muốn nói cho các vị biết rằng tôi không phải là kẻ lừa đảo. Tôi biết tất cả những chuyện đã xảy ra giữa Lư Văn Hạo và Vương Văn Đình. Về điểm này, hẳn là cậu rất rõ ràng chứ?” Trường Tuế nói xong nhìn về phía Lư Văn Hạo.

Lư Văn Hạo không dám nhìn vào mắt cô, cứng mặt gật gật đầu.

Lư Kiện Phong nghe Trường Tuế nói vậy thì sắc mặt cũng hòa hoãn lại, sau đó trừng mắt liếc Lư Văn Hạo.

Trường Tuế lạnh nhạt nói: “Bây giờ tôi có thể nói tiếp không?”

Lư Kiện Phong khẽ ho khan: “Cô tiếp tục đi.”

Bà Lư lại đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt đau đớn, hai tay nắm thật chặt, chậm lại hai giây mới nói: “Tôi đến phòng vệ sinh.” Nói xong liền không quay đầu lại và rời khỏi phòng khách.

Lư Văn Hạo nhìn bà Lư rời đi và lộ ra biểu cảm muốn khóc mà không dám khóc, thoạt nhìn có chút đáng thương.

Trường Tuế không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà rồi mới đặt tách trà xuống: “Sau khi bị bọn họ uy hiếp, Vương Văn Đình vẫn cố lấy dũng khí đi báo cảnh sát, nhưng kết quả thế nào thì hai người cũng biết rồi đó.” Khóe miệng của Trường Tuế lộ ra nụ cười châm chọc, sau đó nói tiếp: “Vì vậy Vương Văn Đình mới có thể tự sát, mới có thể hóa thành lệ quỷ sau khi chết đi, nhập hồn giết người, trước là Trương Diệu Hoa, tiếp là Ngụy Chí Mẫn, tối hôm nay sẽ đến lượt Lư Văn Hạo.”

Đôi mắt đen nhánh của cô lạnh lẽo, không có chút cảm xúc nào nhìn chằm chằm Lư Văn Hạo, giống như đang nhìn một người chết.

Lư Văn Hạo nhìn vào mắt cô, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, đột nhiên, cậu ta trượt xuống từ trên ghế sô pha rồi quỳ xuống: “Tôi không cố ý, tôi thật sự không cố ý! Tôi thật sự thích cô ấy, người khác ức hiếp cô ấy, tôi còn giúp cô ấy nữa mà, tôi đã cảnh cáo những người đó không được ức hiếp cô ấy nữa… Lúc đó Ngụy Chí Mẫn nói là hù dọa cô ấy một chút, tôi cũng không biết tại sao cuối cùng lại biến thành như vậy! Thật đó, tôi đã nói cậu ta không được quay video… Tôi… Tôi thật sự không cố ý, tôi thật sự không biết tại sao lại biến thành như vậy, tôi cũng không biết tại sao mình lại làm ra loại chuyện đó… Tôi rõ ràng, rõ ràng rất thích cô ấy… Sao cô ấy có thể… sao có thể đi chết…”

Lư Văn Hạo quỳ trên mặt đất, hai bàn tay bưng kín mặt, nước mắt điên cuồng tuôn ra, từ trong kẽ hở ngón tay chảy ra ngoài.

Trường Tuế ngồi trên ghế sô pha, nhìn Lư Văn Hạo quỳ trên mặt đất ôm mặt khóc thút thít, ánh mắt không hề gợn sóng, cô chậm rãi mở miệng, giọng nói nhẹ mà rõ ràng, thậm chí còn mang theo một chút dịu dàng khó hiểu: “Đúng vậy. Cậu từng giúp cô ấy, cô ấy vẫn luôn ghi nhớ, cho nên trong lòng cô ấy vẫn luôn âm thầm thích cậu.”

Toàn thân Lư Văn Hạo bỗng dưng cứng đờ, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô, trên mặt tràn đầy nước mắt, còn có nước mắt chảy xuống từ hốc mắt đỏ bừng, cậu ta trừng lớn mắt, không dám tin nhìn Trường Tuế, có thể thấy rõ nỗi đau khổ đang ngưng tụ trong đôi mắt ấy, cậu ta đỏ mắt không dám tin, khàn giọng hỏi: “Cô… cô nói gì?”

Trường Tuế ngồi tít trên cao nhìn cậu ta với ánh mắt “thương hại”: “Cô ấy từ chối cậu bởi vì cô ấy cảm thấy mình không xứng với cậu, hơn nữa cô ấy ở trường học bị xa lánh, bị bắt nạt, sợ hãi sẽ liên lụy đến cậu, cho nên mới tìm cớ cự tuyệt cậu…”

Lư Văn Hạo sững sờ nhìn cô, tròng mắt mở to: “Không thể nào…” Cậu ta thì thào, sắc mặt dần dần trở nên đau đớn, trong cổ họng phát ra tiếng gào thét: “Không thể nào! Không thể nào!!! Cô lừa tôi! Cô lừa tôi! Tôi không tin… Tôi không tin! Làm sao có thể…”

Lư Văn Hạo quỳ trên mặt đất nhìn hai cánh tay của mình đang không ngừng run rẩy, tinh thần đã sụp đổ: “Tôi đã làm gì? Tôi đã làm gì?! Không thể nào… Không thể nào…”

Bà Lư nghe thấy tiếng thét đau đớn của Lư Văn Hạo thì lao ra, bà ta chạy tới ôm chầm lấy Lư Văn Hạo: “Văn Hạo! Văn Hạo, con làm sao vậy Văn Hạo?!”

Lư Kiện Phong cuối cùng cũng cảm thấy không đúng, ông ta đứng bật dậy và tức giận nhìn Trường Tuế: “Rốt cuộc cô là ai? Cô đến đây để làm gì?!”

Trường Tuế nhanh nhẹn đứng dậy, khóe miệng nhếch lên, trong mắt lại không có ý cười: “Đến để trút giận.”