Nhân viên phục vụ ghi chép món ăn xong lại xác nhận một lần nữa rồi mới cầm thực đơn đi vào bếp.
Hà Na Na uống ngụm trà, sau đó nói: “Cô đã tiếp xúc với nghề này như thế nào thế? Chính là “cô đồng” đó, cô làm kiểu gì?”
Trường Tuế nói: “Từ nhỏ.”
Hà Na Na chống hai tay lên bàn ôm má, trong đôi mắt to xinh đẹp ánh lên vẻ tò mò: “Từ nhỏ cô đã bước vào nghề này rồi sao? Ba mẹ cô đưa cô đi à? Hay là ba mẹ cô cũng làm nghề này? Các cô có môn phái hay là hình thức đại loại nào đó không?”
Trường Tuế nhìn thấy một số phẩm chất đặc biệt của Tần Nhất Xuyên trên người cô ấy.
Đứa trẻ xuất thân từ gia đình giàu có, lớn lên trong vòng tay nâng niu của người nhà, cuộc sống thuận buồm xuôi gió, trong mắt vĩnh viễn là ánh sáng.
Khiến người khác phải ghen tị.
Nhưng không chán ghét.
Trường Tuế không nhanh không chậm uống một ngụm nước chanh rồi nói: “Tôi không có ba mẹ.”
Hà Na Na ngây người.
Trường Tuế nhìn cô ấy với vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi là trẻ mồ côi, lớn lên ở chùa miếu.”
Hà Na Na mở to hai mắt, trong ánh mắt lập tức lộ ra khổ sở cùng áy náy: “Xin lỗi, tôi không phải cố ý.”
Khổ sở và áy náy trong mắt cô ấy rất chân thành tha thiết, không hề trộn lẫn nửa phần giả dối.
Trường Tuế hời hợt nói: “Không sao, người không có ba mẹ trên thế giới này không phải chỉ có mình tôi.”
Thậm chí so với nhiều người, cô còn may mắn hơn rất nhiều.
Cô gặp được Khương Tô, còn có chùa Thanh Sơn.
Nhưng cô càng tỏ ra hời hợt.
Hà Na Na lại càng khổ sở hơn, cứ cảm thấy Trường Tuế đang che đậy nỗi buồn của mình để khiến cô ấy bớt áy náy.
Lúc này, Trường Tuế hoàn toàn không ý thức được điều đó, đối với dạng người có tính chất đặc biệt như Tần Nhất Xuyên và Hà Na Na, cô có sức hấp dẫn chí mạng với bọn họ.
Hà Na Na cẩn thận từng li từng tí không nhắc đến đề tài cha mẹ.
Cũng may thức ăn đã được bưng lên và nhanh chóng lấp đầy bàn.
Trường Tuế bắt đầu vùi đầu ăn uống.
Hà Na Na vừa ăn vừa hỏi: “Tiểu Khương, cô là cô đồng, vậy cô có biết đoán mệnh không?”
Trường Tuế gắp hai miếng xá xíu ngọt lịm cho vào miệng rồi khiêm tốn nói: “ Không tính là thông thạo.”
Hà Na Na nói: “Vậy cô có thể đoán mệnh giúp tôi không?”
Trường Tuế nhìn cô ấy: “Tôi thu phí rất cao. Hơn nữa, cô không cảm thấy nếu biết trước kết quả thì rất nhiều chuyện sẽ trở nên nhàm chán sao?”
Hà Na Na cầm đũa, có chút bị thuyết phục: “Hình như cô nói cũng có lí.”
Nói xong lại có chút vui vẻ, sau đó cười hì hì nhìn Trường Tuế.
Trường Tuế nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”
Hà Na Na nói: “Cô đã xem tôi là bạn rồi đúng không?”
Trường Tuế: “?”
Hà Na Na vui vẻ giải thích: “Nếu như cô không xem tôi là bạn, cô nhất định sẽ đoán mệnh cho tôi, sau đó thu của tôi một số tiền lớn. Chính vì cô xem tôi là bạn nên mới không nhận cọc làm ăn này và nói mấy lời đó.”
Trường Tuế: “…”
Tuy rằng cô chỉ thuận miệng nói ra nhưng lại cảm thấy Hà Na Na nói cũng có lí.
Trường Tuế nhìn khuôn mặt vui vẻ ngốc nghếch của Hà Na Na.
Rõ ràng có một khuôn mặt đại tiểu thư cao ngạo, khôn khéo và không dễ chọc, nhưng trên thực tế lại đơn thuần và ngây thơ như vậy.
Ngược lại, anh trai Hà Văn Hiểu của cô ấy mang khuôn mặt anh tuấn cao quý và không tranh với đời nhưng lòng dạ lại sâu hơn cô ấy nhiều.
Được rồi, cô cũng lười phải giải thích, cô ấy vui là được.
Trường Tuế nghĩ như vậy, cô gắp một cái chân gà lên nhét vào miệng.
…
“Tiểu Khương, chiều nay cô có rảnh không? Chúng ta ăn xong thì đi dạo nhé?”
Hà Na Na nhiệt tình mời mọc.
Trường Tuế từ chối: “Chiều nay tôi còn có việc.”
Hà Na Na hỏi: “Việc gì vậy?”
Trường Tuế đang muốn nói chuyện thì bỗng dưng cảm ứng được gì đó, cô lập tức ngẩng đầu lên.
Vào lúc này, một thanh niên ăn mặc theo phong cách rất tây, tóc nhuộm màu vàng nhạt, lưng đeo một cái ba lô màu đen từ trong lối nhỏ đi về phía bên này, đúng ngay tầm nhìn của Trường Tuế.
Anh ta khoảng chừng chưa tới hai mươi tuổi, bất kể là phong cách ăn mặc hay đầu tóc vàng lóa mắt kia đều hấp dẫn sự chú ý của người khác. Hơn nữa, thân hình anh ta cao gầy, làn da rất trắng, tướng mạo cũng thanh tú, có không ít người ở trong đại sảnh đều bị anh ta thu hút.
Nhưng Trường Tuế không nhìn người mà nhìn chuôi kiếm gỗ lộ ra sau vai phải của anh ta.
Còn có hơi thở phát ra từ trên người anh ta… là đồng nghiệp.
Hà Na Na chú ý đến ánh mắt của cô, cô ấy ngoái đầu nhìn theo và lập tức cảm thán: “Ôi, là một anh chàng đẹp trai.”
Cùng lúc đó, thanh niên tóc vàng cũng nhìn lại đây, bước chân của anh ta ngừng lại.
Cũng không biết là hướng về ai mà nhếch miệng cười một tiếng.
Sau đó, anh ta ngồi xuống vị trí bên cạnh, lấy ba lô sau lưng xuống và thuận tay đặt bên chân, thanh kiếm gỗ đào cắm trong chiếc ba lô, khóa kéo ba lô không kéo hết được, từ trong khóa kéo lộ ra một đoạn.
“Thật là đẹp trai, cười lên thật tỏa nắng.” Hà Na Na quay đầu lại nói.
Trường Tuế thu hồi ánh nhìn, trong khoảnh khắc tầm mắt giao nhau vừa rồi, từ ánh mắt của đối phương cô đã phán đoán được, anh ta nhận ra cô là đồng nghiệp.
Xem ra anh ta cũng có thể thông linh.
Người tiếp xúc với quỷ hồn trong thời gian dài thì hơi thở trên người tự nhiên sẽ khác với người bình thường.
Và chỉ có thông linh giả mới có thể cảm ứng được loại hơi thở đó.
Trong cái nghề này, người trời sinh có thể thông linh chỉ chiếm số ít. Hơn nữa, rất nhiều người có thể thông linh từ lúc còn nhỏ, nhưng khi lớn lên, năng lực đó dần dần biến mất và trở thành người bình thường.
Thể chất của Trường Tuế không chỉ khác với người thường, mà còn khác với những thông linh giả khác, cô có thể nhìn thấy rất nhiều thứ mà mắt của thông linh giả bình thường không thể thấy được.
Ví dụ như – yêu quái.
Rất nhiều thông linh giả có thể cảm nhận được hơi thở của yêu quái.
Nhưng Trường Tuế lại có thể trực tiếp thấy được một vài đặc thù rõ rệt trên người chúng nó.
Giống như người đàn ông trung niên trông có vẻ bình thường đang ngồi ở bàn bên cạnh cô, ông ta có một cái đuôi rắn màu vàng rất đẹp.
Thông linh giả bình thường sẽ không thấy được nó, mà những con yêu quái mạnh hơn hoàn toàn có thể che giấu hơi thở trên người chúng.
Nhưng khi ở trước mặt Trường Tuế, bọn chúng có làm thế nào cũng không thể che giấu được.
Khương Tô không trộn lẫn bất cứ trường phái nào, bà ấy tự lập ra một trường phái của riêng mình.
Bà ấy bất tử bất lão, không biết bà đã sống bao nhiêu năm, nhưng đồ đệ được bà thu nhận chỉ có một mình Trường Tuế.
Cho nên khi Trường Tuế ở bên cạnh Khương Tô, cô rất hiếm khi nhìn thấy đồng nghiệp khác, người mà cô gặp đều đã có tuổi, đây vẫn là lần đầu tiên gặp được một đồng nghiệp trẻ tuổi như vậy.
Hơn nữa người đó còn phô trương và bắt mắt như vậy.
…
Trường Tuế chỉ nhìn anh ta nhiều hơn một chút rồi không quan tâm nữa, càng không có ý định bước tới làm quen.
Chẳng qua bây giờ cô đang muốn đến trường trung học Khải Quang bàn chuyện làm ăn, vị đồng nghiệp đột nhiên xuất hiện này khiến cô hơi lo lắng, lo lắng anh ta sẽ chen một chân vào đoạt việc làm ăn của mình.
Đây là một vụ làm ăn lớn, nếu như bị cướp mất thì chẳng phải đã phí công chuyến này rồi sao.
Nghĩ như vậy, Trường Tuế liền mất hết hứng thú ăn uống.
Nói là ăn không vô, thực ra đồ ăn trên bàn đã vơi bớt bảy tám phần rồi.
Trường Tuế nhìn thời gian, bất tri bất giác đã sắp mười hai giờ rồi, thời gian hẹn với đội trưởng Lâm là một giờ rưỡi chiều nay, cô còn phải về khách sạn hội hợp với đội trưởng Nghiêm trước.
“Chúng ta đi thôi.” Trường Tuế đứng dậy nói.
“Phải đi rồi sao? Không ngồi lát nữa ư?” Khuôn mặt của Hà Na Na tràn đầy kinh ngạc: “Cô không ăn thêm được nữa sao?”
“Không ăn nổi nữa, đi thôi.” Trường Tuế nói xong liền lập tức ra ngoài.
Hà Na Na vội vàng cầm túi xách lên đuổi theo Trường Tuế.
Lúc đến quầy thu ngân tính tiền thì nhân viên quầy nói cho họ biết hóa đơn đã được thanh toán.
Nhân viên thu ngân nói với bọn họ: “Là một người đàn ông họ Diêu, anh ấy đã đi trước rồi, anh ấy nói mình là bạn của cô Khương.”
Cô Khương?
Hà Na Na nhìn Trường Tuế: “Là người cô quen sao?”
Trường Tuế ngơ ngác.
Người đàn ông họ Diêu?
Cô không có chút ấn tượng nào.
“Có phải là người yêu thầm cô không?” Hà Na Na nói giỡn.
Trường Tuế từ chối cho ý kiến.
Hà Na Na tiễn Trường Tuế đến dưới lầu khách sạn: “Bữa ăn hôm nay không tính, tôi vẫn thiếu cô một bữa, lần sau trả nhé.”
Trường Tuế gật đầu.