Trường Tuế thắp hương và ném lá bùa vào lư hương, sau khi lửa tắt thì cắm cây hương vào lư hương.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện đó, cô đứng dậy và bảo Hà Văn Hiểu gọi Hà Tuấn Văn cùng với Hà Na Na vào phòng.
Hà Văn Hiểu mở cửa bước ra ngoài, lập tức cảm thấy nhiệt độ quanh người tăng lên.
Hà Tuấn Văn và Hà Na Na vừa bước vào phòng liền cảm thấy một luồng khí lạnh xộc thẳng vào mặt.
“Sao lại để nhiệt độ điều hòa thấp như vậy chứ?” Hà Na Na vừa vào cửa liền phàn nàn.
“Không bật điều hòa.” Giọng của Hà Văn Hiểu trầm xuống.
Hà Na Na và Hà Tuấn Văn đồng thời nhìn về phía máy điều hòa và phát hiện nó không hề được bật lên.
Hà Na Na lập tức không nói nữa.
Trường Tuế bước đến, trong tay cầm một chiếc bình nhỏ màu đen, cô nói với Hà Na Na: “Nhắm mắt lại.”
Hà Na Na nhìn Hà Văn Hiểu một chút, thấy anh ta gật đầu thì mới nhắm mắt lại.
Trường Tuế bôi một lớp mỏng chất lỏng lên mí mắt của cô ấy.
“Đây là thứ gì?” Hà Na Na đang nhắm mắt bỗng hỏi.
Trường Tuế nói: “Thứ có thể giúp mọi người nhìn thấy những gì mà mắt thường không thể thấy được.” Sau đó lại bôi lên mí mắt của Hà Tuấn Văn, cuối cùng dừng lại trước mặt Hà Văn Hiểu.
Hà Văn Hiểu tự giác nhắm mắt lại, còn rất săn sóc mà cúi thấp đầu xuống.
Anh ta nhắm mắt nên chỉ cảm nhận được ngón tay của Trường Tuế đang bôi một lớp chất lỏng mát lạnh lên mí mắt của mình.
Đợi mấy giây sau, Trường Tuế bảo bọn họ mở mắt ra.
Hà Na Na nóng lòng mở mắt ra, kết quả không thấy gì khác thường: “Tại sao không có gì hết?”
“Đừng nóng vội.” Trường Tuế trả lời, sau đó nói tiếp: “Đưa cho tôi một vật mà lúc còn sống ông cụ Hà hay mang theo bên người.”
Hà Văn Hiểu nghe vậy thì tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay xuống và hỏi dò ý kiến của Trường Tuế: “Đây là chiếc đồng hồ đeo tay mà lúc còn sống ông tôi yêu thích nhất. Dùng nó được không?”
Trường Tuế nhìn chiếc đồng hồ một lúc rồi lắc đầu: “Nó quá đắt, đem thiêu thì đáng tiếc lắm.”
Hà Văn Hiểu: “…”
Trường Tuế quay sang hỏi Hà Tuấn Văn: “Quần áo và đồ dùng hàng ngày có còn không?”
Hà Tuấn Văn mở hộc tủ ra: “Vẫn còn, tôi vốn muốn sắp xếp lại, nhưng mãi không có thời gian.” Ông ấy nói xong liền lấy ra một chiếc áo sơ mi từ trong tủ: “Đây là chiếc áo mà lúc còn sống ba tôi thích nhất, là chiếc áo mà ông mặc lúc kết hôn với mẹ tôi, mặc nó từ lúc còn trẻ cho đến khi về già, vẫn luôn hết mực nâng niu.”
Trường Tuế gật đầu và nhờ ông ấy cầm một cây kéo đến, cắt xuống một mảnh ở góc áo.
Sau đó cô nói với Hà Văn Hiểu: “Đưa tay cho tôi.”
Hà Văn Hiểu sửng sốt một chút, anh ta duỗi tay ra, tay anh bị Trường Tuế nắm lấy và lật lòng bàn tay hướng lên trên, Trường Tuế dùng kim châm vào đầu ngón tay của anh ta.
Động tác của cô rất nhanh, Hà Văn Hiểu thậm chí còn không kịp nhìn rõ cô đã dùng thứ gì để châm vào tay mình, chỉ cảm thấy đầu ngón tay đau nhói, anh khẽ nhíu mày và thấy Trường Tuế dùng mảnh áo vừa nãy thấm máu trên đầu ngón tay của mình.
Trường Tuế lại rút ra một lá bùa, nhẹ nhàng vung lên, lá bùa bắt lửa và bốc cháy.
Trường Tuế lại cầm lá bùa viết sinh thần bát tự của ông cụ Hà ra và nhẹ nhàng vung lên, lá bùa bốc cháy trong nháy mắt.
Hà Tuấn Văn và Hà Na Na đều thấy kinh ngạc.
Hà Na Na giật mình nhìn vào lá bùa tự bốc cháy đó, sau đó vô thức nhìn về phía anh trai của mình.
Hà Văn Hiểu rất bình tĩnh, dù sao thì lúc nãy anh ta đã chứng kiến chuyện này rồi.
Trường Tuế ném lá bùa vào trong chiếc lư hương nhỏ màu đen ở trong vòng tròn vẽ bằng tro hương, sau đó lẩm bẩm niệm chú.
Hà Na Na rất muốn nghe rõ cô đang niệm cái gì nhưng tốc độ niệm chú của Trường Tuế quá nhanh, cô ấy chỉ có thể miễn cưỡng nghe được mấy chữ.
Trường Tuế đột nhiên quay đầu nhìn về phía bọn họ: “Chuẩn bị xong hết chưa?”
Hà Na Na giật mình, sau đó vô thức nắm chặt cánh tay của Hà Văn Hiểu ở bên cạnh.
Hà Văn Hiểu nhìn Trường Tuế và nghiêm túc gật đầu.
Trường Tuế ném chéo áo dính máu đầu ngón tay của Hà Văn Hiểu vào trong ngọn lửa.
Chéo áo màu trắng nhanh chóng bị ngọn lửa cắn nuốt, bốc lên một mùi gay mũi.
Hai tay của Trường Tuế bấm pháp quyết, hai mắt khẽ nhắm, trong miệng niệm chú, sau khi chéo áo màu trắng bị ngọn lửa thiêu rụi hoàn toàn, cô mở mắt ra và khẽ quát: “Triệu!”
Chỉ thấy sương khói thẳng tắp bốc lên từ cây hương bỗng nhiên không gió mà bay, đong đưa mấy lần.
Sương khói màu xám dần ngưng tụ lại, chậm rãi hiện hình…
Trong vòng tròn do tàn hương tạo thành bỗng xuất hiện một bóng đen còng lưng…
“A a a!” Hà Na Na sợ tới mức thét chói tai, cả người suýt nữa đã nhảy dựng lên, trực tiếp vùi mặt vào cánh tay của Hà Văn Hiểu.
Hà Tuấn Văn cũng bị dọa một trận.
Tim của Hà Văn Hiểu lệch một nhịp, anh ta nhẹ nhàng ôm lấy Hà Na Na, vẻ mặt coi như vẫn bình tĩnh, nhìn vào bóng đen đó và chậm rãi mở miệng gọi: “Ông nội?”
Bóng đen lưng còng dần dần hiện ra diện mạo từ trong ánh sáng của ngọn nến, rõ ràng chính là ông cụ Hà vừa được hạ táng hôm trước.
“Ba…đúng là ba rồi.” Hà Tuấn Văn run giọng, không dám tin mà nhìn ông cụ Hà đang đứng trong vòng tròn tàn hương, ông ấy vừa nói vừa muốn đi qua.
“Đứng yên!” Trường Tuế quát bảo ngừng lại: “Chỉ có thể nói chuyện, không thể tiếp xúc cơ thể.”
Hà Tuấn Văn vội vàng dừng lại, hốc mắt đỏ bừng nhìn ông cụ Hà: “Ba.”
Ông cụ Hà vẫn chưa kịp phản ứng tại sao bản thân lại xuất hiện ở đây, ông cụ hơi mờ mịt: “Tuấn Văn? Tại sao ba lại ở đây?”
Hà Na Na nghe thấy giọng nói của ông nội thì mới dám ngẩng đầu lên, không dám tin trừng to hai mắt, vừa mừng vừa sợ, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Ông nội?! Đúng là ông rồi!”
Ông cụ Hà mặc bộ quần áo đã mặc lúc mất, dáng vẻ giống y chang lúc còn sống, chỉ có sắc mặt là hơi trắng bệch.
Hà Văn Hiểu nhìn Trường Tuế thật sâu.
Ông cụ Hà nhìn Hà Na Na rồi lại nhìn Hà Văn Hiểu: “Na Na, Văn Hiểu, các cháu đều ở đây sao? Các cháu có thể nhìn thấy ông ư?”
Hà Na Na vội vàng gật đầu, cả khuôn mặt tràn đầy kinh hoàng.
Hà Tuấn Văn nói: “Ba, sau khi ba mất, mỗi tối con đều mơ thấy ba, có phải ba muốn nói gì đó với con không?”
Ông cụ Hà đột nhiên nhìn thấy Trường Tuế đang đứng ở một bên: “Đây là ai?”
“Ba, cô ấy là Tiểu Khương, nhờ cô ấy mà ba có thể trở về gặp chúng con một lần.” Hà Tuấn Văn nói.
Trường Tuế nói: “Mọi người có gì muốn nói thì nói nhanh lên, chờ hương cháy hết thì ông ấy phải đi rồi. Tôi ra ngoài trước đây.” Cô nói xong liền mở cửa và đi ra ngoài, nhường lại không gian cho người nhà bọn họ. Cô lấy một lá bùa ra và dán lên cửa, sau đó đi xuống lầu.
Dì Trịnh bưng hoa quả và một ít đồ ăn vặt đến cho cô.
Trường Tuế vừa ăn vừa mở tin nhắn thoại do sư điệt trong chùa Thanh Sơn gửi đến.
Tin nhắn được gửi vào một giờ trước.
Giọng nói của thiếu niên trong veo dễ nghe.
“Bao giờ sư thúc mới quay lại ạ? Con, chúng con đều rất nhớ người.”
“Tết trung thu sẽ về.” Trường Tuế nói, đến lúc đó thì số tro hương mà cô mang theo hẳn cũng sắp hết rồi.
Đầu dây bên kia trả lời với giọng điệu thất vọng rõ ràng: “Nhưng tết trung thu còn lâu lắm…”
Trường Tuế trò chuyện với cậu bé.
Khoảng mười lăm phút sau, xem chừng thời gian không sai biệt lắm, cô đứng dậy và lên lầu.
Cô vừa bước đến cửa liền nghe thấy tiếng khóc của Hà Na Na ở bên trong, còn có cả tiếng an ủi của Hà Tuấn Văn.
Cô không vào phòng, cũng không gõ cửa mà dựa vào tường chờ.
Lại qua thêm mấy phút, cửa được mở ra từ bên trong.
Hà Văn Hiểu nhìn thấy cô thì hơi sửng sốt, sau đó nhẹ giọng nói: “Ông nội đã đi rồi.”
Trường Tuế đi vào phòng.
“Cảm ơn.” Hà Văn Hiểu khẽ nói.
Trường Tuế ngẩng đầu nhìn anh ta và thấy đôi mắt ửng đỏ của anh ta, cô khẽ gật đầu, sau đó đi vào phòng.
Ông cụ Hà đã đi rồi.
Hương cũng đã cháy hết.
Trường Tuế mở đèn, trong phòng lập tức sáng lên.
Trên mặt Hà Na Na đều là nước mắt, cô ấy nhìn qua với đôi mắt đỏ bừng, thấy người đến là Trường Tuế thì sắc mặt nhất thời trở nên phức tạp.
Hà Tuấn Văn coi như vẫn giữ được bình tĩnh, chỉ là đôi mắt cũng ửng đỏ.
“Đã nói xong lời cần nói chưa?” Trường Tuế hỏi.
Hà Tuấn Văn gật đầu, ông ấy nhìn cô đầy cảm kích và nói: “Tiểu Khương, cảm ơn cô nhiều lắm.”
Điều tiếc nuối nhất của ông ấy là lúc ba ông mất không kịp để lại lời trăn trối nào, không thể nói lời từ biệt đàng hoàng.
Trong cuộc gặp vừa nãy, ông cụ có thể nói ra hết tâm nguyện của mình, hơn nữa ông còn biết rằng mặc dù ông cụ đã rời xa nhân thế, nhưng là đi đến một thế giới khác, âu cũng là một an ủi cực lớn.
Đối với Hà Văn Hiểu và Hà Na Na, hai người có tình cảm sâu nặng với ông cụ mà nói thì cũng giống vậy.
Trường Tuế nói: “Không cần cảm ơn, đây đều là chuyện mà tôi nên làm.”
…
Trường Tuế thu dọn đồ đạc vào ba lô màu đen, đang chuẩn bị đeo lên vai.
Hà Văn Hiểu vừa mới đi rửa mặt quay lại đã bước đến cầm lấy ba lô: “Để tôi.”
Trường Tuế nhìn anh và nói: “Cảm ơn.”
Dì Trịnh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy cả ba cha con đều đỏ mắt và khách sáo tiễn Trường Tuế ra tận cửa.
Hà Tuấn Văn nói: “Tiểu Khương, cô đợi một lát, tôi gọi điện thoại bảo tài xế đưa cô về.”
Trường Tuế gật đầu đồng ý.
Hà Văn Hiểu nói: “Không cần đâu. Con lái xe đưa cô ấy.” Sau đó nói với Trường Tuế: “Đi thôi.”
Xe của anh ta đậu sẵn ở ngoài sân.
Trường Tuế theo anh ta đi ra ngoài.
Hà Văn Hiểu đặt chiếc ba lô đen của Trường Tuế ra hàng ghế sau trước, sau đó giúp Trường Tuế mở cửa vị trí ghế lái phụ.
Trường Tuế đang muốn ngồi vào thì Hà Na Na đi ra.
“Chuyện lúc trước… tôi xin lỗi cô, thật xin lỗi, tôi không nên xem cô là kẻ lừa gạt.” Có lẽ là rất ít khi nói xin lỗi với người khác nên biểu cảm của Hà Na Na hơi thiếu tự nhiên, đôi môi hồng nhuận khẽ mím, dừng một lát lại nhìn Trường Tuế và nói: “Còn có, cảm ơn cô đã giúp tôi có thể gặp mặt ông nội một lần, giúp chúng tôi có thể nghe được những lời mà ông nội không kịp nói, và đàng hoàng nói lời từ biệt với ông…” Cô ấy nói xong lại đỏ mắt.
Hà Văn Hiểu xoa lên đầu cô ấy, ánh mắt anh ta rất ấm áp.
Trường Tuế bỗng nhiên có chút hâm mộ.
Đúng lúc Hà Văn Hiểu nhìn về phía này liền thấy ánh nhìn hâm mộ trong mắt cô, anh ta hơi sửng sốt, ánh mắt khẽ nhúc nhích, quay sang nói với Hà Na Na: “Được rồi, anh tiễn cô ấy về trước đã.”
Hà Na Na hít hít mũi, đột nhiên nói với Trường Tuế: “Tôi có thể thêm WeChat của cô không?”
Trường Tuế lấy điện thoại di động ra thêm WeChat với cô ấy, nói không chừng sau này còn có thể làm ăn.
“Tạm biệt, anh lái xe cẩn thận nhé.” Hà Na Na ở bên ngoài là một con khổng tước kiêu ngạo, nhưng ở trước mặt Hà Văn Hiểu lại là một cô gái nhỏ mềm mại.
Hà Văn Hiểu khẽ gật đầu, sau đó lái re rời đi.
Hôm nay Trường Tuế có hơi mệt nên vừa lên xe đã nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hà Văn Hiểu cũng không nói chuyện.
Xe dừng lại trước cửa vào khách sạn.
Hà Văn Hiểu lấy điện thoại di động ra, nhấn mấy cái rồi đưa nó đến trước mặt Trường Tuế: “Chúng ta cũng thêm WeChat đi, cô gửi tài khoản của mình cho tôi. Tổng cộng là bao nhiêu tiền vậy?”
Trường Tuế lấy di động ra thêm WeChat với anh ta, sau đó nói: “Giá gốc là một triệu, nhưng nể tình anh có hỗ trợ nên tôi sẽ giảm giá cho anh, chốt giá là tám trăm ngàn.”
Hà Văn Hiểu gật đầu: “Tôi sẽ nhanh chóng chuyển tiền cho cô.”
Khóe miệng của Trường Tuế khẽ cong lên: “Cảm ơn nhé.” Cô nói xong liền tháo dây an toàn ra và xuống xe.
Hà Văn Hiểu cũng theo cô xuống xe, mở cửa sau của xe và lấy chiếc ba lô ra, sau đó nói với giọng nhàn nhạt: “Ba lô quá nặng, để tôi tiễn cô lên trên.”
Trường Tuế đang định nói mình có thể tự mang được.
Hà Văn Hiểu đã khóa cửa xe và xách theo ba lô của cô đi lên trước.
Trường Tuế chỉ có thể đi theo sau.
Hai người không hề nhận ra mình đã bị chụp lén.