Trường Tuế lên máy bay mới biết công việc chụp ảnh tạp chí lần này không có thù lao.
Bàn Tử nói: “Có thể chụp hình cho tạp chí này thì cô nên trộm mừng đi, đây là tài nguyên tuyến một đấy, mặc dù là trang bên trong nhưng đã rất khó có rồi. Ngoài ra, ba diễn viên nữ chụp chung với cô đều có tác phẩm, cô là một người mới chưa có tác phẩm nào, người ta nhìn trúng khả năng phát triển trong tương lai của cô nên mới chọn cô đó.”
Anh ta thấp giọng nói: “Tôi biết bây giờ cô vội vã kiếm tiền, nhưng dù sao cũng phải có cái làm nền tảng đúng không? Tài nguyên hiện tại của cô đã rất ghê gớm rồi, vừa mới quay xong phim của Tần Diệu Văn, đảo mắt lại muốn tiến vào đoàn làm phim của Từ Nghiêu, cô có biết trong giới có bao nhiêu nữ minh tinh chen đến vỡ đầu cũng muốn tham gia vào đoàn phim của hai người bọn họ không? Tài nguyên của cô đã thuộc vào cấp bậc nghịch thiên rồi đó, chúng ta muốn kiếm tiền cũng nên từ từ thôi.”
“Còn nữa, bây giờ cô tốt xấu gì cũng là nữ minh tinh rồi, ăn mặc trang điểm có thể không “đơn điệu” như thế này được không? Việc ăn mặc của nữ minh tinh sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tài nguyên thời trang sau này của cô đấy. Đến ngay cả Trương Nhã Đình ăn mặc trông còn giống minh tinh hơn cả cô. Đợi lát nữa xuống máy bay, chúng ta đi chọn một vài bộ trang phục có thể mặc ra ngoài trước, công ty biết cô đã lấy được vai diễn trong phim của Từ Nghiêu nên vừa chuyển cho tôi một khoản chi phí.”
“Còn có chiếc ba lô vừa đen thùi lùi vừa nặng nề của cô nữa, cũng không cần phải mang nó đi khắp nơi, đúng không?”
Trường Tuế lười nghe anh ta cằn nhằn, cô quay đầu nhìn tầng mây bên ngoài cửa sổ.
Đây là lần đầu tiên cô ngồi máy bay, trước đó vì cô không thể rời khỏi chùa Thanh Sơn quá lâu nên chưa từng đi xa bao giờ.
Khi xuống máy bay, cô chẳng hiểu gì hết, chỉ biết đi theo Bàn Tử.
Bàn Tử vẫn đang lảm nhảm không ngừng.
Giọng nói lo lắng của cô gái tiếp viên hàng không đột nhiên truyền đến từ hai hàng ghế ngồi phía trước: “Thưa ngài? Thưa ngài? Ngài không sao chứ ạ?”
Bàn Tử là một người thích xem náo nhiệt, anh ta lập tức vươn cổ ra nhìn.
Bên cạnh cũng có rất nhiều hành khách đang nhìn về hướng đó.
Người đàn ông trung niên bị tiếp viên hàng không gọi tỉnh trong dáng vẻ đầu đầy mồ hôi lạnh, phải mấy giây sau mới có thể lấy lại tinh thần, ánh mắt rời rạc từ từ tập trung lại: “Không sao, tôi không sao.”
Tiếp viên hàng không cẩn thận thăm hỏi: “Xin hỏi ngài có thấy khó chịu ở đâu không?”
Người đàn ông trung niên có chút xấu hổ nói: “Không có, tôi vừa gặp ác mộng. Thật ngại quá, cảm ơn cô nhé.”
Tiếp viên hàng không mỉm cười nói: “Không có gì.” Sau đó rót một ly nước lọc để nguội từ trên xe đẩy và đặt xuống bàn nhỏ trước mặt ông ta: “Ngài uống chút nước nhé.”
Người đàn ông trung niên mỉm cười cảm kích: “Cảm ơn.”
“Không có gì, nếu ngài có cần gì thì cứ gọi cho chúng tôi.” Tiếp viên hàng không nói xong liền mỉm cười gật đầu và đi về phía cabin phía sau.
Bàn Tử rụt cổ trở lại và thở dài: “Phục vụ của khoang hạng nhất thật tốt.” Nói xong liền gọi tiếp viên hàng không, nhờ cô ấy rót hai ly nước cam ép cho mình và Trường Tuế mỗi người một ly.
Trường Tuế uống hai ngụm liền muốn đến phòng vệ sinh.
Trong phòng vệ sinh có người, cô liền đợi ở bên ngoài.
Đợi một lúc lâu thì cửa phòng vệ sinh mới mở ra.
Là người đàn ông trung niên vừa nãy gặp ác mộng và được tiếp viên đánh thức, biểu tượng GUCCI bằng kim loại đính trên thắt lưng đặc biệt dễ thấy vì chiếc bụng bia đang phình ra của ông ta. Ông ta đang rửa mặt ở bên trong, tóc trước trán đã ướt đẫm, nhưng sắc mặt vẫn không khá hơn lúc nãy là bao, hai bọng mắt lớn khiến ông ta trông vô cùng phờ phạc và mệt mỏi, đôi mắt đỏ ngầu như thể thiếu ngủ đã lâu, khuôn mặt bị phủ kín bởi đau thương.
Phép lịch sự của người đàn ông này cũng rất tốt, khi nhìn thấy Trường Tuế thì khẽ gật đầu rồi mới chuẩn bị rời đi.
Trường Tuế gọi ông ta lại: “Gần đây trong nhà ông có người thân qua đời phải không?”
Người đàn ông dừng bước và đột nhiên quay đầu nhìn về phía Trường Tuế, ông ta kinh ngạc hỏi: “Làm sao cô biết?”
Trường Tuế không trả lời câu hỏi của ông ta mà nói: “Gần đây có phải ông thường mơ thấy người đó?”
Tròng mắt của người đàn ông khẽ run lên, ánh mắt nhìn cô như gặp quỷ: “Cô, làm sao cô biết?”
Điều này còn khiến ông ta sốc hơn so với việc cô biết một người nào đó trong gia đình của ông ta vừa qua đời.
Ngón tay của Trường Tuế kẹp một tấm danh thiếp đưa qua: “Nếu như tối hôm nay vẫn còn mơ thấy người đó thì sáng mai gọi điện thoại cho tôi.”
Người đàn ông trung niên vô thức nhận lấy danh thiếp của cô, nhìn thoáng qua, sau đó biểu cảm trên khuôn mặt khẽ thay đổi.
… Cô đồng?
Chờ ông ta lấy lại tinh thần, cửa phòng vệ sinh đã đóng lại.
…
Khi Trường Tuế đi ra khỏi phòng vệ sinh, người đàn ông trung niên đã về lại chỗ ngồi của mình, thấy cô đi tới thì nhất thời do dự muốn nói lại thôi, Trường Tuế khẽ gật đầu với ông ta rồi đi lướt qua hàng ghế của ông ta và quay về chỗ ngồi của mình.
Lúc xuống máy bay đã là bảy giờ tối.
Bàn Tử để Trương Nhã Đình đi lấy hành lý, sau đó tự mình xách ba lô cho Trường Tuế, dù sao cũng không để Trường Tuế động tay làm gì hết.
Ngay khi họ chuẩn bị rời đi, người đàn ông trung niên đã gặp trên máy bay bỗng ngăn họ lại.
“Đây là danh thiếp của tôi.” Ông ta đưa cho Trường Tuế một tấm danh thiếp.
Trường Tuế nhìn thoáng qua.
Danh tính trên đó thật dọa người.
Chủ tịch tập đoàn Thụy Kim – Hà Tuấn Văn.
Sau khi đưa danh thiếp cho Trường Tuế, ông ta xách hành lý của mình và rời khỏi đó.
Vẻ mặt của Bàn Tử và Trương Nhã Đình vô cùng kỳ quái, rõ ràng đã coi Hà Tuấn Văn là một lão già nhiều tiền muốn theo đuổi Trường Tuế.
Trường Tuế thuận tay đưa tấm danh thiếp đó cho Bàn Tử.
Bàn Tử vừa nhìn liền trợn mắt líu lưỡi: “Người vừa rồi chính là chủ tịch của tập đoàn Thụy Kim – Hà Tuấn Văn?”
Trương Nhã Đình lập tức nhìn qua đây, cô ta tò mò hỏi: “Ông ta rất nổi tiếng sao?”
Bàn Tử nói: “Đùa gì vậy! Cô không biết tập đoàn Thụy Kim sao? Giá trị con người của Hà Tuấn Văn đã vượt qua con số trăm triệu rồi! Cô có biết Hà Na Na không? Ông ấy chính là ba của cô ta.” Anh ta đột nhiên nhớ ra và nói với Trường Tuế: “Một trong ba người sẽ tham gia chụp hình tạp chí vào ngày mai với cô là Hà Na Na đấy.”
Trường Tuế nhìn theo bóng lưng đã đi về phía xa của Hà Tuấn Văn, không ngờ còn có duyên phận như vậy.
Ánh mắt của Trương Nhã Đình chợt lóe lên, sau đó cô ta nhìn về phía Trường Tuế: “Tại sao ông ta lại đưa danh thiếp cho Trường Tuế?”
Bàn Tử nắm chặt tấm danh thiếp trong tay, cũng thấy rối rắm, anh ta nhìn Trường Tuế đánh giá trên dưới: “Không đến mức đó chứ? Mặc dù Hà Tuấn Văn đã ly hôn với vợ rồi nhưng mà người đẹp trong giới giải trí nhiều như vậy mà ông ta lại có thể nhìn trúng cô ư?”
Đôi mắt đen sâu thẳm của Trường Tuế liếc về phía anh ta.
Bàn Tử đột nhiên cảm thấy sau gáy ớn lạnh, lập tức cười làm lành: “Đùa thôi mà, đùa thôi mà.”
Trương Nhã Đình nhìn bọn họ, trong lòng thấy hơi kỳ lạ, tại sao người đại diện Bàn Tử lại có vẻ khá sợ Khương Trường Tuế nhỉ? Hiện tại, Khương Trường Tuế cũng không phải là đại bài tuyến một, chỉ là một người mới xuất đạo mà thôi, tiền đồ đều nằm trong tay người đại diện, theo lý mà nói, cô ấy nên sợ người đại diện của mình mới đúng chứ.
Đồng thời trong lòng cô ta cũng có chút khinh thường, ngoại hình của Khương Trường Tuế không phải quá xinh đẹp, khi không nói chuyện thì trông rất u ám, ăn mặc cũng đặc biệt quê mùa, tại sao Hà Tuấn Văn có thể nhìn trúng cô ấy chứ?
Nếu như Khương Trường Tuế có thể làm được, thì cô ta cũng có thể…
“Tôi đói rồi.” Trường Tuế nói.
Bàn Tử lập tức nói: “Vậy chúng ta nhanh trở về khách sạn thôi.”
…
Hạ Luật trở về khách sạn sau khi kết thúc cảnh quay.
Anh mở cửa vào phòng với khuôn mặt không cảm xúc, trở tay đóng cửa lại, sau đó nhìn thấy một tờ giấy vàng bị mình dẫm một chân lên.
Anh nhíu mày, khom lưng nhặt lên, mặt trên viết mấy chữ bằng bút lông rất đẹp.
[ Ngoan ngoãn ăn cơm nhé. ]
Đôi mắt đen láy ẩn sau tóc mái khẽ khựng lại.
…
Trương Nhã Đình rất ghen tị với thể chất ăn nhiều nhưng không béo của Trường Tuế, cô ta vì giảm béo mà cắt bỏ carbohydrate và đường ra khỏi khẩu phần ăn trong suốt hai tháng nay, đến cả kỳ sinh lý cũng không còn chuẩn nữa rồi.
Bàn Tử đưa Trường Tuế và Trương Nhã Đình đi ăn xong liền thẳng hướng trung tâm thương mại.
Lý do chính của việc dẫn theo Trương Nhã Đình là vì Bàn Tử thấy cô ta rất biết cách ăn mặc, cô ta đi với Trường Tuế, chỉ riêng về cách ăn mặc thì trông Trường Tuế càng giống một trợ lý hơn.