Cậu tin số mệnh không?
Tôi họ Do.
… A không phải, tôi tin!!
[Tin (xin) và họ (tính – xing) phát âm tương tự nhau]
Giờ này khắc này Do Kyungsoo thật sự cảm thấy, tất cả chuyện không may trong cuộc sống vốn luôn theo lối cũ của mình, giờ đang dùng nhịp điệu phi nhân loại diễn ra chóng vánh ngay trước mặt. Bắt đầu từ giây phút cậu bước vào căn phòng của Kim Jongin… Không, phải nói là, bắt đầu từ lúc cậu được phân công tác chiến cùng Kim Jongin để giải quyết nhiệm vụ khó khăn… Không không, phải nói là bắt đầu từ lúc cậu biết được hai vợ chồng Oh Imhang muốn dẫn Oh Sehun đi…. Không không không, những thứ này đều không quan trọng…
Trọng điểm là, trọng điểm là… Nếu như đặt tôi vào ví trị vai phụ thì làm ơn để cho tôi diễn vai phụ vung tay một cái cũng không có đám mây nào bay đi, như vậy không được sao? QAQ
Tôi chỉ là người qua đường A thôi… Yêu cầu người qua đường A diễn cảnh nội tâm có phải là quá đáng lắm không? Có cho thêm tiền không?!
Hơn nữa, tình huống không có trong kịch bản thế này mà đòi diễn xuất cấp ảnh đế, không biết là quá tàn nhẫn sao!
Cúi đầu đứng ở bên cạnh Kim Jongin, Do Kyungsoo thoạt nhìn nho nhỏ như một con thú cưng đáng yêu, cho dù biểu cảm trên mặt đau đớn và căm hận như thằng đầy tớ bị bóc lột rất nhiều năm.
Kim Jongin một mực nắm thật chặt tay của Do Kyungsoo, sợ người bên cạnh cảm thấy lo lắng kinh hãi.
Tuyển thủ Do quả thật có chút khẩn trương, nhưng mà hơn thế nữa, cậu vẫn không hiểu rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì.
Thế ra… vết thương trên mặt Kim Jongin là do ba cậu ta ban tặng?
… Mặc dù không còn làm ở xí nghiệp Hắc Bì nữa nhưng lầu tiên nhìn thấy chủ tịch bằng xương bằng thịt vẫn cảm thấy rất đáng sợ…
“Vậy bàn lại đi, ba.” —— Bàn cái gì?
“Jongin, mày cảm thấy mày có tư cách bàn điều kiện với tao sao?” —— Bàn cái gì?
“Không phải vì bản thân con, vì Do Do, con cũng muốn liều một lần.” … Đến cùng là bàn cái gì hả?!!
“Ai…” Do Kyungsoo xem như triệt để buông bỏ đấu tranh.
Hai ba con các người từ từ giày vò nhau đi, cứ mặc tôi, đừng để ý tới tôi, nghìn vạn lần đừng để ý tới tôi, tôi không phải Do Kyungsoo, tôi chỉ là một củ cải trắng…
Nhưng mà trời cao không chìu lòng người, Do cải trắng ngụy trang chưa tới hai phút thì kế hoạch tác chiến đã bị hủy diệt.
Chỉ nghe thấy ba của Kim Jongin nói một câu: “Vậy mời lên lầu.” Đợi lúc Do Kyungsoo mở to đôi mắt hoảng sợ ngẩng đầu lên, liền thấy bóng lưng vững chải và bình tỉnh của Kim baba.
… Lên lầu? Lầu nào? Phòng ngủ của Kim Jongin đã ở lầu ba, nhà cho một người ở cần bốn tầng lầu ư!… Cũng bởi vì những kẻ có tiền đại gian đại ác như các người nên hiện nay thị trường bất động sản mới có thể quái dị như vậy đấy…!
“… Do Do?” Thấy Do Kyungsoo nhìn chằm chằm vào cánh cửa ngây người không nói lời nào, Kim Jongin có chút bận tâm nên ôm chầm lấy bả vai của tuyển thủ Do, ôn nhu hỏi: “Chẳng lẽ ba tớ làm cậu sợ?”
Ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt ân cần của Kim Jongin, Do Kyungsoo có hơi lắp bắp: “Cậu, cậu mới dọa người hơn… Là ba cậu đánh cậu thành như vậy?”
“Ừ…”
“Ra tay cũng quá nặng rồi! Có phải ruột thịt không!” Nói xong, Do Kyungsoo vươngtay ra, nhẹ nhàng sờ lên vết thương ở khóe mắt của Kim Jongin, muốn xem cậu ta bị thương nặng hay không, lại sợ bất cẩn làm cậu ta bị đau.
Thuận thế cầm chặt bàn tay nhỏ bé của Do Kyungsoo đặt ở bên môi hôn một cái, Kim Jongin tựa như chỉ cần nhìn người đối diện đã cảm thấy ấm lòng: “Quả thật… không phải ruột thịt~”
“Vậy cũng… vậy cũng không thể… nhìn thôi đã đau lòng!”
“Ba tớ rất tốt với tớ, Do Do, cậu đừng lo lắng.” Lôi kéo Do Kyungsoo với vẻ mặt nghiêm túc khẩn trương đi lên lầu, Kim Jongin thản nhiên nói ra, còn kèm theo một nụ cười ôn nhu hy vọng tên nhóc ở bên cạnh đừng quá nghiêm túc như vậy.
Do Kyungsoo nghe xong câu đó liền nói: “Tốt với cậu mà đánh cậu thành đầu heo? Tốt với cậu mà mười tuổi đã ném mình cậu vào ngôi nhà lớn như vậy….” Nói xong lại cảm thấy hình như mình đã quá lố, thế là xoay mặt sang chỗ khác không tiếp tục nói nữa.
“Lão Wu nói cậu nghe sao?”
“… Ừ… Tớ không phải cố ý…”
“Cậu yên tâm, tớ sẽ nói chuyện đàng hoàng với ba tớ, cho dù thật sự không thể đồng ý, tớ cũng tuyệt đối bảo vệ cậu chu toan. Có tớ đây, Do Do.”
Cái gì mà bảo vệ chu toàn chứ? Chính cậu cũng đã như đầu heo rồi, chưa từng nghe qua câu chuyện gấu Rilakkuma không thoát khỏi núi Ngũ Chỉ Sơn sao?
“Do Do, cậu có đang nghe không?”
… (⊙_⊙) Này này, tớ là một củ cải trắng, cải trắng trắng trắng trắng trắng…
Địa điểm: Căn gác xép trong ngôi nhà sang trọng theo phong cách tây có cảnh vật tuyệt đẹp của Kim Jongin.
Nhân vật: Do Kyungsoo, Kim Jongin, và ba của Kim Jongin.
Tình tiết: Èo…
Mặc dù Kim baba thoạt nhìn cũng không phải rất dữ tợn, thậm chí còn cười với Do Kyungsoo, nét thật thà chất phác lóe lên ở khóe mặt quả thật giống Kim Jongin y như đúc. Nhưng mà nghĩ đến từng vết thương rõ nét trên mặt Kim Jongin, bất kể là thế nào Do Kyungsoo cũng đều cảm thấy, người này tuyệt đối sẽ không thân thiện như bề ngoài… Hơn nữa, đây còn là người nắm giữ một đế quốc thương mại…
Vì vậy, tuyển thủ Do bị Kim Jongin nắm tay, ngoan ngoãn đứng ở bên người Jongin, lúc thì nhìn chằm chằm vào bình hoa trên bàn xuất thần, lúc thì nhìn bàn chân ngẩng người, lại bắt đầu “kế hoạch nuôi trồng Do cải trắng”.
Đến cùng vẫn là Kim Jongin lên tiếng phá vỡ im lặng trước: “Ba, xin ba nghiêm túc lắng nghe suy nghĩ của con được không?”
“Chẳng phải mày đã có gan dẫn người vào nhà rồi sao, có nghe cũng muốn nghe cậu ta nói.”
“Do Do chẳng biết gì cả…”
“Vậy thì mày còn dám nói cái gì mà suốt đời, không sợ thằng nhóc kia nói mày lừa gạt sao?”
“… Kyungsoo đã từng nói vậy… Nhưng mà lần trước không giống! Lần này con rất nghiêm túc, rất nghiêm túc đó ba!”
Kim baba bình tĩnh chỉ một ngón tay: “Để cậu ta nói.”
Không còn cách nào khác, tuyển thủ gấu đành phải yếu ớt lui xuống: “Được rồi, Do Do, cậu nói chuyện với ba tớ trước đi.”
…
“Do Do?”
…
“Do Do!”
“… (⊙o⊙) A!?”
Đừng quấy rầy củ cải trắng tu luyện có được không?
Bất chợt phục hồi tinh thần lại, Do Kyungsoo vẫn hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì, ngẩng đầu nhìn thấy Kim baba yên lặng nhìn mình, theo bản năng cúi đầu 90 độ chào ông ấy một cái, lời nói ra khỏi miệng lại làm cho Kim Jongin thiếu chút nữa đã nghẹn chết.
“Cháu chào bác!”
… 〒▽〒 Xác định… có thể gọi là bác?
Cũng may Kim baba thoạt nhìn cũng không quá để ý: “Cậu tên gì, Do Do?”
“… Do Kyungsoo.”
“Jongin nói muốn ở bên cậu suốt đời, công ty cũng không cần, gia nghiệp cũng không cần, baba cũng không cần, chỉ muốn ở bên cậu thôi.”
“Ba, con đâu có nói như vậy…”
“Tôi xem như uổng công nuôi thằng ranh này nhiều năm như vậy, rèn đúc nó nhiều năm như vậy, khó lắm mới có thể kiếm chút tiền cho gia đình, rồi lại bị cậu câu hồn đoạt phách, hiện tại cả trong mắt lẫn trong lòng đều chỉ có cậu~ Cậu Do, cậu nói người làm ba nào có thể đồng ý chuyện này?”
“Cháu…” Do Kyungsoo không biết phải trả lời thế nào, đành phải cúi cái đầu nhỏ thấp xuống.
“Mẹ của Jongin mất sớm, chẳng qua tôi nghĩ đến phần tình cảm dành cho mẹ nó mới bằng lòng nuôi Jongin lớn đến như vậy, còn giao công ty con cho nó quản lý, nhưng mà nó lại đạp đổ, làm ra chuyện thấp hèn này. Trong nhà có hai đứa con, chị nó thì chỉ biết hoang phí tiền của tôi, thằng ngốc này lại dính vào chuyện lùm xùm, làm nhà họ Kim mất hết mặt mũi.”
Tay phải của Do Kyungsoo nắm quần mình thật chặt, dường như đối với những chuyện cũng được xem như là chuyện nhà của Kim Jongin không biết phải trả lời thế nào, nhưng cũng bởi vì lời nói của Kim baba quá mức cay nghiệt nên cảm thấy không thể nhẫn nhịn.
Mặc kệ có quan hệ máu mủ hay không, ông lựa chọn nuôi lớn đứa bé này, cậu ta với ông mà nói tuyệt đối không phải là một công cụ, càng không phải một món đồ không có tim nên không biết đau. Hôm nay chỉ vì cậu ta làm sai chuyện nên không cần nữa? Chẳng phải chính các người dùng thủ đoạn buộc Kim Jongin cô đơn một mình lớn lên?
Làm sai chuyện không thể tha thứ được sao?
Kim Jongin hoàn toàn không nghĩ đến ba của mình sẽ nói những lời như vậy. Cậu còn nhớ rõ ngày đó, tuy rằng bị đánh, nguyên nhân thật sự cũng không phải vì chuyện của mình và Do Kyungsoo bị lộ ra, mà là do mình bỗng dưng luống cuống không biết lựa lời mà nói nên phạm vào đại kị của ba… Vậy nên hiện tai rốt cuộc là đang diễn tuồng gì vậy…
Ngẩng đầu thử phát tin hiệu cho Kim baba: Ba, quậy gì vậy?
Lại nhận được một ánh mắt dao găm sắt lẻm: Không cho phép con xem vào.
Vậy ba cũng không thể xằng bậy a, Do Do sẽ tưởng thật…
Tư cách bàn điều kiện với ba đã sớm dùng hết rồi, Jongin.
=V= Dù sao không cho phép ba ức hiếp Do Do!
“Vậy ra…”
“Bác, vậy ra” Do Kyungsoo im lặng hồi lâu rốt cuộc cũng lên tiếng.
Tên nhóc thoạt nhìn đặc biệt chính trực buông tay của Kim Jongin ra đứng ở trước mặt Kim baba, thậm chí còn hơi bày ra tư thế của gà mẹ che chở cho Kim Jongin ở phía sau mình.
“Bởi vì Jongin làm bác hổ thẹn, nên bác không cần cậu ấy nữa sao?”
Trái lại là Kim baba rất thản nhiên: “Tôi không bao giờ buôn bán lỗ vốn.”
“Chẳng lẽ trong lòng bác, tất cả mọi thứ đều có thể dùng tiền để đo đếm sao?! Tình thân, tình bạn, còn có tình yêu? Cũng có thể dùng tiền mua?”
“Đương nhiên. Tôi đã nói với Jongin từ rất lâu, tình yêu cần phải đầu tư, tôi bỏ tiền, cậu bỏ tình, vô cùng công bằng. Chỉ có điều thằng nhãi ranh Jongin này lại không làm theo, đến cũng vẫn dấn thân vào.”
“Bác nói nghe dễ quá, một mối tình không bỏ ra tình yêu thật sự sao lại công bằng? Bác, chẳng lẽ bác chưa từng yêu sao! Bác không biết dạy con như vậy là quá mức hoang đường sao?”
“Cái này…” Lời của Kim baba còn chưa nói hết, Do Kyungsoo liền vọt tới trước mặt ông ấy, mặc dù lúc cậu ngẩng đầu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của mình không biết sao lại nghĩ đến củ cải đỏ hay là mấy thứ xinh xinh yêu yêu, nhưng cũng xem như là đang truyền đạt tín hiệu —— Do cải trắng phải biến thân.
“Bác có suy nghĩ đến cảm nhận của Jongin hay không? Ngôi nhà lớn như vậy cháu nhìn còn sợ mà bác lại để một mình cậu ta ở đây? Từ nhỏ cậu ta đã mất mẹ, bác là ba nên càng phải yêu thương cậu ta hơn, không phải sao? Cho dù không phải ruột thịt thì sao, bác đã chọn nuôi dưỡng cậu ta thành người thì phải thật sự xem cậu ta như người một nhà mà đối đãi!! Cậu ta cần một gia đình! Bác không thể cho cậu ta sao lại còn muốn cướp đi năng lực tìm kiếm của cậu ta!!”
“Cháu biết rõ, cháu không có gì hết, ba cháu rất bình thường, mẹ cháu rất bình thường, cháu cũng rất bình thường. Cháu chính là người qua đường A qua rớt xuống giữa đám người tìm nữa tiếng cũng không thấy! Cháu không xứng hẹn hò với đại thiếu gia của nhà họ Kim, càng không có tư cách làm thân thích với các người. Nhưng mà cháu nói cho bác biết, cháu vốn không cần những thứ đó!! Người cháu thích là Kim Jongin, chính là Kim Jongin! Cháu có thể cho cậu ta một gia đình mà các người không ai làm được!”
“Các người không muốn tốt với cậu ta, nhưng cháu muốn!”
“Cho nên, cho nên… làm, làm không được cũng đừng giành với cháu!”
Lúc nói xong câu cuối cùng, Do Kyungsoo rõ ràng đã bắt đầu sợ hãi, giọng nói cũng run dữ dội hơn, nhưng cố buộc chính mình gào to lên, làm người khác cảm thấy được một sự cố chấp rất đáng yêu.
Phải vì người mà mình yêu, mới có thể cố chấp như vậy.
Jongin a, đừng sợ, cậu không có một mình đâu.
Kim baba nhìn chằm chằm vào Do Kyungsoo, thấy thằng bé sợ đến bờ môi đều trắng bệch, đã qua hồi lâu mới rốt cuộc phun ra một chữ: “Ưm...”
“Jongin, thật ra hoàn toàn không cần ba ra tay?”
“Đã nói với ba là tự con có thể làm được, ba đừng nhúng tay nhúng chân vào rồi mà.”
“Vậy chuyện con nguyền rủa Sohwa không sinh được con gái ba có thể bỏ qua sao?”
“Chẳng phải ba đã đánh con thành như vậy rồi!”
“Nhà họ Kim phải tuyệt hậu, ba đánh con một trận cũng không được ư!”
“Nhưng mà ba cũng đã sắp xếp cho con một nhiệm vụ rất biến thái!”
... Cái gì?
Do Kyungsoo cảm giác được bờ vai của mình bị vỗ mạnh hai lần.
“Nhóc con, tinh thần chính nghĩa cũng mạnh dữ nha, nhìn cũng rất có quy tắc, là một đứa trẻ ngoan, khó trách Jongin dính lấy con như vậy~ Cám ơn con nguyện ý ở bên nó, cho nó một gia đình, nói rồi phải giữ lời đó.... Khụ khụ, bác... rút lui trước ha...”
( ⊙ o ⊙) Đ ến cùng... là x ảy ra chuyện gì!!!
Củ cải trắng không nên biến thân mới đúng ư!
Kim Jongin sắp xếp lại dòng suy nghĩ có chút hỗn loạn, đi về trước nắm lấy tay của Do Kyungsoo: “Do Do, cậu có khỏe không?”
Giọng nói của Do Kyungsoo vẫn còn run run: “Đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì... Jongin, cậu lại gạt tớ?!”
“Tớ không có!! Là ba tớ... nghe nói tớ không theo đuổi được cậu thì nhất định muốn giúp đỡ, ngờ đâu ba nghĩ ra chiêu độc địa như vậy!! Tớ cũng không kịp hô ngừng!”
“Vậy sao ông lấy lại đánh cậu?”
“Bởi vì... bởi vì tớ không theo đuổi được cậu, thì cũng không đi làm... công chuyện của công ty cũng bỏ qua... Sau đó còn tranh luận với ba, nguyền rủa mẹ mới nhất định sinh em trai, mà ba tớ rất muốn có con gái... cho nên mới bị đánh...”
“... Vậy các người... nói chuyện gì?”
“Chuyện tớ thích cậu lại làm cho chị tớ có cớ đâm thọt, gần đây chị ấy chộn rộn muốn chia tài sản, baba bảo tớ đi điều tra, tớ đặc biệt không muốn làm việc này, chính mình hết lần này tới lần khác lại đuối lý, không có cách nào nói điều kiện với baba. Tớ chỉ muốn nói chuyện đàng hoàng với ba... nếu không phải ba cho phép tớ và cậu bên nhau sao tớ phải làm mọi chuyện cho ba...”
Do Kyungsoo thât sự cảm thấy không khí trong cái đầu nhỏ của mình không đủ.
“... Các người, các người...”
“Do-Do Do, cậu đừng nóng giận!! Tớ thật sự không có lừa cậu! Ba tớ thật sự rất tốt với tớ, mặc dù, mặc dù tớ không phải con ruột của ông ấy, nhưng mà ông ấy thường xuyên đến thăm tớ, chỉ là có hơi nghiêm khắc mà thôi... Do Do!!”
Lời của Kim Jongin còn chưa nói hết, đã thấy Do Kyungsoo tựa như là một chút sức lực cũng không có, cả người mềm nhũn sắp ngã xuống đất. Kim Jongin hoảng hốt ôm lấy tên nhóc, Do Kyungsoo thở hổn hển như còn muốn nói điều gì, nhưng mà còn chưa nói ra khỏi miệng, đã ngất trong lòng Kim Jongin.
〒 ▽ 〒 Đã làm ra chuyện rùm beng thế này... xin hỏi sau này tớ phải đối diện với ba cậu thế nào!!!
Các người có nghĩ đến cảm nhận của cải trắng không!!
Khốn khiếp...
Lại mở mắt ra lần nữa, sau khi thong thả tỉnh lại, Do Kyungsoo phát hiện mình đang nằm ở trong lòng Kim Jongin, trên chiếc giường to trong phòng cậu ta —— và giường này thật thoải mái!
“Do Do, cậu tỉnh rồi?”
Mặt của Do Kyungsoo xoẹt một phát liền đỏ lên, rồi vèo một phát liền chui vào trong chăn nói sao cũng không chịu nhìn Kim Jongin.
“Phư, cậu làm gì thế... Có chỗ nào khó chịu sao? Vừa nãy cậu ngất đi làm tớ sợ hết cả hồn...”
Qua vài giây, dưới chăn truyền đến tiếng nấc, cả tiếng bù lu bù loa rất đáng yêu: “QAQ lại còn ngất xỉu... xấu hổ muốn chết... còn làm ra chuyện rùm beng như vậy! Sau này không còn mặt mũi gặp ba cậu nữa!”
“Không có mất mặt đâu, chuyện này không thể trách cậu, đều là do ba tớ lo lắng muốn ngã bài sớm...”
“Đều tại cậu!! Sao lại không giải thích rõ ràng với tớ!!”
“Tớ đã nói với cậu rồi... Ba mẹ tớ sau khi tái hôn ở chung với nhau, ba tớ dẫn theo một người chị, mẹ gả cho ba không được mấy năm thì qua đời, chị ấy đặc biệt không thích tớ. Ba mặc dù nghiêm khắc nhưng cũng có lòng bồi dưỡng tớ, sau đó ba tái giá, sợ chị bắt nạt tớ nên sắp xếp cho tớ ở chỗ cũ, mỗi tuần ba đều sang kiểm tra bài vở của tớ, còn ngày thường thì tớ sống cùng với quản gia...”
“Tớ tưởng là cậu lại gạt tớ...”
Kim Jongin ngượng ngùng gãi đầu: “Không có mà...”
“Vậy... chuyện trong nhà, chuyện lúc còn bé, cậu rõ ràng không có nói dối, vậy sao lúc đó tớ chất vấn cậu thì cậu đều phủ nhận?”
Dường như hoàn toàn không nghĩ tới Do Kyungsoo sẽ hỏi như vậy, Kim Jongin sửng sốt vài giây mới ngu ngơ nói: “Bởi vì quả thật đã nói dối. Lúc mới bắt đầu, thật sự không biết mình sẽ lún sâu vào...”
Gãi gãi lỗ tai xong lại gãi gãi mái tóc, dáng vẻ của Kim Jongin thoạt nhìn rất giống một chú gấu con đáng yêu —— Mỗi lần nhìn thấy cậu ta như vậy, trong lòng Do Kyungsoo sẽ rất phiền muộn, nói không chừng đây mới là dáng vẻ chân chính của người này.
Không phải là công tử bột bất cần đời, càng không phải là cậu chủ khôn khéo tài giỏi của một công ty, chỉ là một đứa bé, kiểu như một chú gấu con mỗi khi uống đồ uống vị gì đều nghiêm túc hỏi ý kiến của mình, nếu như mình nói “Jongin quyết định đi”, nó sẽ có chút ngượng ngùng nhìn mình, khẽ hỏi: “Thật sự có thể sao? Không thích phải nói ra đó.”
Ở nơi này, vào thời điểm không thích hợp để tán tỉnh cũng không thích hợp để hồi tưởng, Do Kyungsoo nghiêm túc xâu chuỗi câu chuyện của cậu và Kim Jongin lại.
Cũng không hối hận lúc trước đã đưa ra quyết định kia, nếu như cho cậu cơ hội sống thêm lần nữa thì cậu vẫn sẽ không chút do dự nói ra những lời như ‘nếu không để xác định được con tim mình vậy thì chia tay đi’.
Nhưng mà làm thế mới cảm thấy hân hoan khi nghĩ đến quá trình tình cảm trưởng thành.
Cuối cùng vẫn là tớ ở bên cạnh cậu, những ngày này dây dưa tới tới lui lui, cũng không tính là thiệt thòi.
Nghĩ nghĩ một hồi, Do cải trắng cuối cùng cũng tung chăn nhào ra, ngoan ngoãn chui vào trong lòng gấu ‘Kim Jong’.
Gì mà gấu ôm đàn che nửa mặt, gấu ôm cải trắng mới là tình yêu cuồng nhiệt. (-> Rilakkuma ôm đàn)
“Jongin.”
“Sao?”
“Những lời tớ vừa nói đều là sự thật, tớ sẽ cho cậu một gia đình, tớ vừa nghĩ đến hình ảnh cậu khi còn bé phải ở trong ngôi nhà to đùng này đã cảm thấy khó chịu. Jongin sẽ không cô đơn nữa!”
Kim Jongin mỉm cười hôn nhẹ lên mặt Do Kyungsoo.
“Ừ, không cô đơn, đã có cậu rồi!”
Ngọn hải đăng của tớ, Do Do của tớ.
Nếu như nói Do Kyungsoo và Kim Jongin vừa mới đã trải qua một trận ác chiến (không có thật), vậy thì bên Park Chanyeol và Byun Baekhyun lại nhẹ nhỏm sung sướng hơn rất nhiều, hoàn toàn là nhịp điệu của một tác phẩm ngọt ngào.
Hai baba đột nhiên đặc biệt nguyện ý đi đón con trai nên số lần không hề tính trước lại vô tình gặp nhau trước cổng nhà trẻ càng ngày càng nhiều.
Lần thứ tư trong tuần.
Sau khi trải qua lần suýt chút nữa đã thật sự chia tay, cả Park Chanyeol và Byun Baekhyun đều nguyện ý dành thời gian cho Oh Sehun, cũng không thể nói là lo lắng nếu bây giờ không ở gần thằng bé nhiều một chút thì tương lai sẽ không còn cơ hội nữa, chỉ là hai người tựa như đột nhiên có một ngày đều ngầm hiểu ý nhau mà đạt được nhận thức chung: Phải tốt với con trai hơn nữa, bất kể lâu mau, đều phải cho nó một gia đình tuyệt vời.
Byun Baekhyun vừa đi tới cửa đã nhìn thấy dáng người cao gầy của Park Chanyeol, hiện cậu ấy đang bận ký tên cho một bà mẹ trẻ.
Làm bộ làm tịch tiến tới tạo chút tiếng động: “Khụ khụ~~”
Cái tên to xác đeo một cặp kính gọng đen thoạt nhìn rất có ‘học trường feel’ quay đầu sang cười siêu cấp vui vẻ: “Baek Baek!! Có phải rất vui không! Tớ cũng tới đón con!”
“Đồ ngốc...” Nín cười, Byun Baekhyun cố ý nói tiếp một câu bên tai Park Chanyeol: “Giả vờ vô tình gặp nhau cũng vô dụng, tớ đã có người thích rồi.”
“Bác sĩ Baek, người nói láo phải nuốt một nghìn que kem đấy.”
=口= Xác định câu này nói như vậy sao =口=
“Tránh chỗ khác, tớ họ Byun.”
Lôi kéo vài lần liền phát hiện Byun Baekhyun giở trò xấu không muốn để cho mình ôm cậu ấy, Park Chanyeol bắt đầu trở nên hào hứng, lại tiếp tục diễn tiết mục sứt sẹo này: “Ai ai, có thể nói cho tớ biết anh chàng nào may mắn như vậy, được bác sĩ Baek ưu ái không?”
Byun Baekhyun cười chỉ chỉ Oh Sehun đang chạy về phía mình: “Là người đó~~”
“Daddy~~~ Baba~~~”
Bế Oh Sehun lên, thằng bé cười hì hì đặt cái vương miệng hôm nay làm được trong tiết thủ công lên đầu Byun Baekhyun, lại vươn tay muốn đặt một cái lên đầu Park Chanyeol.
“Baba thấp một chút, thấp một chút~~ Bạch Cửu với không tới~~”
Cái này xem như là để cho Park Chanyeol đạt được cơ hội phản kích: “Con trai, bảo daddy của con kiễng chân lên đi~”
“=口= Dựa vào cái gì mà tớ kiễng chân cũng không cao bằng cậu hả!”
“Ưm, vì tớ cao hơn cậu 10 cm~~~”
“=V= Hừ...” Đã im lặng vài giây đồng hồ, Byun Baekhyun rốt cuộc bất đắc dĩ kiễng chân lên, nhưng mà thứ rơi xuống đầu Park Chanyeol không phải là cái vương miện thằng bé gấp mà là một cái búa tạ.
“Ai ôi!!! Mẹ ơi! Tiểu Bạch Cửu, sao con lại cốc đầu ba!! Mưu sát ba ruột sao?!”
Byun Baekhyun quả thật không thể đắc ý hơn: “Đã nói với cậu con trai mới là chân ái của tớ rồi mà!”
Oh Sehun từ trước đến giờ vốn luôn bán đứng đồng đội ở thời khắc mấu chốt giờ đây đang vội vã xua tay: “Chuyện không liên quan đến Bạch Cửu đâu nha, là daddy bảo con cốc đầu baba đấy!”
“Baek Baek, cậu xấu lắm, châm ngòi ly gián!!”
“Ai bảo cậu khi dễ chiều cao của tớ!”
“Đúng mà đúng mà đúng mà, cậu không cao chút nào...”
“Em gái cậu!!”
“A không đúng không đúng, cậu cao, có thể cao hơn nữa, như đèn đường soi sáng nghìn vạn ngôi nhà...”
Không hề phản ứng Park Chanyeol, Byun Baekhyun vẫn bế Oh Sehun đi xa.
Bab của thằng bé đành phải âm thầm vặn tay đi theo ở phía sau, lại còn làm mặt quỷ với con mình.
Thằng bé rất tri kỷ, ôm cổ của Byun Baekhyun dụi dụi như làm nũng, dùng chất giọng bập bẹ nói: “Daddy đừng ngó lơ baba nữa~~~ Chú Joonmyeon nói, phải uống nhiều sữa mới có thể cao lớn~~”
Byun Baekhyun thân mật dùng chóp mũi cọ cọ gương mặt của Oh Sehun: “Con uống nhiều sữa là được rồi, daddy đã không còn kịp nữa~ Tiểu Bạch Cửu phải thật cao~~ cao như baba của con~”
Park Chanyeol không biết từ đâu xông ra: “Cậu xem đi, ghét bỏ tớ lại còn bảo con trai cao như tớ~”
Cái người lùn lùn không được tự nhiên còn muốn tranh luận vài câu, cũng đã bị con chó bự bên cạnh ăn một miếng đậu hủ lớn trên mặt —— Phải, ván này, anh Byun lại chiến bại.
Oh Sehun đưa hai tay muốn đòi Park Chanyeol ôm: “Mỗi lần đều như thế này~~ Baba một hôn nhẹ thì daddy không nói nữa~~~~”
“Đúng thế, đây chính tuyệt chiêu của baba con! Daddy đã nói với con rồi Tiểu Bạch Cửu...”
Đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt, điện thoại của Park Chanyeol đột nhiên vang lên, đành phải để cho Byun Baekhyun bế con, còn cậu lấy điện thoại ra đi đến phía trước nghe máy.
Giúp thằng bé lau giọt mồ hôi trên trán, Byun Baekhyun dẫu môi, nhỏ giọng dặn dò Oh Sehun: “Đừng để ý baba của con, suốt ngày cứ thích quậy chúng ta~ Chỉ số thông minh của cả nhà đều bị baba kéo xuống~”
Thật ra Oh Sehun không quá hiểu rõ, nhưng nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của Byun Baekhyun thì nó lại cảm thấy thú vị, rút bàn tay nhỏ bé về gãi gãi lỗ tai của Byun Baekhyun, thằng bé cười đến hai mắt đều cong cong: “Rõ ràng... cũng rất thích~~ Daddy rất thích baba, Bạch Cửu cũng nhìn ra được!”
Byun Baekhyun phư một tiếng liền bật cười.
“Ừ ừ ừ, con thông minh nhất~”
Một lát sau, Park Chanyeol cúp điện thoại đi đến bên cạnh Byun Baekhyun, trên mặt lại tràn đầy nét vui mừng.
“Sao vậy, weibo gửi tin trúng thưởng hả?”
“Gì chứ, vừa rồi là anh Yifan gọi điện thoại cho tớ.”
“Tổng biên tập của cậu?”
“Ừ, nói là bên luật sư cho ý kiến, chúng ta và Tiểu Bạch Cửu đã cấu thành quan hệ nuôi dưỡng hợp pháp, trái lại là trước đây Miri bỏ rơi con, phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Thế nên, nếu quả thật phải làm theo trình tự luật pháp, chúng ta nhất định sẽ không thua.”
Nghe xong cái này, Byun Baekhyun cũng cực kỳ cao hứng: “Vậy là quá tốt rồi!!” Nhưng mà lập tức nghĩ tới một cái vấn đề khác: “Còn bên phía Oh Imhang... có điều tra được gì không? Lỡ như bọn họ thật lòng muốn bắt con đi...”
“Tớ cũng gọi điện cho Do Do rồi, hình như vẫn chưa điều tra đến ngọn nguồn, nhưng mà nghe ý của Kim Jongin hình như có chút manh mối, còn nói ‘Giết Nhậm Ngã Hành cũng có thể giúp cậu ấy một đại ân’... Cứ chờ hai người kia gọi điện cho mình đi~ Tóm lại đều là tin tức tốt, không phải sao~”
“Hing~~ Hai người đang nói gì vậy~~~”
Byun Baekhyun tươi cười thả thằng bé xuống đất: “Không có gì~~ Chỉ là có một chuyện rất đáng mừng~”
Một tay nắm lấy Park Chanyeol, một tay nắm lấy Byun Baekhyun, Oh Sehun mới mặc kệ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy cả nhà thật vui vẻ là tốt nhất rồi.
“Baba, daddy, con muốn ngồi xích đu!”
“Phư, lúc này lại không sợ rồi~”
“Không sợ! Bạch Cửu là con trai, con trai không sợ!!”
“Được rồi, vậy nắm chặt đi, tay kia, tay kia nắm chặt daddy~~ 1,2,3, đi nào~~!”
“Này, Park Chanyeol, cậu không nên đẩy con trai lên cao như vậy!!”
Bảo bối, nắm chặt, baba và daddy cho con một gia đình.