Câu chuyện được kể từ phía Byun Baekhyun mới tương đối chân thành tha thiết.
Sau khi cãi nhau với Park Chanyeol trước đầu hẻm, hai người đều giận đùng đùng đi về hai hướng ngược nhau. Byun Baekhyun cũng không nhìn đường dưới chân, cứ thế mà tức giận đi thẳng một mạch về phía trước. Cho là mình đang làm chuyện ‘ai mà thèm quản con đường này đi đến đâu’, mãi đến khi bị một dì bán đồ nướng ven đường ngăn lại, ân cần hỏi han xem cậu có phải lạc đường hay không, anh Byun mới kịp phản ứng —— Cậu không có tự sinh tự diệt cao quý lạnh lùng như người hùng xông ra khỏi đám người hỗn loạn trong mấy vỡ kịch ngoài rạp, cậu chẳng qua là đang đi vòng vòng quanh con đường này.
Tuyến đường là: quán đồ nướng, quán bún thập cẩm cay, quán đậu hũ thối, quán bún thập cẩm cay, quán đồ nướng quán. Khoảng cách giữa từng điểm là: 50m.
Một cảm giác thất bại nặng nề đột nhiên được sinh ra từ gang bàn chân.
Sau khi xác nhận nhiều lần với dì bán đồ nướng thương xót nhìn mình lom lom rằng “Cháu không phải là không có tiền ăn cơm, cũng không phải người đầu óc có vấn đề”, Byun Baekhyun rốt cuộc đi tới mượn điện thoại của dì, gọi điện thoại cho Zhang Yixing cứu khổ cứu nạn.
“A~ Baekie a~ Ừm, đến đây đi, đến đây đi~ Nhà của anh ở cư xá Chó Sói, cậu biết chỗ đó không?”
“Biết chứ, biết chứ. Cám ơn anh Xing Xing…”
Nghe giọng nói ỉu xìu của Byun Baekhyun trong điện thoại, Zhang YiXing liền đoán được tám phần là giận dỗi với Park Chanyeol rồi. Nhưng khi Byun Baekhyun thật sự đứng ở trước cửa nhà mình, mang dáng vẻ ‘vò đã mẻ lại còn sứt’ mà nói với mình “Em và Park Chanyeol xong rồi” thì Zhang Yixing lại càng hoảng sợ.
“Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy Baekie…”
“Không có gì đâu anh Xing Xing, em có thể ở nhờ nhà anh một đêm không?”
“À! Đương nhiên là có thể, đêm nay anh ngủ với cậu, muốn nói cái gì thì cứ nói ra hết!”
Wu Yifan ở một bên vừa nghe thấy câu này thiếu chút nữa là sập cửa lại ngay: “Hai người ngủ chung với nhau vậy còn anh làm sao bây giờ! Hai đứa mình còn có thật nhiều việc chưa làm xong đấy Xing Xing…”
Zhang Yixing mở chế độ bạn phòng the lên, hời hợt vỗ vỗ bả vai của Wu Yifan: “Đại Ngưu, lấy kem trong lủ lạnh qua đây đi.”
Anh… Anh mặc kệ! Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết chuyện có thể làm cho Park Chanyeol và Byun Baekhyun cãi nhau nhất định là một đống chuyện ngổn ngang lông gà vỏ tỏi mà người trên mười hai tuổi không cần phải nhìn tới… Nói cái gì mà đã xong với Park Chanyeol, tám phần đều “đã xong” theo cái kiểu “ Tiết mục hôm nay đến đây là kết thúc, mời các bạn đón xem tập 2″ = 口=.
Trong lòng là nghĩ như vậy, nhưng Wu Yifan vẫn ngoan ngoãn đi vào nhà bếp lấy kem cho tiểu tổ tông nhà mình và tiểu tổ tông nhà Park Chanyeol —— Tập sau vở kịch truyền hình sức sẹo này của hai người diễn cái gì anh không xen vào, nhưng anh đây nhất định tham gia nếu Zhang Yixing từ chối diễn xuất, nếu không là bye luôn thật đấy.
Cùng Zhang Yixing ngồi trên giường lớn trong phòng ngủ của bọn họ, trong tay hai người đều có một cốc kem, Byun Baekhyun kể lại chuyện vừa xảy ra cho anh Yixing của cậu nghe từ đầu đến cuối một lần. Cuối cùng còn bỏ thêm một câu: “Anh Yixing, giường nhà anh thật lớn, thật thoải mái…”
Wu Yifan ôm Zhang YiXing ngồi ở bên giường có chút đắc ý: “Đúng thế, ban ngày mới chuyển đến đấy. Anh đặc biệt mua để chúc mừng… Ây da! Hai người cứ nói tiếp đi, anh không chen miệng vào nữa.”
Bị Zhang YiXing nhéo đùi một cái, Wu Yifan nhíu mày, không tiếp tục nói nữa, dứt khoát lấy điện thoại di động ra bắt đầu chơi game.
“Gúc mắc này cậu đã nhịn trong lòng suốt mấy ngày rồi, nhao nhao một trận nhưng nếu có thể nói ra khỏi miệng cũng chưa chắc là chuyện xấu. Đợi khi không còn tức giận như vậy nữa thì nói chuyện đàng hoàng với Chanyeol đi Baekie.”
Không muốn. Byun Baekhyun lại kiên định lắc đầu.
“Ngay từ đầu em thật sự không muốn nói chuyện này với cậu ấy, nhưng mà về sau bản thân càng thỏa hiệp càng cảm thấy áp lực thì cũng đã thử nói ra. Nhưng mà chưa từng có kết quả làm em vừa lòng, ngược lại là cậu ấy ngày càng không kiên nhẫn được nữa.”
“Thế nhưng mà cậu cũng không có nói trực tiếp, không phải sao? Hiện tại mới rốt cuộc nói thẳng ra hết…”
“Em không muốn. Anh Xing Xing, em đã nghĩ kỹ, lúc này đây em nhất định phải kiên định với suy nghĩ của mình. Em không thể thỏa hiệp nữa, em vì cậu ấy chịu đựng nhiều như vậy nhưng có được cái gì tốt đẹp không? Em chiều cậu ấy vậy ai chiều em? Em mặc kệ. Nếu Park Chanyeol không chịu đòn nhận tội trước mặt em thì em tuyệt đối không làm lành với cậu ấy!”
“=口= Vậy cậu muốn ở nhà anh luôn à…”
Wu Yifan chưa nói xong lại bị Zhang YiXing hung hăng nhéo một cái.
“Baekie, cậu xác định như vậy tốt hơn sao?”
Thoáng điều chỉnh hô hấp lại, Byun Baekhyun tức giận nói thêm: “Anh Xing Xing, anh biết không, em càng nghĩ càng cảm thấy thất vọng, cực kỳ thất vọng với bản thân mình. Em cảm thấy giờ em như vợ của người khác vậy, suốt ngày không làm gì hết, chỉ giúp chồng dạy con, nấu cơm nấu nước. Gần đây thì phân nửa thời gian em đều nghi ngờ không biết Chanyeol có thay lòng đổi dạ hay không, có phải thế này thế kia hay không. Em thật sự không thích như vậy… Gai góc đều bị mài mòn hết rồi… Còn nữa anh Xing Xing, hôm nay em còn tát Chanyeol một cái.”
Zhang YiXing gật gật đầu theo những lời mà Byun Baekhyun nói: “Giờ đau lòng sao?”
“Không phải… Em đang nghĩ, sao em lại tát cậu ấy? Em còn có thể ‘mái’ hơn nữa không! Em hẳn phải trái đấm phải móc, đánh đến ít nhất cậu ấy mất một cái răng cửa mới là việc đàn ông làm lúc nổi giận a! ĐM, thật sự là càng nghĩ càng giận mà!”
Thôi xong rồi~ Còn muốn đánh rụng một cái răng cửa…
= 口= Vậy lý do làm cho người này tức giận rốt cuộc là cái gì vậy, sao càng xem càng không rõ gì hết.
Trong lòng Wu Yifan vẫn còn hơi sợ mà thọt cùi chỏ Zhang Yixing: “So với người này, thật biết ơn Zhang đại nhân trước đây đã không giết chết.”
Chàng trai bên cạnh bị chọc cười: “Khép mỏ lại đi.”
“Thế nên em cảm thấy, em nhất định không thể tiếp tục suy tính thiệt hơn như vậy nữa. Em cũng không cần vì Park Chanyeol mà lo lắng nhiều như vậy! Em cảm thấy chuyện này như thế nào thì là như thế đó. Nếu như anh không thuyết phục được em thì nhất định phải đồng tình với em. Em cảm thấy việc hôm nay em làm là đúng thì chính là đúng. Cậu ấy không đến xin lỗi em thì em không tha thứ cho cậu ấy.”
“Thế nhưng mà cậu không thể vì muốn chối bỏ mặt nào đó trong tính cách của mình mà đưa ra quyết định độc đoán như vậy a Baekie. Cậu như vậy chỉ càng làm cho chuyện trở nên hỏng bét thôi…”
“Anh Xing Xing, anh đừng khuyên nữa, em đã quyết định rồi. Em không muốn yêu một người mà ngay cả mình là ai cũng không biết, em cũng có mục tiêu và kiên trì của mình.”
“Baekie, cậu như vậy là rất cực đoan…”
“Nói giống như trước đây thì biết mình là ai vậy. Thay đổi bản thân theo kiểu phủ định quá khứ hoàn toàn như vậy có hiệu quả mới là lạ.” Wu Yifan nhỏ giọng xen vào một câu.
Zhang YiXing mím môi cả buổi cũng không đáp lại.
Thỏa hiệp không phải đường ra duy nhất, mình cũng không muốn làm con rối gỗ của Park Chanyeol, như vậy có vui sướng gì đâu.
Cùng nhau im lặng khoảng vài phút đồng hồ, Byun Baekhyun đứng dậy đi thẳng vào nhà vệ sinh —— Ngay sau đó đã bị cánh hoa trong bồn tắm và cả bàn đầy “vật kia” với đủ mùi vị làm cho hoảng sợ mà kêu lên một tiếng. Lại nhìn vào gương, chân của cậu đều mềm nhũn.
Một quả nho yêu ớt từ nhà tắm thò đầu ra: “Anh Xing Xing, anh Yifan, hôm nay là… ngày kỷ niệm bảy năm của hai người sao?”
=V= Đúng vậy đó, anh đây chuẩn bị đến trưa rồi kết quả lại là khai phá được kỹ năng tám chuyện phòng the tiềm ẩn của cậu và anh Xing Xing của cậu.
May hôm nay nguời xông vào là cậu đó Baekhyun, nếu đổi lại là Park Chanyeol thì anh nhất định sẽ không cho cậu ấy vào nhà còn trừ luôn nửa tháng tiền lương.
—— Không đúng, nếu Park Chanyeol dám cùng Xing Xing nhà anh tám chuyện phòng the, haha, đóng cửa, thả Jongin!
Zhang YiXing ở bên cạnh khẽ thở dài một tiếng, xoay người chui vào trong ngực Wu Yifan.
“Đại Ngưu, hai ngày này để Baekhyun ở nhà chúng ta đi.”
Wu Yifan nhíu mày, dường như rất kinh ngạc Zhang YiXing có thể nói như vậy: “Thật sự muốn nối giáo cho giặc? Không biết trước kia Baekhyun nghĩ gì làm gì, nhưng mà hiện tại cậu ấy nghĩ như vậy thì hoàn toàn là cố tình gây sự nha. Với tính tình của Park Chanyeol, cam đoan sẽ càng thêm tức giận.”
“Vậy lúc đầu em chia tay với anh, có phải cũng cảm thấy em cố tình gây sự?”
“Đâu có giống nhau đâu..”
“Để Baekie ở lại đây đi. Em cảm thấy để cậu ấy thật sự chịu chút đau khổ thì có lẽ cậu ấy sẽ hiểu ra, chẳng qua là giữa cậu ấy và Chanyeol xảy ra chút chuyện không may mà thôi.”
Tình yêu vốn chính là chuyện của hai người, không phải sao? Hơn nữa, đâu ai muốn xin cậu gánh chịu một mình đâu Baekhyun.
Mặc dù lúc trước cảm giác mình không có sai, nhưng khi đưa ra quyết định thật sự chia tay với Wu Yifan, anh vẫn cảm thấy hoảng hốt, dù là có nhiều vấn đề không thể đồng tình với nhau, cũng không cần đi đến một bước này.
Vẫn có thể có kiên trì của mình mà, vẫn luôn có thể có. Nhưng yêu nhau mà cứ trằn trọc, nói ra những lời linh tinh như thế thì cuối cùng người bị giày vò là ai, còn có thể là ai chứ?
“Yifan, cảm ơn anh đã càn quấy cùng em.”
Wu Yifan mỉm cười hôn nhẹ lên trán Zhang Yixing: “Sao ai đó hôm nay ngoan vậy?”
“Hy vọng Chanyeol cũng có thể cưng chiều Baekhyun như anh cưng chiều em.”
“Không dám đâu. Anh không có khả năng dạy cậu ấy. Đi một ngày đàng học một sàng khôn thôi.”
Ngày kỷ niệm bảy năm của Wu Yifan và Zhang YiXing, Wu Yifan mua giường mới, thay đổi đồ dùng trong nhà, bố trí phòng tắm, thiết kế hết mọi tình tiết —— Cuối cùng ngủ trên sàn nhà.
Mặc dù chuyện ngủ trên sàn nhà và ngày kỷ niệm bảy năm chẳng có xíu quan hệ gì hết.
Nói cho mấy bạn nghe… đừng có gắng tìm ra hình dáng của tình yêu.
Bời vì lúc bạn và người ấy vẽ hình tình yêu, rất có thể là dùng hai APP khác nhau.
… Không, thật ra trọng điểm là, có lẽ trẫm nên mua cái giường lớn hơn!
À... Cảm giác câu chuyện được kể từ phía Park Chanyeol mới tương đối đơn giản dễ hiểu.
Nếu như nói Byun Baekhyun qua nhà Zhang Yixing ngủ nhờ rồi làm bóng đèn là chuyện tất nhiên thì chuyện Park Chanyeol qua nhà Do Kyungsoo cũng là chuyện bình thường thôi —— Park Chanyeol nghĩ như vậy, cho nên ngay cả điện thoại cũng không gọi liền gõ cửa nhà Do Kyungsoo.
Sau đó, cửa vừa mở ra, Park Chanyeol và Do Kyungsoo đều hóa đá —— kể cả người đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách, Kim Jongin.
Em gái cậu, không phải là đã chia tay với cậu ta rồi sao Do Do Do?
“Chan Chan, không phải như cậu nghĩ... Jongin chẳng qua là tới ngồi một chút, không có gì khác...”
“Còn muốn làm cái gì khác à? Con mẹ cậu Do Do, cậu cũng giấu kỹ quá rồi! Nếu hôm nay tớ không phát hiện chuyện này thì mấy ngày sau chắc cậu đã bị sói ngậm đi rồi!”
“... Đã nói cậu là không phải như vậy...” Trong óc con người này rốt cuộc chứa những gì...
Nhìn gương mặt thuần lương của Kim Jongin một chút, lại nhìn Do Kyungsoo đầu đầy đấu # một chút, Park Chanyeol bất đầu rầu rĩ, có nên nói cơn tức đầy bụng này ra không?
Ba mươi giây sau, Park công quân đưa ra một quyết định khó khăn.
“A Do Do, để tớ kể cậu nghe. Hôm nay tớ với Baek Baek cãi nhau ầm ĩ đến mức hai chúng tớ đánh nhau từ lúc quen nhau đến giờ cũng chưa từng cãi dữ dội như vậy tớ hoàn không thể kiềm chế con tức a cậu có biết không cậu ấy thật sự là quá kinh người $%&! # $ $%...”
Theo tần số nói chuyện càng lúc càng nhanh của Park Chanyeol, Kim Jongin cuối cùng cũng trợn mắt lớn đến mức trông như biểu cảm trên gương mặt của Do Do.
Nghe mãi thành quen nên Do Kyungsoo cũng không khách khí đưa tay đánh lên đầu Park Chanyeol một cái: “Nói chậm một chút, dấu chấm câu lại không mất tiền.”
“TVT Tớ cãi nhau với Baekhyun! Cãi một trận thiệt lớn!”
“Nguyên nhân?”
“Baek Baek hình như đã nhịn rất lâu... Nhớ tới chuyện này tớ liền giận a, cậu nói xem cậu ấy khó chịu lâu như vậy tại sao lại không chịu nói với tớ một tiếng, sau đó đột nhiên bùng nổ, hỏi tớ có oan ức hay không!”
“... Cho nên nguyên nhân là?”
“Còn nói cái gì mà trong lòng tớ căn bản không có cậu ấy, trời đất chứng giám a! Trong lòng tớ mà không có cậu ấy thì tại sao tớ đây phải cố sống cố chết bán manga kiếm tiền làm gì, dán tường thật sao! Nói tớ từ đó đến giờ không thật sự coi trọng cậu ấy. Mẹ nó, có muốn tớ móc tim ra cho cậu ấy nhìn một chút luôn không!”
Ngày hôm nay, Do Kyungsoo với sự kiên nhẫn nhỏ hơn hoặc bằng 10, muốn chọi một trái chuối tiêu vô mặt Park Chanyeol hiện đang đắm chìm trong thế giới nhỏ của mình, “=口= ĐM, cuối cùng tại sao hai người lại gây gỗ, cậu vẫn chưa có trả lời tớ!! Park Chanyeol cậu cố tình a!”
Kim Jongin nín cười vỗ vỗ vai Do Kyungsoo: “Do Do, đừng nóng như vậy.”
“Không phải là tớ nóng, cậu xem cậu ấy nói nửa ngày cũng chưa nói được tới trọng điểm...”
Do Kyungsoo nói được một nửa, đột nhiên có chút lúng túng —— Hình như, với Jongin, cũng đâu có thân thiết như vậy...
=V= Bầu không khí giống như muốn bắt đầu bốc lên bong bóng hồng hồng này thật sự thích hợp với một con tim nhỏ bé vừa trải qua gió táp mưa sa của mình sao —— Park Chanyeol cảm thấy bầu không khí đã trở nên là lạ rồi.
“Thật ra thì tớ cảm thấy chuyện cũng không có gì to tát. Trên đường gặp phải fan hâm mộ muốn ký tên, cậu ấy nói với người ta là không biết tớ, sau đó liền bỏ đi, tớ gọi cậu ấy quay lại thì cậu ấy liền nổi nóng, còn nói không phải tớ muốn như vậy sao, sau đó lại nói là trong lòng tớ căn bản không có cậu ấy, cảm thấy cậu ấy làm tớ mất mặt nếu không tớ sẽ không phủ nhận quan hệ giữa bọn tớ ở trước mặt người khác, cũng không bỏ hết những phần của cậu ấy trong manga... Cậu nói xem cậu ấy có phải rất buồn cười hay không...”
“… Chanyeol, này là cậu không đúng. Cậu biết rõ Baekie rất nhạy cảm với những chuyện này mà. Trong mắt cậu ấy, rất có thể là vì cậu không muốn để cho người khác biết quan hệ giữa hai người nên mới xóa phần trong manga. Hơn nữa, chuyện lúc trước chồng chất lên chuyện này, cậu ấy có đau lòng khổ sở cũng rất bình thường…”
“Vậy sao cậu ấy không nói với tớ! Suốt ngày cứ như ngâm mình trong nước ô mai ấy, nói chuyện cũng chua, nét mặt cũng chua…”
“Lão đại, Baekhyun nhà cậu mà cậu còn không biết sao? Cậu ấy là người chuyện gì cũng có thể đơn giản nói ra sao? Nói không chừng cậu ấy đã xem bản in manga thành phẩm của cậu rồi, phần nên xóa bỏ cũng xóa bỏ, cậu ấy còn có thể nói cái gì nữa? Trong lòng cậu nhất định là nghĩ như vậy cho nên mới gây khó dễ với chính mình…”
“Cậu ấy không phải gây khó dễ với chính mình đâu! Cậu ấy gây khó dễ với tớ đó”
“=口= Tâm trạng xấu mà nghẹn lâu ngày sẽ nghẹn thành bệnh đó… Chan Chan, có lẽ sau đó Baekie cãi nhau với cậu là do cách cậu ấy giải quyết vấn đề không đúng, nhưng dây dẫn nổ của chuyện này lại là cậu. Cậu không nên xem nhẹ Baekie mà tự mình đưa ra quyết định.”
Park Chanyeol nhíu mày, không quá rõ Do Kyungsoo đang nói cái gì: “Thế nhưng mà tớ cũng không cần làm chuyện gì đều phải có sự đồng ý của cậu ấy. Hơn nữa, tớ cảm thấy chuyện này không nhất thiết phải bàn bạc với Baek Baek… Chẳng lẽ cậu ấy không biết là tớ sợ người khác lấy chuyện chúng tớ là đồng tính ra nói làm ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cậu ấy sao?”
“Chuyện này nếu đổi lại là tớ, tớ lại càng dễ gom chung với chuyện trước đó cậu từ chối thừa nhận thân phận của hai người là người yêu trước mặt bạn bè của cậu… Ai ôi!!! Nói đi nói lại cũng chỉ một câu thôi, cậu tốt nhất nên giải thích đi, cũng có sao đâu, không được bướng bỉnh như vậy mà Chan Chan…”
“Không phải, không phải là tớ bướng bỉnh, tớ chính là không rõ! Sao Baekhyun phải cảm thấy đều là lỗi của tớ! Chẳng lẽ trong lòng cậu ấy tớ là người làm chuyện gì cũng hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của cậu ấy sao? Cậu ấy luôn nghĩ tớ như vậy sao?”
“Ai ôi!!! Baekie để tâm vào chuyện vụn vặt thì thôi đi, sao cậu cũng chui vào một cái sừng trâu khác vậy! Hai người đều ở đó liều mạng suy nghĩ xem đối phương nghĩ về mình thế nào, sao không ai tự nhũ với lòng xem suy nghĩ của mình có đúng hay không. Cậu cảm thấy Baekhyun nghĩ như vậy thì cậu ấy sẽ nghĩ như vậy ư? Chẳng phải bây giờ sự thật là cậu ấy không có nghĩ như vậy sao? Cái này có gì khó?”
“TVT Không hiểu.”
“A, có cảm giác…”
Do Kyungsoo thở dài một hơi, không chút sức lực mà gục ở trên đùi Kim Jongin.
Kim Jongin ở một bên yên lặng vây xem suýt nữa hóa đá, đã qua một hồi lâu mới chậm rãi vươn tay vuốt xuôi tóc Do Kyungsoo: “Do Do, không được phiền muộn…” Nói xong, mặt đều phải đỏ lên.
BÓC~ BÓC~ BÓC~ Bong bóng hồng hồng~ BÓC~ BÓC~ BÓC~
=口= Park Chanyeol xem như triệt để cảm nhận được thái độ thù địch của cả thế giới này.
Sau đó, Park Chanyeol bị Do Kyungsoo đuổi về nhà.
Park Chanyeol đi rồi, Kim Jongin cũng bị Do Kyungsoo đuổi ra cửa.
“Lần sau đừng dùng những cái cớ sứt sẹo như hư xe nữa.” Cầm chốt cửa, vẻ mặt Do Kyungsoo trông rất lạnh nhạt.
Kim Jongin cẩn thận nhìn sắc mặt Do Kyungsoo: “Do Do, vì tớ rất nhớ cậu...”
Do Kyungsoo ủ ê hơn nửa ngày, đại khái trời sinh đã thiếu thốn khí chất cao quý lãnh diễm, cuối cùng, anh Do vẫn khẽ thở dài một hơi, cam chịu số phận mà nói một câu: “Nếu muốn gặp tôi, trực tiếp gọi điện là được rồi.”
Chàng trai ở đối diện như đột nhiên được lên dây cót mà vui vẻ đến mức muốn nhảy tưng tưng lên.
“À tôi vẫn nói chưa xong, chỉ có thể làm bạn bè, nếu cậu dám vượt quá một bước thì từ nay về sau tôi sẽ không chơi đùa với cậu nữa!”
“Được, tớ cam đoan.” Không sao hết, tớ có thể đợi được!
Bóc bóc bóc bóc bóc bóc bóc, bong bóng hồng hồng đâu đó bay lên, bóc bóc bóc bóc bóc bóc.
Đảo mắt, một tuần lễ cứ thế mà qua.
Byun Baekhyun thật sự làm đúng những gì cậu ấy nói, một mực ở lại nhà của Zhang Yixing.
Mà Park Chanyeol, vẫn tỏ thái độ y như lúc cậu ấy ở nhà của Do Kyungsoo, hoàn toàn không cảm thấy là mình làm sai. Hơn nữa, chuyện Byun Baekhyun xem Park Chanyeol như một tên tiểu nhân chỉ biết nghĩ đến lợi ích của riêng mình càng làm cho cậu ấy không vui. Lòng tự trọng của một thằng con trai luôn cao ngất, nên càng không có khả năng qua chỗ Zhang Yixing mời tiểu tổ tông nhà mình về.
Thế là hai người cứ cương nhau như vậy.
Nhìn qua thì Byun Baekhyun rất tốt, nói từ chuyện ăn chuyện ngủ đi. Mỗi ngày đều có thể ngủ trên cái giường lớn cao cấp trong nhà Zhang Yixing, buổi tối còn có thể cùng anh Xing Xing của cậu nói chuyện cuộc đời hay chuyện lý tưởng, mặc dù vẻ mặt Wu Yifan ngủ trên sàn nhà cả tuần nay luôn muốn nói anh ta từng phút đồng hồ đều có xung động xé phay Park Chanyeol ra trộn cơm ăn.
Tự cậu yêu đương rồi giận dỗi với người yêu nhỏ bé của mình thì mắc mớ gì người xui xẻo lại là anh!
Nhìn qua thì Park Chanyeol cũng tốt, nên đi ký tên thì ký tên, nên đi làm thì đi làm. Còn trong chuyện chăm sóc con nhỏ thì nhất định là không thể chăm sóc cẩn thận như Byun Baekhyun, nhưng mà cũng không có để cho con bị đói bị lạnh nữa.
Người phát điên nhất thật ra là anh Lu Han.
Hai cậu ở riêng thì ở riêng đi! Liên quan gì đến anh! Cũng đâu phải anh hại hai cậu ở riêng đâu! Có thể thôi cái trò mỗi ngày muốn quan tâm đối phương lại dùng danh nghĩa của anh để gọi điện không! Có người nào như hai cậu không! Giờ anh rất có cảm giác là mình đang sống, không cần phải làm con thiêu thân cho các cậu!
... Vậy cũng chưa hết đâu, từ góc nhìn của Thượng Đế, đồng chí Baekhyun làm ơn có chút lương tâm được hay không 〒▽〒... Cậu biết rõ Park Chanyeol sao nuôi con được... Đặc biệt là sau khi cùng một chỗ với cậu thì chút ít kỹ năng nuôi con mà cậu ấy có được cũng đã bị thoái hóa, hiện tại toàn là do anh nuôi đó, có biết không... ĐM, cậu nói đi, anh có phải kẻ thứ ba chen vào hai cậu đâu mà suốt ngày phải y như vú em mà mang Sehun đi khắp nơi, sao anh làm được hả! Hơn nữa các cậu biết rõ Chaesim vừa nhìn thấy Sehun SẼ! KHÔNG! ĐỂ! Ý! ANH! NỮA!
TAT Thật sự là không có cách nào qua hết khoảng thời gian này...
Không riêng Lu Han, Oh Sehun cũng vô cùng lo lắng, mỗi ngày đều muốn cầm điện thoại nói cả đống chuyện với Byun Baekhyun, dùng đủ cả mềm rắn để kêu daddy về nhà —— Byun Baekhyun hết lần này tới lần khác củng cố quyết tâm, Park Chanyeol không xin lỗi thì nói cái gì cậu cũng không chịu về. Vì vậy thằng bé lại phí hết tâm tư mà muốn thuyết phục baba của nó, đương nhiên là kết quả thu được cũng quá mức nhỏ bé, về sau thì có mấy lần Park Chanyeol thiếu chút nữa đã nổi giận với Oh Sehun, làm thằng bé sợ đến mức không dám nhắc lại.
Hai người từng chung một nhóm chuyên giàn xếp các đôi gay giờ lại thường xuyên ngồi cùng một chỗ, một lớn một nhỏ đều ngửa đầu 45 độ nhìn lên trời cao, thay nhau thở dài, quả thật là một hình ảnh vô cùng nên thơ.
= 口= Quậy vậy là sao đây, thiệt tình chứ...
“Chú Xiao Lu, con nhớ daddy quá...” Gần đến giờ tan học, Oh Sehun ấm ức mà gục lên bàn hô hào Lu Han, Huang Zitao ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Oh Sehun, làm như người lớn mà sờ
lên tóc Sehun.
“Hun Hun đừng buồn~~ Tâm trạng không tốt sẽ bệnh đấy~”
Mặt của Lu Han cũng ứ nghẹn lắm: “Chú cũng chịu thôi... Daddy của con đã bướng bỉnh rồi, baba của con càng bướng bỉnh hơn. Chuyện vốn không to tát gì mấy lại một mực đụng vào hai người chết cũng không chịu thua...”
“Vậy làm sao bây giờ nha... Tại sao phải cãi nhau... Đào Đào, ba mẹ cậu có cãi nhau ko? Lúc cãi nhau thì phải làm gì a?”
“Ừm ừm, có cãi nhau chứ. Tớ cũng không biết như vậy có ổn không...” Huang Zitao nói y như thật.
“Mà thật ra cũng không được ổn lắm, vừa lúc Đào Đào phát sốt, chuyện này cũng liền đi qua... rồi...” Nói xong, thế giới gay của những cậu bé cừ khôi dường như đột nhiên thấy được ánh sáng: “Đúng vậy! Có đòn sát thủ là Sehun sao lại có thể không đem ra sử dụng! Hun Hun bảo bối mau tới đây! Trách nhiệm làm lành cho baba và daddy của con đều trông cậy vào con!”
“Hả?”
Mấy dì biết chuyện đau khổ nhất trên thế giới này là gì không?
Không phải là chuyện có một trăm bóng chocolate để ở trước mặt con nhưng con không quý trọng, mà là có một trăm bóng chocolate để ở trước mặt con, con ăn hết rồi nhưng nhất định phải nôn ra.
Oh Sehun dẩu môi muốn khóc lên: “Cần phải nôn ra sao… Chú Lu… Bạch Cửu không muốn nôn ra… Ăn thật ngon…”
Lu Han nghiêm khắc lắc đầu: “Không được a Sehun, nếu con muốn baba và daddy của con làm lành với nhau thì phải đánh cược một lần thôi~~ Giả bệnh cũng phải giả cho giống một chút, có phải hay không? Cố gắng lên, chú tin tưởng con!”
“Cậu ơi, con ăn thay Hun Hun có được không? Hun Hun thật đáng thương…” Huang Zitao, tương lai là một người đàn ông yêu vợ, dũng cảm đứng dậy.
“Không được không được, con đâu phải người nhà bọn họ đâu, cho con ăn cũng vô dụng, qua hai mươi năm nữa hãy giúp~”
=口= Vậy ra Lu đại tiên đoán chắc hai mươi năm sau Park Chanyeol và Byun Baekhyun vẫn sẽ ở riêng vì cãi nhau. Cãi chuyện con rể sao?
Tới tới lui lui mà hành hạ gần cả tiếng, Oh Sehun rốt cuộc “bệnh” rồi.
Sau khi nhận được điện thoại thì Park Chanyeol vô cùng lo lắng mà vọt vào phòng học.
“Làm sao vậy, Tiểu Bạch Cửu làm sao vậy!”
Lu Han làm y như thật mà bế Oh Sehun đi đến chỗ Park Chanyeol: “Có thể ăn trúng gì đó rồi, lúc sắp tan học thì trên nôn dưới ‘!’… Anh thấy phải đưa đến bệnh viện xem một chút…”
“Để em xem, Tiểu Bạch Cửu, Tiểu Bạch Cửu? Rất khó chịu sao? … Anh Lu Han, sao thằng bé không nói chuyện…”
=V= Sợ mở miệng ra lại uổng công, chú Lu đã dặn vua màn ảnh Bạch Cửu là: giả vờ ngủ, diễn kịch câm.
“Đưa đến bệnh viên đi Chanyeol, trẻ con bị nệnh có thể nặng cũng có thể nhẹ, mau đưa đến chỗ Baekie đi… tránh phải xếp hàng đứng đợi…”
Nghe được tên của Byun Baekhyun, quả nhiên Park Chanyeol lập tức nhíu mày, lộ ra vẻ mặt khó xử.
Lu Han thừa nước đục thả câu mà lại nói bệnh của Oh Sehun thành nghiêm trọng hơn một chút.
Phần nói ra sau đó làm bệnh trở nên cực kỳ nghiêm trọng, tới mức, “Nếu cậu không đưa Sehun đến bệnh viện mà Baekhyun làm thì đời này của Sehun xem như là xong.”
Ê ê, không phải bệnh trên nôn dưới ‘!’ thôi sao!
Cúi đầu nhìn con trai trong ngực cau mày giống như rất không thoải mái (nhưng thật ra là đang nén cười), Park Chanyeol cắn răng, những việc riêng tư đang suy nghĩ trong lòng cũng không sánh bằng chuyện khám bệnh cho Oh Sehun, vì vậy gật đầu một cái, quyết định lập tức đi đến bệnh viện Nhân Ái mà Byun Baekhyun đang làm việc.
A!! Rốt cuộc gặp được daddy rồi~~~
Len lén mở mắt ra xoay đầu sang một bên, Oh Sehun nhìn Huang Zitao cách đó không xa rồi làm tư thế chiến thắng.
“Ang…” Nhưng mà rất nhanh đã bị đạo diễn nghiêm khắc Lu Han phát hiện, đầu nhỏ lập tức bị vò một cái.
Park Chanyeol chỉ lo đi đường nên không nhìn kỹ, cho rằng Oh Sehun khó chịu nên mới kêu lên một tiếng, trong lòng liền càng thêm sốt ruột: “Cố chịu một chút nha Tiểu Bạch Cửu, chúng ta lập tức đi bệnh viện, lập tức thấy được daddy rồi, trông thấy daddy sẽ không còn đau đau nữa…”
Ừm, lời này là nói thật đấy.
Trông thấy daddy sẽ không còn đau đau nữa.
Thế nhưng mà, nhóm bạn chuyên giàn xếp các đôi gay thật có thể cứu vớt thế giới sao?