Ba Chúng Ta

Chương 42: Park Chanyeol, mở cửa đi!




… Đây rốt cuộc là chuyện gì a.

Người bị cầu hôn đuổi theo người cầu hôn, sống chết mà gào to: “Tớ kết hôn với cậu! Tớ kết hôn với cậu!”

Người ban đầu hò hét đòi cầu hôn thì vẻ mặt lại vô cùng không tình nguyện.

“Chan… Chanyeol…”

Byun Baekhyun vốn không có nhiều tế bào vận động, bằng hai cái chân ngắn ngủn của mình chạy theo sau lưng Park Chanyeol rất lâu, lúc dừng lại để thở thì cậu thật sự cảm thấy trái tim của mình sắp lọt ra ngoài —— Cho nên a Park Chanyeol! Cậu cũng đừng do dự nữa có được không? Tớ đã móc trái tim của mình ra rồi =V=…

Nếu không phải bị Byun Baekhyun chụp lấy cánh tay nắm chặt, đoán chừng Park Chanyeol còn có thể chạy thêm hai dặm quanh mấy con đường lớn gần nhà hàng —— Thật sự là không nhìn ra nha! Cậu y như Kim Thành Vũ trong phim ‘Trùng Khánh Sâm Lâm’ ấy! Nhưng mà người ta thất tình nên mới chạy bộ, cậu không có thất tình thì chạy cái gì mà chạy! Lại còn chạy nhanh như vậy!

Dắt tay Park Chanyeol ngồi xuống băng ghế bên đường, tên kia không biết là rơi tỏm vào trong cái hố không leo lên được hay là bị sao mà thẩn thờ ngó sáng chỗ khác, chết sống cũng không chịu nhìn thẳng vào Byun Baekhyun. Do dự một lúc, anh Byun cũng đành bó tay.

… Để tớ, để tớ thở trước cái đã…

Một lát sau, có hai bàn tay to vòng qua sau lưng của Byun Baekhyun, dịu dàng lại mang theo vài phần do dự mà vỗ cho cậu thở xuôi, vụng về như một đứa bé, nhưng với Byun Baekhyun lại là thoải mái nhất.

“… Thật xin lỗi.”

Byun Baekhyun vốn không có tức giận, nghe xong câu này cảm thấy như mình muốn tan ra.

Móc chiếc nhẫn xấu số trong túi ra, còn cẩn thận dùng vạt áo lau lau chùi chùi, Byun Baekhyun mỉm cười cầm đó quơ quơ trước mắt Park Chanyeol.

“Vừa rồi không tính, cậu có thể làm lại một lần nữa.”

Lúc này đây, Park Chanyeol lại muốn rút lui: “Đã thất bại một lần rồi nên không muốn vội vàng hấp tấp để thất bại lần thứ hai. Nếu lại không thành công, cảm giác như sau này tớ sẽ không xuất hiện trước mắt cậu nữa.”

… Thành công cái gì, thất bại cái gì chứ! Cậu có cho tớ thời gian nói ‘YES, I DO’ sao? Chính cậu tự bịa ra tình tiết sau đó rồi như phát rồ mà chạy ra bên ngoài!

Dù cảm thấy cảnh tượng này quả thật không thể hiếm thấy hơn nữa, Byun Baekhyun vẫn kiên quyết nhét chiếc nhẫn vào trong tay Park Chanyeol: “Cậu có cầu hôn hay không? Cậu không cầu hôn thì tớ ngồi đây luôn không đi.”

“… Baekhyun…”

“Để cho tớ tự sinh tự diệt đi! Nói không chừng còn được lên bìa báo đấy!”

[Hòn vọng phu một lòng chờ đợi, vĩnh viễn chờ đợi ——] (?)

Cầm lấy chiếc nhẫn đơn giản cũng không mấy quý giá, trên mặt của Park Chanyeol vẫn là biểu cảm hiếm thấy, vẻ mắt rất xoắn xuýt, rõ ràng là chuyện này không có gì phải khổ sở hết, lại bị hàng lông mày nhíu chặt của cậu ấy biến thành một chuyện phức tạp.

“Baek Baek, cậu biết không, sinh nhật của cậu, lần sinh nhật này, tớ đã bắt đầu kế hoạch chuẩn bị từ rất sớm. Sinh nhật của Tiểu Bạch Cửu tớ đều không để tâm, chỉ nghĩ tới chuyện cho mỗi mình cậu bữa tiệc sinh nhật đặc biệt, cho cậu thật nhiều thật nhiều niềm vui bất ngờ. Mặc dù tớ đã nói sẽ không làm cậu khóc, nhưng hôm nay tớ thật sự rất tự luyến mà hy vọng có thể chứng kiến những giọt nước mắt hạnh phúc của cậu.”

“Buổi tiệc sinh nhật này rất tuyệt mà… Cũng có rất nhiều niềm vui bất ngờ…”

“Nhưng mà tớ lại làm hỏng hết rồi! Bánh kem rớt bể nát, cậu cũng không ăn trúng chiếc nhẫn, trên banner lại là những con chữ kỳ quái… Thật đấy, Baekhyun, cho tới ngày hôm nay tớ mới thật sự nhận thức cực kỳ cực kỳ sâu sắc, đầu óc của tớ không có dùng được, tớ chính là một thằng ngu không làm được gì hết…”

“Này, ê ê~”

Cắt ngang lời sám hối của Park Chanyeol, Byun Baekhyun đứng dậy ngồi xổm  ở bên chân của Park Chanyeol, vươn hai tay ra kẹp mặt của cậu ấy để cậu ấy không thể không nhìn mình —— Này, đừng nhìn tớ như vậy, một Chanyeol luôn tươi cười, một Chanyeol luôn tràn ngập năng lượng, sao trong mắt không còn lấp lánh ánh sáng nữa.

Chẳng phải nói tớ là ánh sáng của cậu sao? Tớ ở chỗ này mà.

“Park Chanyeol, cậu có thích tớ không?”

… Gật đầu.

“Mặc kệ tớ trở nên già nua, giàu sang hay nghèo khó?”

… Gật đầu.

“Tốt lắm, tớ cũng thế.” Đưa tay trái của mình ra trước mặt Park Chanyeol, Byun Baekhyun dứt khoát nói tiếp: “Năm chữ cuối cùng cậu nói đi! Nói cho cậu biết đáp án chắc nịch của tớ là: ‘Tớ nguyện ý’.”

Năm chữ, thì năm chữ.

“Cùng tớ… Cùng tớ… Ai~”

Chuẩn bị cả buổi, Park Chanyeol vẫn không nói ra năm chữ kia, thở dài một hơi rồi lại càng xoay người sang hướng khác: “Giờ nói ra những lời này sẽ nghĩ tới mấy chuyện kỳ quái, tớ nói không nên lời.”

… Thân là một thằng công đấy! Cậu đang sĩ diện cái gì! Nhiệt tình lên đi! Ta đã nói đến nước này rồi còn gì! ĐM, ‘hoa cúc’ với cậu cũng được nữa, đâu phải là chưa tùng ‘hoa cúc’! Cậu có bản lĩnh viết sai chữ sao không có bản lĩnh nói ra…..!

Vô lực mà gục mặt lên đùi của Park Chanyeol, lúc này Byun Baekhyun quả thật sắp khóc lên —— lại bị Park Chanyeol chọc tức rồi.

Qua một hồi lâu, Park Chanyeol đưa tay sờ lên đầu của Byun Baekhyun: “Baek Baek, cậu khóc hả?”

“…”

“Cậu khóc cái gì chứ, tớ còn không có khóc.”

“Cậu không vui tớ cũng không vui, dỗ dành lại không xong, tớ chỉ có thể cùng khóc với cậu.”

Thì câu này, ngược lại là chọc cho gương mặt đau khổ cả buổi nở nụ cười. Park Chanyeol bắt chước theo bộ dạng của Byun Baekhyun mà cũng ngồi xổm xuống, hai người nhìn nhau, kèm theo cảm giác xốn xang không biết từ đâu trổi dậy, cùng nhau trưng ra vẻ mặt không thể nào đau khổ hơn nữa.

“Vậy nếu tớ ngu ngốc, cậu vẫn ngu ngốc cùng tớ?”

“Cậu cứ nói đi, làm như chưa từng  ngu ngốc cùng cậu ấy!” Hiện tại tớ đang ngu ngốc cùng cậu không phải sao? Xin cậu mở mắt ra nhìn tớ một chút đi!

“Cậu càng không trách tớ thì trong lòng tớ càng cảm thấy áy náy. Rõ ràng là muốn cho cậu những điều tốt đẹp nhất của tớ…”

“Cậu cho rồi! Hơn nữa, tớ cũng rất yêu thích, siêu cấp yêu thích.”

“Hả?”

“Tốt nhất, không phải là Park Chanyeol cậu hay sao? Cậu đã sớm cho tớ, không phải sao?”

Byun Baekhyun đã nói những lời này rất nhiều lần rồi, Park Chanyeol vẫn luôn cho là cậu ấy làm nũng. Vì quá chậm tiêu cho nên hôm nay mới hiểu được, thì ra đây là lời tỏ tình ngọt ngào nhất mà Byun Baekhyun có thể cho mình.

Như là khi cậu luôn nói với Byun Baekhyun, “Tớ muốn cho cậu những điều tốt đẹp nhất”.

Cũng như là khi Wu Yifan nói với Zhang YiXing “Em là của anh”, tuy rằng lời mà Zhang Yixing nói với Wu Yifan nhiều nhất là “Bệnh tâm thần”   =口=.

Lời của Byun Baekhyun chính là: “Tớ chỉ muốn cậu.”

Trên gương mặt của chó bự rốt cuộc cũng nở một nụ cười.

Mặc dù không thể lập tức quên đi sự thật là bữa tiệc sinh nhật bị mình biến thành hiện trường tai nạn giao thông vô cùng thê thảm, lại còn mấy chuyện bậy bạ như ‘hoa cúc’ này kia kia nọ —— Nhưng dù gì thì đó cũng là một bài học.

Một tớ hoàn thiện nhất, chỉ dành cho mỗi mình cậu.

‘Cuối cùng cũng biết cười rồi~ Vậy trở về quán ăn thôi, anh Lu Han và những người khác cũng đã đợi nửa ngày.”

Kéo tay của Park Chanyeol đứng lên, một trận gió thổi qua, mũi của Byun Baekhyun hơi ngứa, hắt hơi một cái.

Một giây sau thì lập tức bị ôm: “Lạnh không?”

“Không lạnh, không có sao hết ~… Ây da! Chanyeol, trong quần áo của cậu có gì vậy? Cấn đau quá…”

“Hả? Có gì đâu… Để tớ xem một chút…”

Chớp chớp hai mắt, vẻ mặt của Park Chanyeol ngốc ngốc yêu yêu mà sờ vào túi áo của mình, sau khi phát hiện không có gì hết thì thò tay vào túi áo trong —— Vừa sờ vào, vẻ mặt đau khổ của Park công quân liền lập tức biến mất không thấy tăm hơi —— Thật là làm cho Byun Baekhyun càng thêm hoảng sợ.

… Cậu ấy sẽ móc ra năm trăm vạn ư?

Hôn mạnh lên mặt của Byun Baekhyun một cái, Park Chanyeol trưng ra nụ cười siêu cấp xán lạn rồi chạy đi mất.

“Trời không tuyệt đường người a!! Baek Baek, tớ muốn trở về nhà hàng chuẩn bị một chút! Lần này nhất định sẽ không làm con thiêu thân nữa!”

“Này… Nha Park Chanyeol!”

Chạy cái gì mà chạy a! Đi không được sao!

Mồ hôi trên trán khó lắm mới khô được, giờ lại muốn lao vào một vòng chạy mới —— Byun Baekhyun tức giận nghĩ thầm, nhất định là vừa rồi Park Chanyeol đã mò trúng thuốc kích thích, hoặc là thuốc uống vào thì sẽ biến thành người bị bệnh tâm thần.

… Đây rốt cuộc là chuyện gì a? Đuổi theo cậu để cậu thích tớ còn chưa tính, rồi tới đuổi theo cậu để cậu cầu hôn với tớ, giờ lại đuổi theo cậu để cậu cầu hôn lần nữa… Nói sao thì cũng cảm thấy tớ thật sự là thằng thụ ngược đãi điên cuồng chảy ra từ trong khe nước hay cống rãnh nào đó.

Hôm nay thật sự là sinh nhật của mình ư? Sao cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm =V=.

Đợi Byun Baekhyun đi đến quán ăn, lại càng bất ngờ với chuyện đang xảy ra. Park Chanyeol cư nhiên khóa cửa lại, nhốt mình bên trong không biết là đang nghiên cứu cái gì.

“Chanyeol, mở cửa~”

“… Chanyeol, mở cửa đi…”

“Baek Baek, cậu chờ tớ một chút! Lập tức sẽ xong ngay!”

“Anh Lu Han, Chaesim, anh Xing Xing, Do Do, anh Yifan… Làm ơn mở cửa…”

“Baek Baek, cậu chờ tớ một chút nữa thôi! Bọn người của anh Lu Han cũng không có ở đây, tớ cũng không biết bọn họ đi đâu rồi!”

“Park Chanyeol, mở cửa đi!!”

Nổi giận đùng đùng mà đập lên cửa vài cái, nhưng Park Chanyeol vẫn không mở cửa cho anh Byun. Byun Baekhyun đấm mạnh vào cửa, thiếu chút nữa đã gọi quỷ thần giữ cửa đi ra.

Park Chanyeol, mở cửa đi! Tớ biết rõ là cậu đang ở bên trong!

 Cậu có bản lĩnh viết sai chữ sao không có bản lĩnh mở cửa!

 Park Chanyeol, mở cửa đi!

↑ Quả thật không hề có cảm giác không khỏe.

Tựa vào cửa, hình như là đến bây giờ Byun Baekhyun mới bắt đầu nghiêm túc nghĩ đến một chuyện —— kết hôn?

Thật sự muốn tính đến chuyện này sao? Thật ra thì có kết hôn hay không cũng như nhau thôi. Cho dù trên tay có thêm một chiếc nhẫn, cũng chưa chắc có thể đại biểu tình cảm sẽ bền vững hơn bình thường bao nhiêu. Ngược lại cũng thế.

Tuy nói là quà sinh nhật, cũng không cần phải dỗ ngọt tớ như một đứa con gái~

Cậu biết rõ trên thế giới này trừ cậu ra thì cũng chỉ có con của cậu mới có thể khiến tớ vui vẻ.

Nhưng mà cậu đã cầu hôn rồi, tớ cũng nên đồng ý  —— Mặc dù có năm chữ anh chàng kia chưa từng nói với mình dù chỉ một lần.

… Thế nên bây giờ cậu mau mở cửa cho tớ đi! Đứng trong hành lang như vậy rất kỳ quái đó~ Tớ cũng không phải nhân viên phục vụ!

Byun Baekhyun đang suy nghĩ miên man, đột nhiên trước mắt xuất hiện một đại đội nhân mã: Lu Han, Oh Chaesim, Do Do, Zhang YiXing còn có Wu Yifan, còn có —— Oh Sehun sắc mặt tái nhợt nằm trong lòng Wu Yifan?!

Lúc Lu Han trông thấy Byun Baekhyun đứng ở cửa thì cao hứng như trông thấy người thân của mình vậy, thiếu điều chảy cả nước mắt: “Trời ơi Baekie, xem như hai cậu đã trở về, mấy người bọn anh đều sắp điên…”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy anh Lu Han? Tiểu Bạch Cửu làm sao vậy?”

“Thật ra… cũng không có gì… chỉ là ăn no quá. Mấy người bọn tớ không trông chừng nó thì nó liền ăn nửa cái bánh kem vào trong bụng, sau đó bắt đầu nôn, đi nhà vệ sinh vài lần, nôn đến mặt mũi trắng bệch…” Do Kyungsoo vừa chậm rãi nói ra, vừa đau lòng mà sờ lên đầu của Oh Sehun.

Thấy sắc mặt của Byun Baekhyun không bình thường, Zhang YiXing vội vàng nói tiếp: “Không có gì đáng ngại,  lát nữa uống chút nước ấm là sẽ ổn thôi.”

Dù vậy, nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Oh Sehun thì trong lòng của Byun Byun vẫn cực kỳ không thoải mái, đón lấy thằng bé từ trong lòng Wu Yifan, Byun Baekhyun ân cần mà hỏi thăm: “Tiểu Bạch Cửu, còn khó chịu ở đâu không?”

Thằng bé mở mắt thấy là Byun Baekhyun, lập tức há to miệng khóc rống lên: “Hu hu… Daddy, Bạch Cửu đau  đau … Chỗ nào cũng đau đau… Con, con còn nôn bánh kem ra hết nữa… Làm sao bây giờ… Hu hu daddy…”

“Không có việc gì, không có việc gì~ Ngày mai daddy mua thêm cho con~ Bảo bối không khóc không khóc ~~~ Daddy dẫn con về nhà nha~~”

Nhìn dáng vẻ Byun Baekhyun vô cùng cưng chìu mà dỗ dành Oh Sehun, Zhang YiXing dở khóc dở cười dựa vào bờ vai của Wu Yifan: “Trọng điểm không phải bánh kem, trọng điểm là Tiểu Bạch Cửu ăn hết nửa cái bánh kem mà~”

Wu Yifan chỉ bình tĩnh mà trả lời một câu: “Không có gì đâu. Daddy của nó là bác sĩ, có thể trị khỏi.”

… Phư, vậy cũng không được a.

Không biết có phải là vì Byun Baekhyun đến rồi hay không, Oh Sehun vốn đã  ở trong nhà vệ sinh khóc rống mấy lần lại bắt đầu khóc lóc không yên, ôm cổ của Byun Baekhyun nước mắt nước mũi không ngừng chảy xuống, bộ dạng tội nghiệp làm cho daddy của nó hoàn toàn rối tinh rối nùi.

“Tiểu Bạch Cửu nghe lời, đừng khóc, đừng khóc a~~~ Lát nữa sẽ không đau đau, daddy dẫn con về nhà…”

Xoay người, Byun Baekhyun theo bản năng liền muốn mở cửa, lập tức liền phát hiện cửa vẫn trong trạng thái bị khóa chặt. Cậu xem như triệt để phát hỏa.

“Park Chanyeol! Mở cửa đi! Tớ mặc kệ cậu làm chuyện ruồi bu  gì! Mau mở cửa cho tớ!”

“Park Chanyeol! Mở cửa đi! Tớ biết rõ là cậu đang ở bên trong! Cậu có bản lĩnh viết sai chữ sao không có bản lĩnh mở cửa!”

“Mở cửa….! Mở cửa….! Mở cửa mở cửa mở cửa….!”

Oh Chaesim âm thầm thọt cánh tay của Lu Han,

“Lu Lu, em cảm thấy Baekhyun tụng thật có nhịp điệu.”

“Ừ… Anh cảm thấy chúng ta đang nghĩ cùng một chuyện.”

“Muốn cùng anh hát cái đoạn ‘Ha ha ha’ đó quá~”

“Trong lòng anh hát tới đoạn đó rồi…”

Vào lúc Lu Han và Oh Chaesim đang có ý định hát bài đó tới khi nào xong thì thôi, Park Chanyeol cuối cùng cũng mở cửa ra.

“Tèn ten! Baek Baek, cậu…”

“Con trai bệnh rồi mau về nhà!”

“… xem…”

Hoàn toàn không thấy Park Chanyeol chân thành ra hiệu “Mời quý khách vào trong”, Byun Baekhyun đập cho Park Chanyeol một phát liền bế Oh Sehun đi khỏi.

Lu Han tò mò liếc nhìn vào bên trong một cái: “Ai ôi!!! Anh đã bảo hôm nay quên cái gì đó mà! Quả nhiên là phần quan trọng nhất vẫn chưa được bày ra! Chanyeol, cậu thất thần làm gì vậy a? Mau đuổi theo đi, đuổi theo!”

“… A, được được!!”

“Đợi đã, đừng quên đồ đạc, cho cậu cho cậu!”

Hay rồi, vốn là một buổi sinh nhật ấm áp, rốt cuộc lại tanh bành như vậy, biến thành tình tiết cậu đuổi theo tớ – tớ đuổi theo cậu…

“Sớm biết hôm nay, cần gì cầu hôn.” Một tay khoác lên trên vai của Zhang Yixing, Wu Yifan biếng nhác nói.

Chàng trai bên cạnh bĩu môi: “Làm như tất cả mọi người đều giống như anh.”

“Như anh thì làm sao~”

“Lúc đó anh nói bá đạo như vậy, hoàn toàn không cho em cơ hội từ chối!”

“Cái gì, ra là em muốn từ chối?”

“… Vậy thì cũng không phải, nhưng anh cũng không thể nói như vậy… A……”

Zhang YiXing còn không kịp nói xong, môi của Wu Yifan liền bá đạo đè lên —— ĐM anh Đại Ngưu, nhớ năm đó anh chính là như vậy! Anh là biểu tượng của ác quỷ mà, để cho em do dự một chút cũng không được sao…

Cho nên loại chuyện này… Nhanh, chuẩn, hung ác mới là vương đạo.

Vô cùng lo lắng mà trở về nhà, Byun Baekhyun vừa vào nhà liền đi thẳng đến bếp nấu nước.

Park Chanyeol bế Oh Sehun, nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của thằng bé cũng cảm thấy rất đau lòng. Áp mặt vào mặt thằng bé, giọng nói của Chanyeol trầm thấp nhưng dịu dàng: “Tiểu Bạch Cửu, còn khó chịu không?”

“Bụng còn đau đau một chút…”

“Đau bụng? Vậy baba xoa xoa cho con~~~ Lát nữa daddy nấu nước cho con uống sẽ đỡ hơn nhiều~”

Park Chanyeol vừa dứt lời, Byun Baekhyun liền bưng một lý nước ấm đi tới: “Sehun, mau, uống nước ấm vào đi. Nếu như muốn nôn ra thì không được nhịn có biết không? Nếu khó chịu quá thì chúng ta đi bệnh viện…”

Vừa nghe nói đi bệnh viện, đầu của thằng bé dao động như cái trống lắc: “Không muốn nôn, không muốn nôn! Chỉ là bụng có hơi đau đau! Không có chỗ nào khó chịu hết!”

“Vậy là tốt rồi… Con trai ngốc, lần sau không được ăn nhiều như vậy, vừa no tới thì không được ăn nữa biết không?” Đỡ cái ly nhìn Oh Sehun uống được nửa ly nước ấm, vẻ mặt của Byun Baekhyun vẫn lo lắng như cũ.

Park Chanyeol cũng ở một bên phụ họa mà nói: “Đúng đó, đúng đó! Cũng không phải là sau này không cho con ăn nữa, cần gì phải ăn nhiều như vậy! Lại có thể no đến nôn ra, thật sự là…”

Nhưng mà lập tức bị Byun Baekhyun liếc một cái: “Cậu đủ rồi đấy, làm như chuyện này cậu không có trách nhiệm vậy.”

“Cũng đâu phải tớ để nó ăn nhiều như vậy…”

“Chẳng phải những chuyện ruồi bu này đều do cậu bày ra?”

“… Nhưng mà bánh kem là do Tiểu Bạch Cửu làm rớt bể… Được rồi, tớ không nới nữa. Xin lỗi nhân dân, xin lỗi tổ chức, tớ có tội TAT.”

“Hing~~ Daddy không được hung dữ với baba~~” Oh Sehun lấy lòng mà giật giật tay áo của Byun Baekhyun.

“Ừ~ Con ngoan nhất~ Daddy dẫn con đi ngủ~~ Nha~~?”

Đồ Bạch Cửu láu cá, con là tên phản đồ, con chỉ biết lấy lòng trước mặt daddy của con! Con làm ba nghẹn họng đấy! Ba nói đông con liền nói tây! Ba nói mặt trời con liền nói mặt trăng!

Mặc kệ Park Chanyeol giương nanh múa vuốt ở sau lưng, Oh Sehun toét miệng cho baba của mình một nụ cười vô cùng thuần khiết: “Baba ngủ ngon ngon~~~”

… Không, nũng nịu không thể giải quyết vấn đề giữa hai chúng ta, chờ con khỏe rồi thì con phải nói chuyện cho ra lẽ với ba!

Park Chanyeol ngồi ở trên ghế sa lon, dè dặt lôi quyển sách bìa cứng mà mình một mực giấu trong ngực áo ra.

Là quyển 《Nhà có Bạch Cửu》.

Hồi trước bạt mạng đuổi theo tiến độ chính là vì muốn hôm nay có thể cho Baekhyun chứng kiến quyển truyện này. Hơn nữa, quyển của Baekhyun không giống với quyển của người khác…

“Đang xem cái gì?”

Byun Baekhyun đột nhiên xuất hiện ở sau lưng làm Park Chanyeol sợ đến thót cả tim: “Cậu … cậu không phải đang dỗ con ngủ hả!”

“Dỗ xong rồi nên quay lại đây. Cậu đang xem cái gì?”

Giằng co cả ngày, Park Chanyeol rốt cuộc không muốn làm gì mà event, gì mà niềm vui bất ngờ, gì mà cảm động nữa, liền thoải mái đưa truyện ra: “Bản in. Bản đầu tiên đó, hôm qua mới in ra, vẫn còn nóng hổi~ tặng cho cậu làm quà sinh nhật.”

“Cái gì! 《Nhà có Bạch Cửu》 nhanh như vậy đã in ra rồi!! Trời ơi, bên chế tác giỏi quá~ A con trai thật đáng yêu… Ơ? Vì sao, vì sao phía sau có nhiều như vậy…”

“Thích không?”

Trọn cả mười trang, trong mỗi một trang đều vẽ rất nhiều Byun Baekhyun, vui vẻ hay tức giận, mỉm cười hay nhíu mày, có tranh bằng chì cũng có tranh màu nước, có hình chibi cũng có hình người… Toàn bộ đều trông rất sống động mà nhún nhảy trên trang giấy, đủ để thấy cái người rất ít khi mang đầu óc ra cửa đã vì chuyện này mà dốc bao nhiêu tâm sức.

Một trang lại một trang, tất cả đều là người tớ yêu, là dáng vẻ của cậu.

Trên trang bìa có viết một hàng chữ quen thuộc, lúc này nhìn vào cảm thấy chẳng còn hân hoan.

[Kết hôn với tớ đi, ánh sáng của tớ. Baekhyun của tớ]

“Cho nên lúc trước cực khổ như vậy cũng là vì muốn in quyển truyện này ra trước sinh nhật của tớ?”

“Thích không, Baek Baek?”

Byun Baekhyun bỗng dưng có chút nghẹn ngào: “… Đồ ngốc.”

“Byun Baekhyun, kết hôn nha”

Lúc này đây, rốt cuộc đến phiên Byun Baekhyun không có ý mở miệng, rõ ràng vừa nãy dáng vẻ vẫn như chẳng hề để ý.

Con người nhỏ bé kia cúi đầu, hai lỗ tai đều đỏ lên, con mắt một mực nhìn xuống 《Nhà có Bạch Cửu》 đặt trên đầu gối, chậm rãi duỗi một tay ra: “Nên nói tớ cũng đã nói với cậu rồi, nhắc lại một lần nữa thì mất mặt lắm… Trực tiếp nhảy đến khâu đeo nhẫn đi.”







Lại không nghĩ, anh Byun đợi cả buổi, ngón áp út bên tay trái vẫn trống trơn, không có gì cả. Ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Park Chanyeol, cái tên ngốc kia đang lặp đi lặp lại động tác ‘sờ túi trái rồi sờ túi phải’.

Không… phải.. chứ…

“=口= Chiếc nhẫn đâu rồi?”

“QAQ… Hẳn là… quên ở nhà hàng rồi…”



“Rầm!”

“… Baek Baek, Baek Baek! Mở cửa….! Mở cửa….!”

“Cậu có bản lĩnh cầu hôn sao không có bản lĩnh đeo nhẫn!”

“Baek Baek, mở cửa….!”

Park Chanyeol, cậu bồi thường cho tớ một khung cảnh cầu hôn bình thường đi!

Ra đây đi, đến đoạn điệp khúc rồi, mọi người cùng nhau hát: ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…