Ba! Chúng Ta Kết Hôn Đi!

Chương 59: Cô Là Người Tốt Hay Kẻ Xấu




Khi quản gia Lý đã về, Tống Ái Liên vẫn ngồi trong phòng khách một lúc lâu. Lý Thạch đứng bên cạnh Lâm Tuyết Nhi tò mò hỏi: "Cô nghĩ cô ấy có trở về không?"

"Tôi không biết. Nếu anh tò mò hãy đến hỏi thẳng sẽ có kết quả nhanh thôi."

"Lâm Tuyết Nhi, gần đây tôi thấy cô rất lạ đó."

Lâm Tuyết Nhi nở nụ cười, nhưng sắc mặt lại không chút biểu cảm vui vẻ nào, đưa tay chỉ vào ngực mình mỉa mai đáp: "Có lẽ vì thay máu xong nên đổi tính, còn cả vết sẹo xấu xí này làm sao mà tâm tình tôi tốt lên được."

Ánh mắt Lý Thạch theo đó cũng tối sầm lại không dám nhìn thẳng vào người trước mặt, giọng nói trầm thấp khẽ thốt: "Cô thù dai thật đấy, chuyện đã lâu như thế rồi..."

"Tôi cũng không muốn nhớ lại những chuyện không vui vẻ đâu, nhưng mà anh cứ lởn vởn trước mặt tôi suốt thế này tôi có muốn quên cũng rất khó. Hai người có thể rời khỏi nhà của tôi, trả lại cuộc sống bình yên như trước đây cho tôi không?"

"Không thể."-giọng Tống Ái Liên từ sau lưng Lâm Tuyết Nhi vang lên, cô ấy đã đứng ở đó được một lúc và nghe cuộc trò chuyện của cô với Lý Thạch.

Lâm Tuyết Nhi thở dài chán nản, cô lười biếng phải đôi co với bọn họ bỏ đi ra ngoài.

"Cô định đi đâu vậy?"-Lý Thạch lo lắng đi theo nhưng chỉ được hai bước đã bị Lâm Tuyết Nhi quay đầu lườm cảnh cáo: "Đừng đi theo tôi nữa. Tôi muốn được thư giãn một chút."

“Lâm Tuyết Nhi, tôi muốn nói chuyện riêng với cô!”-Tống Ái Liên đứng chắn ngang trước mặt Lâm Tuyết Nhi ở lối ra, vẻ mặt nghiêm túc lên tiếng.

Tống Thiên Long, chủ tịch tập đoàn Tống Thị từng một thời hô mưa gọi gió, nay lại đang nằm trên chiếc giường bệnh, vẻ mặt suy kiệt của bệnh tật cùng tuổi già làm ông yếu đi rất nhiều, không còn trông thấy được phong thái của Tống Tổng năm nào được nữa.

Đứng trước mặt ông lúc này là Hứa Minh Duật.

“Chủ tịch dạo gần đây trông không được khỏe lắm.”-giọng nói vẫn đều đều không cao không thấp, nhưng những lời tiếp theo lại mang đầy hàm ý: “Thời gian qua chủ tịch không muốn gặp mặt ai, nhưng hôm nay lại đồng ý để tôi vào gặp, chắc hẳn cũng đã biết được chuyện tốt con trai ông đã làm với người của tôi.”

“Khụ Khụ…”

Quản gia Lý lo lắng đưa khăn tay cho chủ tịch Tống, nhưng ông đã lắc tay từ chối.

“Kẻ sắp gần đất xa trời như ta rồi còn phải khổ tâm khổ trí vì con cái. Hứa Tổng, chuyện này ta rất lấy làm tiếc đã làm bọn trẻ hoảng sợ, ta thay mặt con trai mình xin lỗi cậu.”

“Chủ tịch, lời xin lỗi này tôi không dám nhận, người gây ra lỗi cũng không phải ông. Còn một điều nữa chắc ông cũng đã biết, người bị Tống Chí Khiêm bắt cóc hôm qua còn có Hoàng Lam, con gái bảo bối của Chủ Tịch Hoàng.”

Sắc mặt Tống Thiên Long khi nghe nhắc đến tên chủ tịch Hoàng liền trở nên biến sắc, mà lời tiếc theo của Hứa Minh Duật làm cho mọi nổ lực muốn cứu đứa con trai của lão gần như không còn.

“Còn có người phụ nữ đi cùng Hoàng Lam hôm qua là vợ của chủ tịch tập đoàn xuyên quốc gia Gragon, cô ấy vì cứu cháu gái của mình đã bị bọn tay sai của Tống Chí Khiêm làm bị thương. Tôi cho dù có nể mặt không truy cứu, con trai ông cũng khó qua được ải này.”

“Khụ Khụ…”

Quản gia không nhịn được thay mặt chủ tịch lên tiếng: “Hứa Tổng, chủ tịch đang không khỏe, cậu có thể…”

“Quản gia Lý, ông lui xuống đi!”

“Chủ tịch…”

Tống Thiên Long nhìn lên Hứa Minh Duật, vẫn khuôn mặt lãnh khốc tuyệt tình không chút nương tình nào, lão biết mình có nói hay làm gì cũng vô ích.

“Con dại cái mang, cậu nói xem cậu muốn thế nào?”

Hứa Minh Duật thở nhẹ ra, lời nói cũng dịu đi vài phần, nhưng cơn tức giận này không dễ dàng nguôi ngoai được. Nếu Như tối qua không may mắn trên người Hoàng Lam có gắn định vị, không biết bây giờ anh đã tìm ra được Hứa Giai Mẫn hay không.

“Tôi không cần chủ tịch Tống phải làm gì hết. Chuyện này tôi sẽ tự giải quyết với Tống Chí Khiêm. Về sau chuyện hợp tác giữ hai tập đoàn vẫn sẽ không vì chuyện này mà ảnh hưởng. Chủ tịch Tống là người sáng suốt, chắc chắn sẽ biết lo nghĩ cho đại cuộc.”

Đi lên phòng Lâm Tuyết Nhi, Tống Ái Liên đóng luôn cửa lại không muốn Lý Thạch đi vào cùng.

“Cô có chuyện gì muốn nói với tôi?”

“Cô muốn nhận bao nhiêu tiền, ra giá đi!”

Hàng chân mày thoáng chau lại, Lâm Tuyết Nhi quay mặt đi hướng ra cửa sổ nhìn xuống dưới nhà: “Tôi không hiểu cô đang đề cập về vấn đề gì?”

“Tiền đã giúp đỡ cho tôi thời gian khó khăn vừa qua, còn có…”-Tống Ái Liên bước lên đứng trước, che khuất tầm nhìn của Lâm Tuyết Nhi thay bằng khuôn mặt của mình: “Cô thích Hứa Giai Mẫn mà phải không?”

Thêm một cái chau mày nữa của Lâm Tuyết Nhi, người phụ nữ này rất tâm cơ, cô đã đoán được phần nào từ lần đầu gặp mặt, nhưng vì không phải chuyện của mình nên Lâm Tuyết Nhi cũng chọn cách lờ đi: “Tôi thật sự thích tiền, nhưng tôi cũng không phải vì tiền mà chuyện gì cũng làm.”

Tống Ái Liên gật gù, cô vào thẳng vấn đề: “Tôi muốn kết hôn cùng Hứa Minh Duật.”

Lâm Tuyết Nhi tiến thêm một bước dồn Tống Ái Liên bị ép vào thành cửa sổ và mình, khuôn mặt sắc lên nhìn Tống Ái Liên đầy dò xét: “Cô không yêu Hứa Minh Duật, vì quyền lực muốn làm đến mức độ đó hay vì điều gì khác?”

Sau một chút bỡ ngỡ, Tống Ái Liên nhếch môi khinh thường, cô ấy như thế lại nhận ra được cô không hề yêu Hứa Minh Duật, nhưng cũng không sao.

“Điều đó không quan trọng, nếu cần thiết tôi và anh ta chỉ cần kết hôn trên giấy tờ, bên ngoài anh t có quen với bao nhiêu người tôi cũng không để tâm.”

Lần này là một nụ cười trên môi Lâm Tuyết Nhi: “Dường như cô không hiểu gì về Hứa Minh Duật rồi. Anh ta không phải kiểu người thích nghe theo sự sắp xếp của người khác, cho dù lợi ích lớn đến đâu.”

“Thế còn tổn thất thì sao?”-Tống Ái Liên chỉ vào ngực Lâm Tuyết Nhi đẩy cô ấy ra tạo khoảng cách giữa họ: “Tình cảm là thứ cảm xúc vô vị chẳng đáng tiền, hạnh phúc không biết sẽ kéo dài được bao lâu nhưng nỗi đau thì lại đeo đẵng suốt cuộc đời.”

Đáy mắt Lâm Tuyết Nhi chợt u ám, lời nói vừa rồi như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào trái tim đầy sẹo của cô. Sai lầm năm xưa của Lâm Tuyết Nhi chính là không có đủ dũng khí và kiên trì bảo vệ tình yêu của mình, nhưng hiện tại lại hoàn toàn khác. Đó không phải là tình yêu dành cho cô, càng không dành cho người trước mặt.

“Tôi đã nói tôi không muốn có bất kỳ liên quan gì đến bọn họ. Tiền của cô không có cũng không sao. Bây giờ cô rời khỏi đây được rồi.”

“Lời thật mất lòng thôi. Trước kia cô vì hèn nhát mà khiến người yêu của mình chết trong đau khổ. Lần này lại chọn cách hèn nhát trốn chạy lần nữa, cô không nhìn thấy đứ trẻ đó bên cạnh Hứa Minh Duạt là gượng ép sao? Thậm chí cô còn không có can đảm thử một lần.”

“Tôi nói đủ rồi. Đừng lợi dụng tôi cho ván cờ quyền lực của cô. Mau ra ngoài!”

Tống Ái Liên thật lòng không muốn xác muối vào vết thương của Lâm Tuyết Nhi, lần đầu tiên trong đời có một người cô không muốn dùng thủ đoạn để đạt được mục đích. Ban đầu tiếp cận Lâm Tuyết Nhi để thực hiện kế hoạch kết hôn cùng Hứa Minh Duật, nhưng hiện tại khi nhìn thấy Lâm Tuyết Nhi đang khổ sỡ vật lộn với quá khứ đau thương của cô ấy, cô lại mềm lòng chùng bước.