Ba! Chúng Ta Kết Hôn Đi!

Chương 25: Sai Lầm




Hứa Giai Mẫn hốt hoảng quyết liệt phản kháng, cự tuyệt mọi đụng chạm của Hứa Minh Duật đối với mình, nhưng có cố gắng đến đâu sức lực một cô gái cũng không thể bì được sự cường tráng của người đàn ông đang sùng sục dục vọng.

"Ba, người điên rồi sao?"

Cô la toáng lên khi bàn tay thô bạo của anh xé rách chiếc áo sơ mi trên người mình, để lộ da thịt trắng mịn như tuyết ra bên ngoài. Cơ thể Hứa Giai Mẫn run rẩy cố nép thật sát chiếc ghế sô pha phía sau, hai mắt ngập tràn nước nhìn lên khuôn mặt đáng sợ của Hứa Minh Duật, đây có thật là ba của cô hay không?

"Phải, ta đúng là đã bị con làm cho phát điên lên."-bàn tay rắn chắc của anh nắm mạnh lên bờ vai nhỏ bẻ của cô, lực độ mạnh mẽ khiến cho cô nhăn mặt đau đớn, cơ hồ xương cốt như vỡ vụn ra.

"Nói, hai người đã làm những gì rồi hả?"

Bị hành động của anh làm cho khiếp sợ, thế nhưng bản tính bướng bỉnh muốn chống đối lại của cô khiến cho những lời thốt ra thêm phần khiêu khích anh: "Làm những chuyện ba đang nghĩ tới đó, ba vừa lòng chưa?"

Cơn giận làm cho Hứa Minh Duật mất đi lý trí, nhìn Hứa Giai Mẫn trừng mắt với mình giống như đang thách thức anh, mà cơ thể cô lúc này lại vô cùng kích thích ánh nhìn của người khác, cặp ngực căng tròn của thiếu nữ chèn ép bởi chiếc áo ngực màu trắng tinh khôi, cám dỗ anh rơi vào tội lỗi.

"Con là của ta, không cho phép ai được động vào."

Anh tìm đến đôi môi sưng đỏ của cô nuốt lấy, điên cuồng cắn mút, bên dưới lại một phen giãy dụa kịch liệt, đến mức cắn mạnh vào môi anh tứa máu, người phía trên mới đau đớn buông ra.

Hứa Giai Mẫn hoảng loạn la lên: "Ba không thấy có lỗi với mẹ hay sao, đừng mà..."

Lời nói nức nỡ nhưng lại có sức ảnh hưởng to lớn tới Hứa Minh Duật, anh đã kịp thức tỉnh khỏi u mê khi hình ảnh Ngô Ân thoáng hiện lên trên khuôn mặt của người nằm bên dưới, một chút nữa thôi anh đã làm ra chuyện không thể cứu vãn được, như thế có khác nào kẻ cầm thú năm xưa đã cưỡng hiếp mẹ của Hứa Giai Mẫn.

Đứng dậy quay mặt đi, Hứa Minh Duật trầm giọng ra lệnh: "Mau lên phòng đi, từ giờ không được ra khỏi nhà."

Hứa Giai Mẫn chống tay ngồi dậy, bàn tay run run vội kéo cao chiếc áo rách nút lên che đi cơ thể mình, cô biết bây giờ là cơ hội duy nhất để bỏ đi, còn ngoan cố đả kích anh, e rằng sẽ lãnh hậu quả đáng sợ.

Những ngón tay run run xả nước trong bồn tắm, Hứa Giai Mẫn không cởi đồ leo thẳng vào bồn nước lạnh ngồi xuống, lòng cô lúc này rất hoang mang, cực kỳ hoang mang về lời nói của Hướng Chí Nam, lẽ nào người bên cạnh cô thời gian qua không phải ba ruột của mình, cho nên anh mới đối xử với cô như vậy.

Ánh mắt sắc lên như ngọn lửa le lói muốn tìm được đáp án chính xác cho mình, Hứa Giai Mẫn đứng bật dậy đi ra khỏi phòng tắm, cho đến lúc cô tìm được câu trả lời cô không thể tiếp tục ở lại cái nhà này nữa.

Lâm Tuyết Nhi chau mày nhìn dãy số quen thuộc gọi cho cô suốt thời gian qua, Hứa Giai Mẫn sao lại chủ động thế không biết.

"Alo, nếu em hỏi kết quả thì vẫn chưa..."

"Làm ơn...giúp tôi với, tôi không thể ở lại trong ngôi nhà này nữa..."

Thái độ Lâm Tuyết Nhi chợt nghiêm túc hơn khi nghe giọng nói yếu ớt như sắp khóc của đầu dây bên kia, chẳng lẽ Hứa Minh Duật đã làm gì không tốt với đứa trẻ này sao?

"Em không sao chứ?"

"Chị có thể đưa tôi rời khỏi ngôi nhà này không? Ít nhất là vào lúc này."

"Nếu ba em biết mọi chuyện sẽ càng tệ hơn thôi."

Hứa Minh Duật sau khi nhận được cuộc điện thoại của Thím Ngô liền quay trở về nhà, đi thẳng lên phòng của Hứa Giai Mẫn, Hứa Minh Duật tức giận nhìn sợi dây dài được nối từ quần áo của cô làm dây thừng kéo xuống sân vườn, con bé lại bỏ nhà đi nữa, nhưng lần này anh lại có dự cảm không hề đơn giản chỉ là bốc đồng như những lần trước đây.