Ba! Chúng Ta Kết Hôn Đi!

Chương 20: Khơi Dậy Nỗi Đau




Lâm Tuyết Nhi nhìn nụ cười ý dị của Hứa Giai Mẫn rồi nhịn lại bộ quần áo trên người mình khẽ thở dài, đúng là con nít.

Hứa Giai Mẫn cố tình đi chậm hơn Lâm Tuyết Nhi để có thể nhìn cô nàng mặc bộ đồ quá size trên người, nhưng dù sao dáng người Lâm Tuyết Nhi cũng thuộc loại cao ráo, nhìn vẫn có điểm thuận mắt.

"Ba!"-Hứa Giai Mẫn ngạc nhiên nhìn anh đi đến tiệm ăn chỗ họ vừa đi đến và gọi món xong, quay sang Lâm Tuyết Nhi tra hỏi: "Là chị báo cho ba tôi biết phải không?"

"Là ba em gọi hỏi tôi, vô tình tôi nói thôi, yên tâm đi, bữa nay tôi trả."

Hứa Minh Duật ngồi xuống bên cạnh Lâm Tuyết Nhi, nhìn trên bàn toàn một đống thức ăn rồi nhìn lên con gái của mình: "Nhiều như thế sao? Con không sợ bội thực à?"

Hứa Giai Mẫn nhún vai: "Con chẳng biết nữa, món nào cũng muốn ăn, con đói lắm rồi."

Điểm nổi bật nhất trên khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của Hứa Giai Mẫn chính là khuôn miệng nhỏ xinh, đôi môi mỏng hồng hào rất có duyên, đặc biệt với thói quen thích ăn uống của mình (cái này thói quen chung của nhiều người ha), mỗi lần cô ăn trông rất ngon miệng, làm người khác vô thức muốn nhìn mãi.

Lâm Tuyết Nhi chỉ uống chút nước, mắt nhìn đứa "thực thần" đang ăn, nói với người bên cạnh: "Cũng may anh kiếm được nhiều tiền, không thì cái máy ăn này khó lòng nuôi nổi."

Hứa Giai Mẫn lườm Lâm Tuyết Nhi một phát, sau đó địa lên món ăn lạ mắt chưa động vào, dùng đũa gắp lên nếm thử: "Điều kỳ lạ là dù có ăn nhiều như thế nào, một lúc sau con vẫn cảm thấy đói."

"Nếu ăn hết được con cứ ăn đi, thật là..."-Hứa Minh Duật lấy khăn chồm tới lau miệng cho cô, sau đó nhìn sang Lâm Tuyết Nhi nói: "Chút nữa muốn nói chuyện riêng với em."

"Bây giờ nói luôn không được sao ba?"-nghe có màu ám muội, Hứa Giai Mẫn không vui chen vào.

"Con lo ăn thức ăn của con đi, ăn không hết không được rời khỏi."

"Oan uổng quá, chỗ này là phần của ba người, ba đang ép người quá đáng rồi."-ánh mắt nhìn sang Lâm Tuyết Nhi nãy giờ chẳng buồn động đũa hỏi: "Sao chị không ăn, chị như thế ai dám ăn chứ?"

"Tôi sợ em ăn không đủ no, với lại làm việc mệt nên cũng không muốn ăn lắm."

Gã trợ lý đưa sấp tài liệu điều tra về Hứa Minh Duật cho Hướng Chí Nam, ông chủ của mình xem qua, bên trong là thông tin về vị chủ tịch trẻ tuổi, nhưng điều thu hút sự chú ý của Hướng Chí Nam chính là đứa trẻ bên cạnh Hứa Minh Duật, Hứa Giai Mẫn.

"Cô gái này là..."

Tên trợ lý nhanh nhẩu trả lời: "Là con gái bí mật của Hứa Minh Duật, không dễ dàng để có được thông tin này đâu ạ."

"17 tuổi sao?"

Ánh mắt thâm sâu suy tính cẩn trọng, độ tuổi của đứa trẻ này rất vừa vặn nếu là con của người ấy.

"Bọn họ không phải là cha con đâu."

Sau khi "ép" Hứa Giai Mẫn lên xe theo tài xế về trước, Hứa Minh Duật và Lâm Tuyết Nhi đang ngồi đối diện nhau trong phòng làm việc của cô.

Hứa Minh Duật không vòng vo lấy trong túi áo ra tấm hình một cô gái trẻ để trên mặt bàn, cẩn thận quan sát biểu cảm trên khuôn mặt cô, đúng là có chút xúc động dù cho có cố tình che giấu tốt đến đâu.

"Dương Thanh Hòa, tôi đoán em biết cô gái này."

"Anh điều tra về tôi sao?"-ánh mắt cô đanh lại gợn lên tia ưu uất, cô biết Hứa Minh Duật đã tìm hiểu về cuộc sống của mình mới có thể an tâm "quen biết" người bạn này, nhưng đến mức phải thẳn thắng nói ra ắt hẳn còn có nguyên nhân khác.

"Việc em yêu phụ nữ tôi không hề có ý kiến, nhưng tuyệt đối không thể là Tiểu Mẫn."

Lâm Tuyết Nhi bật cười nhưng không thành tiếng, người làm ba như anh quá tốt rồi, lo cho con gái rất chu đáo, nhưng là: "Nếu đã sớm biết con người tôi như vậy, ngay từ đầu đáng lẽ anh không nên để tôi tiếp xúc với con bé."

Anh vẫn giữ thái độ điềm nhiên đáp: "Tiếp xúc với Tiểu Mẫn không có gì không tốt, tôi chỉ nhắc nhở em thôi. Đừng để mọi chuyện đi quá xa, con bé vẫn còn chưa thể nhận thức được..."

"Không cần anh phải nhắc nhở, nếu không còn gì nữa xin mời ra ngoài!"

Lần đầu tiên nhìn thấy sự phản ứng gắt gao của một người ôn nhu như Lâm Tuyết Nhi, anh biết động đến vết thương lòng của cô là chuyện không tốt, nhưng nghĩ đến chuyện sau này Hứa Giai Mẫn phải chịu tổn thương anh càng không muốn, cho nên anh phải rạch rõ ranh giới từ lúc này.

Hứa Minh Duật vừa mới rời đi, Lâm Tuyết Nhi không thể đợi thêm được nữa mở vội ngăn kéo trong học bàn lấy ra lọ thuốc trầm cảm đổ mấy viên ra tay uống vào, cô làm sao không biết được chứ, nhưng nỗi đau cố tình muốn chôn sâu bị người khác đào lên, Lâm Tuyết Nhi không thể nào không đau đớn cho được.

Hứa Minh Duật về tới nhà đã nhìn thấy con gái ngồi trên ghế xem TV, anh thở dài bỏ đi lên phòng.

"Dương Thanh Hòa là gì của chị ấy vậy ba?"

Hứa Minh Duật sững người đứng lại, anh không tin cô có thể quay lại để nghe được cuộc trò chuyện của họ.

Hứa Giai Mẫn sau khi được tài xế chở đi liền tìm cớ quay lại phòng làm việc của Lâm Tuyết Nhi lấy đồ, thực chất là để một cái điện thoại giấu gần đó gọi sẵn, sau đó trở ra bên ngoài đeo tai nghe lên như thể đang nghe nhạc, nhưng thực chất là đang nghe cuộc trò chuyện của hai người họ.

"Ta đánh giá thấp con rồi, nhưng chuyện đó là chuyện riêng của Lâm Tuyết Nhi, ta không thể tùy tiện nói được."

"Vậy con trực tiếp hỏi chị ấy là được phải không?"

"Đứng lại đó!"-Hứa Minh Duật tức giận quát lên: "Cái bản tính tò mò chuyện người khác như thế là không tốt đâu, hơn nữa cô gái kia cũng đã chết trong vụ tai nạn giao thông rồi, con đừng khơi dậy nó nữa."

Hứa Giai Mẫn đoán ra cô gái được nhắc tới khả năng rất lớn là người yêu của Lâm Tuyết Nhi, nhưng không biết rằng cô ấy đã chết, vậy mà chị ta có thể sống thoải mái như vậy sao? Không đúng, Lâm Tuyết Nhi là một người rất giỏi che giấu cảm xúc thật của mình trước mặt người khác.

"Con ngồi xuống cho ta!"

Hứa Giai Mẫn nghe giọng ba mình đã bớt cáu gắt, cô cũng an phận quay trở vào ngồi đối diện anh.

"Ta không biết rõ, chỉ biết họ yêu nhau thời đại học, bên gia đình của Dương Thanh Hòa phát hiện ra đã kịch liệt phản đối và ngăn cấm, sau đó thì hay tin cô gái đó bị xe đụng qua đời."

"Ba sợ con sẽ thích chị ấy sao?"

Hứa Minh Duật lãng tránh đi: "Ta không biết, ta chỉ biết con đang ngày càng tiếp xúc với cô ấy quá nhiều, lâu ngày sẽ phát sinh chuyện không nên có."

"Ba lo nghĩ nhiều quá đó, con gặp chị ấy đều là nói về ba, nhưng lần này ba làm như vậy là sai rồi."