Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống

Chương 104: Chiến đấu




Vân Tiêu nhìn ba loại quân lính của mình mà không khỏi thở dài, dẫu biết rằng không có giới hạn trong việc chọn số lượng nhưng để thể hiện mình chơi đẹp cậu cũng chỉ chọn năm quân cờ mà hết hai quân là bộ binh rồi. Đôi mắt nhìn về phía mô hình, vẫn chưa có ai xuất quân trước cả, tất cả vẫn đang chờ đợi có người dẫn quân đi trước. Bọn họ vốn tưởng rằng mỗi loại quân chỉ có một vậy nên không quá gấp gáp chọn lựa, ai mà ngờ được ngoại trừ một số loại đặc biệt thì còn lại lại không có số lượng hạn định vậy nên ngoại trừ vị trí ra thì bọn họ hoàn toàn không biết đối thủ của mình đang nắm giữ quân cờ gì.

Theo Vân Tiêu quan sát được thì có tất thảy ba loại quân đặc biệt, thứ nhất là lính du kích, nghe tên là biết chuyên đánh trong rừng vậy nên Vân Uyên đã không ngần ngại chọn nó. Loại thứ hai là máy bắn đá, với khu vực nằm ngay chân núi như Vân Mặc thì không có lí do gì để tên đó không chọn loại quân này cả, bởi không biết vô tình hay cố ý mà Nguyên Du lại thiết kế cho cái chân núi kia có rất nhiều đá lớn, đá nhỏ. Loại thứ ba là tượng binh nhưng xem ra đối với Vân Tiêu không có bao nhiêu tác dụng cả, cậu không thể để nó đi đầu tiên được bởi như vậy chỉ trở thành một cái bia di động cho Vân Mặc bắn tới thôi. Cũng không thể để nó lẫn trong quân được, bởi như vậy thì địch chưa giết được bao nhiêu thì quân mình đã chết hết rồi, đi vào rừng gặp quân du kích thì cũng chỉ tắt điện. Vậy nên đối với Vân Tiêu loại tượng binh này như một món ăn bổ dưỡng mà lại không ăn được vậy, bỏ đi thì tiếc mà ăn thì cũng không thể.

Đứng trước bàn mô hình, Vân Tiêu trong đầu nhanh chóng tính toán những nước đi cần thiết để có thể đánh với hai người kia. Họ không phải loại dễ chơi gì mà cả hai đều là những người nổi tiếng với trí thông minh và cái đầu lạnh của mình, có thể tìm ra những nước đi hiểm trong một bàn cờ. Vân Tiêu thì không được như vậy, sở dĩ cậu còn đứng ở đây tất cả là do lòng ái mộ với Vân Uyên và sự tự tin với những kiến thức mình đọc được từ trong sách.

Nếu muốn thắng được trận này điều kiện tiên quyết sẽ phải là diệt được máy bắn đá bên kia hoặc ít nhất là khống chế được nhiều kẻ địch vào một khu vực rồi để tượng binh tới xử lí. Nhưng những điều đó lại khó có thể thực hiện được khi mà trong tay cậu chỉ nắm giữ bộ binh, tượng binh, thuẫn binh và cung thủ. Thuẫn binh đi trước thì cũng là trò trẻ con với cái máy bắn đá kia, chỉ cần một viên đá chọi trúng thì cậu sẽ tổn thất rất nhiều binh lính. Nhưng cậu không có không đồng nghĩa với Vân Uyên sẽ không có, vậy nên việc cậu cần làm hiện tại chính là chờ đợi hai người kia đấu đá với nhau rồi khi thời khắc thích hợp cậu mới ra tay diệt đi cái máy bắn đá kia. Nhưng nếu cậu muốn đồng quy vu tận thì hoàn toàn có thể, chỉ có điều khi đó binh lực của cậu sẽ trở nên yếu ớt cực kì, nếu Vân Uyên lợi dụng thì cậu chết chắc.

Ngay khi Vân Tiêu đang suy nghĩ đối sách thì một tiếng kèn lớn vang lên và từ bên trong rừng xuất hiện một loạt kị binh đang lao như bay về phía pháo đài của Vân Mặc. Đúng như cậu đã từng dự đoán Vân Mặc ngay lập tức lấy ra máy bắn đá nhắm thẳng về phía kị binh, sau khi lên đạn ngay lập tức nó đã khai hỏa.

Do đang di chuyển trên đồng bằng cũng như có lợi thế về tốc độ cũng như tầm nhìn đám kị binh rất nhanh chóng tản ra, thương vong không có. Bên kia thấy tình trạng này cũng không gấp, loạt đạn thứ hai nhanh chóng được nạp rồi lại khai hỏa. Kị binh do đã có kinh nghiệm nên rất nhanh chóng tản ra một lần nữa nhưng lần này có gì đó không đúng. Vân Tiêu đôi mắt hơi nhíu lại rồi sau đó mở to kinh ngạc, thì ra là hư chiêu!

Chỉ thấy trên mấy tảng đá đó có một cái lỗ nhỏ, nhưng bên trong cái lỗ đó lại có một quả pháo. Sau khi đoạn dây cháy hết nó ngay lập tức phát nổ, tảng đá ngay lập tức bị nổ ra thành hàng trăm cục đá nhỏ hơn, rơi xuống đất như mưa. Hàng ngàn cục đá rơi xuống nhìn hùng vĩ vô cùng nhưng không ai có tâm tình thưởng thức nó, đúng là nhìn hùng vĩ thật đấy nhưng đó chỉ là khi nó không rơi xuống ở độ cao cả trăm mét và lao xuống đầu mình như một trận mưa. Viên đá khi được bắn lên cũng không nhỏ vậy nên khi vỡ ra nó lập tức hình thành hàng trăm viên đá to nhỏ khác nhau, nhỏ cũng phải bằng cái nắm tay, lớn thì bằng cái đầu người, rơi xuống đầu thì chỉ có chết.

Đám kị binh thấy vậy ngay lập tức cúi người xuống phóng nhanh qua với hi vọng tốc độ có thể giải quyết tất cả. Nhưng hiển nhiên bên kia sớm đã đoán được nước đi này, ở ngay tường thành cung thủ ngay lập tức được triệu hồi ra, nhắm thẳng vào đầu kị binh. Vân Tiêu thấy đây là cơ hội tốt, ngay lập tức gọi ra cung thủ bên mình, nhắm thẳng vào những người điều khiển máy bắn đá bên kia. Mũi tên buộc một lớp vải thấm dầu đã nhóm lửa, hiệu lệnh vừa ra toàn bộ cung thủ đồng loạt nhả tên.

Vân Mặc tất nhiên cũng đoán được sẽ có người nhân cơ hội này đánh chủ ý lên máy bắn đá, thuẫn binh ngay lập tức được gọi ra che chắn lấy từng cái máy bắn đá, một loạt mũi tên trở nên vô dụng, không những vậy cầu còn trở thành mục tiêu cho cả hai người. Ngay khi cậu thất bại trong việc đánh lén thì kị binh của Vân Uyên cũng đã tổn thất hơn nửa, không tới hai mươi kị binh còn sống. Để tăng phần áp lực tâm lí cùng chân thật thì Nguyên Du thậm chí đã chi ra mấy chục đồng vàng để thể hiện được độ chân thực cao nhất, máu me đỏ cả một vùng cỏ, đầu người nát bét, cơ thể bị đá xuyên qua ruột gan vương vãi khắp nơi, cảnh tượng nhất thời trở nên cực kì huyết tinh, nhất là khi một người kị binh mất một nửa mặt, con mắt nhìn trừng từng vào Vân Mặc khiến hắn cảm thấy rợn cả người.

Không khí vì chuyện này mà trở nên trầm thấp căng thẳng hơn rất nhiều, ba người dù biết những quân cờ trong tay mình không phải là người thật nhưng sự kinh khủng từ chiến đấu thế này lại là thật, từng nước đi sai lầm sẽ phải đánh đổi bằng sự ám ảnh trong đầu họ. Thấy ba người có vẻ đã có chiến ý, Nguyên Du lại gật đầu, cứ phải để hắn ra tay mới chịu.

Đám kị binh còn sót lại giống như sợ hãi vì cái chết của đồng đội mà đội hình có chút bất ổn nhưng tất cả vẫn kiên trì xông lên. Họ hét lớn một tiếng như thể hiện lòng quyết tâm nhưng lại không che giấu được sự run rẩy trong đó, đúng vậy, họ đang sợ hãi. Trái ngược với sự sợ hãi của kị binh, đám cung thủ Vân Mặc lại vô cùng hờ hững, chúng vấn giương cung lên nhắm thẳng vào đầu từng người, chỉ chờ một hiệu lệnh. Vân Mặc dù cảm thấy không đành nhưng vẫn rất kiên quyết hạ lệnh cho đám cung thủ bắn tên. Từng mũi tên bay như mưa găm thẳng vào đầu từng kị sĩ, cho đến chết họ vẫn giữ lấy nét mặt hoảng sợ ấy.

Loạt cung tên của Vân Mặc vừa dứt thì loạt mũi tên của Vân Tiêu đã bay tới, hắn biết muốn chấm dứt cơn ác mộng này thì sẽ có người buộc phải ngã xuống. Lại bị đánh lén, lần này thuẫn binh lại trở nên có chút thiếu cơ động do bộ giáp cùng với cái khiên lớn khiến cho tốc độ của họ không được nhanh nhẹn, cũng vì thế mà số lượng của cung thủ nhanh chóng giảm xuống chưa tới ba mươi. Nhìn cận cảnh những xác chết, kí ức về ngày hôm đó chợt ùa về khiến Vân Mặc rất muốn nôn một trận.

Một kích đắc thủ nhưng Vân Tiêu không tiếp tục bắn đợt thứ hai bởi đã có người thay hắn làm việc đó rồi. Từ trong rừng xuất hiện một loạt pháo nhỏ mà đi trước những cái pháo đó là bộ binh che chắn không chút kẽ hở. Vân Tiêu đoán Vân Uyên đã muốn chơi tất tay vậy nên mới dồn nhiều binh thế này, có lẽ bên trong đám bộ binh còn xen lẫn quân du kích không chừng. Dựa theo những gì đang diễn ra trước mắt Vân Tiêu mạnh dạn đoán hai người đó sẽ đánh nhau trước rồi mới quay qua xử hắn nhưng cũng có thể ngược lại, hai người hợp lực xử hắn trước rồi mới đánh nhau, tỉ lệ của tình huống thứ hai khá là cao vậy nên hắn cần phải chuẩn bị trước, tượng binh cũng chuẩn bị xuất trận.

Đáp lại sự tiến công của Vân Uyên, Vân Mặc trước tên bắn một loạt đá xem như "chào hỏi" rồi mới gọi ra bộ binh, đằng sau bộ binh còn một đám người đang ôm bom, có vẻ là cảm tử. Thấy mấy tảng đa bay tới, đại đội lập tức dừng lại, mấy nòng pháo ngay lập tức nhắm vào mục tiêu rồi khai hỏa. Tảng đá lớn ngay lập tức bị bắn cho nát bấy, có vẻ như bên kia chuẩn bị chơi lại chiêu cũ khi mà bên trong hình như có một quả pháo vậy nên khi bắn đạn tới, hai viên pháo cùng nổ mới có thể khiến viên đá bấy như vậy.

Sau khi giải quyết mối họa từ trên trời mấy nòng pháo nhắm vào mấy cỗ máy bắn đá, lên nòng rồi bắn. Có lẽ là do tầm không tới nên chỉ có phát nổ khá gần nhưng ít nhất vẫn phá được một hai cái. Vân Mặc bị phá mấy cái máy bắn đá cũng không cuống lên cũng như không quá bất ngờ với đại đội của Vân Uyên. Đúng là nếu so tốc độ thì mấy cái máy này không thể so với pháo, nhưng nếu so sức tàn phá thì chúng ăn đứt vậy nên từ đầu đến giờ hắn vẫn luôn rất bình tĩnh, rất tự tin vào những quân cờ của mình.

Chỉ có thể phá được hai cái máy của Vân Mặc khiến cho Vân Uyên hơi tặc lưỡi, trong tay nàng vẫn còn một con bài nữa nhưng nó bắt buộc phải xuất quân sau cùng, khi đấy mới có thể đảm bảo được chiến thắng của nàng. Nhìn đám cảm tử đang lao lên kia, trong tay nàng nắm chặt quân cờ đó. Bộ binh và cảm tử rất nhanh chóng chạm mặt với nhau, vốn đại đội là vừa đi vừa bắn, giết được không ít cảm tử nhưng vẫn để rất nhiều cá lọt lưới khiến chúng rất nhanh chóng áp sát vào đại đội và phát nổ gây ra thiệt hại không nhỏ.

Máy bắn đá lại được lên đạn, một loạt đá nữa lại được bắn lên trời. Không kịp chỉnh đốn lại quân lính, pháo binh lại chĩa nòng pháo lên, nhắm thẳng vào những tảng đá. Nhưng như vậy đã trúng kế của Vân Mặc, cung thủ ngay lập tức chớp lấy cơ hội này phát một loạt mũi tên nhắm thẳng vào những người điều khiển pháo. Bị đánh bất ngờ, bộ binh rất nhanh chóng lui lại bảo vệ nhưng như vậy chỉ khiến thương vong tăng thêm, nếu tất cả tản ra thì đòn này sẽ không giết được bao nhiêu nhưng nếu chụm lại thì chưa chắc. Mấy tảng đá không bị nổ thành từng mảnh nhỏ như Vân Mặc từng làm lúc trước mà vẫn là tảng lớn rơi xuống. Nếu bắn thì sẽ khiến nó vỡ ra, khiến đại đội gặp đại thương, nhưng không bắn có lẽ thương vong sẽ lớn hơn. Cắn răng, Vân Uyên hạ lệnh bắn, ngay lập tức pháo được khai hỏa bán nát những viên đá đang bay tới khiến chúng vỡ ra, cũng khiến cho vài người bị thương nhưng ít nhất vẫn tốt hơn là diệt đoàn.

Sống qua đợt này, không dám tiếp tục hành quân chậm rãi, bộ binh của Vân Uyên ngay lập tức chạy tới pháo đài của Vân Mặc trên đường giết được bao nhiêu lính của hắn thì giết, mục đích chính vẫn là áp sát. Hắn dù bị áp sát nhưng vẫn rất bình tĩnh, máy bắn đá lại lên đạn chỉ chờ một hiệu lệnh. Thuẫn binh nhanh chóng tụ tập lại xung quanh máy, điều chỉnh lại góc độ rồi khai hỏa. Lần này tảng đá nhỏ hơn lúc nãy vậy nên tốc độ bay rất nhanh, đến mức không kịp để pháo binh kịp nhắm trúng. Bộ binh tuy đã cố gắng né tránh nhưng vẫn không thể tránh được thương vong, mặc kê những người đồng đội bị thương, họ tiếp tục xông lên. Cung thủ sớm đã chờ đợi khoảnh khắc này lập tức bắn ra một loạt tên, lại thêm rất nhiều người chết, số lượng giảm xuống chỉ còn chưa tới 10 người. Tất cả gào thét xông tới tường thành nhưng rất nhanh đã bị giết chết. Vậy là quân lính của Vân Uyên đã ra hết chỉ còn lại pháo binh cùng với một quân bài chưa lật. Bên Vân Tiêu thì hình như còn đủ hết, có lẽ cậu sẽ là mục tiêu cuối cùng. Đúng lúc Vân Mặc đang tự mãn về thực lực của mình thì từng tiếng hét thảm vang lên, nhóm cung thủ của hắn đã bị một nhóm người mặc áo chùm kín đầu giết chết.

Vân Mặc lúc này nhớ tới trong tay Vân Uyên cũng có một quân bài quyết định như hắn, hắn đã khinh địch. Hạ sát được toàn bộ cung thủ, nhóm quân du kích ngay lập tức nhắm vào những người điều khiển máy bắn đá, thứ này chỉ đáng sợ ở tầm xa, còn khi đã áp sát lại thì chỉ như một món đồ chơi mà thôi. Không để cho chúng đạt được ước muốn, người được sắp xếp bên cạnh Vân Mặc ngay lập tức xuất trận, là Vân Bát Vũ. Hắn ngay lập tức xông vào trận địa muốn giải quyết đám lính này thì một người khác đã chặn trước đầu hắn, Vân Nhu Linh cũng đồng dạng xuất trận.

"Có vẻ như các ngươi thua rồi nhỉ?" Vân Bát Vũ cười, nói:

"Ai.... không ngờ tên này lại phạm vào sai lầm chán đời như vậy." Nói xong hắn đã xông đến đám lính du kích đang hoành hành nhưng dù làm thế nào cũng không thoát khỏi sự tấn công của Vân Nhu Linh. Tuy biết là sẽ thua nhưng hắn muốn thua trong vinh quang vậy nên rất cố gắng chống lại. Cũng chẳng mất bao lâu, toàn bộ binh lính của Vân Mặc đã bị giải quyết sạch sẽ chỉ còn thừa lại Vân Bát Vũ và Vân Mặc. Đám lính du kích sau khi đánh xong rất tự nhiên đi tới cây cờ rồi nhổ nó lên. Trên đường đi vô cùng thuận lợi bởi tất cả đều hiểu Vân Mặc đã thua ngay từ khi hắn khinh thường thiếu nữ đó rồi, chỉ còn lại lác đác mấy tên bộ binh mà thôi, cũng sẽ chẳng mất bao lâu để chúng bị giết. Vân Mặc bị loại, mũi giáo ngay lập tức chỉa thẳng vào Vân Tiêu.