Bá Chủ Thu Mua

Chương 31: Uống sảng khoái




Lam Phượng Hoàng mang Hác Mãnh đi tới một phòng được trang trí theo phong cách Trung Hoa, đối với ăn uống, Hác Mãnh vẫn đúng là không kén chọn, không đòi hỏi phải ăn cái này cái kia, miễn là ăn được, có thể ăn no là tốt nhất. Bất quá, vị mỹ nhân đô thị ngồi đối diện chỉ sợ sẽ không có loại ý nghĩ như Hác Mãnh này, người ta là 'Phượng Hoàng', đồ ăn bình thường sao có thể lọt vào mắt của nàng đây!

Gọi xong món ăn, hai người lại kêu một bình rượu đỏ.

Đánh giá Hác Mãnh, Lam Phượng Hoàng hiếu kỳ hỏi: "Ngươi nghĩ như thế nào, lại theo nghề kinh doanh sản phẩm secondhand này?"

Hác Mãnh cười nói: "Trần Thanh tiểu tử kia không nói cho ngươi sao, ta trước đây là đồng nát!"

"Đồng nát? Ngươi không nói đùa ta chứ?" Lam Phượng Hoàng nhìn hắn, có chút không tin. Ai tin được, một tiểu tử đẹp trai mới vừa hai mươi, lại đi làm đồng nát đây.

Hác Mãnh nhún vai một cái, bình thản cười nói: "Ai lừa ngươi, lừa được tài hay được sắc đây a? Có tin hay không là tùy ngươi. Ngươi thì sao, tuổi so với ta không lớn hơn mấy tuổi, làm sao làm cái này?"

Lam Phượng Hoàng cười nói: "Ta năm nay hai mươi bốn, lớn hơn ngươi rất nhiều rồi, còn cái này, cũng là mơ mơ hồ hồ mà gia nhập, bất quá hiện tại làm cũng không tệ lắm. Ngoại trừ bán sỉ sản phẩm secondhand ra, ta còn trên internet mở ra mấy cửa hàng trên mạng, kinh doanh cũng tương đối."

Nhìn xe nàng ngồi, Hác Mãnh liền biết, người ta lăn lộn không đơn thuần chỉ là tương đối. Hắn cũng biết điều không có hỏi người ta nguồn cung cấp từ đâu tới, điều này đối với bất kỳ ai mà nói, đều là thương mại cơ mật, ở Thâm Khẩu thị làm thương gia kinh doanh sản phẩm secondhand, Lam Phượng Hoàng chỉ có thể coi như hơi có quy mô, những ông chủ làm lớn hơn so với nàng, cũng không phải là không có, những người kia đều những ông chủ lớn có giá trị bản thân vượt qua trăm triệu.

"Cái nghề này có thể kiếm tiền, nói khó nghe một chút, nuôi sống gia đình là không thành vấn đề, thế nhưng muốn kiếm bộn tiền lại rất khó!" Lam Phượng Hoàng cùng Hác Mãnh cụng ly, cười nói. Sau một hồi, hai người tự nhiên đã thành bạn tốt, tán gẫu cùng nhau khá là thoải mái.

Đối với lời giải thích của Lam Phượng Hoàng, Hác Mãnh cũng rất tán thành, muốn trở thành đại phú hào, chỉ dựa vào bán qua tay sản phẩm secondhand, khẳng định là không được!

Hác Mãnh cười hỏi: "Ngươi cùng Trần Thanh làm sao quen?"

"Hắn nha?" Lam Phượng Hoàng khinh cười nói: "Hắn cùng biểu muội ta là bạn học, quan hệ khá là thân mật, biểu muội ta cùng ta lại không có gì giấu nhau chuyện bạn bè trai gái, khanh khách, nói như vậy ngươi hiểu chưa?"

Dựa vào, nguyên lai tới được nơi này toàn dựa vào quan hệ thân thích nha.

Hác Mãnh gật đầu cười khổ nói: "Hiểu rồi, đúng rồi, Trần Thanh biểu muội trước đây cũng là bạn học của ta, ha ha!" Đằng sau còn có một câu không nói, quan hệ cũng khá là 'Thân mật' đó.

Cơm nước xong, Lam Phượng Hoàng chở Hác Mãnh về khách sạn.

Ngày thứ hai, mang Hác Mãnh đi tham quan một số cảnh đẹp tại Thâm Khẩu thị, có thể thấy Lam Phượng Hoàng cũng là một người rất nhiệt tình, đáng giá kết giao. Đương nhiên, mỹ nữ đối với nam nhân mà nói, không có mấy người là không đáng 'Kết giao'.

Trải qua mấy ngày, ăn, chơi, nghỉ, hầu như toàn bộ chi tiêu, đều là Lam Phượng Hoàng trả, nàng chỉ yêu cầu một điều duy nhất, đó là sau này Hác Mãnh phải gọi nàng là tỷ! Bởi vì nhà nàng chỉ có mỗi mình nàng, là con một không có đệ đệ, nàng nói nàng từ nhỏ đã muốn một người đệ đệ.

Có thêm một người tỷ tỷ xinh đẹp, cũng sẽ không nhiều thêm miếng thịt, hay ít đi miếng thịt nào, Hác Mãnh không quan tâm, gọi thì gọi, 'Chị nuôi' hắn ở bên ngoài còn thiếu à.

Có tầng quan hệ tỷ đệ này, khoảng cách giữa hai người, trực tiếp từ 'Ngoài cửa' rút ngắn đến 'Trong cửa' .

"Buổi tối ta liền ở nơi này, không đi nữa nha!" Lam Phượng Hoàng đỏ cả mặt, nằm ở trên giường Hác Mãnh, uốn éo thân mình, miệng nhỏ lầm bầm.

Hác Mãnh dở khóc dở cười, không uống được thì đừng uống, mình cũng không miễn cưỡng, để đến nỗi say đến như vậy. Không sai, vừa nãy hai người ở bên ngoài ăn cơm, Lam Phượng Hoàng uống khá nhiều. Bởi vì ngày mai Hác Mãnh liền muốn lên đường trở về nhà, còn đám hàng mà hắn cần đã được chuyển về Thạch Thành. Tối nay là đêm cuối cùng hắn ở Thâm Khẩu thị!

"Được, hảo tỷ tỷ của ta, ngươi đừng đạp được không, ta ở nơi này, không đi nữa, ngươi đạp ta ngã bây giờ!" Hác Mãnh nhìn nàng không an phận vung vẩy chân nhỏ, nhếch miệng. Chân dài rất đẹp!

"Khanh khách, tỷ lại không uống nhiều, làm sao lại đạp ngươi được!" Nói xong nhấc chân làm động tác khều lên mặt Hác Mãnh.

Hác Mãnh hơi sợ lùi về sau, nữ nhân uống nhiều, so với nam nhân còn điên cuồng a, lòng thầm nghĩ 'Hảo tỷ tỷ của ta, ngươi mặc là váy ngắn đó, cứ đạp lung tung như thế, đều lộ hết cả rồi. Thưởng thức cũng không tệ lắm. Không phải là hắn cố ý nhìn, đây đều là đưa đến tận mắt, muốn tránh đều không tránh khỏi a!

Náo loạn một hồi lâu, Lam Phượng Hoàng mới thành thật một chút, nhưng mắt vẫn còn mở to, không có ngủ.

"Phượng Hoàng tỷ ngươi uống nước không?" Hác Mãnh cười khổ hỏi.

"Không uống, ta muốn uống sữa." Lam Phượng Hoàng miệng nhỏ cong lên.

Bú sữa mẹ?

Hác Mãnh lườm một cái, giờ đã hơn nửa đêm, mình đi nơi nào tìm sữa cho được a."Hay là, chúng ta uống nước đi, sữa uống không tốt!"

Lam Phượng Hoàng lầm bầm miệng: "Ngươi nói lung tung, sữa uống tốt, ta liền muốn bú sữa mẹ, liền muốn bú sữa mẹ, muốn uống thật sảng khoái, muốn uống thật sảng khoái!"

Ế, còn muốn uống sảng khoái nữa chứ.

Bất đắc dĩ, Hác Mãnh không thể làm gì hơn là gọi điện thoại cho quầy phục vụ, để người của quán rượu đi siêu thị bên ngoài mua cho mấy bình sữa chua. Nói chuyện điện thoại xong, hắn ngồi ở mép giường, cười khổ lầm bầm: "Đã lớn thế này rồi, còn bú sữa mẹ, thật không chịu được nữ nhân các ngươi. Uống say thì ngủ chứ, còn lần mò cái gì a!"

Lam Phượng Hoàng miệng lầm bầm, nghiêng đầu mắt to nhìn hắn, cũng không nói lời nào.

"Nhìn cái gì vậy, còn nhìn, lại nhìn, có tin ta đem ngươi ăn bây giờ!" Hác Mãnh nhớ tới một câu từ trong quảng cáo, nhìn Lam Phượng Hoàng cười nói.

"Ăn!" Lam Phượng Hoàng nhấc chân đạp hắn một cước, lực cũng không nhỏ.

Hác Mãnh làm bộ dáng vẻ hung thần ác sát, khiến Lam Phượng Hoàng sợ hãi hơi co lại trong chăn, nữ nhân vốn là động vật không nói lý, nữ nhân uống say, càng không nói lý.

"Tiểu Mãnh Tử, lại đây kể chuyện cho tỷ."

"..."

Nửa giờ sau đó, người phục vụ đưa sữa lại. Nhìn Làm Phượng Hoàng nằm ngủ say trên giường, Hác Mãnh cười khổ lắc lắc đầu, cũng may là đụng phải mình, nếu như đổi thành người khác, gặp phải việc này, không đem nàng ăn liền xương đều không chừa ấy à!

Hác Mãnh không phải là không có ý nghĩ “Leo lên”, nhưng đối với 'Chị nuôi' uống say ra tay, luôn cảm thấy trong lòng băn khoăn, tán gái được gọi là bản lĩnh, hiện tại mà ra tay, được gọi là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, không phải việc quang minh gì. Vì lẽ đó Hác Mãnh lựa chọn 'Không làm', người này a, có lúc thuần khiết một chút, chí ít không làm việc xấu, buổi tối không gặp ác mộng!

Sáng sớm lúc tỉnh lại, Lam Phượng Hoàng đã lăn đến trong lồng ngực Hác Mãnh, như bạch tuộc vậy, ôm Hác Mãnh ngủ một đêm.

"Ngươi, ngươi không đối với ta làm cái gì chứ?" Lam Phượng Hoàng đỏ mặt, ngồi dậy trừng mắt nhìn Hác Mãnh.

Đáng thương Hác Mãnh, trong lòng thầm kêu là oan ức a, mình tốt xấu gì cũng làm gối ôm cho người ta một đêm, dù không có công lao, cũng có khổ lao chứ?

"Phượng Hoàng tỷ, quần áo ngươi đều không cởi đây, ngươi nói, ta có thể làm cái gì?" Hác Mãnh nháy mắt một cái, dáng vẻ rất vô tội hỏi. Áo trắng thì chưa cởi, bất quá váy ngắn đã tốc lên trên eo rồi, để lộ phía dưới thật mê người.