Bá Chủ Thu Mua

Chương 125: Giúp đỡ




Trần Vũ Tình trầm mặc, vốn nàng không muốn Hác Mãnh cứ đem đám sản phẩm đầu tiên này mang đi tặng ra ngoài. Nhóm hàng mới sẽ rất nhanh được sản xuất ra, còn những bộ đầu tiên này, nàng chuẩn bị để cho những khách hàng trọng yếu của công ty, cùng một ít những nhân vật lãnh đạo lớn sau này tới thị sát công ty.

Nhưng Hác mãnh chỉ một câu, cho người nhà dùng, khiến cho tất cả những lý do trong miệng nàng đều phải nuốt trở lại, nàng lầm bầm một câu: "Người thân trong nhà chỉ mấy người nữa thôi chứ?"

Hác Mãnh cười bồi: "Đúng, chỉ mấy có mấy người thôi, đều là người thân trọng yếu của ngươi, cha mẹ ta, chị và em gái ta."

"Cha ngươi, mẹ ngươi, chị ngươi và em gái ngươi... Vậy cầm mấy chiếc đi, lần sau không được lấy cớ này nữa" Trần Vũ Tình cúp điện thoại.

Hác mãnh nhếch miệng cười, Trần Vũ Tình cũng không phải không có nhược điểm, phải nhẹ nhàng nói khéo thì mới được. Quay lại hắn phân phó với Cố Diễn: "Vừa nãy ta đã gọi điện thoại cho Trần tổng, nhanh đi lấy đi, 10 bộ, 1 bộ cũng không thể thiếu."

Cố Diễm bước nhanh ra ngoài, rời khỏi văn phòng Hác mãnh, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn cửa phòng làm việc của Hác mãnh làm mặt quỷ, lầu bầu: "Là thư ký của ngươi không sai, nhưng ngươi không thường xuyên đến công ty, bổn cô nương đều nghe theo Trần tổng chỉ huy, ngươi cũng là con cọp giấy thôi, hù dọa người thì còn được"

10 bộ điện thoại di động Lam Mị.

Cũng không nặng, một mình Cố Diễm có thể mang tới, nhưng nàng lại kêu tiểu Vương tới giúp nàng chuyển, có hai người thì có bảo hiểm một chút.

Mặc dù ông chủ của mình rất trẻ trung, lại có chút đẹp trai, có thể gọi là Cao Phú Soái, vấn đề là Cố Diễm cũng không muốn bị hắn hù dọa. Loại ông chủ trẻ tuổi này rất khó có thể tin cậy, không thấy trong phim đều diễn như vậy à.

Tiểu Vương đem điện thoại để lên bàn làm việc của Hác Mãnh, chào hỏi một chút rồi đi, Cố Diễm cũng muốn đi ra ngoài nhưng bị Hác mãnh gọi lại.

"Tặng ngươi một bộ?" Hác mãnh nhìn nàng, cười.

Cố Diễm lắc đầu, nhẹ giọng: "Cảm ơn lão bản, cái này Trần tổng đã khen thưởng ta 1 bộ rồi". Buổi tối lại tặng đồ, đây không phải sói chúc tết gà sao, làm sao lại tốt bụng như vậy, tim nàng đập thình thịch sắp chạy lên cổ họng rồi.

"Ngươi sợ ta?" Hác mãnh đột nhiên nhìn nàng hỏi.

Cố Diễm đỏ mặt, thấp giọng lầm bầm: "Ta, ta làm gì mà sợ ngươi."

"Vậy ngươi tới đây ngồi đi" Hác mãnh cười gian.

"A"

Cố Diễm theo bản năng lùi về phía sau, ngẩng đầu nhìn Hác Mãnh, bất quá rất nhanh lại cúi đầu xuống. Trong lòng thầm mắng, tiểu vương bát đản này quả nhiên muốn đánh chủ ý lên đầu mình, lần trước khi mua xe nàng đã hoài nghi, nếu không sao lại hào phóng vậy, muốn đem bộ r8 trị giá hơn 2 triệu đưa cho mình, vốn tưởng rằng có thể đề phòng nhưng xem ra hôm nay khó thoát rồi.

Cắn cắn môi, đi tới hay bỏ đi bây giờ?

Bây giờ mà đi thì khó có thể tìm được công việc tốt như vậy, lại nghĩ tới chiếc xe Audi r8 màu đỏ kia, nàng thực sự rất thích.

Bị cưỡi một lần, thăng chức tăng lương, lại thêm xe và tiền nữa?

Nhưng như vậy mình có phải là sa đọa hay không?

Trên mặt lúc trắng lúc xanh, cắn môi đứng im tại chỗ ngây ngốc.

"Lo cái gì, nhanh lên một chút." Hác Mãnh trừng mắt nhìn nàng.

Vù một cái, trong đầu Cố Diễm trở nên trống rỗng... Đỏ mặt đi tới bàn làm việc, hai tay ôm mặt, chờ 'Xử quyết' cuối cùng.

Đùng!

"Mỗi ngày đều suy nghĩ lung tung, thích ăn đòn"

Hác Mãnh vỗ mạnh vào đùi nàng, Cố Diễm bị đau kêu ầm lên. Chờ Cố Diễm phục hồi tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn Hác Mãnh thì đã không thấy hắn đâu.

"Khốn kiếp, ra tay thật mạnh, không biết thương hương tiếc ngọc gì cả" Cố Diễm đỏ mặt, xoa xoa nơi bị đánh, tức giận dậm chân.

Rất đàn hồi đấy.

Từ trong cao ốc Long Ảnh đi ra, Hác mãnh không ngốc, tâm tư của Cố Diễm kia, hắn đã sớm biết rõ, dù hắn thực sự có ý nghĩ thì cũng không ở địa bàn của Trần Vũ Tình mà ra tay.

...

Lái xe trở về nhà, Hác mãnh nhận được điện thoại của người mà hắn không ngờ tới.

"Ta ở quán rượu Liệt Hỏa, ngươi có thể đến đón ta một chút không? Uống nhiều rồi không về được, nhanh lên một chút, honey"

Hác Mãnh cầm điện thoại sửng sốt, tình hình gì đây?

Gọi điện thoại tới là Đổng Vân, lần trước mua đồ cũ bỏ đi là ở nhà nàng, còn kiếm lời hơn 20 ngàn tệ, trong danh bạ có lưu số của nàng, không ngờ nàng lại gọi điện thoại cho mình, hơn nữa gọi thân thiết như vậy, uống say rồi? Honey?

Gọi nhầm sao?

Hác Mãnh tính toán, hẳn là không phải gọi nhầm mà là nữ nhân này gặp chuyện phiền toái gì đó, nhất thời không tìm được người cho nên mới gọi mình.

Tuy rằng có duyên gặp mặt vài lần, cũng không có giao tình sâu gì nhưng tóm lại nếu đã cầu tới hác mãnh, ai mà không có lúc cần 'Giúp đỡ', cũng không thể thấy chết mà không cứu'

Lại nói, trong này còn có một tầng quan hệ tới Dương Tiểu Song sao.

Quay xe, lái tới quán rượu Liệt Hỏa.

Xe dừng ở ven đường, hắn bước xuống cầm điện thoại gọi cho Đổng Vân, vừa đi vào quán rượu.

"Ngươi đến rồi à? Khanh khách, rất nhanh, phòng số 308, ngươi tự vào nhé, ta uống không nổi nữa rồi" Giọng nói yêu kiều, không hề giống như lần trước thấy nàng, lúc đó cao quý như vậy.

Hác mãnh cầm điện thoại lắc đầu cười khổ, trên thế giới này cũng không có ai cao quý hay không cao quý, tất cả đều là diễn, biểu diễn mà thôi, ai mà không phải đang diễn trên một sân khấu nào đó chứ.

Mở cừa phòng 308, đi vào nhìn quanh, ngươi rất nhiều, có tầm mười mấy người, 7-8 nam nhân, 7-8 nữ nhân, canh cửa còn có hai người đàn ông mặc âu phục màu đen, khoanh tay đứng thẳng, cũng không biết là bảo tiêu của ai, nhìn có vẻ rất dọa người, trên người mang theo khí tức dũng mãnh.

"Long ca, khanh khách. Đây chính là bạn trai ta, ta không có lừa ngươi chứ, Hác mãnh lại đây, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này chính là Bá Vương Long, Long ca" Đổng Vân gọi Hác Mãnh, cười đứng lên kéo Hác mãnh tới bên người, âm thầm nắm tay của hắn, ra hiệu hắn không nên nói lung tung, tất cả đều nghe nàng.

Lúc Hác mãnh tiến vào, cũng đã nhìn qua, vị 'Long ca' này khoảng chừng 40 tuổi, một tên mập, rất là mập, tai to mặt lớn không giống một 'Đại ca'. Cũng giống như một đầu bếp, hơn nữa đầu không quá cao, trên cổ đeo sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay, đoán chừng phải nặng đến nửa cân, hai tay đeo 5 chiếc nhẫn đều có khảm ngọc.

"Chào Long ca, haha. Ngưỡng mộ đã lâu đại danh của Long ca, thực sự trăm nghe không bằng mắt thấy" Hác Mãnh ngồi vào cạnh Đổng Vân, đưa tay ôm eo nhỏ của nàng, cười nói.

Đổng Vân không nghĩ tới, Hác Mãnh lại to gan như vậy, nàng đỏ mặt, âm thầm bẹo hắn, cảnh cáo hắn đừng nói lung tung, cũng không được làm loạn.

Đối với ba chữ 'Bá Vương Long' này, Hác Mãnh xác thực đã nghe tên từ lâu. Ở Thạch Thành, Bá Vương Long cũng coi như một nhân vật có máu mặt. Hác Mãnh khi còn đi học thường nghe người ta nhắc đến. Đã từng chém người, đã từng ngồi tù, bất quá cũng coi như có chút thanh danh, hiện giờ hình như làm công ty phá dỡ, công ty bất động sản gì đó, thủ hạ không ít tiểu đệ, đối với người bình thường mà nói, thì đây được coi là một nhân vật hô mưa gọi gió, có tiền có thế.

Bá Vương long cười híp mắt quan sát Hác Mãnh, trên tay mập mạp cầm một điếu thuốc, tựa trên ghế sa lông, hút một hơi, nói: "Nhìn tiểu huynh đệ tuổi không lớn, ở nơi nào?"

Người trong phòng, ngoại trừ mấy công chúa của quán bar ra thì còn lại là đồng nghiệp của Đổng Vân, không cần nói hôm nay 'Bá Vương Long' là nhân vật chính, nhìn ánh mắt hắn nhìn Đổng Vân kia, sợ rằng như mèo nhìn mỡ vậy, muốn gặm một cái. Đổng Vân thật sự mà bị hắn xơi, thì đúng là cải trắng bị heo ăn.

"Ta à, ta thu mua đồ bỏ đi, ừm, chính là mọi người hay gọi là 'Đồng nát' đó, nhưng mà, ta cùng đồng nát bình thường không giống, ta cái gì cũng thu, chỉ cần người khác bán" Hác Mãnh cười nói.

Bá Vương Long con ngươi đảo một vòng, cười cười: "Vậy cũng thật khéo, lão ca đúng lúc làm phá hoại, cái gì rách nát bỏ đi đều có, lão đệ có dám thu không?"

"Thu, món đồ gì cũng có giá của nó" Hác Mãnh cười không hề sợ, ôm Đổng Vân tựa trên ghế sa lông gật đầu.

"Vật liệu xây dựng bỏ đi có thu không?"

"Thu chứ"

"Sắt vụn thì sao?"

"Cũng thu"

"Vậy người tàn phế có thu không?" Bá Vương Long híp mắt, khóe miệng lộ vẻ trào phúng.

Hác mãnh cười mà như không đánh giá đối phương: "Long ca, ngươi đây là nói có thâm ý, làm sao, huynh đệ nói làm ngươi không hài lòng? Ngài cứ nói thẳng, huynh đệ xin lỗi ngươi, ngươi là trưởng bối, khi còn đi học cứ 10 người thì 9 người nhắc tới ngươi, đều coi ngươi là thần tượng đó, haha"

Bất quá Hác Mãnh khẳng định không thuộc 9/10 người kia.

Long ca sờ sờ đầu trọc, cười haha: "Thật sao? Vậy ta còn rất nổi tiếng à." Ngừng một chút, hắn nhìn người Đổng Vân nói: "Như vậy đi, ca ca ta hôm nay nhìn ngươi cũng rất vừa ý, đúng lúc công ty ta có nhận công trình phá dỡ, đồ tháo ra đều bán cho ngươi, nhưng cô bạn gái này của ngươi ca ca nhìn rất thích, có thể cho Long ca mặt mũi, cho ta mượn chơi hai ngày, ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, cũng đưa ngươi 3-5 nữ nhân này để ngươi chơi."

Đổng Vân biến sắc, người ta lời này hiển nhiên là không coi nàng ra gì, chỉ coi nàng là đồ chơi thôi, ai nghe xong lời này mà có thể dễ chịu chứ.

Lời đã nói đến mức như vậy thì còn có gì hay để nói tiếp.

Hác mãnh chưa kịp nói chuyện, Đổng Vân kéo hác Mãnh đứng lên, nói: "Chúng ta đi, rác rưởi, họ Trương kia, ta cho ngươi biết, đừng thấy cho ngươi mặt mũi lại không biết mình họ gì, thật sự còn coi mình là đại ca xã hội đen nữa chứ, ngươi chờ đó cho ta."

Bá Vương Long họ Trương, còn tên thật thì người bình thường đều không biết, mọi người quen gọi 'Long ca'.

"Con điếm, lão tử không phát hỏa mà ngươi đã dám phát hỏa à, ngươi thật cho rằng lão tử quan tâm ngươi sao? Tối nay ta không thể không cưỡi ngươi được, mẹ nó chứ, ra vẻ cái đếch gì, lát nữa làm ngươi xong, chụp mấy kiểu giường chiếu của ngươi xem ngươi còn ra vẻ không" Bá Vương Long lăn lộn nhiều năm như vậy, chưa từng bị người chỉ thẳng vào mặt mà mắng. Hắn từ lúc Đổng Vân gọi điện cho Hác Mãnh đã kìm nén, nếu không nể mặt mũi, vậy thì còn quản làm gì nhiều như thế.

...