Bá Chủ Thu Mua

Chương 107: Giá trị lớn




"Mấy người già có một loại cảm tình khó dứt với Thanh Long Ngọc, đặc biệt là những người tìm ngọc như gia gia của Lý Minh, còn đối với những người trẻ tuổi chúng ta mà nói, Thanh Long Ngọc là bảo bối không sai, nhưng còn lâu mới có thể thực dụng như tiền bạc, trước đây Lý Minh đã từng muốn đem Thanh Long Ngọc trong nhà bán đi, nhưng người nhà vẫn không đồng ý." Từ nhà họ Lý đi ra, Trương Đậu Đậu cười nói.

Đối với chuyến đi này của đám người Hác Mãnh mà nói, người nhà họ Lý cũng không quá nhiệt tình, thậm chí có chút lạnh nhạt.

Hác Mãnh cười không nói gì, có cảm tình hay không đối với hắn cũng không quan trọng lắm, một vụ buôn bán mà thôi, nếu như có lần sau hắn nhất định sẽ xuất thủ tiếp. Hắn muốn mua khối Thanh Long Ngọc về để nghiên cứu một chút giá trị của nó. Đối với Hác mãnh, giá Thanh Long Ngọc quá cao, còn lâu mới có lợi như đá Thanh Long được.

Chia tay cùng Trương Đậu Đậu, Hác Mãnh cùng Thiết Ngưu tìm một quán mì ăn một chút.

"Ông chủ, chúng ta có thể thuê thêm một phòng hay không?" Thiết Ngưu gãi đầu, có chút ngại ngùng nói.

Hác Mãnh nhìn hắn, không nhìn được cười mằng: "Sao, lão tử cũng không ghét bỏ ngươi, ngươi lại ghét bỏ ta trước, yên tâm đi, ta không có hứng thú với đàn ông."

"Khà khà, ta không sợ ông chủ ngủ chung với ta, nhưng cảm giác cũng không dễ chịu à" Thiết Ngưu cười nói.

Về khách sạn, Hác Mãnh thuê thêm một phong, hắn cũng cảm thấy hai người đàn ông ngủ cùng phòng có chút gì đó không hay lắm, đặc biệt là trời mùa hè, mọi người đều cởi trần ngủ.

Vào phòng, đồ đạc trang bị bên trong cũng không tệ lắm, chí ít cũng có TV điều hòa đầy đủ, còn miễn phí Wifi.

Hác Mãnh lấy điện thoại ra gọi cho Ngụy Thục Phân, báo bình an. Vừa cúp máy thì Từ Manh gọi tới.

"Nhớ ta rồi à?" Nhận cuộc gọi, Hác Mãnh cợt nhả hỏi.

"Hừ, ít dát vàng lên mặt đi. Chớ cợt nhả với ta, ta nói với ngươi việc này, ngươi nghĩ cách giúp ta." Từ manh trong giọng nói có chút không vui. Nằm trên giường ăn mặc rất mát mẻ, nếu như có nam nhân nhìn thấy nhất định sẽ chảy máu mũi.

"Được, ngươi nói đi, ta đang nghe." Hác Mãnh cười không tức giận. Trong tay vẫn thưởng thức khối Thanh long ngọc, vật này đặt dưới ánh đèn dường như một viên minh châu màu xanh vậy, huyễn lệ, cao quý, khiến người ta không nỡ buông tay, khối ngọc này còn chưa trải qua gia công đánh bóng, nếu mang đi gia công điêu khắc thì không biết sẽ có hình dạng gì đây?

6 cân Thanh Long Ngọc mới có 1 triệu tệ, khác với những phỉ thúy xa hoa kia, ngay cả những vật liệu ngọc khác cũng đã tiện nghi không ít. Có thể nói Thanh Long Ngọc vẫn chưa được thịnh hành, không được mọi người biết đến, nói thẳng ra là giá trị của cái này vẫn còn có không gian để tăng trưởng.

"Là thế này, vừa nãy lão sư trong học viện gọi điện thoại cho ta, nói có đạo diễn liên lạc với học viện rất xem trọng ta. Muốn cho ta diễn một nữ vai chính trong một bộ phim." Từ Manh lầm bầm.

Hác Mãnh nhếch miệng cười: "Có đạo diễn coi trọng ngươi, muốn tìm ngươi đóng phim. Đây không phải chuyện tốt sao? Làm sao cảm thấy ngươi còn không hài lòng vậy"

"Cái đạo diễn kia danh tiếng trong nghề không hề tốt đẹp gì, thích quy tắc ngầm, ngươi hiểu không?" Từ Manh nói ra nguyên nhân khiến nàng không vui.

(ND: Quy tắc ngầm trong giới giải trí ở nước nào cũng thế, nữ diễn viên, ca sĩ nếu muốn thuận lợi phát triển thì phần lớn phải ngủ với đạo diễn, nhà đầu tư, đối tác...)

"Vậy à." Hác Mãnh biết Từ Manh hiện giờ rất được yêu quý, người muốn coi nàng như miếng thịt mỡ để nuốt xuống có rất nhiều, hắn cười nói: "Vậy thì không nhận lời, với lại ngươi cũng đâu có thiếu tiền, đóng phim hay không cũng không đáng gì, ngươi tập trung học cho giỏi, sang năm ta tập trung đầu tư cho ngươi đóng bộ phim lớn, đầu tư sẽ không thấp hơn 100 triệu, ngươi thấy sao?"

"Hì hì" Từ Manh cười duyên, nói: "Đây là ngươi nói đó nhé, nếu như ngươi nuốt lời thì sao?"

"Vậy ngươi đem ta nấu lên ăn đi" Hác Mãnh cười nói.

Từ Manh nằm trên giường, mặt đỏ lên, nàng hiểu lầm từ 'Ăn' rồi, nhỏ giọng mắng: "Ai thèm ăn ngươi chứ, ngươi, ngươi hôi thế thì ăn không ngon."

Hác Mãnh cười xấu nói: "Ta hôi cũng không quan trọng, nhưng ngươi thơm là được, ta có thể ăn ngươi."

"Ăn đi ăn đi, có bản lĩnh bây giờ ngươi đến ăn ta đi, ta ở nhà chờ ngươi, đã tắm rửa sạch sẽ rồi đó." Từ Manh cười khanh khách trêu đùa.

Hai câu này làm cho trong lòng Hác Mãnh nóng lên, cười nói: "Ta nói Từ mỹ nhân ngươi không nên khích ta thế chứ, ta đang ở bên ngoài đó, ngươi làm thế ta biết giải quyết thế nào, chả lẽ ra ngoài 'Đi tàu nhanh' à, hay tự mình dùng 'Ngũ cô nương'? Đúng là không nhân đạo."

(ND:'Ngũ cô nương' = năm ngón tay = quay tay )

"Ở bên ngoài? Ở nơi nào thế? Từ Manh sửng sốt rồi hỏi.

Hác Mãnh cười nói: "Ở tỉnh Đông Xuyên, tới đây làm chút việc, mấy ngày nữa lại về, không cần nhớ ta."

"Khốn kiếp, đồ xấu xa, ngươi ra ngoài chơi sao không nói cho ta một tiếng chứ, không biết người ta ở nhà đợi đến phát phiền sao, vậy mà không mang ta đi. Hừ" Từ Manh không vui, giọng nói có phần làm nũng mắng.

"Ta không phải đi du lịch, ka là đến làm việc đó. Không nên nháo, chờ ta về sẽ có quà cho ngươi." Hác Mãnh cười khổ.

"Được rồi" Từ Manh dừng lại chút, dịu dàng nói: "Kỳ thực người ta hiện giờ rất nhớ, ân, rất nhớ cái đó rồi, trong lòng cũng dằn vặt đã lâu, muốn để dành cho ngươi, nhưng không ngờ lúc này ngươi lại đi ra ngoài, không có cách nào rồi, người ta không thể làm gì khác hơn là tự mình giải quyết thôi." Nói xong cười khanh khách cúp điện thoại.

Hác Mãnh cầm điện thoại, nuốt nước bọt ừng ực, tiểu yêu tinh này giết người không dao, lúc mình ở Thạch Thành sao không thấy nàng gọi điện thoại nói như thế cơ chứ.

"Ai, chỉ biết học xấu, học xấu" Hác mãnh cúi đầu, nhìn dưới khố đang chào cờ, cười khổ lắc đầu. Hắn biết Từ Mãnh không phóng đãng như vậy, đây là đang trêu chọc hắn, nhưng không chịu được trong lòng cũng ngứa ngáy.

Trạm Thu Mua.

Thanh Long Ngọc trôi nổi giữa không trung cách mặt đất khoảng 1m trong Trạm Thu Mua.

Thanh Long Ngọc (tinh phẩm), một loại vật liệu đá có giá trị sưu tầm, bên trong ẩn chứa lượng năng lượng rất nhỏ, được các thương gia ưa thích.

Trọng lượng: 3109g

Giá thu mua: 1g Thanh Long Ngọc = 150 kim tệ.

Keng: Có bán hay không?

Hác Mãnh suy nghĩ một chút rồi từ chối. Tính toán trong lòng, 1 kim tệ tương đương 250 tệ, 150 kim tệ là 375,000 tệ. Khối Thanh Long Ngọc này nặng 3109g, bán cho Trạm Thu Mua được 466,350 kim tệ, tương đương tiền mặt là hơn 116 triệu, mà mua khối Thanh Long Ngọc này giá 1,050,000 tệ, như vậy chỉ xoay tay một cái có thể kiếm lời hơn 115 triệu?

Hác Mãnh không nhịn được hít một hơi, số tiền này dễ kiếm lời quá chứ?

Chờ đã, đúng không nhỉ?

Hác Mãnh cau mày, lúc trước Trạm Thu Mua đưa ra giá thu mua Thanh Long Ngọc, mỗi kg là 60 kim tệ, sao giờ đột nhiên lại tăng lên 150 đây? Hơn nữa, một kg cùng một gam là khác nhau xa.

Suy nghĩ một chút, từ trên giường đứng dậy mặc quần áo, đi ra ngoài. Hiện giờ hơn 10h tối, trấn Thanh Long trên đường đã rất ít người.

Trực tiếp đi ra bên ngoài trấn nhỏ.

Ở trấn Thanh Long, đá Thanh Long tùy tiện có thể thấy, cho nên muốn tìm mấy khối đá Thanh Long cũng không có gì khó khăn. Hác Mãnh loanh quanh một vòng, trong Trạm Thu Mua đã có mấy trăm cân đá Thanh Long. Mỗi khối to nhỏ không đều, màu sắc không giống nhau, đều kiếm ở ven đường nơi hoang dã.

Lần thứ hai về phòng, hắn đem tư duy chìm vào trong Trạm Thu Mua, nhìn mấy chục khối đá Thanh Long nặng mấy trăm cân lần lượt đánh giá thăm dò từng cái.

Thanh Long Ngọc (liệt phẩm), màu xanh lục: Vật liệu có giá trị nhất định.

Trạm Thu Mua đưa ra giá: Mỗi tấn 35 kim tệ.

(ND: liệt phẩm: phẩm chất kém)

Thanh Long Ngọc (phàm phẩm), màu xanh lục: Vật liệu có giá trị nhất định.

Trạm Thu mua đưa ra giá: Mỗi kg 60 kim tệ.

Hác Mãnh kiếm về mấy trăm cân đá Thanh Long, cũng chỉ có một khối to bằng nắm tay Thanh Long Ngọc là 'phàm phẩm', còn lại đều là 'liệt phẩm'.

"Quả nhiên là thế" Hác Mãnh cười khổi lầm bầm. Thanh Long Ngọc phẩm chất chia ra là liệt phẩm, phàm phẩm, tinh phẩm, cực phẩm 4 loại.

Lần trước ở trụ sở Ban quản lý khu quy hoạch nhặt được khối này là một khối Thanh Long Ngọc phàm phẩm, nếu như tất cả đá Thanh Long đều có giá mỗi kg 60 kim tệ, vậy thì hắn cái gì cũng không cần làm, chỉ cần đi kiếm đá là được rồi.

Trong tay ngoại trừ khối Thanh Long Ngọc mua từ nhà Lý Minh là tinh phẩm ra, còn lại đều là liệt phẩm, nói cách khác, Thanh Long Ngọc chính là tinh phẩm đá Thanh Long, nguyên lai mọi người đều không ngốc đâu.

Trạm Thu Mua đưa ra giá: 1 tấn liệt phẩm Thanh Long Ngọc = 35 kim tệ, tương đương 8750 tệ tiền mặt.

Tình hình này, vẫn nên làm một cái mỏ đá thôi. Chỉ bằng mình Hác Mãnh đi lên núi kiếm đá thì nhặt đến năm tháng nào chứ, có nhặt đến gãy lưng cũng chưa chắc được bao nhiêu.

"Kiểm tra một chút, cực phẩm Thanh Long Ngọc giá thu mua là bao nhiêu?" Hác Mãnh hỏi dò hệ thống.

"Keng: Cực phẩm Thanh Long Ngọc, Trạm Thu Mua đưa ra giá mỗi gam = 6000 kim tệ."

Hác Mãnh không nhịn được nghiến răng, thật đắt, nếu như mình may mắn tìm được hoặc mua được vài cân, khà khà, thế thì ngon. Trong mắt lóe lên một tia sáng, tình hình này thì phải làm mỏ đá, thu mua Thanh Long Ngọc thôi. Tiền mặt cùng kim tệ trong hệ thống chênh lệch như vậy, chỉ cần mua được càng nhiều Thanh Long Ngọc vậy thì sẽ kiếm bộn tiền, không lỗ được.

"Có biện pháp gì nhận biết phẩm chất Thanh Long Ngọc không?" Hác mãnh thỉnh giáo Trạm Thu Mua, đương nhiên loại thỉnh giáo này không miễn phí, phải thanh toán mức kim tệ nhất định, đó là phí 'Cố vấn'.

"Keng: Quan sát phẩm chất Thanh Long Ngọc, hoàn toàn có thể dùng mắt thường quan sát được, liệt phẩm Thanh Long Ngọc rất dễ thấy, phàm phẩm so với liệt phẩm thì màu sắc, cảm giác, độ trong suốt đều hơn rất nhiều. Mà tinh phẩm Thanh Long Ngọc cùng phàm phẩm thì chỉ cần không phải người ngu si đều có thể phân biệt được. Còn cực phẩm Thanh Long Ngọc, có thể gặp không thể cầu, chỗ độc đáo có thể thấy bằng mắt thường." Sau khi nói xong, Trạm Thu Mua đưa ra bốn tấm hình, nói: "Đây phân biệt là liệt phẩm, phàm phẩm, tinh phẩm và cực phẩm Thanh Long Ngọc, ngài có thể so sánh dựa trên những tấm ảnh này."