Hạ Tranh vốn cho là sẽ còn thừa rất nhiều nguyên liệu nấu ăn. Nhưng cậu đã đánh giá thấp dung lượng dạ dày của những người này rồi.
Cuối cùng, cũng chỉ còn lại mấy khối thịt lợn rừng được tẩm ướp tạm thời, những thứ khác đều đã bị ăn sạch không còn một mảnh. Riêu cua muốn lưu lại cho Hạ Khâm cũng bị liếm sạch.
Thật đúng là liếm đến sạch bong sáng bóng. Vị đạo thơm ngon của món riêu cua tụ tập toàn bộ tinh hoa, hiển nhiên khiến cho người ta muốn ngừng mà không được.
“Em về sau hẳn là nên nướng cái bánh mì hay màn thầu gì đó để chứa riêu cua.” Vẻ mặt Hiên Cảnh ngập tràn tiếc nuối.
Hạ Tranh đầu đầy hắc tuyến. Chẳng lẽ nếu bình lọ có thể cho vào bụng, anh ngay cả trang phục của riêu cua đều muốn ăn?
Hiên Cảnh suy nghĩ hồi lâu, vẻ mặt bình tĩnh đáp: “Chưa từng nghĩ qua.”
Quỷ mới tin! Hạ Tranh quay đầu không thèm để ý đến hắn nữa.
Hiên Cảnh sờ sờ mũi, vô cùng cao hứng chạy theo sau. Đã biết giận dỗi với hắn, chẳng phải nói lên quan hệ giữa bọn họ đã kéo gần thêm không ít?
Cho dù Hạ Ngọc có ngốc bạch ngọt đến thế nào, nhưng nhìn một màn này, cũng mơ hồ cảm thấy không đúng.
Anh nghĩ nghĩ một hồi, tay phải đập mạnh vào lòng bàn tay trái. Nghĩ ra rồi, phương thức ở chung này so ra cũng không khác lắm phương thức chung đụng giữa anh và Hạ Khâm, Hạ Tranh a. Hiên ca thoạt nhìn quả thực là coi Hạ Tranh như đệ đệ mà cưng chiều.
Hạ Ngọc nhớ lại trước khi xuất phát, Hạ Khâm bảo anh quan sát kĩ Hạ Tranh, không được để người khác đoạt đi đệ đệ. Hạ Ngọc ban đầu vốn đối với đám cầm thú giành ăn này có chút Alexander (áp lực), hiện tại có Hiên Cảnh làm đồng minh, áp lực bản thân nhất thời nhẹ nhõm hơn nhiều a.
Hạ Ngọc mỉm cười gật đầu, biểu thị tất cả đều nằm gọn trong lòng bàn tay.
Lữ trình kế tiếp so với trước kia thì gian nan hơn một chút – bọn họ tiến sâu vào trong rừng rậm, nơi đó có rất nhiều động vật ăn thịt không dễ trêu chọc.
Bất quá những động vật kia đều có thể giải quyết bằng vũ khí thông thường, đẳng cấp nguy hiểm trên tinh cầu này còn chưa được xếp hạng. Mấy người bọn họ xử lí cũng tương đối nhẹ nhàng.
Động vật ăn thịt tập kích bọn họ, có thể ăn đều biến thành nguyên liệu nấu ăn, không thể ăn cũng bị thu lấy những bộ phận hữu dụng. Tuy nhiên đám động vật này trực giác vẫn là rất mạnh mẽ, biết được đám người bọn họ không dễ chọc, số động vật ăn thịt nhảy ra làm phiền bọn họ cũng ít đi.
Không còn nguyên liệu nấu ăn tự mình đưa tới cửa, bọn họ phải tốn khá nhiều thời gian chủ động tìm kiếm.
Theo hành trình tiếp tục, Hạ Tranh rốt cục thu được nguyên liệu nấu ăn để dành – hoàn hảo bọn họ sau bữa cơm thứ nhất, đánh giá được sức ăn của mình, ở những thời điểm săn bắn nguyên liệu nấu ăn về sau đều sẽ mang về số lượng nhiều hơn.
Trong đám bọn họ trước kia cũng có người từng nhận nhiệm vụ bảo vệ trù sư khác, tuy cũng được khao cơm, nhưng không phải mỗi bữa đều nấu, dù sao trù sư tới đây chính là để tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn và cơ hội cho “linh cảm thăng hoa”. Hạ Tranh tốt tính, chẳng những mỗi bữa đều nấu nướng cho nhiều người như vậy, chưa bao giờ oán giận than thở thì thôi, ngay cả lần đầu tiên nguyên liệu nấu ăn bị ăn sạch, không lưu lại dù chỉ một chút, cậu cũng không sinh khí.
Cho nên đám người kia đều tự giác hi vọng có thể vì Hạ Tranh mà làm nhiều việc hơn.
“Đệ đệ cậu thực sự là đứa trẻ tốt, thế nhưng tính khí có phải là quá mềm yếu rồi hay không.” Ăn chung ở chung vài ngày, năm binh lính đã cùng Hạ Ngọc quan thuộc, “Coi chừng bị người khi dễ a.”
Hạ Ngọc cũng vì chuyện này mà buồn phiền, phải nói là, toàn bộ Hạ gia đều vì chuyện này mà từng buồn phiền qua: “Tiểu Tranh chính là ngoan, ngoan đến quá mức rồi. Bất quá cũng may, từ nhỏ đến lớn nó đều gặp được người tốt, bị kẻ xấu khi dễ cũng sẽ có người giúp đỡ, đến giờ vẫn chưa đụng phải sự tình phiền toái gì. Có đôi khi tôi nghĩ, Tiểu Tranh cứ tiếp tục nhu thuận đơn thuần như vậy thật đáng yêu, nhưng rồi Tiểu Tranh sẽ lớn lên, chúng tôi cũng không thể bảo hộ nó cả đời, nó cũng sẽ không hài lòng, cho nên lúc này mới để nó ra ngoài rèn luyện.”
Đám binh sĩ đối với cảm thụ của Hạ Ngọc tràn đầy đồng cảm. Nếu nhà bọn họ có đệ đệ biết điều lại hiểu chuyện, năng lực còn mạnh mẽ như vậy, cũng hận không thể sủng nó lên tận trời.
Được người Hạ gia cưng chiều là thế, mà Hạ Tranh trên mọi phương diện còn lợi hại như vậy, thực sự là không dễ dàng a.
Nghĩ đến Hạ Tranh ở dã ngoại mà hành động mẫn tiệp không hề thua kém bọn họ, lúc đối mặt với động vật ăn thịt tuy không chủ động tiến lên, mà đem cơ hội nhường cho bọn họ. Nhưng nếu có động vật ăn thịt tập kích cậu, thì tốc độ động thủ của Hạ Tranh cũng không hề kém cỏi.
Độ ăn ý của tám người ngày càng cao, có khi săn bắt nguyên liệu nấu ăn cả đám sẽ cùng hợp tác chiến đấu, cũng không đem Hạ Tranh bài trừ ra ngoài.
Hạ Tranh thể hiện ra chiến lực vô cùng mạnh mẽ.
Hạ Ngọc cũng không kém, đừng xem ngày thường cà lơ phất phơ, tựa hồ vũ lực thuộc hàng chót trong Hạ gia. Nhưng cũng chỉ do khuyết thiếu lịch lãm mà thôi, nếu xét về tố chất, thì cũng là tinh anh tiêu chuẩn.
Trách không được Hạ Viên và Phượng Xu thời điểm còn đào tạo tân binh được xưng là ma quỷ song sát, nhìn nhi tử của bọn họ là biết. Cả đám người cùng nghĩ thầm.
*****
… Điểm đến cuối cùng của Hạ Tranh, là một thôn nhỏ rất hiếm thấy trên tinh cầu.
Tinh cầu này thích hợp cư trú, sau lại phát triển ngành du lịch. Vô luận vì tiếp đãi du khách hay để quản lí, quan sát tinh cầu, đều cần có người thường trú.
Căn cứ quân khu chủ yếu gách vác trọng trách bảo vệ biên cương, có một số sự tình cũng không dễ dàng xuất động.
Ban đầu, Liên minh chỉ phái người qua đây trông chừng. Sau đó những người này ở lại định cư, dựng nên từng cái lại từng cái thôn xóm.
Tuy nói là thôn xóm, nhưng công nghệ cao một thứ cũng không thiếu, chỉ là qui mô có chút nhỏ bé mà thôi.
Hạ Tranh cuối cùng cũng gặp được những du khách khác.
Thấy bên cạnh Hạ Tranh có mấy người mặc quân phục, khách du lịch mặc dù có ý tưởng đi tới trước mặt Hạ Tranh lôi kéo làm quen – thậm chí còn muốn kí tên chụp ảnh chung gì đó (Hạ Tranh còn chưa biết mình đã sớm trở thành minh tinh), nhưng cũng biết chừng mực, sẽ không tùy tiện tiếp cận.
Hạ Tranh tới nơi này, là vì tìm gặp một đại sư chế kẹo lâu năm.
Hạ Tranh cũng sẽ làm kẹo, nhưng vị đại sư chế kẹo thâm niên này lại sử dụng một loại đặc sản của tinh cầu là những đóa hòe ngọt nho nhỏ để làm ra kẹo đường.
Bởi vì hoa hòe ngọt chỉ có duy nhất ở Nạp Cát Nạp Lỗ Tinh, nên loại kẹo này cũng trở thành đặc sản của tinh cầu.
Người Liên minh cho dù đã rời khỏi mẫu tinh, nhưng đối với việc đặt tên cho sự vật, vẫn như cũ thích dùng tên của những thứ tương tự trên mẫu tinh.
Hoặc có lẽ, mọi người đều có xu hướng đem những sự vật chưa biết so sánh với thứ mình quen thuộc để phân loại.
Lá cây hòe ngọt cũng tương tự như lá cây hòe, hoa nở ra có màu vàng nhạt, từng đám từng đám be bé, tựa như những chiếc chuông nhỏ. Cánh hoa hòe ngọt rất dày, chứa một lượng tinh bột và chất đường phong phú, có thể dùng làm đồ ăn.
hoa_hoe_3
Dùng hoa hòe ngọt làm ra kẹo đường cũng rất đơn giản, nhưng muốn bảo lưu hương khí đặc biệt của hoa hòe thì lại phi thường khó khăn. Mỗi một lần ngao kẹo, cần thời gian và hỏa hậu bất đồng, hoàn toàn phải dựa vào người làm tự mình phán đoán.
Sau đó loại hòe ngọt này được vận chuyển tới những tinh cầu khác, công nghệ chế tạo cũng phát triển thành dây chuyền tự động sản xuất, máy móc căn cứ theo công thức tính toán phức tạp, tính ra thời gian ngao kẹo và hỏa hậu, kẹo hoa hòe làm ra trên cơ bản đều có thể bảo lưu mùi hương nhất định, cùng với giá trị dinh dưỡng lớn lao.
Bởi vì ngành sản xuất tự động rất phát triển, cho nên nghệ nhân làm kẹo thủ công cũng không nhiều.
Bất quá các mỹ thực gia đều nhất trí công nhận, cho dù dùng đến máy móc tinh vi chế ra kẹo hoa hòe, so ra vẫn còn kém những nghệ nhân làm kẹo được truyền thừa lâu năm của Nạp Cát Nạp Lỗ Tinh.
Tựa như máy móc thiết bị tinh vi, cũng không thể nào làm ra mỹ vị sánh bằng đồ ăn do đại trù chế biến.
Chỉ là việc chế tác kẹo hoa hòe phi thường khảo nghiệm tay nghề trù sư, cần thời gian dài luyện tập lặp đi lặp lại không nói, còn phải có thiên phú cực cao. Cuối cùng người có thể trở thành đại sư chế kẹo, không ai mà không có tư cách đạt tới ngũ tinh trù sư trở lên.
Hạ Tranh may mắn được thưởng thức qua một khối kẹo đường hoa hòe từ tay vị đại sư kia, từ đó về sau nhớ mãi không quên, vẫn chưa có cơ hội được gặp mặt một lần, quan sát hắn ngao kẹo.
Lần này tới Nạp Cát Nạp Lỗ Tinh, dù thế nào cũng không thể bỏ qua.
Vị đại sư chế kẹo này đã hơn 140 tuổi, hiện tại là bát tinh trù sư, am hiểu nhất về các loại đồ ngọt. Nạp Cát Nạp Lỗ Tinh là nơi thường trú của hắn, chỉ cần hắn ở trên tinh cầu này, mỗi ngày đều sẽ mở lò ngao kẹo.
Đối với chức nghiệp nào cũng là như thế, một ngày không luyện tập, liền ngượng tay. Nếu hắn phải tới địa phương khác, cũng sẽ mang theo hoa hòe ngọt, mỗi ngày ngao một khối nhỏ làm đồ ăn vặt.
Nếu như vị đại sư này dừng chân trên Nạp Cát Nạp Lỗ Tinh, du khách tới đây sẽ tăng lên gấp bội. Bởi vì tuy không thể quấy nhiễu đại sư, nhưng xưởng của đại sư là dùng vật liệu có tính chất trong suốt mà chế tạo, khách du lịch vẫn có thể vây xem.
Đại sư định lực mạnh mẽ, bị vây xem như vậy, cũng có thể coi như không thấy.
Nói không chừng người ta còn có thể dùng việc này để rèn đúc tài nghệ a.
Hạ Tranh hiện tại còn chưa có danh tiếng (cậu tự cho là thế), nên cũng không nghĩ rằng đại sư sẽ tiếp đãi mình. Cậu chỉ hi vọng có thể cách thủy tinh quan sát vài lần quá trình chế kẹo. Tuy không nghe được thanh âm, cũng không ngửi thấy mùi vị, nhưng chỉ là quan sát từng bước làm kẹo, cũng có thể nhìn ra vài phần bí ẩn.
Còn cái chuyện học trộm có thể chọc người ta mất hứng gì đó hay không, vị đại sư kia nếu đã cố tình xây xưởng thành dáng vẻ trong suốt, hiển nhiên là muốn cho người khác có thể quan sát.
Món này đối với kỹ thuật yêu cầu vô cùng nghiêm ngặt, cho dù có thu rất nhiều đồ tử đồ tôn, cũng không nhất định có thể truyền thừa xuống dưới. Nếu gặp được vị nào có thiên phú đem món này lưu truyền ra ngoài, cho dù không phải là đồ đệ của hắn, hắn cũng sẽ cảm thấy thật cao hứng.
Vị đại sư kia bản thân cũng không phải người ở tinh cầu này, thời điểm hắn tới đây, đã là một vị trù sư chuyên về đồ ngọt vô cùng nổi danh.
Sau đó hắn cùng một vị đại sư chuyên chế tác kẹo đường hoa hòe thi đấu hữu nghị, phát hiện bản thân coi như có thiên phú chế kẹo, vị đại sư kia liền hào phóng truyền thụ bí quyết cho hắn, cũng nói cho hắn biết, kỹ thuật này, không cần tới quan hệ sư thừa, có thể truyền lại cho người trong thiên hạ.
Vị đại sư quá cố này đối với hắn có sức ảnh hưởng to lớn, cũng khiến cho hắn quyết định ở lại chỗ này an cư.
Chỉ tiếc, hắn cũng đồng dạng gặp phải vấn đề của vị đại sư kia.
Trù sư lâu năm như hắn nắm giữ kỹ thuật này kỳ thực cũng có, nhưng người trẻ hơn so với hắn thì vẫn chưa gặp được.
Hắn thầm nghĩ muốn tìm một người trẻ tuổi để đem kỹ thuật này truyền thừa tiếp, thế nhưng đồ tử đồ tôn không có chí tiến thủ, ngay cả một ngũ tinh trù sư cũng không có.
Đồ tử đồ tôn của hắn mà nghe được hắn oán thầm nhất định biệt khuất không gì sánh được. Bát tinh trù sư 140 tuổi đã là rất trẻ rồi có được không? Không phải ai cũng là thiên tài a!
Hạ Tranh sau khi tới nơi này, mặc dù không cho là bản thân sẽ được đích thân vị đại sư kia chỉ đạo. Nhưng vẫn quy củ đưa ra thiếp mời chào hỏi.
Biểu thị cậu sẽ tự mình chạy tới nhìn trộm.
Vị đại sư kia vừa thấy liền vui vẻ.
Mỗi lần cuộc thi Mỹ thực thanh thiếu niên mở ra, đám tiền bối bọn họ chắc chắn sẽ chú ý nhìn người. Còn nhớ hắn cũng từng là Quán quân vòng loại Mỹ thực thanh thiếu niên khu vực Tây minh, cuối cùng lại bại bởi một cầm thú bên Đông minh.
Đoạn thời gian đó trong trù giới, Tây minh bọn họ bị Đông minh đè bẹp.
Bất quá phong thủy luân chuyển, hiện tại Đông minh bị Tây minh nghiền ép rất nhiều năm, cuối cùng lại đi ra một yêu nghiệt sao?
Đại sư cảm giác việc truyền thừa xuống dưới tay nghề của mình có hi vọng rực rỡ, bất quá hắn còn phải ma luyện tiểu tử này một chút.
Hắn biết thiên tài đều có ngạo khí, sẽ không dễ dàng hướng người khác khiêm tốn thỉnh giáo như vậy.
Phương pháp chế kẹo chẳng những là một loại kỹ thuật, mà còn thể hiện phong cách sống kiên trì bền bỉ. Tiểu tử này thiên phú khẳng định phi thường xuất chúng, ngay cả cầm thú đánh bại hắn trước đây cũng không nhất định hơn được. Thế nhưng người trẻ tuổi, kiên trì có được bao nhiêu, lại có được bao nhiêu khiêm tốn, thì còn chưa biết.
Thiên tài được tung hô lên tận mây xanh rồi ngã xuống còn thiếu sao?
Cho nên đại sư cũng không lập tức biểu thị muốn gặp mặt Hạ Tranh, nhưng hắn vẫn đối với Hạ Tranh bày tỏ thiện ý, để cậu có thể đến xưởng quan sát học tập.
Hạ Tranh không nghĩ tới cư nhiên có thể được đại sư hồi âm, lập tức nhiệt tình mười phần, hận không thể ngay lập tức túc trực bên cạnh nhà xưởng, chiếm trước vị trí tốt nhất.
May mắn, việc chiếm chỗ này, cũng không cần đến Hạ Tranh phải canh ở bên ngoài cả đêm.
Loại “quang cảnh” trứ danh được đông đảo khách du lịch tham quan này, mỗi người có thể vây xem trong bao lâu, đều đã được định trước.
Mà trù sư nếu như chào hỏi qua đại sư, được đặc biệt cho phép, thì sẽ có một vị trí riêng để quan sát.
Cho nên Hạ Tranh chỉ cần đúng hạn có mặt là tốt rồi.
Trù sư muốn học tập phương pháp chế biến kẹo hoa hòe có không ít, nhưng người có thể đến được tinh cầu này cũng không nhiều, bằng lòng tới học tập lại càng ít hơn. Hạ Tranh lần này còn chưa gặp được vị trù sư nào cùng ở đây tham quan học hỏi với mình.
Bởi vì nơi này vô cùng an toàn, Hạ Tranh có thể ngây người rất nhiều ngày, cho nên Hiên Cảnh liền điều những người khác đi thu thập nguyên liệu nấu ăn cho cậu – đám cầm thú này vẫn là ăn quá nhiều rồi, dẫn đến số lượng nguyên liệu nấu ăn Hạ Tranh thu được cũng không lí tưởng, Hơn nữa nguyên liệu trên Nạp Cát Nạp Lỗ Tinh cũng không phải chỉ có đám thú vật mà bản thân Hạ Tranh có thể săn bắt này, còn có một vài nơi cấp độ nguy hiểm rất cao, Hạ Tranh không thể tới được.
Để báo đáp Hạ Tranh mỗi ngày mệt nhọc nấu nướng cho đám tham lam kia, nhóm những kẻ tham ăn quyết định tranh thủ lúc Hạ Tranh không cần bảo hộ mà tự hành động, đi săn bắt nguyên liệu nấu ăn nguy hiểm.
Hiên Cảnh giữa hai việc “hầu hạ bên người lão bà” và “chuẩn bị lễ vật tặng cho lão bà” đấu tranh hồi lâu, sau đó lại nghĩ cơ hội mình săn thú còn nhiều, mà thời gian chung đụng với Hạ Tranh thì vẫn thiếu. Vì vậy quyết định lưu lại cùng Hạ Tranh quan sát quá trình chế biến kẹo đường.
Hạ Ngọc thấy đã có Hiên Cảnh lưu lại, anh vừa vặn vô cùng hiếu kỳ đối với nguyên liệu nấu ăn nguy hiểm, liền chạy theo năm người kia “học tập”.
Có năm người kia ở đó, an toàn của Hạ Ngọc cũng có thể được đảm bảo. Anh đi chuyến này, còn đặc biệt xin phép được sử dụng cơ giáp. Chỉ cần không quấy rối, tự bảo vệ mình tránh khỏi thương tổn vẫn là không thành vấn đề.
“An toàn của Tiểu Tranh liền nhờ Hiên ca.” Hạ Ngọc vỗ vai Hiên Cảnh. Hảo huynh đệ, có anh giúp em trông nom Tiểu Tranh, em liền an tâm.
Hiên Cảnh “Ân” một tiếng, nhìn theo đám người bọn họ xoa tay đi xa dần.
May mà lần này đi cùng là Hạ Ngọc, nếu như là Hạ Khâm, nhất định sẽ đuổi hắn đi, để chính mình lưu lại.
Hạ Tranh nghe nói mấy người này muốn chuẩn bị “lễ vật” cho mình, rất là kinh ngạc. Cậu cho rằng được người khác bảo vệ, mình làm cơm khao ăn, vốn là chuyện đương nhiên. Thể lực cậu tốt, làm những món ăn này cũng không thấy mệt mỏi, trù nghệ cũng nhận được đề cao rất lớn, còn học được nhiều tri thức săn thú.
“Coi như không vì em mấy ngày nay cực khổ nấu nướng, chỉ vì em là đệ đệ của tôi và Hạ Khâm, bọn họ chuẩn bị lễ vật tặng em cũng là đương nhiên.” Hiên Cảnh thừa dịp Hạ Ngọc không có mặt, xoa xoa tóc Hạ Tranh, “Khoảng thời gian này thân thể tôi còn chưa khôi phục, đợi các loại thương thế lành hẳn, sẽ cho em một lễ vật thật lớn, chúc mừng trước việc em trở thành niên đệ của tôi.”
Hạ Tranh trong khoảng thời gian này cùng Hiên Cảnh quen thân hơn không ít, mặc dù còn chưa coi hắn như đại ca, nhưng cũng đã trở thành bằng hữu bình thường, cho nên nghe Hiên Cảnh nói vậy cũng không bày đặt từ chối: “Đừng để bị thương nữa, dì Vân sẽ lại khóc mất.”
“Yên tâm yên tâm, tôi có chừng mực.” Hiên Cảnh vì được Hạ Tranh quan tâm, cười đến dương quang xán lạn.
Bất quá lúc này đại sư đã tiến vào xưởng, toàn bộ lực chú ý của Hạ Tranh lập tức bị hấp dẫn qua, khiến cậu không chú ý tới nụ cười làm cho cả trai lẫn gái xung quanh đều mặt đỏ tim đập của Hiên Cảnh lúc này.
Đại sư đã bắt đầu chế tác kẹo hoa hòe.
Hoa hòe ngọt màu vàng nhạt sau khi tẩy rửa và chọn lọc, thì được bỏ vào trong một chiếc lọ trong suốt kín gió, đặt trên lồng chưng cách thủy mà nấu. Thời điểm nấu phải mở lửa nhỏ, nước sôi liền lập tức tắt bếp, đợi nước lặng xuống thì lại một lần nữa nổi lửa.
Vì chỉ nhằm biểu diễn tay nghề chế kẹo, cũng không phải là buôn bán gì, cho nên nguyên vật liệu đại sư sử dụng không nhiều, cuối cùng số kẹo được ngao ra, ước chừng cũng chỉ có một bát to. Quá trình làm kẹo đường hoa hòe tuy phiền phức, thế nhưng tổng thời gian chế biến cũng không dài.
Đại sư cách một lớp nồi trong suốt mà quan sát, phát hiện hoa hòe ngọt sắp chín tới, liền tắt lửa đi, dùng hơi nước còn thừa đem hoa hòe ngọt triệt để hầm chín. Sau khi hầm chín, lập tức đem lọ kín gió ra, thả vào trong nước lạnh, thẳng đến khi lọ trở nên lạnh lẽo, lại đem hoa hòe từ bên trong lấy ra – bấy giờ khí áp bên trong đã khôi phục bình thường, có thể mở nắp.
Lúc này, đã có rất nhiều đợt khách du lịch thay phiên nhau tới xem. Quá trình làm kẹo khô khan bọn họ cũng chẳng quan tâm, bọn họ chỉ cần cùng vị đại sư phía bên kia vách tường trong suốt, chụp một bức ảnh chung là tốt rồi.
Khuôn mặt Hạ Tranh đều nhanh áp vào trên vách tường, hơi nước thở ra luôn dễ dàng phả lên khiến cho tường kính trở nên mờ mịt. Cậu đành phải một bên lau hơi nước một bên quan sát.
Hiên Cảnh có điều suy nghĩ, bèn nói với cảnh vệ bên cạnh được đặc biệt điều tới bảo vệ Hạ Tranh một tiếng, cảnh vệ kia cùng bên trên liên lạc một chút, rồi rời đi. Lúc trở lại, anh ta đưa cho Hiên Cảnh một chiếc túi nhỏ.
Hiên Cảnh mở túi, lấy ra đồ vật bên trong, hắn cố ý dặn dò, tốt nhất phải có họa tiết con thỏ, nếu như không có thỏ nhỏ, cũng phải có khẩu trang in hình tiểu động vật khả ái.
“Cảm tạ.” Hiên Canh nhìn khẩu trang mặt trên vẽ một vườn bách thú, đem tiền đưa lại cho cảnh vệ.
Cảnh vệ vốn định từ chối, Hiên Cảnh lại nói công tư phân minh, người khác nhìn thấy sẽ không hay, cho nên đành phải thu lấy.
Sau này khi Hiên Cảnh lên làm Tướng quân, cảnh vệ kia đặc biệt hối hận, đã đem tiền Hiên Cảnh đưa cho anh ta tiêu hết.
Lúc ấy lân la tạo quan hệ thì tốt rồi a.
Hiên Cảnh đem Hạ Tranh đang một lòng một dạ đặt trên việc chế kẹo bắt tới, đeo khẩu trang vào. Toàn bộ quá trình Hạ Tranh đều không di chuyển ánh mắt.
Bất quá khi Hạ Tranh phát hiện sau khi đeo khẩu trang sẽ không thở ra hơi nước làm mờ vách tường nữa, cậu liền đem cả khuôn mặt dán hẳn lên.
Hiên Cảnh: “…”
Đại sư trùng hợp nhìn về phía này: “…”
Thấy khuôn mặt đang từ hình lập thể chợt biến thành một mặt phẳng trên vách tường, đại sư suýt chút nữa thì cười dài.
Tiểu hài tử này thật là thú vị a.
Bởi vì phải đợi làm lạnh, đại sư dễ dàng được nghỉ tay một lát, bèn gọi trợ thủ tới: “Đem cái tiểu oa nhi khuôn mặt đều dán dính lên vách tường kia qua đây cho ta, muốn xem liền đến nhìn thôi, ta có bất cận nhân tình như thế sao?”
Trợ thủ khóe miệng co giật. Trước đó người nào còn nói muốn khảo nghiệm một hai? Được rồi, ngài nói gì cũng đúng hết.
Hạ Tranh sau khi biết có thể tiến vào xưởng thì vô cùng cao hứng. Hiên Cảnh chỉ vào mũi mình hỏi: “Tôi cũng có thể đi vào?”
Trợ thủ đáp: “Đại sư nói đều có thể.”
Hiên Cảnh thở phào nhẹ nhõm. Hắn còn tưởng bản thân chỉ có thể ở bên ngoài đợi Hạ Tranh a. Thật vất vả mới có cơ hội ở cùng một chỗ, cho dù không nói với nhau câu nào, trong lòng cũng đã cảm thấy thoải mái.
Hạ Tranh và Hiên Cảnh thay đồ vô khuẩn, đeo khẩu trang, lại dùng nước khử trùng rửa tay, cuối cùng sau khi chiếu xạ tia tử ngoại, mới có thể tiến nhập xưởng làm kẹo.
“Cậu đã tới, ta đây sẽ làm lại từ đầu thêm một lần.” Đại sư gật đầu với Hạ Tranh, sau đó lấy ra một phần hoa hòe ngọt, Hạ Tranh lập tức tung tăng đi theo, trông đặc biệt ân cần.
Hiên Cảnh nhìn thấy Hạ Tranh lúc này tựa như nhân cách phân liệt, suýt nữa thì ngã ngửa.
Bất quá thế lại càng thêm khả ái, nếu có một ngày em ấy cũng tỏ ra như vậy với mình thì tốt rồi. Hiên Cảnh thầm mong ước.
Hạ Tranh tiến vào xưởng làm kẹo, du khách vây xem tự nhiên cũng trông thấy.
Bọn họ đều rất kích động.
Câu chuyện ly kỳ về việc truyền thừa kỹ thuật chế biến kẹo hoa hòe, du khách tới đây đều được hướng dẫn viên du lịch giảng giải qua. Bọn họ cũng từng nghe hướng dẫn viên du lịch nói, vị đại sư sở hữu truyền thừa phương pháp làm kẹo hoa hòe này là vào khoảng năm mươi tuổi thì học được, ở nơi đây đã chừng trăm năm, vẫn chưa tìm được người thừa kế thích hợp, có thể so với bản thân hắn khi còn trẻ.
Có thật nhiều trù sư từng hỏi thăm qua, đại sư thậm chí cả người cũng không gặp, trực tiếp cự tuyệt.
Hiện tại một trăm năm qua đi, rốt cục có một trù sư từ bên ngoài tiến vào xưởng làm việc của đại sự, chẳng phải nói rõ đại sư có ý định truyền thừa tài nghệ, đồng thời cho rằng Hạ Tranh có thể học được hay sao?
Các du khách đối với trù nghệ của Hạ Tranh tự nhiên vô cùng rõ ràng – cuộc thi Mỹ thực thanh thiếu niên là một trong những thịnh hội của cả Liên minh, coi như không có thời gian xem phát sóng trực tiếp, cũng sẽ coi lại băng ghi hình, không thì tốt xấu gì cũng phải biết kết quả.
Chỉ là Hạ Tranh trong quá trình so tài vẫn chưa cho thấy tay nghề làm đồ ngọt, mặc dù đa phần trù sư đều am hiểu nhiều món ăn, nhưng dù sao còn có thiên hướng, ai cũng không biết Hạ Tranh sẽ làm ra điểm tâm ngọt như thế nào.
Bất quá nếu đại sư đã cho phép Hạ Tranh vào trong quan sát, dù Hạ Tranh không cách nào tiếp thu truyền thừa này, tốt xấu gì cũng coi như đã thừa nhận tiềm lực của Hạ Tranh rồi đi!?
Nhóm du khách ở lại đều rất hưng phấn, còn những người đã chụp ảnh rồi rời đi trước thì phi thường hối hận. Đã li khai sẽ không thể xếp hàng vào xem lần nữa, bọn họ đã bỏ lỡ thời khắc lịch sử này mất rồi.
Hạ Tranh theo sau đại sư, nghe đại sư một bên bắt đầu chế tác lại nước đường, một bên giảng giải cặn kẽ những điểm quan trọng trong đó.
Trọng điểm ở khâu tuyển chọn hoa hòe ngọt, trọng điểm khi chưng cất, trọng điểm lúc làm lạnh, trọng điểm khi nghiền nát, nấu nước, trọng điểm khi gạn lọc, khi làm ra kẹo thành phẩm, từng phân đoạn một, đều vô cùng khảo nghiệm nhãn lực của người chế tác, khứu giác ngửi kĩ mùi hương, vị giác nơi đầu lưỡi nếm vị, còn phải dùng ngón tay để cảm nhận chất kẹo.
Hết thảy những điều này, đều dựa cả vào trực giác và kinh nghiệm của người chế kẹo. Dinh dưỡng của kẹo được bảo lưu lại bao nhiêu, hương khí của hoa hòe được giữ gìn như thế nào, kẹo là đậm là nhạt, tư vị của mỗi một khối kẹo đường hoa hòe, đều phong phú bất đồng.
Đại sư vừa khuấy nồi nước đường, vừa dùng ngón tay nhúng thật nhanh vào nước lạnh, lại chấm qua nước đường nóng bỏng, rồi một lần nữa đưa ngón tay vào nước lạnh, cuối cùng đặt bên miệng vươn đầu lưỡi nếm thử.
“Quá trình nấu nước đường nhất định sẽ luyện thành mấy ngón tay sắt để thử kẹo, ban đầu ta cũng bị phỏng.” Đại sư nói.
Sau khi nước đường được ngao tốt, Hạ Tranh nhìn nước đường màu vàng nâu đang không ngừng nhiễu xuống, biến dần thành màu vàng lợt, cô lại trên máy cắt bằng ngọc thạch, kẹo hoa hòe mang sắc vàng nhàn nhạt, tựa như một miếng hổ phách.
“Ta thí nghiệm qua rất nhiều loại đá, cảm thấy loại đá này là phù hợp với kẹo hoa hòe nhất.” Đại sư đưa một khối kẹo qua, “Nếm thử không?”
Hạ Tranh nhìn đóa hoa màu vàng nhạt tươi sáng được bao bọc bên trong khối đường màu hổ phách, đưa vào miệng cắn nhẹ, trong khoảnh khắc, cậu phảng phất như lạc bước tới một mảnh rừng hòe đương lúc nở rộ, hương khí ngọt ngào của hoa theo đầu lưỡi lan tràn tới ngũ tạng lục phủ, ngay cả bản thân, dường như cũng đã hóa thành một đám hoa hòe.
dscf5298