Đột nhiên được Cung Ấu Hi tỏ tình, Lâm Húc Dương khá sửng sốt, tay chân có hơi luống cuống gãi gãi tóc. Một người đàn ông hai bảy hai tám tuổi như anh lại được một cô gái trẻ mới hai mươi tuổi nhìn chằm chằm, làm Lâm Húc Dương có cảm giác chột dạ, không biết sao trong lòng lại có cảm giác áy náy.
“Ha ha, Tiểu Hi, đừng nói giỡn nữa, chúng ta là người của hai thế giới, không thích hợp đâu.”
Lâm Húc Dương cười một cách cứng ngắc.
“Em không nói giỡn, anh Húc Dương, em rất nghiêm túc, em thích anh!"
"Lần đầu tiên gặp anh, thấy anh vô cùng mệt mỏi ngủ trên xe buýt, em cảm thấy công việc của anh chắc là rất vất vả. Thấy có người định trộm đồ của anh, em cản lại còn gặp phiền phức, không ngờ cuối cùng anh lại bảo vệ em. Khi đó em chỉ có chút tò mò về anh thôi, dù sao không ngờ anh lại không cần bất cứ sự đền đáp nào cả. Thậm chí ngay cả số điện thoại của em cũng không cần, em còn tưởng rằng mình không xinh đẹp nên anh coi thường."
"Lần thứ hai, chúng ta tình cờ gặp nhau, anh ở cạnh em làm em bớt buồn, tâm trạng của em tốt hơn nhiều. Khi đó em cảm thấy chúng ta gặp được nhau là duyên phận, một thành phố lớn thế này mà hai người xa lạ lại có thể gặp nhau đến hai lần là một xác suất rất nhỏ. Không ngờ anh vẫn tính làm người xa lạ với em, khi đó em càng tò mò về anh hơn. Em thầm nghĩ nếu chúng ta còn gặp nhau lần thứ ba, nhất định sẽ làm quen với anh cho bằng được."
"Không ngờ chúng ta thật sự gặp lại nhau lần thứ ba. Đây là xác suất nhỏ đến cỡ nào chứ, không ngờ anh lại bán khoai tây ở ngay dưới công ty em. Lúc em nhìn thấy anh, thật sự rất ngạc nhiên. Một thành phố lớn như thế, một quảng trường rộng như thế, anh lại ở ngay dưới tầng của công ty em. Gặp nhau ba lần làm em tin vào duyên phận, nhìn thấy anh cố gắng như thế, em vừa tò mò vừa có cảm tình với anh hơn. Thật ra khi đó vẫn chưa nói là thích được."
"Nói thực là, lúc đó bố mẹ em đã sắp xếp cho tôi đi xem mắt rồi, em cực kì không vui, cũng rất phiền muộn. Em muốn tự tìm hạnh phúc cho mình chứ không muốn cả đời bị cưỡng ép hoặc là liên quan đến hôn nhân vì lợi ích. Em nghĩ anh cũng biết việc này, cũng chính cái đêm anh đi ra ngoài đi dạo cùng em, lại khơi thông cho em một lần nữa."
Chúng ta gặp phải lưu manh, anh liều cả mạng sống để bảo vệ em, lúc em nhìn thấy bóng dáng anh cầm bình rượu chắn trước mặt em, lần đầu tiên em có cảm giác người đàn ông đứng phía trước có thể bảo vệ em, có thể cho em cảm giác an tâm. Khi đó tuy em không muốn thừa nhận, nhưng mà em biết em đã bắt đầu thích anh rồi."
"Sau đó anh lại gặp chuyện, lúc nhìn thấy anh bị bắt em cảm giác như bầu trời này đều tối sầm xuống, em rất lo lắng, rất sợ hãi, em thật sự rất sợ anh vì chuyện này mà bị thương. Anh bảo em tìm Phương tiểu thư, em không do dự chút nào, nhưng khi nhìn thấy chị ấy rồi trong lòng em bỗng cảm thấy rất ghen tị. Bởi vì em biết hai người đang ở cùng nhau, em biết hai người có khả năng có chút quan hệ không thể giải thích được. Nhưng lúc đó em hoàn toàn không thể suy nghĩ nhiều chuyện như thế, em chỉ muốn cứu anh ra, không để bọn họ làm anh bị thương!"
"Sau đó anh giải thích với em về chuyện của Phương tiểu thư, em thật sự rất vui, em cảm thấy có lẽ trong lòng anh có em nên mới giải thích cho em, anh cũng chỉ vì bất đắc dĩ mới ở cùng với Phương tiểu thư."
"Nói thật, lúc anh giải thích với em, em thật sự rất vui, còn vui hơn lúc anh cứu em từ tay bọn người xấu ra nữa. Chỉ là trong lòng em vẫn rất ghen tị, ghen tị chị Phương có thể ở cùng với anh, có trời mới biết một nam một nữ ở cùng với nhau sẽ có chuyện gì xảy ra? Nhưng anh đã nói với em, quan hệ của hai rất đơn giản, rất đơn thuần, em quyết định tin anh."
"Sau nữa, khi nhìn thấy anh bị người ta đánh vỡ đầu chảy máu, em thậm chí còn muốn liều mạng với bọn họ, em ra sức chạy xuống dưới, nhìn thấy anh ngã trong vũng máu, em cảm thấy bầu trời lại tối sầm một lần nữa. Em thất sự rất lo anh sẽ xảy ra chuyện, cảm ơn trời đất anh không xảy ra chuyện gì, khi đó em phát hiện ra bản thân thật sự đã yêu anh rồi."
"Em biết bố mẹ em rất quan tâm em, bọn họ rất để tâm đến điều kiện của nửa kia của em, nhưng em không quan tâm, em chỉ để ý rằng người đó có yêu em hay không, có đồng ý cố gắng vì em, có đồng ý bảo vệ em hay không, để em yên tâm dựa vào!”
Cung Ấu Hi nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Húc Dương, nghiêm túc nói.
Lâm Húc Dương cảm thấy chấn động khi nghe hết những lời mà cô gái này nói.
Không hiểu sao, trái tim của anh giống như bị người ta túm chặt lấy, từ trước đến giờ Lâm Húc Dương chưa bao giờ nghĩ sẽ có một người phụ nữ yêu anh đến như thế, sẽ quan tâm anh, để ý đến anh như thế.
“Tôi có tài đức gì, có thể khiến cô thích tôi như thế chứ?”
Tâm trạng Lâm Húc Dương phức tạp hỏi, vốn định nói lời từ chối, nhưng mà không thể nào nói nên lời.
“Không vì gì cả, chỉ vì lòng tin lúc anh liều mạng bảo vệ em.”
Cung Ấu Hi lộ ra một nụ cười gượng, cô cười rất xinh đẹp, cũng rất cố chấp.
“Cô... Cô chờ một chút, cô để tôi sắp xếp lại từ ngữ đã...”
Bây giờ trong đầu Lâm Húc Dương rất loạn, vốn nghĩ cho dù Cung Ấu Hi có tình cảm với anh cũng sẽ không quá sâu đậm, nhưng không ngờ lời nói thâm tình lúc nãy của cô như cũng đã thể hiện ra người con gái này đã lún sâu vào đó rồi.
Nếu Lâm Húc Dương từ chối cô, đây sẽ là một tổn thương vô cùng tàn nhẫn đối với Cung Ấu Hi.
Nhưng nếu không từ chối, bọn họ lại là người của hai thế giới khác nhau, sao có thể yêu nhau được, bố mẹ Cung Ấu Hi sẽ cản trở, mà tự Lâm Húc Dương cũng hiểu rõ, thật ra anh cũng không có tình cảm yêu thích gì với Cung Ấu Hi cả, người mà trong lòng anh thích, muốn theo đuổi lúc này chính là Phương Thanh Di.
Cung Ấu Hi bưng ly cà phê lên uống, hình như nói hết tất cả những lời trong lòng ra khiến cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều, mắt Cung Ấu Hi đầy mong đợi nhìn Lâm Húc Dương, chờ câu trả lời của người đàn ông này.
“Cô xem... Thật ra lúc đầu tôi cũng không biết thân phận của cô, đương nhiên cũng sẽ không nghĩ quá nhiều, bây giờ tôi biết được cô là con gái nhà giàu có, khó tránh khỏi sẽ có chút ý nghĩ này nọ đúng không. Tôi không cao thượng như cô nói đâu, tôi cũng rất thích tiền, cũng rất muốn có tiền, sau khi tôi biết được cô là con gái nhà giàu có rồi, thật ra vẫn luôn nghĩ nếu như tôi cưới được cô, không phải là cưới được núi vàng núi bạc sao, tôi có thể bớt cố gắng mấy chục năm đúng không? Thậm chí người ta cố gắng cả đời cũng không được như tôi cưới cô nữa? Nhưng bố mẹ cô lại không nghĩ như thế, có lẽ bọn họ sẽ vì tôi mà giận lây sang cô, đúng không?”
Lâm Húc Dương cũng không biết mình đang nói gì nữa, thật ra ý của anh chỉ muốn cho Cung Ấu Hi hiểu được ngụ ý của mình mà thôi, có thể cho cô gái này một bậc thang để xuống, để cô hiểu rõ anh cũng không có ưu tú như những gì cô nghĩ trong lòng, từ đó sẽ từ bỏ anh.
“Đúng vậy, anh rất cần tiền, nhưng anh cũng đã từ bỏ năm triệu của bố em cho anh mà? Anh cưới em không chắc sẽ có năm triệu, nhưng anh từ chối em thì chắc chắn sẽ có được năm triệu thật sự trong tay, nhưng anh vẫn cứ từ chối!"
"Em nghĩ chắc anh cũng biết, chúng ta bên nhau sẽ giúp anh đỡ phấn đấu rất nhiều năm, nhưng em vẫn nhìn ra được thật ra anh vẫn rất muốn phấn đấu, em thật sự rất vui, nhưng em thật sự không để tâm, anh có lòng có thể làm cho bố mẹ em hài lòng là được, em cảm thấy hai người thật lòng yêu nhau mới là chuyện quan trọng nhất.”
Cung Ấu Hi như vẫn chưa hiểu ý của Lâm Húc Dương, trong mắt cô thì Lâm Húc Dương vẫn còn đang suy nghĩ cho cô.
“Không phải, Tiểu Hi, cô không hiểu ý của tôi, tôi rất cảm ơn cô đã yêu thích tôi, lúc trước tôi bảo vệ cô là bởi vì tôi cảm thấy chúng ta là bạn bè, phải có một phần trách nhiệm, tôi sẽ không đứng nhìn bạn của tôi, cũng không thể nhìn người từng giúp tôi bị thương được... Tôi...”
Lâm Húc Dương biết mình nên nói ra câu nói quan trọng này, nhưng mấy lời đơn giản này lại không thể nào nói ra miệng được, anh biết nếu như mình nói ra sẽ làm Cung Ấu Hi bị tổn thương.
“Anh Húc Dương, vậy anh có thích em không?”
Lúc này Cung Ấu Hi đã vươn tay ra cầm lấy tay của Lâm Húc Dương, dùng đôi mắt to trong trẻo cẩn thận quan sát người đàn ông trước mặt.