Bà chủ cực phẩm của tôi

Chương 45: Sự lão luyện




Chỉ sau nửa giờ chờ đợi, một chiếc Audi màu trắng đã đậu ở bãi đậu xe tạm thời ở quảng trường âm nhạc. Phương Thanh Di với bộ quần áo công sở bước từ trên xe xuống.

Áo sơ mi trắng, váy đen chữ A và đôi giày cao gót làm nổi bật khí chất trưởng thành và lão luyện của người phụ nữ này.

Sự xuất hiện của người phụ nữ này dường như thu hút sự chú ý của đàn ông ở toàn bộ quảng trường. Rất nhiều người đàn ông đã quên động tác trên tay, chốc chốc, những phụ nữ bên cạnh phát hiện ra sự xao nhãng từ người đàn ông của mình, không thể không phàn nàn mấy câu.

Phương Thanh Di liếc nhìn môi trường của quảng trường âm nhạc, cô nhanh chóng xác nhận vị trí của Lâm Húc Dương. Người đàn ông này đang vẫy tay gọi cô.

Khi những người đàn ông xung quanh nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy đi về phía một người đàn ông đẹp trai không kém, họ không tránh khỏi tiếng thở dài, coi bộ là hoa thơm đã có chủ rồi.

“Hôm nay trông cô rất xinh đẹp…”

Lâm Húc Dương ngắm nghía và khen Phương Thanh Di, anh thường chỉ có thể gặp Phương Thanh Di vào buổi tối, hiếm khi thấy người phụ nữ này trang điểm và mặc trang phục công sở như vậy.

“Thực ra ngày nào tôi cũng ăn mặc như thế này cả.”

Phương Thanh Di đáp dửng dưng.

“Ha ha ha, chỉ là tôi không có cơ hội nhìn thấy thôi mà.”

Lâm Húc Dương cười giải thích, nhưng thầm nghĩ trong lòng nếu mỗi buổi tối nhìn thấy người phụ nữ mặc đồ công sở đầy mê hoặc như vậy, anh tự hỏi không biết mình có chịu nổi không.

“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, nói cho tôi tổng quan tình hình, lát nữa công ty tôi còn có cuộc họp!”

Phương Thanh Di nghiêm túc nói.

“Ờm…thật là phiền cho cô quá.”

Lâm Húc Dương không vòng vo nữa, nhanh chóng giới thiệu cho Phương Thanh Di những thông tin vừa lấy được từ hai chủ quầy hàng kia.

“Một bên ba mươi lăm, một bên năm mươi. Tôi cứ tưởng là cậu sẽ chọn luôn bên ba mươi lăm, không gọi điện thoại cho tôi nữa.”

Phương Thanh Di cười một cách rất kỳ lạ.

“Không cần biết là ba mươi lăm hay năm mươi, tôi cũng đều không có tiền. Có điều nghĩ một lát thấy chắc chắn chút vẫn hơn. Dù sao tiền phải lấy từ chỗ cô nên vẫn cần phải tham khảo ý kiến của cô.”

Lâm Húc Dương cười nói.

“Ừm, cậu cũng coi như thông minh được một lần đó, thực ra cái giá ba mươi lăm nghìn không tính là đắt lắm, cậu có thể mua lại, nhưng…”

Phương Thanh Di mỉm cười bí ẩn, rồi bước đến xe kéo quầy hàng bán bánh bao chiên.

Chủ hàng bán bánh bao chiên thấy một người phụ nữ xinh đẹp đi đến liền nhanh chóng cười hỏi han.

Phương Thanh Di không có ý định mua gì cả, cô giữ một nụ cười chuyên nghiệp và trò chuyện với ông chủ vài câu rồi rời đi, sau đó đi thẳng đến quầy hàng bán trà sữa.

Có lẽ vì chủ quầy trà sữa là phụ nữ nên cô ta không có cảm giác gì với người phụ nữ xinh đẹp, lúc cô ta tiếp đón Phương Thanh Di khá là thờ ơ.

Lâm Húc Dương không qua đó, dường như anh không muốn mọi người biết rằng anh chỉ là một người đi trước, một người không có quyền quyết định.

Nhưng anh thấy Phương Thanh Di dường như đang trò chuyện với chủ tiệm trà sữa.

Điều này làm Lâm Húc Dương cảm thấy có chút kỳ lạ, nếu muốn mặc cả, không phải chọn bên ba mươi lăm nghìn sẽ tốt hơn sao? Tại sao lại chọn loại giá cao hơn?

Không lâu sau, Phương Thanh Di vẫy tay với Lâm Húc Dương, anh vội vàng chạy đến.

“Chỗ này đã đàm phán xong xuôi rồi, hai mươi tám nghìn. Nếu như cậu cảm thấy phù hợp có thể ký hợp đồng ngay!”

Phương Thanh Di nói một cách đầy kinh nghiệm.

“Hả? Được! Thế thì ký đi!”

Lâm Húc Dương ngẩn ra một lúc, sau đó vội vàng gật đầu.

Nghe thấy Lâm Húc Dương nói như vậy, Phương Thanh Di lập tức lấy từ trong túi xách LV ra một bản hợp đồng đã in sẵn từ lâu, sửa đổi một chút rồi đưa cho Lâm Húc Dương: "Ký tên đi!"

Lâm Húc Dương cũng không nhìn hợp đồng mà đã nhanh chóng ký tên, sau đó đưa cho Phương Thanh Di, trực tiếp đưa cho chủ quầy trà sữa.

Bà chủ hàng thì xem kỹ hơn, sau đó ký tên mình lên đó và viết những thông tin liên quan.

Bà chủ ký xong nhưng không vội trả lại hợp đồng cho Phương Thanh Di.

“Ờ, số tài khoản ngân hàng của chị là bao nhiêu, để tôi chuyển khoản cho chị!”

Phương Thanh Di hỏi.

Bà chủ nhanh chóng đọc số tài khoản ngân hàng của mình. Chẳng mấy chốc, cô ta lấy điện thoại ra nhìn thấy hai mươi tám nghìn đã vào tài khoản, liền đưa hợp đồng đã ký tên xong cho Phương Thanh Di.

“Còn cần bản phô tô chứng minh thư nhân dân nữa. Bên cạnh có một quán phô tô, lát nữa chị phô tô ra đưa cho cậu ấy là được. Hợp đồng đã ký xong, giờ coi như có hiệu lực, chị có thời gian một ngày để dọn dẹp đồ đạc của mình!”

Phương Thanh Di như rất quen thuộc với quy trình như thế này.

Bà chủ quầy trà sữa gật đầu và cũng không nói thêm gì nữa, đi thẳng vào trong quán phô tô bên cạnh.

"Được rồi, việc đã xong xuôi, nhớ là gian hàng này phải trả cho tôi 20% lợi nhuận đó. Theo quy định, chúng ta cũng nên ký hợp đồng, có điều chắc là không cần nữa. Tôi có việc phải về trước. Nếu có gì thắc mắc thì quay lại hỏi sau! Chị ta có một ngày thu dọn đồ đạc, cậu cũng nhanh chóng tận dụng thời gian đến phòng quản lý thành phố, cái gì cần khai thì khai, cần đăng ký thì đăng ký đi!

Phương Thanh Di nói xong liền đưa bản hợp đồng cho Lâm Húc Dương, và trước khi người đàn ông có thể nói thêm điều gì, cô đã quay trở lại xe và rời khỏi quảng trường âm nhạc.

Không lâu sau, bà chủ đưa cho Lâm Húc Dương bản sao chứng minh thư của cô.

Lâm Húc Dương cầm trong tay bản hợp đồng đã ký, vẫn còn có chút sững sờ.

Người phụ nữ này làm việc quá sức mau lẹ, chưa đầy nửa giờ đã xử lý xong việc rồi?

Nhìn chiếc xe hàng tạm thời trước mặt, Lâm Húc Dương có chút hưng phấn, từ nay về sau chiếc xe hàng này sẽ là của mình ư?

Có điều giờ mình ở đây cũng có chút xấu hổ, giờ cũng không có việc gì để làm. Lâm Húc Dương chạy đến văn phòng quản lý thành phố làm các thủ tục liên quan theo chỉ dẫn của Phương Thanh Di.

Sau khi hỏi anh mới biết, hàng năm những chiếc xe kéo này đều phải nộp phí quản lý đô thị nhưng chiếc xe này đã nộp rồi, vô hình chung đã tiết kiệm được cho Lâm Húc Dương một khoản tiền.

Bây giờ Lâm Húc Dương cảm thấy rất may mắn khi quyết định nhanh chóng nhờ Phương Thanh Di đến giúp đỡ, nếu không chắc chắn anh đã chọn gian hàng ba mươi lăm nghìn kia, đồng thời có thể tiết kiệm được phí quản lý hay không vẫn còn là một câu hỏi.

Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Lâm Húc Dương không định bán khoai nữa, anh đi chợ mua một ít nguyên liệu, định cảm ơn Phương Thanh Di một phen.

Ước chừng thời gian cũng hòm hòm rồi, Lâm Húc Dương bắt đầu vào bếp nấu ăn.

Phải có khoai tây trộn, rồi cánh gà sốt coca, thêm sườn xào chua ngọt, rau là cải thảo trộn dấm.

Biết rằng Phương Thanh Di thích ăn thứ gì đó hơi chua một chút, mỗi món ăn anh đều thêm vào một chút giấm.

Đợi đến lúc hết giờ làm việc, Phương Thanh Di trở về nhà và ngửi thấy mùi thơm của các món ăn ngay khi cô mở cửa ra.

“Ây da, hôm nay tâm trạng tốt thế kia à? Lại còn tốn công xuống bếp cơ?”

Sau khi Phương Thanh Di nhìn thấy đồ ăn bày trên bàn liền hỏi.

"Lại không phải là vì muốn cảm ơn sự giúp đỡ của cô ư. Cũng may hôm nay cô tan làm đúng giờ, nếu không tôi phải một mình ăn hết đồ ăn.”

Lâm Húc Dương đi ra từ phòng bếp trả lời.

“Ửm? Cậu còn làm cả một bàn đồ ăn cơ à?”

Phương Thanh Di hỏi một cách sắc sảo.

"Ha ha ha, chuyện này không nói vội, nếu đói thì cô ăn thử trước đi, xem có hợp với khẩu vị không?"

Lâm Húc Dương trả lời qua quýt cho xong chuyện.

“Ừ, không tệ, ngửi có vẻ rất thơm. Tuy không biết được cậu biết từ đâu, nhưng mấy món ăn này đều là những món tôi thích ăn.”

Phương Thanh Di gật đầu hài lòng nói.

“May thôi, tôi cảm thấy cô thích ăn chua nên mày mò vài món có hương vị tương tự. Cô rửa tay đi đã chứ?”

Lâm Húc Dương nhắc nhở.

Sau khi Phương Thanh Di ném lại cho Lâm Húc Dương nụ cười liền đi vào nhà bếp, sau khi rửa sạch sẽ rồi thì đi ra.

Lúc này Lâm Húc Dương cũng rót một ly bia cho Phương Thanh Di đặt trên bàn.

“Ô, cậu làm cái gì mà trịnh trọng vậy, lại còn có bia chúc mừng? Không phải cậu bỏ thuốc vào trong bia đấy chứ?”

Phương Thanh Di nói bông đùa.