Bà chủ cực phẩm của tôi

Chương 30: Có việc làm




Nghe Lâm Húc Dương nói xong, sắc mặt của Phương Thanh Di có phần tốt hơn.

Cô cau mày suy nghĩ, xem thử lời người đàn ông này nói có sơ hở nào không.

Mũi cô đột nhiên chuyển động, dường như cô có thể mơ hồ ngửi lên chiếc áo còn vương mùi rượu.

Nghĩ lại, nếu Lâm Húc Dương thật sự muốn hành động thấp hèn với cô, thì tại sao tối qua lại không cởi hết đồ cô ra?

Còn nếu muốn ngụy trang thì cứ cởi ra rồi mặc lại là dược, có cần phải để lại chứng cứ không?

Lẽ nào tối qua sau khi cô uống say, Lâm Húc Dương chỉ chăm sóc cô thôi ư?

Phương Thanh Di thầm nghĩ, rồi nhìn Lâm Húc Dương lần nữa, dường như ánh mắt cô có ý xin lỗi, sau đó nhìn quanh nhà, có chút kinh ngạc hỏi: “Cậu dọn dẹp hết rồi à?”

“Ừ, đúng vậy, tối qua không có gì làm nên dọn dẹp, cô hiểu chưa hả? Tôi không có lợi dụng cô.”

Lâm Húc Dương nhún vai, theo anh thì Phương Thanh Di vô cùng thông minh, nên chắc chắn cô cũng sẽ đoán ra được.

“Cái đó... xin lỗi... cám ơn tối qua cậu đã chăm sóc tôi... phản ứng của tôi có hơi quá!”

Phương Thanh Di mỉm cười xin lỗi, dù sao cô cũng là người trưởng thành, cũng không nên tỏ ra cái thói trẻ con.

“Thôi được rồi, cô không bảo tôi hành động thấp hèn với cô là tốt lắm rồi! Mau ăn cơm đi, dù sao cũng không thay đồ cho cô, cô mặc như vậy ngủ cả đêm không thấy khó chịu sao?”

Lâm Húc Dương bĩu môi, ít nhiều vẫn có thể nghe ra được anh có chút bất mãn.

Bị Lâm Húc Dương nhắc nhở, Phương Thanh Di mới cảm thấy toàn thân mệt mỏi và khó chịu, sau đó lại mỉm cười xin lỗi, rồi về phòng lấy quần áo đi vào phòng tắm.

Không lâu sau, cửa phòng tắm được mở ra, Phương Thanh Di vừa tắm xong thơm ngát bước ra ngoài, hai má cô ửng hồng trông đặc biệt hấp dẫn.

Có người nói rằng, hơi thở của phụ nữ sau khi tắm là liều thuốc kích thích trái tim của đàn ông.

Lâm Húc Dương ngửi thấy mùi hương này, trong lòng có hơi sợ hãi, không thể không nhìn người phụ nữ có làn da hồng hào mềm mịn ở trước mặt, dường như muốn nhìn thấy một cảnh đẹp làm người khác mê đắm từ chỗ ngực ẩn hiện sau lớp áo kia .

Ánh mắt nhìn lén của Lâm Húc Dương bị Phương Thanh Di bắt gặp, khóe miệng cô thoáng nụ cười, dường như đó cũng là một loại tự tin với sắc đẹp của bản thân.

Tồi qua uống đến bất tỉnh nhân sự, người đàn ông này vẫn không làm gì cô, điều này khiến Phương Thanh Di có chút không tự tin, cô còn cho rằng bản thân đã già nên sắc đẹp đã giảm đi nhiều.

Ít nhất sau khi nhìn thấy phản ứng bình thường của Lâm Húc Dương, cô đã lấy lại được tự tin, nhưng cô lại có chút nghi ngờ, không khỏi hỏi: “Tối qua cậu thật sự không làm gì sao?”

“Xem cô nói gì kia, không phải cô nói tôi không phải đàn ông sao? Tôi dám làm gì chứ? Bây giờ lại còn đang ăn nhờ ở đậu, nếu như tôi có sắc dục thì cũng chẳng có gan làm.”

Lâm Húc Dương tự ti nói.

“Ơ... tôi không có ý đó, dù sao thì tối qua cũng chân thành cảm ơn cậu...”

Phương Thanh Di tỏ vẻ hối lỗi.

“Không sao đâu, nhưng sau này cô đừng nên uống nhiều rượu như vậy khi ở ngoài một mình, phụ nữ xinh đẹp khi uống say rất dễ bị lợi dụng, tối hôm qua cô có thể một mình về đến đây, vận may của cô tốt đấy.”

Lâm Húc Dương dặn dò vơ một câu.

“Tôi biết, tối qua tôi không uống quá nhiều, chỉ là không ngờ rượu lại mạnh như vậy, lúc về đến nhà thì vừa hay phát tác, ây da... hôm nay cậu không đi làm sao?”

Phương Thanh Di giải thích một chút, dường như cảm thấy không cần nói thêm về vấn đề này nữa, liền chuyển chủ đề.

“Nghỉ ngơi một vài ngày, lần trước dỡ nhiều hàng quá nên cơ thể có chút chịu không nổi.” Lâm Húc Dương trả lời ngắn gọn.

“Ừm, lao động tay chân rất bất lợi cho cơ thể, trước đây không phải cậu làm khoai tây trộn sao? Không định mở quầy hàng sao?”

Phương Thanh Di hỏi trong khi ăn bữa sáng do Lâm Húc Dương chuẩn bị.

“Chỉ là có ý tưởng thôi, vẫn còn một số việc đang chuẩn bị, hoặc đợi lúc thích hợp tôi sẽ lập quầy hàng.”

Lâm Húc Dương có chút do dự trả lời, kỳ thực nếu không phải vì còn thiếu đôi chút, thì anh đã đi mở một quầy hàng rồi.

“Được, nếu cần gì cậu cứ nói với tôi, có lẽ tôi có thể giúp được cậu.”

Có lẽ vì được Lâm Húc Dương chăm sóc, nên thái độ của Phương Thanh Di cũng dịu dàng hơn rất nhiều.

“Ừ, cảm ơn, cô xem, chúng ta nói chuyện như thế này không phải rất tốt sao? Tại sao cô cứ phải dùng giọng điệu dữ dằn để nói chuyện với tôi chứ?”

Lâm Húc Dương giễu cợt nói.

“Thái độ tôi như thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào cậu.”

Phương Thanh Di lãnh đạm trả lời.

“Ha, vậy có nghĩa là bây giờ cô nói chuyện đàng hoàng với tôi là bởi vì tối qua tôi chăm sóc cô, cô cảm thấy có lỗi rồi?”

Lâm Húc Dương cười khẩy nói.

“Cũng có nguyên nhân này, tôi đã từng nói tôi không thích nợ người khác.”

Phương Thanh Di thẳng thắn trả lời.

“Vậy cô cứ giữ đó đi, tôi cũng không thích nợ người khác, bây giờ tôi đang ăn nhờ ở đậu ở nhà cô, đương nhiên tôi cũng không thể bỏ mặc cô, cho nên chúng ta không ai nợ ai, nhưng thật ra mà nói thì tôi là người mắc nợ nhiều hơn.”

Giọng điệu Lâm Húc Dương trở nên lạnh lùng.

“Cậu thật là... thôi bỏ đi, cảm ơn bữa sáng của cậu, tôi còn phải đi làm đây, tạm biệt!”

Sắc mặt Phương Thanh Di đanh lại, cô bỏ đũa xuống rồi vào phòng thu dọn.

Trong mắt Lâm Húc Dương có chút bực dọc, thật sự không biết tại sao đang yên đang lành nói chuyện với nhau, lại đột nhiên cấn ngang như vậy.

Người phụ nữ này làm người khác cảm thấy có chút không thể thuyết phục.

Người đàn ông này thật vô lý, không đáng để nói chuyện đàng hoàng với anh ta!

Phương Thanh Di cũng nghĩ như thế khi cô đi về phòng trang điểm.

Không lâu sau Phương Thanh Di ăn vận chỉnh tề xong, cô lại trở về bộ dạng lạnh lùng, đi đến phòng khách nhìn Lâm Húc Dương một cái rồi mở cửa đi làm.

Nhìn thấy Phương Thanh Di rời đi, Lâm Húc Dương thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài, nhưng không ngờ lại nhận được điện thoại của ông chủ Vương.

“Tiểu Lâm, hôm nay cậu có rảnh không? Hôm nay tôi có chút hàng cần chuyển, nên thiếu người!”

Lâm Húc Dương nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần chín giờ, bình thường ông chủ Vương nói có công việc thì thường là hẹn cả ngày, nhưng hẹn đột xuất như thế này là lần đầu tiên.

Nhưng Lâm Húc Dương cũng không nghĩ nhiều, dù sao anh cũng không tiếp xúc nhiều với ông chủ Vương, liền hỏi: “Hôm nay tôi rảnh, hôm nay ông chủ Vương cần chuyển bao nhiêu tấn?”

“Vẫn là sáu mươi tấn, nếu sức khỏe cậu không sao thì đến giúp tôi nhé?”

Ông chủ Vương mỉm cười trả lời.

“Vậy được! Ông chủ Vương đợi một lát, tôi sẽ bắt xe qua đó!”

Lâm Húc Dương do dự một hồi rồi đồng ý.

Vốn dĩ hôm nay anh định tiếp tục đi khảo sát thị trường, nhưng muốn mở quầy thì phải có vốn, lúc này lại có việc làm, đương nhiên vẫn phải nên đi kiếm tiền trước.

Thực ra Lâm Húc Dương vẫn còn lo lắng về việc sau này ông chủ Dương sẽ không cần anh nữa, vì thế nên anh phải đi tìm việc khác.

Sau khi thu dọn một lúc rồi để lại một tờ giấy ghi chú “không đợi ăn tối” cho Phương Thanh Di xong, Lâm Húc Dương ra ngoài bắt taxi, đi đến cửa hàng xi măng của ông chủ Vương.

Thấy ông chủ Vương gấp gáp chờ đợi, Lâm Húc Dương cũng không vô ý đến mức đi bằng xe buýt công cộng.

Mười phút sau, Lâm Húc Dương đã đến trước cửa tiệm của ông chủ Vương, xe tải đều chất đầy hàng để chuẩn bị xuất phát.

Lâm Húc Dương nhìn một hồi mới nhận ra hai người đi theo ông chủ Vương để dỡ hàng hôm nay không phải là hai người họ Ngô, Chu mà anh quen biết trước đây.

Ngay cả khi là người mới, thì cũng chỉ cần một điếu thuốc là có thể kết giao.

Nhưng hai người này có hơi lạnh lùng, nhận lấy thuốc của Lâm Húc Dương xong cũng chỉ cười một cái rồi không nói gì nữa.