Rất nhanh, Lâm Húc Dương đành cúp điện thoại, sau đó bưng đống đồ ăn gần như đã nguội kia tự mình ăn.
Phương Thanh Di đáp qua loa trong điện thoại là có tiệc xã giao, tối nay về trễ.
Tuy chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng giọng nói chuyện của Phương Thanh Di lại khiến cho Lâm Húc Dương cảm thấy bực bội.
Đây hoàn toàn là kiểu có liên quan gì đến cậu.
Lâm Húc Dương vốn định dặn dò thêm một câu, ai ngờ Phương Thanh Di đã cúp điện thoại.
Nhìn đống đồ ăn do chính anh tỉ mỉ chuẩn bị, Lâm Húc Dương hụt hẫng trong lòng, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài.
Một mình ăn cơm xong rồi dọn dẹp mọi thứ, Lâm Húc Dương lấy đống ghi chép ghi được lúc sáng ra tự nghiên cứu.
Càng nghiên cứu, Lâm Húc Dương càng cảm thấy việc mở một sạp hàng nhỏ có vẻ đáng tin.
Mấy địa điểm hôm nay anh ghi chép lại, dựa theo anh đoán, chắc chắn mỗi ngày thu nhập được hơn ba trăm.
Có ý định này rồi, Lâm Húc Dương bắt đầu tính toán làm sao làm được vụ làm ăn này.
Thời gian lặng lẽ trôi qua vài giờ, lúc Lâm Húc Dương giật mình cầm điện thoại xem giờ, lúc này đã mười giờ rồi, nhưng Phương Thanh Di vẫn chưa trở về.
Không biết vì sao, Lâm Húc Dương cảm thấy anh có chút lo lắng trong lòng.
Cốc cốc cốc...
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Húc Dương vui vẻ chạy nhanh ra mở cửa.
Vừa mới mở cửa đã ngửi thấy mùi cồn gay mũi, Phương Thanh Di mặt mày đỏ bừng đứng ở cửa, sau khi thấy Lâm Húc Dương thì lộ ra một nụ cười, vừa định bước vào thì kết quả là lại ngã trực tiếp vào lòng người đàn ông này.
Thấy Phương Thanh Di uống say như chết thế này, Lâm Húc Dương cau mày, không kìm được trách móc: “Sao lại uống nhiều như thế?”
Nhưng Phương Thanh Di đã uống say nên không có cách nào trả lời anh cả.
Bĩu môi, Lâm Húc Dương ôm Phương Thanh Di lên ghế sofa.
Mới vừa buông cô xuống, Phương Thanh Di đã lập tức bật dậy, bộ dạng như sắp nôn.
Lâm Húc Dương nhanh tay nhanh mắt cầm lấy cái thùng rác trong phòng để sát miệng Phương Thanh Di, lập tức một mùi gay mũi tỏa ra.
“Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã để cô nôn ra sofa rồi!”
Lâm Húc Dương thấy khá may mắn.
Vỗ vỗ lưng Phương Thanh Di, sau khi cho người phụ nữ này nôn một lúc, cô mệt mỏi nằm xuống.
Cũng không thế để cho Phương Thanh Di nằm ở trên ghế sofa rồi mặc kệ vậy được?
Lâm Húc Dương nghĩ thầm trong lòng.
Anh cũng không biết người phụ nữ này để thuốc ở đâu trong nhà, cũng không biết có thuốc giải rượu hay không, chỉ đành rót cho cô một ly nước nóng, đợi đến khi nguội đến nhiệt độ thích hợp rồi, Lâm Húc Dương mới nâng Phương Thanh Di dậy cho cô uống nước.
Phương pháp giải rượu nhanh nhất chính là uống nhiều nước, nhanh chóng pha loãng cồn trong cơ thể là được.
Lâm Húc Dương thấy trên người của người phụ nữ này có rất nhiều vết rượu, còn dính chút bẩn khi nôn và cả mùi rượu gay mũi nữa, anh suy nghĩ một lúc rồi cởi áo khoác của Phương Thanh Di ra.
Cũng may, Phương Thanh Di mặc một cái áo hai dây màu trắng ở bên trong, cũng không lộ gì quá nhiều
Thấy người phụ nữ này đổ rất nhiều mồ hôi, Lâm Húc Dương đi vào phòng vệ sinh xả một chậu nước ấm rồi cầm khăn lông ra chỗ ghế sofa.
Anh thấm ướt khăn lông, thử độ ấm rồi cần thận lau trán cho Phương Thanh Di.
Cũng lau sạch mồ hôi trên mặt cô.
Hình như cảm giác ấm áp này khiến Phương Thanh Di cảm thấy thoải mái hơn chút, đôi mày cau lại của người phụ nữ này cũng giãn ra, hơi thở cũng dần dần đều đặn hơn.
Sau đó, Lâm Húc Dương lau bả vai và cổ lộ ra ngoài giúp Phương Thanh Di, da của người phụ nữ này rất trắng, nhưng ngay lúc này Lâm Húc Dương cũng không nghĩ nhiều tới chuyện không trong sáng.
Trong mắt Lâm Húc Dương mang theo vẻ tập trung, giống như đang lau cho một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Mãi đến khi anh lau đến lồng ngực Phương Thanh Di, tay cầm khăn lông của anh mới khẽ dừng lại một chút.
Ngực của Phương Thanh Di cũng không nhỏ, khiến cái áo hai dây bó sát cơ thể cong lên một đường cong rất cao.
Khe ngực sâu hút hấp dẫn ánh mắt người khác.
Lâm Húc Dương chỉ liếc nhìn thêm vài cái, cuối cùng ổn định tinh thần lau người cẩn thận cho cô.
Chẳng qua Lâm Húc Dương không dám lau quá nhiều, chỉ dám lau dọc theo phần cổ áo.
Cho dù như thế, sắc mặt vốn rất tập trung của Lâm Húc Dương cũng trở nên dao động, hình như hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn một chút.
Cách khăn lông, hai ngón tay Lâm Húc Dương hơi đè xuống, nhìn thấy đồi núi của Phương Thanh Di vì bị hai ngón tay đè mà khẽ thay đổi.
Giữa quần áo và da thịt như xuất hiện một khe hở, làm cho Lâm Húc Dương có thể nhìn thấy nhiều hình ảnh xinh đẹp hơn một chút.
Lâm Húc Dương vừa nhìn đã cảm thấy anh không thể thu ánh mắt lại được nữa rồi.
Không có người quấy nhiễu, Lâm Húc Dương tinh mắt phát hiên hình như Phương Thanh Di đang mặc một chiếc áo ngực màu da, hình dáng của ngực được tôn lên rất đẹp.
Nhưng mà hai điểm nhỏ bị đồ lót khó che lại kia, làm cho Lâm Húc Dương có xúc động muốn thăm dò.
Ánh mắt sáng lên, ba ngón tay của Lâm Húc Dương rời khỏi khăn lông, khẽ chạm lên làn da của Phương Thanh Di.
Cảm giác ấm áp mềm mại, làm cho hơi thở của Lâm Húc Dương trở nên nóng hơn.
Thấy người phụ nữ này bị trêu đùa thở gấp, Lâm Húc Dương càng thêm kích động trong lòng.
Cởi quần áo của cô ấy ra, mình chỉ đang lau người cho cô ấy thôi, lý do hợp lý quá rồi.
Lâm Húc Dương nghĩ thầm trong lòng, ngón tay lại không kìm được chui vào trong áo của cô, di chuyển trên ngọn núi đang phập phồng nhanh hơn kia.
Thấy Phương Thanh Di vẫn còn ngủ say, Lâm Húc Dương không thể nhịn được, ngón tay thò vào sâu hơn một chút, trực tiếp sờ vào bên trong áo ngực.
Hình như là do chạm phải nơi nhạy cảm nào đó nên Phương Thanh Di khẽ cau mày, hừ một tiếng như rất khó chịu.
Lâm Húc Dương lập tức thu tay lại, bắt đầu lau người cho Phương Thanh Di lần nữa.
Dần dần phát hiện người phụ nữ này chỉ đang nói mớ, Lâm Húc Dương lại thấy lung lay trong lòng.
Phương Thanh Di rất đẹp, dáng người cũng rất chuẩn, Lâm Húc Dương là một người đàn ông bình thường thì không thể không động lòng.
Chỉ là bình thưởng biểu hiện của Phương Thanh Di quá mạnh mẽ, trong lòng Lâm Húc Dương cũng cảm thấy còn đang nợ cô nên không dám làm chuyện gì quá đáng.
Còn chút rung động mấy hôm trước, đều trong tình huống trùng hợp, Lâm Húc Dương mới chiếm được chút tiện nghi của Phương Thanh Di.
Nhưng mà Phương Thanh Di càng thể hiện sự mạnh mẽ, thật ra Lâm Húc Dương càng muốn chinh phục người phụ nữ này.
Chẳng qua anh biết anh và Phương Thanh Di có chênh lệch rất lớn.
Nếu không phải bởi vì chuyện của Đặng Hạo, anh và Phương Thanh Di hoàn toàn là người của hai thế giới khác nhau.
Ngày thường Lâm Húc Dương còn đè nén suy nghĩ này của mình lại, đầu óc vẫn luôn lí trí khống chế bản thân.
Nhưng mà tiếp xúc vài ngày với Phương Thanh Di rồi, hình như loáng thoáng phát hiện có lúc người phụ nữ này cũng có ý nghĩ như thế, đêm nay gặp Phương Thanh Di say mèn thế này, Lâm Húc Dương phát hiện hình như lý trí trong đầu mình đã hơi dao động.
Chắc cô ấy cũng có ý gì với mình nhỉ?
Lần trước anh đã xúc phạm cô, cô cũng không hề so đo, có lẽ bản thân cô còn thèm muốn hơn anh thì sao?
Hơn nữa, nhớ tới cái lần đầu tiên, cô từng nói bởi vì do cô đến tháng nên không thể cho mình được, vậy bây giờ thì sao? Chắc hết đến tháng rồi chứ?
Vậy có phải mình có thể nhân cơ hội này muốn cô được không?
Cô... chắc sẽ không tức giận đâu nhỉ?
Cũng đúng, cô là một người phụ nữ nói năng chua ngoa nhưng mềm yếu.
Sau này anh chỉ cần đối xử với cô thật tốt là được đúng không?
Trong lòng Lâm Húc Dương luôn có một giọng nói, dụ dỗ người phụ nữ này.
Không biết là từ lúc nào, tay của Lâm Húc Dương đã mê muội mà đặt lên đồi núi của Phương Thanh Di...