“Cái gì? Không thể nào!”
Nghe Lâm Húc Dương giải thích, La Khởi không tin.
“Đây là sự thật do chính tai tôi nghe thấy!”
Lâm Húc Dương trịnh trọng đảm bảo.
La Khởi xoay chuyển tròng mắt, như đang cân nhắc độ đáng tin của tin tức này.
Nhưng nghĩ mãi vẫn không đưa ra được kết luận, La Khởi đành quay sang hỏi Cung Ấu Hi:
“Tiểu Hi, em tin lời anh ta không?”
“Chị Khởi, anh Húc Dương không có lí do gì để lừa em hết, em tin anh ấy!”
Cung Ấu Hi cũng trịnh trọng gật đầu.
“Sao anh ta lại không lừa em? Đàn ông chẳng có ai tốt đẹp hết, cho nên chắc chắn là anh ta thấy ngứa mắt khi em ở bên Âu Dương Hạo Vũ!”
La Khởi lạnh lùng nhìn Lâm Húc Dương.
“Cô nói tôi không tốt đẹp, tôi thừa nhận, nhưng tôi không hề ghen tỵ với Âu Dương Hạo Vũ, tôi nhớ mọi điều cô nói với tôi, nếu có người đối xử thật lòng với Tiểu Hi, tôi sẽ rất vui mừng!”
Lâm Húc Dương chau mày giải thích.
“Không sao đâu, anh Húc Dương, Chị Khởi chỉ ruột để ngoài da thôi. Thực tế thì dạo này anh cũng đã nhìn ra được thái độ của nhà Âu Dương đối với chúng em là thế nào rồ đấy!”
Cung Ấu Hi an ủi.
“Chị biết, chị ở với em nên chị hiểu rõ, lúc tối Âu Dương Hạo Vũ gọi cho em thực ra cũng là có ẩn ý khác trong lời nói, m* nó chứ! Không ngờ chị lại nhìn nhầm người!”
La Khởi tức giận chửi thề.
“Vậy chúng ta nên xử lí thế nào đây?”
Lâm Húc Dương vội vàng hỏi.
“Còn thế nào được? Trong phương diện thực lực thì chúng ta bị Âu Dương Hạo Vũ chèn ép, chú Cung lại có cảm tình với anh ta, nếu công ty thật sự gặp khó khăn, thì Tiểu Hi sẽ khó tránh khỏi bị uy hiếp lần nữa!”
La Khởi không vui lườm Lâm Húc Dương.
“Vậy bố Tiểu Hi có biết tôi đến công ty không?”
Lâm Húc Dương hỏi.
“Đương nhiên là biết rồi, giờ anh hơi bị nổi tiếng đấy, người trong ngành đều biết anh giúp Ngự Mỹ Ưu Phẩm giành được quyền đại lý của Wechi, ai cũng muốn có được anh dù phải tốn bao nhiêu tiền đi nữa, Tiểu Hi kéo được anh về, ông ấy còn mừng quá ấy chứ.”
La Khởi cười khổ.
“Đừng nói vậy chứ, chỉ là tôi may mắn mà thôi, nhưng bố của Tiểu Hi đồng ý cho tôi đến đây làm việc, chẳng lẽ ông ấy không sợ Âu Dương Hạo Vũ hay sao? Nếu ông ấy muốn dựa vào nhà Âu Dương thì không nên cho tôi vào mới phải chứ!”
Lâm Húc Dương hoài nghi.
Nghe vậy, La Khởi cũng trở nên thắc mắc theo: “Ừ nhỉ, anh nói tôi mới thấy nó mâu thuẫn thật, chú Cung đáng ra không nên quyết định như vậy mới phải chú nhỉ, trừ phi chú ấy đã đề phòng Âu Dương Hạo Vũ từ lâu rồi?”
La Khởi đi quanh, chân mày nhíu chặt, như đang phỏng đoán suy nghĩ của Cung Thừa Đức.
“Chẳng lẽ không thể đi hỏi xem ông ấy có suy nghĩ gì được à?”
Lâm Húc Dương gợi ý.
“Vã*… Anh tưởng… Ấy… Đúng nhỉ!”
La Khởi vừa định phản bác, bỗng đột nhiên tỉnh ngộ, quay lại nhìn Cung Ấu Hi: “Tiểu Hi, em đi hỏi bố em đi, thăm dò xem ông ấy có dự định gì, giờ không phải thời xưa nữa mà phải đoán mò ý nghĩ của vua.”
“Em đi hỏi bố em á?”
Cung Ấu Hi khó xử.
“Sao? Em đi hỏi bố em thì có vấn đề gì hả?”
La Khởi nhướng mày.
“Không, chị Khởi, chị cũng biết là lâu lắm rồi em không nói chuyện nghiêm túc với bố, chưa được vài câu đã cãi nhau rồi, em lo là bố không muốn tâm sự với em đâu!”
Cung Ấu Hi giải thích.
“Em nghĩ thế là sai rồi, em là con gái ruột của bố, cũng là người con duy nhất, chỉ giận em vậy thôi, lúc nào em tìm bố mà tâm sự đi, có thể sẽ vượt qua dự liệu của em đấy. Em cũng có thể tâm sự những gì em nghĩ với bố!”
La Khởi nói xong thì cũng quay sang nhìn Lâm Húc Dương.
Cô đang nói với Cung Ấu Hi, nếu Cung Ấu Hi muốn ở bên Lâm Húc Dương thì phải được Cung Thừa Đức chấp nhận mới được.
Đỡ phải đến lúc tất cả cùng không vui, chẳng thà cứ nói trước cho mọi người cùng giải tỏa.
“Tiểu Hi, tôi thấy La Khởi nói rất đúng, cô nên nói mọi chuyện với bố đi, có lẽ ông ấy không muốn để sản nghiệp của mình rơi vào tay người ngoài đâu!”
Lâm Húc Dương khuyên bảo.
“Đây là nỗi buồn khi sinh con gái đó, ngoài việc ở rể ra thì sản nghiệp của nhà họ Cung sau khi Cung Ấu Hi gả đi sớm muộn rồi cũng sẽ bị đổi họ thôi!”
La Khởi bất lực lắc đầu.
Cung Ấu Hi nghe vậy, cắn chặt môi, rồi gật đầu nói: “Được, em sẽ tìm bố nói chuyện, xem ông ấy có ý gì, nhưng mà chị Khởi, giờ anh Húc Dương đã đến đây làm rồi thì chị cũng phải sắp xếp cho anh ấy chứ.”
“Nói đi, anh có yêu cầu gì?”
La Khởi nhìn Lâm Húc Dương.
“Ừm… Bao ăn bao ở là được, vậy thôi!”
Lâm Húc Dương ngẩn ra rồi đáp.
“Yêu cầu của anh đơn giản quá rồi đó, ăn thì dễ rồi, trong công ty có nhà ăn đấy, nhưng ở thì, anh ở đây lâu như vậy rồi mà không có nổi một nơi ở à?”
La Khởi nghi ngờ hỏi.
“Ừm… Nói ra thì hơi dài, tóm lại… giờ tôi không có chỗ ở nữa rồi!”
Lâm Húc Dương ngại ngùng nói.
“Không còn chỗ ở nữa? Ồ… Tôi hiểu rồi, lúc trước là Phương Thanh Di cho anh chỗ ở, giờ anh chạy nên cũng ngại ở đó đúng không?”
La Khởi hiểu ra, nhưng cũng đoán đúng sự thật mấy phần.
“Ờm… Đại khái là vậy!”
Lâm Húc Dương gật đầu.
“Vậy lương đâu? Cô ấy trả lương cho anh chưa? Đi thuê phòng là được mà? Anh cũng cống hiến cho Ngự Mỹ Ưu Phẩm rất nhiều mà, chắc không đến nỗi không có thưởng chứ?”
La Khởi tiếp tục hỏi.
“Ừm… Khụ…”
Lâm Húc Dương càng lúng túng hơn, có vài chuyện anh không thể nói cho La Khởi biết được.
“Anh Húc Dương, ý anh là giờ anh cần tìm chỗ ở nữa sao?”
Cung Ấu Hi lại vui vẻ nhìn người đàn ông trước mặt.
“Vốn là trên người tôi còn chút tiền, có thể xoay sở tạm, nhưng mà giờ thì…”
Lâm Húc Dương nói rồi vô tình nhìn xuống giày của Cung Ấu Hi.
La Khởi cũng nhìn theo, sau đó chau mày hỏi: “Tiểu Hi, đôi Dior kia của em đâu rồi? Sao lại đeo giày của hãng nào vô danh thế này?”
Nghe vậy, lòng Lâm Húc Dương lại rỉ máu, đôi giày một nghìn tám trăm tệ hóa ra lại là một “hãng vô danh”.
“Lúc đi xuống thì gãy gót giày nên em ném đi rồi, đôi này anh Húc Dương mua tặng em đấy.”
Cung Ấu Hi bình thản nói, nói đến cuối còn lộ ra vẻ hạnh phúc.
“Ném đi? Trời đất ơi! Đôi giày hơn mười nghìn mà em lại ném đi? Gót hỏng thì sửa lại là được mà!”
La Khởi đau lòng nói.
Trái tim Lâm Húc Dương lại càng lạnh giá hơn.
Được rồi, so với đôi giày giá mười nghìn hơn thì cái đôi một nghìn hơn này đúng chỉ là một hãng vô danh.
“Không sao, gãy rồi mà sửa lại thì cũng xấu, với cả em thích đôi mà anh Húc Dương tặng em hơn, ặc… anh Húc Dương, ý anh là anh mua giày xong cho em là đã hết sạch chỗ tiền để dành rồi sao?”
Cung Ấu Hi phản ứng lại.
“Ặc… Haha… Thật ra thì vẫn còn một ít, nhưng không đủ tiền thuê phòng…”
Lâm Húc Dương lúng túng gãi đầu.
“Thảm hại thật, mới mua cho Tiểu Hi một đôi giày thôi mà đã hết sạch tiền tiết kiệm rồi, sau này làm sao mà chăm sóc cho Tiểu Hi được. Có câu này tôi phải nói, đừng lấy tiền lương một năm của mình đi khiêu chiến tiền tiêu vặt một tuần của người khác.”
La Khởi châm chọc.
Lời này khiến Lâm Húc Dương đỏ mặt, anh cũng biết giữa hai người có khoảng cách.
“Chị Khởi, chị đừng nói linh tinh, em có thể tự nuôi bản thân mình mà, nếu có khó khăn đi nữa thì em cũng sẽ tiết kiệm, nhưng nếu anh Húc Dương không có nơi nào để đi, hay là qua nhà em ở đi, dù sao cũng còn phòng trống mà!”
Cung Ấu Hi vui vẻ mời mọc.