Bà chủ cực phẩm của tôi

Chương 216: Tôi giúp cô (1)




“Vô dụng thôi, không thoát được đâu, không có ông ta thì bây giờ tôi không là cái gì cả.”

Tiểu Lâm lắc đầu, cười thảm hại.

“Vậy cô…”

Lâm Húc Dương vội vàng hỏi.

“Cảm ơn hai người, làm việc ở đây rất vui, có thể nói đây là nơi tốt nhất tôi được làm trong đời.”

Tiểu Lâm cười, quay ra nhìn Phương Thanh Di: “Tổng giám đốc Phương, nếu tôi vẫn có thể tiếp tục quay lại đây làm việc, chị vẫn sẽ nhận tôi chứ?”

“Đương nhiên, chỉ cần cô muốn tới, tôi sẽ để cô tiếp tục làm việc ở nơi này, chỉ cần cô trung thành, tôi sẽ cho cô một không gian thật lớn để phát triển.”

“Mấy ngày cô làm ở đây tôi vẫn chưa trả lương nữa, theo quy định của công ty, tôi không thể trả lương trước cho cô được, nếu cô muốn nhận lương thì cũng phải làm thủ tục từ chức mới được, nhưng cô vẫn nên ở lại đây làm việc thì tốt hơn.”

Phương Thanh Di gật đầu trả lời.

“Ừm, cảm ơn chị, tổng giám đốc Phương, nếu có thể, tôi sẽ nghĩ cách quay lại đây làm việc.”

Tiểu Lâm cười cảm ơn.

“Tiểu Lâm, cô định ra ngoài sao?”

Lâm Húc Dương vội vàng hỏi.

“Ừm, thật ra tôi cũng không còn lựa chọn nào khác.”

Tiểu Lâm gật đầu.

“Chẳng lẽ cô không sợ Đặng Hạo sẽ làm hại cô sao? Tại sao phải tự làm khó bản thân như vậy?”

Lâm Húc Dương kích động nắm chặt tay Tiểu Lâm.

Anh thật sự không nỡ nhìn người phụ nữ mình từng yêu phải sống khổ sở như vậy.

“Cảm ơn, Húc Dương, anh thật sự rất tốt, thật sự cảm ơn anh, hãy buông tay đi.”

Tiểu Lâm cười, nhìn Lâm Húc Dương.

Lâm Húc Dương ngây ra, ngày trước, anh nghĩ anh chia tay với Tiểu Lâm là bất đắc dĩ, là có người ép Tiểu Lâm làm vậy.

Nhưng khi nghe được Tiểu Lâm nói câu này, trái tim Lâm Húc Dương chợt đau nhói.

Hóa ra cho dù không bị ai ép buộc, thì Tiểu Lâm vẫn sẽ buông tay sao?

Giờ là lúc bản thân mình nên từ bỏ thôi.

Lâm Húc Dương chậm rãi buông tay.

“Húc Dương, thật ra chúng ta cũng đã từng yêu nhau rất nhiều mà, phải không?”

Tiểu Lâm đi được vài bước, quay đầu nhìn Lâm Húc Dương với một chút đơn thuần còn sót lại trong ánh mắt.

“Đúng vậy, từng yêu nhau rất nhiều!”

Lâm Húc Dương nghiêm túc gật đầu.

Tiểu Lâm lại nở ra một nụ cười từ tận đáy lòng, rồi quay đầu đi thẳng ra khỏi công ty.

Lâm Húc Dương hơi vươn tay ra, cuối cùng cũng đành nắm chặt lại rồi buông xuống.

Đi vài bước là có thể nhìn thấy mọi chuyện bên ngoài.

Đặng Hạo nhìn thấy Tiểu Lâm đi ra thì hơi kinh ngạc, nhưng lại cười rồi mở cửa đón Tiểu Lâm bước vào, sau đó hung dữ nhìn vào cửa công ty rồi lái xe rời đi.

Còn về Tiểu Lâm, sau này khi trở về cùng Đặng Hạo thì sẽ ra sao, Lâm Húc Dương cũng không biết được.

Nhưng từ trong thâm tâm, Lâm Húc Dương hy vọng người phụ nữ này có thể sống tốt, ít nhất thì nên tốt hơn so với khi còn ở bên anh.

“Bọn họ đi rồi?”

Phương Thanh Di bước đến bên Lâm Húc Dương, hỏi.

“Đi rồi!”

Lâm Húc Dương gật đầu, thần sắc ảm đạm.

“Đặng Hạo có ra tay chưa?”

Phương Thanh Di hỏi tiếp.

“Không, tôi không nhìn thấy. Hình như ông ta rất vui khi thấy Tiểu Lâm đi ra, có lẽ mọi chuyện không tệ như chúng ta nghĩ.”

Lâm Húc Dương bình thản đáp.

“Không yên tâm à?”

Phương Thanh Di cười nhạt nhìn Lâm Húc Dương.

“Một chút, như ban nãy cô nghe đấy, đã từng yêu nhau sâu đậm mà, đáng tiếc, tôi không xứng với cô ấy.”

Lâm Húc Dương cố gượng cười.

“Sai, hiện giờ không phải cậu không xứng với cô ấy mà là cô ấy không xứng với cậu! Chuyện gì đã qua rồi thì để nó qua đi. Nếu cô ấy có thể đến đây làm việc thì tôi vẫn sẽ đối xử với cô ấy như vậy, hiện giờ tôi cho cậu mười phút đi hút thuốc để điều chỉnh lại tâm trạng.”

“Lát nữa tôi sẽ thông báo tin tức, mong là sẽ nhìn thấy một Lâm Húc Dương tràn đầy ý chí chiến đấu! Sau hôm nay, Ngự Mỹ Ưu Phẩm sẽ khác, mà Lâm Húc Dương cậu cũng sẽ không giống như cũ nữa!”

Phương Thanh Di nghiêm túc nhắc nhở.

Nghe vậy, Lâm Húc Dương hơi sững sờ, nở nụ cười rồi đến một góc, lấy thuốc ra châm.

Những kỷ niệm ngày xưa ùn ùn kéo tới trong làn khói thuốc mờ ảo này, gợi lại hoặc tan dần đi trong lòng Lâm Húc Dương.

Hút xong một điếu, Phương Thanh Di đã gọi toàn thể nhân viên tập hợp lại sảnh.

Nhìn thấy sự vui vẻ của Phương Thanh Di, không cần nói thì các nhân viên của Ngự Mỹ Ưu Phẩm cũng biết được đã xảy ra chuyện gì.

Phương Thanh Di nhìn Lâm Húc Dương vừa bước vào, thấy anh đã trở lại trạng thái thường ngày, hơi gật đầu rồi vui vẻ thông báo: “Tôi nghĩ mọi người có thể đoán ra được tôi định nói gì rồi nhỉ.”

“Cảm ơn mọi người đã luôn cố gắng và ở lại.”

“Ngự Mỹ Ưu Phẩm chúng ta hôm nay đã thành công lấy được quyền đại lý của Wechi!”

Vừa dứt lời, toàn thể nhân viên của Ngự Mỹ Ưu Phẩm vỗ tay ầm ầm. Đây là một niềm vui phát ra từ tận đáy lòng, bất luận là vì công ty đã trở về vị trí vốn có hay vì lợi ích bản thân sẽ nhận được sau khi Ngự Mỹ Ưu Phẩm thành công, thì cũng đều làm cho bọn họ phấn khích.”

Phương Thanh Di giơ tay, ý bảo mọi người yên lặng, rồi nói tiếp.

“Đương nhiên… Đối với chúng ta, lấy được quyền đại lý cũng tương đương với gánh thêm rất nhiều trách nhiệm!”

“Ngự Mỹ Ưu Phẩm sẽ càng có thêm nhiều ưu thế, sẽ có thật nhiều thành tích tốt hơn nữa!”

“Nếu không, người khác sẽ nói lần này chúng ta thành công là ngẫu nhiên, là ăn may, chỉ là hư danh, thậm chí có người sẽ nghĩ Wechi sai lầm khi chọn chúng ta!”

“Cho nên! Từ nay trở đi, những gì chúng ta chưa làm được lúc trước thì bây giờ phải cố gắng mà làm tốt, chuyện đã làm tốt rồi thì phải càng tốt hơn nữa!”

“Mà các bạn đều là các nhân viên kỳ cựu của Ngự Mỹ Ưu Phẩm, đương nhiên sẽ có được những phần thưởng xứng đáng!”

“Tháng lương này tất cả sẽ được nhận gấp đôi! Tiền lương sẽ được tăng lên 20%!”

Phương Thanh Di nói xong làm tất cả càng thêm phấn khích, gào thét ầm ỹ, tiếng vỗ tay vang lên không dứt.

Phương Thanh Di chờ một lúc rồi tiếp tục nói: “Lần này Ngự Mỹ Ưu Phẩm thành công cũng đều nhờ có sự nỗ lực của mọi người, đồng thời, có một vài nhân viên đã có cống hiến rất xuất sắc cho công ty.”

“Đầu tiên, xin cảm ơn nhân viên của phòng chiến lược đã đưa ra một kế hoạch rất tuyệt vời. Các bạn đã rất vất vả trong thời gian này rồi, công ty sẽ không phụ lòng các bạn đâu, ngoài tiền lương được tăng tháng này ra, các bạn sẽ được thưởng thêm năm nghìn tệ!”

Lại thêm một trận cổ vũ nữa, không ít đồng nghiệp nhìn nhân viên phòng chiến lược với ánh mắt hâm mộ.

Nhưng phần lớn nhân viên phòng chiến lược vẫn có chút ngượng ngùng bên cạnh niềm vui.

Vì bọn họ biết rằng, tuy bọn họ rất cố gắng trong chuyện này nhưng lại không đưa ra được biện pháp nào thực tế, nói ra lại cảm thấy thật hổ thẹn.

“Thật ra, Uyển Phong cũng đã cống hiến rất nhiều trong kế hoạch lần này. Là người phụ trách của phòng chiến lược, cô ấy đã làm mọi thứ rất tốt, bên cạnh năm nghìn tệ tiền thưởng, cô sẽ được thưởng thêm mười nghìn!”

Phương Thanh Di tiếp tục thông báo.

“Cảm ơn mọi người!”

Trước tiếng vỗ tay của đám đông, Uyển Phong đứng ở bên cạnh Phương Thanh Di, cúi đầu cảm ơn.

“Tiếp theo sẽ là người có công lớn nhất trong kế hoạch lần này! Xin mời anh hùng của chúng ta, Lâm Húc Dương bước lên!”

Phương Thanh Di hướng ánh mắt mọi người nhìn sang Lâm Húc Dương.