“Anh Hạo, anh nghe em giải thích đã, em hết cách rồi, em chỉ biết có vậy thôi, ở hội trường không có tín hiệu nên em có muốn nhắn tin cho anh cũng không được!”
Tiểu Lâm vội vàng giải thích, cô vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy dáng vẻ giận dữ của Đặng Hạo.
Đặng Hạo hung dữ lườm cô như đang cảnh cáo cô đừng có lắm mồm.
Người đàn ông này không biết Tiểu Lâm và Phương Thanh Di đã hẹn với nhau từ trước.
“Tiểu Lâm, cô vào công ty trước đi!”
Phương Thanh Di lạnh lùng ra lệnh.
“Cô dám!”
Đặng Hạo vội vàng ngăn cản.
Tiểu Lâm sợ hãi nhìn hai người, rồi từ phía sau lưng của Lâm Húc Dương chầm chậm lùi lại và chạy vào trong công ty.
“Phương Thanh Di, cô có ý gì đây?”
Đặng Hạo phẫn nộ nhìn người phụ nữ trước mắt.
“Chẳng có ý gì, tôi chỉ muốn nói cho ông biết, tiến thêm vài bước nữa thì sẽ là địa bàn của công ty tôi đấy, ông muốn làm loạn thì cũng nên xem lại đây là nơi nào đi!”
Phương Thanh Di không khách khí đáp.
“Ấy ấy, Thanh Di, đừng nghiêm trọng thế chứ, chắc gì Đặng Hạo đã đến đây gây sự đâu.”
Lúc này Lâm Húc Dương lại cười nói.
Phương Thanh Di nghi ngờ nhìn người đàn ông này, không biết anh đang nói gì.
“Đặng Hạo, hôm nay là ngày vui mà, ông vội vàng đến tìm Tiểu Lâm có việc gì thế? Chẳng lẽ là để chúc mừng trước cho việc ông kiếm lời được?”
“Sao? Chuyện tôi đồng ý với ông tôi đã làm được rồi đấy?”
“Giờ ông bán cổ phiếu đi, bán chơi cũng lời mấy trăm rồi.”
Lâm Húc Dương chọc ngoáy vào chỗ đau của Đặng Hạo.
Nhìn dáng vẻ căm tức của Đặng Hạo là Lâm Húc Dương vui vẻ trong lòng.
“Ha, đúng, nên vui mới phải! Dù sao chúng tôi lấy được quyền đại lý thì ông cũng có lợi mà nhỉ?”
Phương Thanh Di cũng tươi cười.
“Đúng! Đúng! Rất có lợi!”
Đặng Hạo nghiến răng đáp.
Theo dự tính đáng ra sẽ kiếm lời đấy, nhưng mà, ông ta lại hòa vốn.
Thậm chí còn lấy tiền kiếm được sau khi bán cổ phiếu của Ngự Mỹ Ưu Phẩm để đi mua cổ phiếu của một công ty khác.
Công ty này không lấy được quyền đại lý, giá cổ phiếu cũng giảm đi một chút, coi như là lỗ tiền.
Chỉ là những chuyện này đều do Đặng Hạo tự làm lấy, ông ta chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay.
“Vậy là được rồi, ông phải nhớ lời ông từng nói đấy, giờ vẫn còn đang trong giờ làm việc, chuyện cần làm sau khi có được quyền đại lý của Wechi vẫn rất nhiều, tôi không quan tâm Tiểu Lâm có quan hệ gì với ông, nhưng giờ cô ấy đang làm việc, ông đừng có tới làm phiền!”
Phương Thanh Di không cười nữa, lạnh lùng nói.
“Được! Làm việc chứ gì! Vậy tôi chờ cô ta tan làm, kiếm lời mà, phải ăn mừng thật to chứ!”
Đặng Hạo kỳ lạ nói, nhìn hai người rồi đi lên xe của mình.
Phương Thanh Di và Lâm Húc Dương nhìn nhau rồi cùng bước vào công ty.
Mặc dù có thể Đặng Hạo sẽ không quan tâm đến Tiểu Lâm, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể trì hoãn một chút.
“Tổng giám đốc Phương, Húc Dương, Đặng Hạo đã đi chưa?”
Vừa đi vào trong, Tiểu Lâm đã vội vàng tới hỏi.
Phương Thanh Di chau mày, bất lực trả lời.
“Chưa đâu, ông ta đang trông chừng ngoài cửa công ty kìa.”
“Vậy phải làm sao đây? Tôi mà đi ra thì Đặng Hạo sẽ giết tôi mất, tổng giám đốc Phương, tôi làm theo lời của chị hết rồi, chị phải giúp tôi đi!”
Tiểu Lâm cầu cứu Phương Thanh Di.
Phương Thanh Di khó xử nhìn Tiểu Lâm.
Nói thật, trong lòng Phương Thanh Di, cô thấy cô và Tiểu Lâm chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Tiểu Lâm vào công ty là vì làm việc cho Đặng Hạo, nhưng vì cô ta quá ngu ngốc nên không tính kế được cô.
Sau khi đã bẫy được Đặng Hạo, cô cũng không còn quan tâm Tiểu Lâm sẽ thế nào nữa.
Nhưng hiện tại nhìn vẻ mặt đáng thương và hốt hoảng của Tiểu Lâm, Phương Thanh Di lại không nhẫn tâm.
“Húc Dương, anh giúp tôi đi, giờ tôi không dám đi ra ngoài nữa, nếu như bị Đặng Hạo bắt được, tôi sẽ chết mất!”
Thấy Phương Thanh Di không nói gì, Tiểu Lâm cầu cứu Đặng Hạo.
“Thanh Di, Tiểu Lâm làm theo những gì cô dặn rồi, cũng coi như đã giúp đỡ chúng ta, nếu chúng ta mặc kệ cô ấy thì không hay lắm đâu?”
Lâm Húc Dương nhìn Phương Thanh Di rồi nhẹ nhàng khuyên nhủ.
“Vậy chúng ta nên làm thế nào bây giờ?”
Phương Thanh Di nhìn Lâm Húc Dương .
Người đàn ông này chau mày, nhất thời chưa nghĩ ra được cách nào hay.
Suy nghĩ một lúc, Lâm Húc Dương mới do dự nói: “Vậy đi, tôi đi với cô ra ngoài, cô chia tay với Đặng Hạo đi đã, nếu không tôi sẽ không có lí do gì để giúp cô khi cô vẫn còn là bạn gái của ông ta!”
“Chia tay? Tôi…”
Tiểu Lâm hơi do dự, nếu chia tay thì những gì cô đang có cũng sẽ mất hết.
“Sao? Cô sợ Đặng Hạo như vậy mà vẫn muốn ở bên ông ta à? Cô nghĩ cô sẽ sống yên ổn được à?”
Phương Thanh Di không vui nhìn Tiểu Lâm.
Đây vốn nên là một chuyện rất dứt khoát, nhưng Tiểu Lâm lại còn do dự làm cho cô thấy rất bực mình.
“Tiểu Lâm, cô cũng biết nếu ở bên Đặng Hạo thì sẽ không được sống thoải mái đâu.”
Lâm Húc Dương tiếp tục khuyên.
“Tôi… Tôi biết… Nhưng tôi… Hiện tại tôi không thể rời khỏi ông ta được!”
Tiểu Lâm lộ ra sự đau đớn.
“Nếu không rời khỏi được thì cô đi ra đi! Sợ cái gì? Cùng lắm thì bị đánh một trận thôi?”
Phương Thanh Di nhìn Tiểu Lâm khinh thường.
“Tổng giám đốc Phương, chị không thể như vậy được, tôi đã làm theo những gì chị nói rồi, chẳng lẽ chị hại tôi rồi mặc kệ tôi luôn sao?”
Tiểu Lâm tức giận nhìn Phương Thanh Di.
“Tôi hại cô? Cô có nhầm không đấy? Tôi hoàn toàn có thể mặc kệ cô nhưng tôi không làm vậy, cô nghĩ tôi đưa cô đến đó thì cô sẽ biết được cái gì chắc? Vậy mà cô còn không biết điều?”
Phương Thanh Di lạnh lùng cười đáp.
“Tôi… Tôi sợ lắm, Húc Dương, giúp tôi được không? Tôi sợ lắm!”
Tiểu Lâm hoảng loạn kéo tay Lâm Húc Dương , đau khổ cầu xin.
“Phương Thanh Di nói đúng đấy, giờ là lúc cô nên đưa ra quyết định, nếu không tôi cũng không giúp được cô!”
Lâm Húc Dương bất lực đáp.
“Tôi không làm được! Tôi thật sự không làm được…”
Tiểu Lâm vừa khóc vừa lắc đầu.
“Khóc cái gì mà khóc! Đã ai làm gì cô đâu, giờ tôi cho cô hai lựa chọn:”
“Một, Lâm Húc Dương đi cùng cô ra ngoài, cô nói rõ với Đặng Hạo, rồi tôi nghĩ cách bảo vệ cô, sẽ không để Đặng Hạo làm khó cô! Sau đấy cô tự mình sinh sống.”
“Hai, cô tự ra ngoài, có thể đổ lỗi cho chúng tôi, còn Đặng Hạo có tin hay không thì tôi không biết, như vậy có lẽ cô vẫn sẽ được ở cạnh Đặng Hạo, còn ở có vui vẻ không thì tôi cũng chịu nốt.”
“Sự lựa chọn là ở cô!”
Nghe vậy, sắc mặt Tiểu Lâm thay đổi, cô ta cắn chặt môi, nhìn Phương Thanh Di, rồi lại nhìn ra cửa.
“Tổng giám đốc Phương, cô bảo vệ tôi tức là sẽ giúp tôi thoát khỏi Đặng Hạo cả đời sao?”
Tiểu Lâm yếu ớt hỏi.
“Có lẽ vậy, dù sao tôi cũng sẽ không để ông ta làm hại cô! Cô có thể tiếp tục ở lại công ty, có cơ hội tôi sẽ chuyển cô đến chỗ khác làm việc.”
Phương Thanh Di gật đầu.
“Không thoát được đâu, Đặng Hạo ghê gớm lắm, nếu ông ta muốn tìm tôi thì tôi trốn kiểu gì cũng không thoát.”
Tiểu Lâm đau khổ lắc đầu.
“Tiểu Lâm, đừng như thế, tôi sẽ nghĩ cách giúp cô!”
Lâm Húc Dương lo lắng khuyên, anh không muốn người phụ nữ này lại đưa ra một lựa chọn sai trái nào nữa.