“À, lần này chắc các cậu gặp rắc rối rồi đấy. Chị Trương dẫn đầu kia không biết lấy tin tức từ đâu, nói là Ngự Mỹ Ưu Phẩm có lẽ sẽ phải đóng cửa. Mấy người chúng tôi đều là khách hàng của công ty các cậu, ít thì vài chục nghìn, nhiều thì vài trăm nghìn tiền phí hội viên. Nếu công ty các cậu đóng cửa, thì chẳng phải số tiền của chúng tôi sẽ coi như mất trắng sao? Thế là người phụ nữ kia đã tổ chức đám đông tới làm loạn, tìm Phương Thanh Di đòi tiền hôm nay.”
Chị Na giải thích với vẻ rất không quan tâm.
“Vậy chị Na cũng tới rút tiền hay sao?”
Lâm Húc Dương chau mày, cảm thấy hết sức lo lắng.
Nếu những người này đều tới rút tiền thì Ngự Mỹ Ưu Phẩm đúng là gặp nạn liên tiếp!
“Tôi tiện đến xem thôi, nếu công ty các cậu thật sự không ổn thì tiền cần rút vẫn phải rút, nếu không sao thì coi như tôi tới góp vui. Cậu nên đi lo việc đi, nếu đám đàn bà đó cãi cùn thì công ty sẽ nện các cậu đấy!”
Chị Na nhún vai, tỏ ý sao cũng được rồi nói.
Lúc này, không biết vì sao mà trước cửa bỗng trở nên náo loạn.
“Mau gọi Phương Thanh Di ra đây!”
“Gọi bà chủ ra, nếu không chúng tôi sẽ đập nát công ty của các người đấy!”
“Phương Thanh Di, mau cút ra đây, trả tiền lại cho bọn tôi!”
Mặt Lâm Húc Dương lạnh lùng, vội vàng quay lại. Sau khi nháy mắt với Lưu Cường bèn kéo bốn người Triệu Hữu Tài và Châu Thuận đứng dàn hàng cản trước mặt đám quý phu nhân kia.
Mấy chuyên viên nữ chăm sóc khách hàng bước tới miễn cưỡng cười nói, khuyên mấy bà chủ, họ nói đủ những lời an ủi dễ nghe nhưng bọn họ chẳng để vào tai. Không biết do bị ai đẩy, mà có một cô gái bị giật lùi về phía sau mấy bước, may mà có Lưu Cường nhanh tay đỡ nên mới không bị ngã.
“Xin mọi người bình tĩnh, chớ nóng vội, tổng giám đốc Phương sắp xuống rồi, sẽ giải thích cho mọi người, xin đừng ra tay làm người khác bị thương!”
Lâm Húc Dương không nhịn được bèn hét lên.
“Cậu là cái thá gì? Đánh cậu thì đã làm sao?”
“Ở đây đến lượt cậu nói à?”
“Cậu chỉ là một con chó giữ nhà thôi! Không có chuyện gì thì ngậm miệng đi, đừng huênh hoang!”
Lâm Húc Dương thốt ra một câu đã khiến đám đàn bà nhao lên chửi rủa.
Mặc dù họ chửi khó nghe nhưng Lâm Húc Dương không so đo với họ. Anh biết không thể đắc tội với đám người này.
“Sao vậy?”
Lúc này Phương Thanh Di cũng đã đi ra, đứng trước bốn bảo vệ, mỉm cười khách sáo hỏi:
“Mọi người làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Phương Thanh Di đừng giả bộ, có phải công ty này không ổn nữa đúng không? Sắp phải đóng cửa đúng không?”
“Cô định ôm tiền chạy trốn chứ gì?”
Một người phụ nữ hung hăng nói.
“Chị Trương, tôi không hiểu ý của chị cho lắm. Công ty chúng tôi vẫn đang hoạt động bình thường, sao lại phải đóng cửa chứ?"
Phương Thanh Di khách sáo hỏi.
“Đừng giả bộ, bọn tôi đều biết hết chuyện của công ty các người. Cổ phiếu sụt mạnh, góp vốn thất bại, sắp phá sản đóng cửa rồi!”
Lại một người phụ nữ lạnh lùng khác lên tiếng.
“Tôi thừa nhận, đúng là hiện tại công ty gặp chút khó khăn, nhưng sẽ không phá sản. Tôi không biết các chị nghe lời đồn từ đâu!”
Phương Thanh Di bất đắc dĩ giải thích.
“Chúng tôi mặc kệ. Hiện tại danh tiếng của công ty các người không tốt, chúng tôi muốn rút tiền! Trả lại tiền hội viên cho chúng tôi!”
Một người phụ nữ mập mạp hét lên.
"Đúng! Trả lại tiền đi!”
“Trả lại tiền cho chúng tôi!”
“Tôi đã đóng cho các người một trăm ngàn tệ rồi! Trả lại cho tôi!”
Nói tới việc rút tiền khiến đám đông ồn ào cả lên.
“Mọi người bình tĩnh đã, sao phải như thế chứ? Mọi người đều là những vị khách tôn quý của công ty chúng tôi. Mọi người đóng tiền cũng là để hưởng thụ sự phục vụ cao cấp nhất. Ngự Mỹ Ưu Phẩm chúng tôi đủ tư cách để nói điều này. So với các công ty khác thì giá cả phục vụ của chúng tôi đều xuất sắc hơn! Mới chỉ nghe lời đồn thổi mà đã đòi rút tiền chẳng phải là có hơi kích động sao?”
Phương Thanh Di cố gắng khiến những người trước mặt trở nên yên lặng.
“Giờ không rút tiền lẽ nào để lời đồn thành thực rồi các người bỏ chạy à?”
“Công ty của các người sắp phá sản thì còn tiền để phục vụ tốt cho chúng tôi được chắc? Lừa đảo à?”
“Đúng vậy! Nói không chừng sản phẩm các người cho chúng tôi dùng toàn là đồ giả mạo! Những thứ mua đều là đồ giả!”
“Tôi không cần biết! Trả tiền! Tôi không muốn tới lúc đó phải hối hận!”
Đám phụ nữ trước mặt lại trở nên kích động, đùn đẩy như muốn lao lên túm lấy Phương Thanh Di.
“Mọi người đừng kích động! Việc công ty phá sản chắc chắn là tin đồn, tôi có thể bảo đảm với mọi người, tiền hội viên các vị nộp đều là đặt sản phẩm trước cho mọi người, khẳng định đều là hàng thật!
Ngự Mỹ Ưu Phẩm chúng tôi không có hàng giả. Nếu phát hiện giả đền gấp mười lần! Phần lớn tiền của mọi người đều được dùng cho việc thật! Đây cũng là nền tảng để công ty chúng tôi có thể đứng vững!”
Phương Thanh Di cố gắng điều chỉnh tâm trạng của những người phụ nữ trước mặt.
“Hừ! Cô nói sao thì chúng tôi biết vậy thôi!”
"Cô cũng nói là phần lớn, ý là cô còn lừa tiền của chúng tôi?"
“Đừng nói mấy thứ vô ích này nữa! Trả tiền! Trả tiền! Trả lại tiền cho chúng tôi thì dễ nói chuyện, còn không hôm nay cô đừng hòng rời đi!”
Những người phụ nữ đang phẫn nộ này hoàn toàn bỏ ngoài tai lời nói của Phương Thanh Di.
“Mọi người đừng nóng, tôi hiểu tâm trạng của các vị nhưng các vị đột nhiên đòi trả tiền hết thế này, công ty chúng tôi cũng không hề chuẩn bị nhiều tiền mặt như vậy. Xin mọi người cho tôi thêm chút thời gian được không? Nếu các vị khẳng định muốn rút tiền thì nhất định tôi sẽ trả!”
Thấy những người này đều đã mất lý trí, Phương Thanh Di đành từ bỏ việc khuyên họ ở lại. Cô đau khổ thỉnh cầu.
“Cho các người thời gian để bỏ chạy sao?"
"Một bà chủ lớn như cô lại nói không có tiền? Định lừa ai?”
“Đừng quan tâm nhiều như vậy! Cô ta đang kéo dài thời gian đó! Bắt lấy cô ta! Bắt cô ta phải móc tiền ra!”
Không biết là ai hét lên khiến những kẻ này kích động, nhao nhao ra lệnh cho vệ sĩ của mình xông lên.
Bọn họ vốn đã chuẩn bị kỹ càng rồi mới đến.
“A Hổ! Bắt lấy mụ đàn bà này đi!”
“Đa Tử, đi giúp đi!”
Mười mấy tên vệ sĩ đồng loạt tiến lên, nhìn Phương Thanh Di với vẻ hung ác.
Những chuyên viên nữ chăm sóc khách hàng đứng bên cạnh đều sợ hãi lùi qua một bên.
Mấy người Lưu Cường đứng phía sau Phương Thanh Di căng thẳng nhìn nhau. Nhìn thấy đối phương đông người cũng không biết có nên tiến lên chặn lại hay không.
Phương Thanh Di đứng phía trước với vẻ vô cảm, hình như không hề có ý lùi lại.
"Mọi người nghe tôi nói, xin đừng kích động, xin hãy tin tôi! Cho tôi thời gian! Tôi nhất định sẽ trả tiền lại cho mọi người!”
Phương Thanh Di vẫn muốn thử an ủi đám đàn bà điên rồ này.
“Các người còn chần chừ gì nữa! Bắt cô ta lại rồi tính!”
Đám đàn bà ra lệnh cho vệ sĩ.
Từng tên vệ sĩ tiến lên vây lại, định ra tay bắt Phương Thanh Di
Ánh mắt cô hơi hoảng loạn, nhưng vẫn nghiến răng đứng ở phía trước.
Lúc này một đôi bàn tay to lớn đỡ lấy vai Phương Thanh Di, kéo cô lùi lại vài bước, đồng thời giọng nam trầm thấp vang lên bên tai cô:
“Để đó cho tôi!”
Lâm Húc Dương kéo Phương Thanh Di về phía sau, đối diện với đám vệ sĩ đang bao vây, dứt khoát bước về phía trước.
Anh vung mạnh gậy cảnh sát ở cả hai tay xuống.
Choang! Hai cây gậy được rút ra.
Đối diện với một tên vệ sĩ lực lưỡng, hung tợn, anh nắm chặt hai cây gậy trong tay, không hề sợ hãi, gầm lên:
“Mẹ kiếp, để xem chúng mày ai dám tiến lên!”