"Khụ khụ!"
Lâm Húc Dương ho mạnh vài cái để thu hút sự chú ý của hai người.
Với đôi mắt sắc bén, anh nhận thấy bàn tay Phương Thanh Di đang để phía sau lưng của Diệp Thiếu Thiên bí mật ra hiệu cho anh.
Lâm Húc Dương vốn dĩ nóng nảy lắm rồi liền ngầm hiểu ý của Phương Thanh Di, vội vàng phát ra vài tiếng.
Tiếng ho của Lâm Húc Dương dễ dàng thu hút sự chú ý của Diệp Thiếu Thiên.
Nhìn thấy Lâm Húc Dương xuất hiện, người đàn ông nhíu mày, nhìn Phương Thanh Di trong vòng tay với vẻ hoài nghi.
"Ồ ... Suýt nữa thì quên mất. Nghĩ đến chuyện tối nay uống rượu với anh, tôi đã nhờ bảo vệ của công ty lái xe giúp tôi. Tìm bên ngoài lại phải chi tiền nên tôi mới gọi cho cậu ấy."
Phương Thanh Di say khướt giải thích.
"Em gọi cậu ta lái xe cho em?"
Diệp Thiếu Thiên có vẻ không vui.
"Ừm, anh cũng biết rằng mình không được lái xe sau khi uống rượu mà. Nếu như đã có tài xế ở đây rồi, hay là tôi sẽ nhờ cậu ấy đưa anh về nhé?"
Phương Thanh Di cười hỏi.
"Đưa tôi về? Thôi khỏi! Vậy thì Thanh Di, ý em là muốn cậu ta đưa em về nhà sao?"
Diệp Thiếu Thiên cau mày hỏi.
"A? Về nhà à? Đúng vậy, hình như tôi vốn có dự định như vậy, ngày mai tôi còn phải đi làm nữa. Anh cũng biết chuyện của công ty đang làm tôi rối như tơ vò, cho nên tôi cũng chỉ có thể phàn nàn với anh thôi. Anh xem tôi uống nhiều quá rồi, suýt chút nữa thì quên mất chuyện này, lại còn định đi ra ngoài với anh nữa cơ, ha ha…"
Vẻ mặt Phương Thanh Di say khướt, cô đưa tay đặt lên ngực Diệp Thiếu Thiên.
"Thật ra em cũng có thể không cần về. Chúng ta nghỉ lại ở gần đây, ngày mai em có thể tự mình lái xe đến công ty?"
Sau khi suy nghĩ một lúc, Diệp Thiếu Thiên đề nghị.
Nghe thấy những gì Diệp Thiếu Thiên nói, Lâm Húc Dương có chút nóng lòng, nhỡ như Thanh Di đồng ý thật thì sao, vậy chẳng phải mình phải chờ đợi công cốc ở đây cả đêm hay sao?
"Bà chủ, đã muộn rồi, chúng ta có thể trở về được chưa?"
Lâm Húc Dương không nhịn được liền nhắc nhở.
"Gấp gì chứ, cậu không thấy tôi đang nói chuyện với Thiếu Thiên sao? Trả lương cho cậu không phải để làm những việc này à?”
Phương Thanh Di trách mắng.
Sau khi nói xong câu này, Phương Thanh Di liền trợn trừng mắt lên, cơ thể cô rung lên dữ dội như thể cô ấy sắp nôn.
Diệp Thiếu Thiên thấy vậy vội vàng lùi ra xa một đoạn, vừa mới rút chân ra thì Phương Thanh Di đã nôn thốc nôn tháo.
Chất lỏng đục ngầu lại còn có mùi hăng xộc vào mũi khiến Diệp Thiếu Thiên không khỏi nhíu mày.
Phương Thanh Di nôn rất nhiều, chất lỏng gần như văng cả lên chân cô.
"Xin lỗi ... Thiếu Thiên, vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?"
Sau khi Phương Thanh Di nôn một hồi liền dừng lại, khoé miệng cô vẫn còn sót lại vết bẩn nhưng vẫn nhìn Diệp Thiếu Thiên nở nụ cười quyến rũ.
Nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của Phương Thanh Di, Diệp Thiếu Thiên không khỏi cảm thấy khó chịu.
"Em uống nhiều quá rồi, em vừa nói khi em đến uống rượu có đem theo bảo vệ công ty em lái xe cho mình, dự định để cậu ta đưa em về!”
Diệp Thiếu Thiên lặp lại, sau đó nhìn Lâm Húc Dương ra lệnh: "Còn không đến đỡ bà chủ của cậu đi?"
Lâm Húc Dương đã muốn tiến lên từ lâu, anh vội vàng chạy tới, đỡ Phương Thanh Di không chút nề hà, anh lấy khăn giấy ra đưa cho người phụ nữ, đồng thời vỗ vỗ lưng cho cô.
"Ớ? Thật sao? Thiếu Thiên, anh cũng uống nhiều rượu lắm đúng không? Có muốn cậu ấy đưa cả anh về không?"
Phương Thanh Di lấy khăn giấy lau khóe miệng, ánh mắt mơ màng hỏi.
"Không cần đâu, tôi không uống nhiều, tôi cũng có thể tự mình tìm tài xế, em uống nhiều như vậy mau trở về nghỉ ngơi đi!"
Diệp Thiếu Thiên thúc giục.
"Ah ... Tôi thực sự xin lỗi, tôi cảm thấy mình vẫn còn uống chưa đủ. Mà này, Thiếu Thiên, chuyện tôi nhờ anh thì sao?”
Phương Thanh Di mặc dù đã say nhưng không quên hỏi thêm.
"Tôi cần phải trở về bàn bạc chuyện này với bố tôi, Thanh Di, em yên tâm, chúng ta là bạn bè, có thể giúp được em chắc chắn tôi sẽ giúp!”
Diệp Thiếu Thiên nói những lời ngay thẳng đường hoàng, ít nhiều cũng có cảm giác nói cho xong chuyện.
"Thật sao? Vậy thì cảm ơn anh rất nhiều! Oẹ ..."
Phương Thanh Di vừa nói xong đã lại nôn ra, chất lỏng bẩn thỉu bắn tung tóe trên chân Lâm Húc Dương, nhưng người đàn ông này dường như không quan tâm chút nào, chỉ cẩn thận vuốt cho Phương Thanh Di.
"Được rồi, cậu mau đưa cô ấy về đi! Tôi cũng hơi chóng mặt, tôi về trước đây!”
Diệp Thiếu Thiên sốt ruột dặn dò, sau đó nhìn Phương Thanh Di với vẻ mặt phức tạp rồi bước lên con xe Land Rover của mình.
"Tổng giám đốc Diệp, đi thong thả nhé, hay là để tôi tiễn anh?"
Lâm Húc Dương không quên hỏi.
Diệp Thiếu Thiên mặc kệ anh, lên xe lái đến bên cạnh Phương Thanh Di còn đang nôn mửa, sau đó cuộn cửa kính xe xuống và nói: "Nếu say quá thì đưa cô ấy đến bệnh viện đi! Uống nhiều quá cũng dễ xảy ra chuyện, tối nay cô ấy đã uống không ít đâu!”
Diệp Thiếu Thiên nói xong liền lái xe rời đi.
Lâm Húc Dương không biết Diệp Thiếu Thiên nói cái ‘không ít’ đấy rốt cuộc là đã uống bao nhiêu rượu, nhưng nhìn Phương Thanh Di nôn mửa dữ dội và cả mùi rượu văng đầy khắp người, anh biết người phụ nữ này hẳn là rất cố.
Nhìn thấy Diệp Thiếu Thiên đã đi rồi, Phương Thanh Di ngồi xổm xuống bãi cỏ bên cạnh nôn bất chấp, đồng thời dùng tay bịt chặt miệng mình, hy vọng có thể nôn ra nhiều hơn.
Nhìn thấy Phương Thanh Di như vậy, trong lòng Lâm Húc Dương không khỏi đau xót, anh hi vọng người ngồi ở đây lúc này là anh chứ không phải người phụ nữ này.
"Lấy nước cho tôi!"
Phương Thanh Di hét lên.
Lâm Húc Dương vội vàng lấy vài chai nước khoáng trong cốp xe ra.
Phương Thanh Di uống liền một hơi không chút do dự và lại nôn ra.
Lâm Húc Dương dựa vào người Phương Thanh Di, vuốt ve người phụ nữ, anh rất lo lắng cô sẽ say vật ra đây.
Không lâu sau, Phương Thanh Di súc miệng với ngụm nước cuối cùng và nôn ra nước, cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Cô đứng lên, nhìn Lâm Húc Dương cố nặn ra nụ cười nói: "Đi thôi, về nhà thôi."
Đi theo Lâm Húc Dương lên xe, Phương Thanh Di ngồi cạnh ghế lái, ngoại trừ hai má vẫn còn đỏ au vì rượu và thần sắc phờ phạc thì không nhìn ra được chút say nào.
"Cô đã uống bao nhiêu?"
Lâm Húc Dương vừa lái xe vừa hỏi.
"Rất nhiều. Còn có cả bạn anh ta ở đó. Chỉ cần đưa rượu là tôi uống, lại còn phải mời rượu từng người một.”
Phương Thanh Di thản nhiên trả lời.
Nghe được những lời này, Lâm Húc Dương cảm thấy rất phức tạp, liền hỏi thêm.
"Diệp Thiếu Thiên có đồng ý với cô không?"
"Không, anh ta chỉ nói vài câu dễ nghe, không có chút ý nghĩa thực tế nào."
Phương Thanh Di lắc đầu.
"Vậy nếu tối nay tôi không đi cùng cô, chẳng phải là cô đã cùng Diệp Thiếu Thiên đi khách sạn rồi hay sao? Như vậy anh ta có thể sẽ đồng ý với cô?”
Lâm Húc Dương hơi lo lắng hỏi.
"Cũng có thể, Diệp Thiếu Thiên không phải kẻ ngốc. Không thể đồng ý hỗ trợ tài chính cho tôi một cách đơn giản như vậy được. Đàn ông các người đều như nhau, thấy phụ nữ uống say thì cảm thấy dễ ức hiếp.”
Phương Thanh Di nói với một giọng kỳ lạ.
"Ừm ... Vậy rốt cuộc cô có say hay không?"
Lâm Húc Dương ngượng ngùng hỏi, giống như cảm thấy người phụ nữ này còn có ý khác.
"Nếu không uống say, làm sao có thể khiến anh ta cảm thấy có cơ hội chứ? Có điều cũng may là không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, dù anh ta có hỏi đến thì tôi cũng có cớ để giải thích.”
Phương Thanh Di thản nhiên trả lời.
"Vậy nên cô cố tình nôn dữ dội ngay trước mặt anh ta phải không? Để anh ra cảm thấy đưa cô đến khách sạn chỉ tổ rước thêm phiền phức?”
Lâm Húc Dương gặng hỏi.
"Tôi cần phải cố tình sao? Thôi đừng nói gì nữa, lái xe cho hẳn hoi đi, tôi rất mệt…”
Phương Thanh Di cáu kỉnh hỏi.
Bất kể là vô tình hay cố ý, có lẽ Phương Thanh Di cảm thấy rằng chỉ cần làm cho hình ảnh của mình nhếch nhác một chút, mới có thể lấn át sự thèm muốn của Diệp Thiếu Thiên và ngăn cản đàn ông không thể chờ đợi được mà muốn có được mình.
Nếu không, cho dù Lâm Húc Dương ở đây mà không có lý do thích hợp, Diệp Thiếu Thiên vẫn sẽ tìm cách đưa cô đến khách sạn.
Phương Thanh Di không có lý do gì để từ chối, cô cũng không dám từ chối, nếu không nhất định sẽ không thể hoàn thành được việc đã nhờ vả Diệp Thiếu Thiên.
May mắn thay, kế hoạch khá thành công.
Khi Phương Thanh Di nôn mửa và nhận thấy vẻ mặt kinh tởm của Diệp Thiếu Thiên, trong lòng cô cũng tự hỏi, cô dâng hiến thân mình rồi liệu có thể thuận lợi nhận được hỗ trợ tài chính hay không? Hay sự hứng thú của Diệp Thiếu Thiên đối với mình cũng chỉ là vui đùa vậy thôi?
Phương Thanh Di liếc nhìn Lâm Húc Dương đang lái xe, trong lòng không khỏi nghĩ nếu người đàn ông bên cạnh có năng lực thì tốt quá, cô sẽ có chỗ dựa, cũng sẽ không phải vất vả như thế này.