Đối mặt với những lời này, Lâm Húc Dương không biết nên trả lời như thế nào.
Lâm Húc Dương biết rằng nếu anh từ chối Cung Ấu Hi, ngoại trừ việc suy nghĩ cho cô ra thì anh còn đang trốn tránh khó khăn khó mà vượt qua được.
Mặc dù thái độ của Phương Thanh Di không rõ ràng, nhưng dường như cuối cùng Lâm Húc Dương cũng nhìn thấy hi vọng.
Để mà so sánh thì đương nhiên độ khó sẽ ít đi đôi chút.
“Tuy lời cô nói vô cùng có lý, tôi thực ra cũng không ngại ở bên cô, nhưng nếu thật sự làm như vậy, chẳng phải tôi sẽ là một tên khốn nạn sao? Chẳng phải tôi sẽ trở thành một thằng đàn ông cặn bã chân đứng trên hai con thuyền(*) ư? Chẳng phải tôi sẽ trở thành Trần Thế Mỹ sao?”
(*) chân đứng trên hai con thuyền: bắt cá hai tay
Lâm Húc Dương nghiêm túc nói.
“Nhưng giữa anh và chị Phương đâu có gì? Hai người vẫn chưa là gì của nhau? Nếu vậy thì sao gọi là “lên thuyền” được?”
Cung Ấu Hi hỏi.
“Tôi đã bước một chân lên thuyền rồi, còn một chân vẫn ở trên bờ, nhưng tôi cũng không thể đặt nốt cái chân trên bờ đó lên thuyền của cô được!”
Lâm Húc Dương tiếp tục ẩn dụ.
“Vậy anh rút cái chân đó ra đi!”
Trông Cung Ấu Hi lộ ra vẻ kích động.
“Không lấy ra được, thuyền đã chạy, chân tôi cũng đã đạp vào lỗ hổng trên thuyền rồi, nếu nhấc chân lên thì nước sẽ chảy vào trong, thuyền sẽ chìm!”
Lâm Húc Dương lắc đầu cười gượng.
“Anh Húc Dương, anh nói ra thì có lẽ em sẽ hiểu một chút, nhưng mấy ngày qua em cũng đã suy nghĩ kĩ rồi, mặc kệ người khác nghĩ gì, nếu để mất anh thì em chắc chắn sẽ phải hối hận cả đời, nên chỉ cần anh chưa lái chiếc thuyền đó, thì thuyền của em sẽ ở bờ đợi anh, hoặc là dù anh có lái đi nhưng nếu vẫn còn trong tầm mắt em, hoặc là anh cảm thấy còn có thể quay lại bờ, có lẽ em vẫn đợi anh, đợi cho đến khi em mất hết hy vọng mới thôi!”
Cung Ấu Hi kiên định nói.
“Hà cớ gì chứ... Tôi không phải là một người đáng để cô chờ đợi, con thuyền của cô đây có thể chở một người ưu tú hơn!”
Lâm Húc Dương cảm xúc lẫn lộn.
“Không... Chỉ có anh mới có thể lên thuyền của em, đối với em anh chính là người ưu tú đó!”
Cung Ấu Hi lắc đầu rồi tiếp tục nói:
“Nên cho dù anh có từ chối em, em vẫn sẽ không từ bỏ, em vẫn nhìn thấy được hy vọng, nên em sẽ đợi, anh và chị Phương không có bắt đầu, có lẽ cũng sẽ không có kết thúc, nhưng em vẫn muốn tiếp tục kiên trì, tiếp tục chờ đợi mối quan hệ trọng đại này, đừng nghi ngờ quyết tâm của em, từ nhỏ em đã rất kiên trì trong mọi việc!”
“Tại sao cô lại tự làm khổ mình chứ? Tiểu Hi, cô là một cô gái đáng được yêu thương và chăm sóc, tôi thật sự không muốn làm cô bị tổn thương! Đừng ép tôi phải nói ra những lời làm cô đau đớn, được không?”
Lâm Húc Dương khó xử nói.
“Vậy anh hãy cắt đứt hy vọng của em đi! Anh không muốn làm tổn thương em, điều đó có nghĩa là trong lòng anh thực sự có tình cảm với em, chỉ là anh không muốn thừa nhận, không muốn chấp nhận mà thôi!”
Cung Ấu Hi nói chắc như đinh đóng cột.
“Tôi... thôi được rồi... Tôi thừa nhận, tôi thật sự không thể nói những điều tàn nhẫn đó với cô!”
Lâm Húc Dương nghiến chặt răng, tỏ vẻ muốn tàn nhẫn từ chối, nhưng cuối cùng anh lại thở dài.
“Anh xem đấy, em biết trong lòng anh có em, anh yên tâm đi, đừng lo lắng, em sẽ không quấy rầy anh nữa, anh và chị Phương cứ phát triển tùy ý, bây giờ chúng ta là bạn, chỉ là bạn bè thôi, những người bạn có thể tâm sự với nhau, không tốt sao? Ngay cả khi chúng ta thật sự không thể ở bên nhau, em cũng không mong muốn sẽ mất đi tình bạn với anh.”
Nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Húc Dương, Cung Ấu Hi nở một nụ cười.
Lâm Húc Dương mỉm cười nhìn Cung Ấu Hi, một người qua đường cũng có thể biết được ý nghĩa của “tình bạn” này là gì.
Nếu những người yêu nhau chia tay, lẽ nào họ thực sự có thể làm bạn?
Những gì mà Cung Ấu Hi nói chỉ là để làm giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng Lâm Húc Dương mà thôi.
Lúc này, Lâm Húc Dương cảm thấy bản thân thật sự có hơi khốn nạn!
Rõ ràng biết mình làm sai, nhưng anh lại không đủ quyết tâm để cắt bỏ mớ hỗn độn đó đi.
Trong lòng anh nghĩ, hay là cứ để nó tự tiến triển, hoặc có lẽ thuyền sẽ tự thẳng khi đến được đầu cầu.
Không lâu sau, Lâm Húc Dương đưa Cung Ấu Hi về nơi cô ở, cách tòa nhà thương mại Quắc Mỹ không xa.
“Anh lên ngồi một lát không?”
Cung Ấu Hi đỏ mặt hỏi.
“Không cần đâu, cô nam quả nữ ở với nhau, nếu truyền ra ngoài sẽ làm ảnh hưởng xấu đến cô, tôi là một người đàn ông bình thường, cô dẫn sói vào nhà, thỏ trắng như cô sẽ gặp tai họa đó!”
Lâm Húc Dương cố ý làm cô sợ hãi.
“Vớ vẩn, em không sợ đâu, hơn nữa anh với chị Phương ở cùng nhau cũng chẳng xảy ra chuyện gì không phải sao?”
Cung Ấu Hi phản bác lại.
“Ể? Cô lại biết rồi ư? Hay ý cô muốn mắng tôi không phải là đàn ông?”
Lâm Húc Dương nhướng mày.
“Không phải, chính anh tự nói cho em nghe, hai người ở cùng nhau, nhưng mạnh ai nấy sống, còn phải biết thân biết phận! Không phải sao?”
Cung Ấu Hi giải thích.
“Ha ha, đúng vậy, chỉ là do người phụ đó quá hung dữ, còn hung hơn sói dữ như tôi đây, nên tôi không dám chọc cô ấy! Còn cô thì khác, cô là con thỏ nhỏ! Tôi đói tôi sẽ ăn cô đấy!”
Lâm Húc Dương cười đáp, nhưng trong lòng cảm thấy rất cảm động, không ngờ cô gái nhỏ này lại tin lời anh đến vậy.
“Em sẽ nhớ tất cả những gì anh nói xấu sau lưng chị Phương hôm nay, hãy cẩn thận, em sẽ kể cho chị ấy nghe, anh quên là em và chị ấy có thông tin liên lạc của nhau à? Nếu chị Phương biết được anh nói những lời này sau lưng chị ấy, có khi nào chị ấy sẽ cho anh nếm mùi đau khổ không?”
Cung Ấu Hi trêu ghẹo.
“Á? Không phải chứ? Hai người có thông tin liên lạc của nhau? Cô sẽ không thật sự nói với cô ấy chứ?”
Lâm Húc Dương ngạc nhiên hỏi, nhưng trong lòng có chút lo lắng.
“He he, tùy thuộc vào biểu hiện của anh, vì anh nói anh là một con sói, nên em sẽ không mời anh lên nhà nữa, anh Húc Dương, anh có thể ôm em trước khi rời đi không?”
Cung Ấu Hi nhìn Lâm Húc Dương đầy mong đợi, thấy người đàn ông này có vẻ chần chừ, nên cô nhanh chóng giải thích một chút: “Mấy ngày này có lẽ em sẽ khá bận, em đã hứa với bố mẹ sẽ trở lại công ty và chăm chỉ làm việc, có một dự án khẩn cấp trong công ty cần em lên kế hoạch và thiết kế, sau ngày hôm nay, có thể chúng ta sẽ không gặp nhau trong thời gian dài.”
Lâm Húc Dương có hơi do dự, nhưng vẫn mỉm cười ôm lấy Cung Ấu Hi.
Cung Ấu Hi là một cô gái tốt, anh không thể keo kiệt một cái ôm với cô được, hơn nữa cô gái nhỏ này còn tìm ra được một cái cớ.
Hai người lặng lẽ ôm nhau trong làn gió đêm, trong lòng Lâm Húc Dương không hề cảm thấy sự nóng lên, mà là sự bình yên hiếm có.
“Anh Húc Dương, đừng làm em tuyệt vọng có được không?”
Sau khi Cung Ấu Hi nói xong, cô quay người đi vào trong căn hộ.
Lâm Húc Dương nghĩ đến câu nói đó, trên người vẫn còm mùi hương của Cung Ấu Hi, nhưng ít ra anh vẫn có thể lắc đầu cười gượng, đặt vấn đề này sang một bên.
Lâm Húc Dương lái xe quay về nhà của Phương Thanh Di.
Đã gần mười một giờ, đèn vẫn sáng, Lâm Húc Dương mở cửa bước vào phòng, thấy Phương Thanh Di vẫn ngồi trên ghế sô-pha trong bộ đồ ngủ, nhưng người phụ nữ này lại đang làm việc trên laptop, đoán chừng công việc của công ty vẫn còn rất lộn xộn.
Nhìn người phụ nữ này trong bộ đồ ngủ lần nữa, Lâm Húc Dương cảm thấy anh nên đi đòi quyền lợi lúc chiều còn nợ, nhưng khi nghe những gì Cung Ấu Hi nói xong, về đến nhà anh lại không thấy mấy hứng thú nữa.
“Về rồi à? Việc của Cung Ấu Hi xử lý như thế nào rồi?”
Phương Thanh Di hỏi mà không thèm ngẩng đầu lên.