Bá Chiến Đại Nghiệp Truyện

Chương 97: Âm mưu




Mạc Vũ quay về đại bản doanh Thú Sư thì đã thấy Phan Thúy Bình, Trần Ý Yên đứng đợi ngoài cửa. Còn mang theo hai lồng nhốt dị thú chiến, một con gà màu đen cùng một con trăn bạch tạng. Hai người vừa thấy cậu cười hỏi: “Thế nào?”

Mạc Vũ bước lại xem qua hai con dị thú chiến gật đầu nói: “Không tệ.”

Trần Ý Yên bĩu môi nói: “Ai bày cậu trò vặt này thế hả?”

Mạc Vũ gãi gãi đầu cười hì hì, Phan Thúy Bình nắm lấy tai cậu nói: “Trò tiểu nhân thế này đem ra dùng, chẳng phải Hiệp Hội Vệ Quốc vì cậu mà mất mặt lắm sao.”

Mạc Vũ la lớn: “Tôi đem nó đối phó tên vô liêm sỉ Trịnh Văn Hán thì có gì mà đáng xấu hổ. Cô làm trò khỉ gì thế, đau quá!”

Trần Ý Yên cười dài: “Tha cho cậu ta đi! Đối phó với tên Trịnh Văn Hán không dùng trò tiểu nhân làm sao thắng được. Hắn là chúa bịp bợm đừng có quên.”

“Hừ, tha cho cậu đó.”, Phan Thúy Bình buông tai cậu ra, phủi phủi tay làm ra vẻ chững chạc lắm vậy: “Chúng ta tiếp theo phải làm gì?”

“Việc này để tôi và cậu Xung làm lấy, hai cô không cần biết tới.”, Mạc Vũ nháy mắt với Đoan Thế Xung, gã lập tức cười hì hì lôi hai cái lồng nhốt dị thú chiến vào phòng. Trần Ý Yên, Phan Thúy Bình bước theo sau, Mạc Vũ lập tức ngăn lại nói: “Đã bảo hai cô không tiện nhìn thấy cảnh này.”

Phan Thúy Bình bĩu môi: “Làm gì mà thần thần bí bí.”

“Kế hoạch tôi kể rõ cho hai cô rồi nhưng cách thức thì không thể tiết lộ ra ngoài được.”, Mạc Vũ nói rồi đóng sầm cửa lại. Trần Ý Yên, Phan Thúy Bình hai người bực dọc, giậm chân chửi cậu liền mấy câu. Nhưng nghĩ lại Mạc Vũ dùng thủ đoạn hạ lưu, hẳn bên trong không có chỗ vừa mắt gì đành dắt tay nhau bỏ đi.

Cả hai đi được mấy bước đã nghe tiếng cải nhau om xòm phía trước, đi lại xem thấy cả bọn học viên trong đội cận vệ Hoàng Thúy Thúy đảm nhiệm, vây quanh người trung niên to lớn, mặt mày hàm hồ, hắn quát nạt:

“Bọn khốn tránh xa ta ra!”

“Mi mau nói ra tên tuổi, bọn ta lập tức nhường đường.”, Một học viên trong đội cận vệ bực dọc nói.

Người trung niên giận dữ quát: “Cút!”

“Mi muốn làm gì? Muốn đánh nhau chăng?”, Một người khác xán tới trước người trung niên dọa nạt: “Mi tên gì?”

“Buồn cười! Ta cần phải báo danh tính khi quay về phòng mình ư? Ở đâu lại có cái đạo lý chó đẻ đó.”, Người trung niên to lớn khinh khỉnh nói.

“Tầng này ngoài Mạc Vũ ra còn một người tên Huỳnh Phú Lai. Ta chỉ hỏi tên mi cho rõ ràng, mi không nói hẳn khinh bọn ta không dám làm gì mi chắc.”, Người kia lại tiếp.

“Mi cứ thử xem.”, Người trung niên to lớn mỉa mai.

Cả bọn lập tức vây lấy người trung niên thì nghe Trần Ý Yên lớn tiếng nói: “Khoan đã!”, Cô bước đến, mắt nhìn chằm chằm người trung niên to lớn một lượt, khẽ bật cười: “Nhường đường cho anh ta!”

Người trung niên to lớn sải bước bỏ đi, xoay người lại nhìn Trần Ý Yên, Phan Thúy Bình một lượt cau mày nói: “Bọn mi đừng có làm phiền ta.”

“Tôi nghe nói có một người lưu lại võ quán Hữu Quan hơn ba mươi năm, toàn tâm toàn lực huấn luyện dị thú họ trùng, đã đạt tới trình độ đại cấp mà vẫn không rời khỏi võ quán. Không ngờ tới chính là Huỳnh Phú Lai anh đây!”, Trần Ý Yên chậm giọng nói.

Người trung niên to lớn lườm mắt nhìn cô: “Vậy thì sao?”

“Rất hân hạnh được biết anh!”, Trần Ý Yên cười hì hì thêm: “Tôi thay mặt mọi người xin lỗi anh một tiếng, chắc là được chứ nhỉ?”

“Hừ, Hiệp Hội Vệ Quốc khốn kiếp bọn mi ngày càng ngang ngược quá đáng.”, Người trung niên tên Huỳnh Phú Lai xoay người bỏ đi.

Phan Thúy Bình khẽ rỉ tai Trần Ý Yên hỏi: “Sao chị biết người huấn luyện dị thú họ trùng đó chính là anh ta?”

Trần Ý Yên dí ngón trỏ lên trán Phan Thúy Bình cười nói: “Trên người anh ta toàn mùi thảo dược, lại sống biệt lập ở tầng hai trăm lẻ một. Thêm một chút thông tin thôi có thể đoán ra Huỳnh Phú Lai chính là người huấn luyện di thú họ trùng nổi tiếng đó. Tôi lâu nay chỉ nghe đến tiếng chưa từng nghe qua tên tuổi, hóa ra là người này.”

Phan Thúy Bình gật đầu nói: “Chị ở đại bản doanh Nông Sư, các loại thảo dược đều biết, tôi làm sao bì cho được.”

Cả hai vừa nói chuyện vừa bỏ đi.

Lúc ấy trong một căn phòng rộng rãi, đầy đủ tiện nghi, Ngô Vũ Nam toàn thân băng kín vải trắng, chỉ để hở mắt, miệng. Gã ngồi cứng đơ trên ghế bành rộng, được phủ nệm sạch sẽ. Trước mặt đặt ấm trà bốc hơi nghi ngút, cùng một đĩa mứt được bài trí cẩn thận.

“Thầy trước nay không quan tâm gì đến võ quán, sao lần này lại nhọc sức như vậy?”, Chợt Ngô Vũ Nam buột miệng hỏi, giọng điệu có phần không tự nhiên, so với vẻ vui tính trước kia cách xa một trời một vực.

Trần Quang Vinh mặt mày ảm đạm, mắt nhìn qua cửa sổ, tay chắp sau lưng, lần từng viên chuỗi ngọc xanh biếc, nghe hỏi mãi một lúc mới quay lại hỏi: “Cậu nghĩ sao về tôi?”

Ngô Vũ Nam thở dài một tiếng lắc đầu, Trần Quang Vinh bước đến ghế đối diện ngồi xuống, cầm chén trà lên uống một ngụm nói: “Bàng quan! Vô trách nhiệm! Ích kỷ!”

Ngô Vũ Nam khẽ bật cười nói: “Thầy tự thừa nhận mình!”

“Tôi nghe nó hằng ngày, mãi thành quen rồi. Tự cho mình là người như vậy thật.”, Trần Quang Vinh đặt chén trà xuống, bĩu môi nói thêm: “Cậu ốm có khi lại tốt.”

“Ý thầy là để tôi tránh xa thị phi?”, Ngô Vũ Nam hỏi.

“Tôi được biết một số tặc khấu Hắc Cốt Sơn trước kia, nay là Sơn Quốc đang âm thầm tìm cách phá hoại, ly gián thành phố Nghệ Bắc. Võ quán chắc chắn nằm trong tầm ngắm của họ. Sắp tới họ sẽ có động thái quyết liệt, tìm diệt những người có tư tưởng chống đối Sơn Quốc. Cậu tránh đi một thời gian là việc tốt.”, Trần Quang Vinh hít sâu một hơi, lắc đầu nói.

“Thầy ám chỉ đám hội kín Bội Thập?”, Ngô Vũ Nam hỏi.

Trần Quang Vinh gật đầu, ánh mắt rầu rĩ thoáng chốc sáng rực: “Sơn Quốc đã có ý thôn tính Xạ Viễn Quốc chúng ta rồi, sắp tới sẽ có khối màng kịch hay, cậu tránh được lần tai họa này xem như phước trong họa.”

Ngô Vũ Nam lạnh giọng nói: “Thầy quyết làm ngơ hay sao.”

“Cậu nghĩ xem, tôi phải làm thế nào! Hội kín Bội Thập len lõi trong võ quan đã bao nhiêu năm nay, hành sự tuyệt mật, lần này để chúng hiện nguyên hình chẳng tốt sao.”, Trần Quang Vinh cười nói.

“Còn Hiệp Hội Vệ Quốc.”, Ngô Vũ Nam trầm ngâm một lúc mới nói.

“Hãy để họ tự sinh tự diệt! Khi mọi chuyện đã an bài cậu ra tay giải quyết một thể. Khi đó cậu một mình độc bá võ quán chẳng hơn sao.”, Trần Quang Vinh cười khạch khạch nói: “Cậu uống trà đi, đó là loại trà thượng hảo hạng ở Tiềm Quy Quốc, không dễ dàng gì có được đâu.”

Ngô Vũ Nam không mấy khó khăn cầm lấy chén trà đưa lên miệng, uống qua một ngụm: “Thầy thật sự là ai?”

Trần Quang Vinh bất chợt nghe Ngô Vũ Nam hỏi không khỏi cau mày. Hắn hướng mắt nhìn ra cửa sổ, ánh nắng chiếu xuyên qua rèm, trải xuống sàn đá một vệt sáng mờ nhạt, li ti những hạt bụi mỏng manh ẩn ẩn hiện hiện lóe lên.

“Chúng ta có khác nào những hạt bụi vô hình. Tôi là ai? Cậu là người như thế nào! Có nhất thiết phải biết rõ hay không.”

“Thầy đang mong chờ Xạ Viễn Quốc suy vong?”, Ngô Vũ Nam không quan tâm đến lời Trần Quang Vinh lại hỏi.

“Một quốc gia băng hoại từ nền móng, không đáng tồn tại.”, Trần Quang Vinh lạnh giọng nói, chén trà đặt mạnh xuống bàn.

“Chúng ta là con dân Xạ Viễn Quốc. Nước mất người mất!”, Ngô Vũ Nam mím chặt môi nói.

“Hãy để tự nhiên nó đến, chúng ta chỉ là hạt bụi nhỏ không quản được hết tất cả đâu.”, Trần Quang Vinh rời khỏi ghế đi ra cửa: “Cậu tĩnh dưỡng tốt một thời gian hãy đi lại, đừng nên cố quá!”, Hắn bước ra khỏi cửa liền bật cười nói: “Hiệp Hội Vệ Quốc xuất hiện một tên ngốc rất thú vị, cậu biết chứ?”

“Mạc Vũ?”, Ngô Vũ Nam ngẩng đầu nhìn Trần Quang Vinh hỏi.

“Cái vũng bùn nhầy nhụa được trãi một lớp rong rêu dày, bao nhiêu năm nay đã trở thành một lớp nền dày. Lạ thay lại nhờ một cậu nhóc khuấy đục lên, rất thú vị!”, Trần Quang Vinh nói dứt lời, bước ra khỏi cửa, tiếng cười văng vẳng vẫn còn vọng lại.

Tiếng cười vừa dứt, từ một cánh cửa khác một người tướng mạo mập phệ, mặc đồng phục võ quán đi ra. Ngô Vũ Nam không xoay lại mà nói: “Thầy đã nghe hết rồi chứ?”

Người đó không phải ai khác chính là vị phó hiệu trưởng võ quán. Ông bước lại ngồi xuống ghế trước đó Trần Quang Vinh ngồi, cầm chén trà nhìn qua một lượt cười nói: “Trà Lư Tư rất nổi tiếng ở quốc đô Hạp Tương Tiềm Quy Quốc.”, Vị phó hiệu trưởng cười cười nói, bưng chén trà vẫn còn một nửa đưa lên miệng uống.

“Thầy ám chỉ hiệu trưởng là người Tiềm Quy Quốc.”, Ngô Vũ Nam chợt hiểu ra nói.

“Chúng ta cứ đoán như vậy đi.”, Vị phó hiệu trưởng đặt chén trà xuống cười nói.

“Không thể nào! Thầy hiệu trưởng là người Tiềm Quy Quốc thì Hiệp Hội Vệ Quốc làm sao có được như ngày hôm nay, chính tôi cũng mất mạng trong rừng Ngọc Sơn Trà rồi.”, Ngô Vũ Nam lắc đầu nói.

“Đó là chuyện tôi với cậu không thể ngờ được tới!”, Vị phó hiệu trưởng tựa lưng ra ghế, hai bàn tay đặt trên bụng tròn phệ của mình, trầm ngâm nói.

“Hi vọng hiệu trưởng không dính líu gì tới hội kín Bội Thập.”, Ngô Vũ Nam lo lắng trước giọng điệu lập lửng của vị phó hiệu trưởng nói.

“Tôi mong vậy!”

“Hiện tại trong võ quán người ta đồn đại về Mạc Vũ phải không?”, Ngô Vũ Nam hỏi.

Vị phó hiệu trưởng cười khì khì, không trả lời chỉ khẽ gật đầu. Ngô Vũ Nam tặc lưỡi nói: “Cậu nhóc này có cái tài làm loạn nhỉ?”

“Cậu nhóc này được lắm!”, Vị phó hiệu trưởng nhìn Ngô Vũ Nam chằm chằm nói thêm: “Cậu nhóc này dám làm cái việc mà tôi với cậu luôn e dè.”

Ngô Vũ Nam bật cười nói: “Đúng vậy thưa thầy!”

“Tôi hi vọng cậu nhóc này không làm tôi thất vọng.”, Vị phó hiệu trưởng nửa như cười nửa như không, nói với chính mình.

“Thầy có cho rằng tôi suy nghĩ giống hiệu trưởng không?”, Ngô Vũ Nam cầm chén trà lên uống một ngụm.

“Tôi mong cậu thực hiện chứ không phải suy nghĩ. Võ quán chúng ta không ngày nào được yên ổn. Hãy để tất cả bùng nổ, cậu chỉ cần ra tay một lần là có thể quét sạch. Cậu còn rất nhiều thời gian để xây dựng lại một Hiệp Hội Vệ Quốc thống nhất mới.”, Vị phó hiệu trưởng chậm giọng nói.

Cả hai lặng lẽ chìm vào suy nghĩ riêng tư, không ai lên tiếng nói gì nữa.