Bá Chiến Đại Nghiệp Truyện

Chương 70: Ngọc Sơn Trà




“Rừng Ngọc Sơn Trà nguy hiểm trùng trùng làm sao vượt qua được!”, Một số học viên cũ bàn tán.

“Đúng vậy!”

“Vượt qua khu rừng đó để làm cái gì?”

Nguyễn Thị Hồng quay sang bọn Mạc Vũ, Vương Thị Loan nói: “Khảo thí này khác nào bắt học viên tìm đến chỗ chết đâu. Tôi đã mấy lần đi săn ở đó nên biết rõ lắm, chỉ cần đi sâu hơn năm dặm sẽ xuất hiện di thú trên năm trăm tuổi rất hung dữ. Đã có không ít học viên tham săn mà bỏ mạng rồi.”

“Ông hiệu trưởng đã nói hết đâu. Chúng ta cứ tiếp tục nghe đi đã.”, Lê Long vẫn ung dung, tay chắp trước ngực nói.

“Phải lắm!”, Vương Thị Loan hướng mắt nhìn về phía Lê Long có chút dị biệt.

Trần Quang Vinh nghe đám học viên bàn luận một lúc mới gật đầu lười biếng nói: “Các học viên đã nghị luận xong chưa?”

Một học viên đứng gần đài nói lớn: “Thưa thầy hiệu trưởng, khảo thí vượt qua rừng Ngọc Sơn Trà quá nguy hiểm. Học viên chúng tôi nào đã đủ thực lực để đi hết nửa chặng đường.”

Trần Quang Vinh khẽ nhếch miệng cười: “Đây là khảo thí do chấp chính sứ thành phố Nghệ Bắc đề xướng, nhằm tìm kiếm những học viên có đủ thực tài, bản lĩnh, dũng cảm, phụng sự cho triều đình. Phần thưởng rất xứng đáng. Chỉ một chút mạo hiểm đâu có đáng gì! Hơn nữa khảo thí này sau một năm nữa mới tiến hành, các học viên chăm chỉ rèn luyện, thành lập một tổ nhóm tốt, tôi tin chắc không có trở ngại gì quá lớn. Đề xướng này chỉ mới ban xuống, còn thực hư bên trong thế nào tôi chưa hay rõ, phải đợi chính lão chấp chính sứ tới chúng ta mới biết rõ được. Các học viên không cần phải quá lo lắng! Tôi tin chắc trong khảo thí các học viên sẽ có người trợ thủ, không đến mức phải bỏ mạng đâu.”

Đám học viên lại một lần nữa xôn xao bàn tán.

“Đúng rồi, phải có người trợ thủ mới được!”

“Chỉ mới đề xướng khảo thí thôi, chúng ta không cần phải lo lắng. Cùng lắm thì không tham gia là được cơ mà.”

“Tôi nghe nói rừng Ngọc Sơn Trà rộng hơn nghìn dặm, tiếp giáp với biên giới Tiềm Quy Quốc, lại kéo dài thêm mấy nghìn dặm nữa, diện tích thật rộng lớn. Đi được vài dặm đã gặp dị thú mấy trăm tuổi, đến phạm vi biên giới chính là trung tâm Ngọc Sơn Trà, chỉ sợ không phải dị thú thôi đâu, mà ngay cả linh thú hẳn cũng không phải ít.”, Một học viên thao thao bất tuyệt nói.

Linh thú vạn năm tuổi linh trí đã mở ra, thực lực tương đương với người hóa Thần Tướng, với đám học viên mà nói chưa nhìn thấy chúng thân đã vong mạng rồi, nghe người này nói ra sao không khiếp vía cho được.

Không ít học viên gật đầu tán thành: “Đúng đó! Ai xui xẻo gặp linh thú, chẳng phải xong luôn cái mạng hay sao.”

Trên đài Trần Quang Vinh thầm thì nói chuyện với vị phó hiệu trưởng cùng người quản lý khách sạn Hữu Quan, đám giảng viên cũng tụm lại hai nhóm bàn luận.

Mạc Vũ lắng tai nghe đám học viên cũ bên kia bàn luận, thì mùi hương quen thuộc thoảng qua mũi. Lý Tiềm Xuân ghé sát tai cậu khẽ nói: “Võ Thừa Lịch.”

Mạc Vũ nhìn về hướng mắt cô, Võ Thừa Lịch chăm chăm nhìn lại thì không khỏi cau mày, khẽ nói: “Chúng ta đến xem hắn muốn gì?”

Lý Tiềm Xuân còn chưa kịp phản đối thì Mạc Vũ đã sãi bước đi về hướng Võ Thừa Lịch, cười cười hỏi: “Chúng ta lại gặp nhau!”

Võ Thừa Lịch khinh khỉnh không thèm trả lời, Mạc Vũ lại nói: “Giao dịch có vấn đề gì chăng?”

Võ Thừa Lịch cau mày nói: “Anh tôi chắc hai vị biết!”

“Võ Thừa Du anh ta sao?”, Mạc Vũ lạ lẫm hỏi.

“Bọn mi còn giả vờ.”, Võ Thừa Lịch trợn trừng mắt nói.

Mạc Vũ đưa mắt nhìn Lý Tiềm Xuân, cả hai không khỏi ngạc nhiên nói: “Chúng tôi thì làm sao.”

“Anh ta từ khi giao dịch với bọn mi thì bị giết, không phải bọn mi ra tay thì còn ai nữa!”, Võ Thừa Lịch hôm đó thấy anh trai vội vàng quay lại thôn, trong lòng có chút nghi ngờ nhưng không buồn hỏi đến. Hắn đến võ quán Hữu Quan đợi mãi vẫn không thấy anh trai tới trong lòng nơm nớp lo lắng, vội vàng quay lại thôn hỏi thăm, mới hay cách đó không lâu có một người chết, tướng mạo, y phục đúng là anh trai hắn.

Hai đồng phạm của hắn ngay trong đêm đã quay về thị trấn Diễn Ngọc, hơn nữa thực lực hai người đó khó mà lấy mạng được Võ Thừa Du. Chỉ còn Mạc Vũ, Lý Tiềm Xuân thực lực không rõ ràng là đáng nghi ngờ nhất.

“Anh ta chết rồi sao!”, Mạc Vũ ngạc nhiên nói.

“Bọn mi còn giả vờ.”, Võ Thừa Du lạnh nhạt, mặt mày giận dữ xoay người lách đám đông bỏ đi.

Lý Tiêm Xuân ngẩn ra một lúc mới nói: “Hôm đó có người bên ngoài lều, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì lúc đó nữa!”

“Chị cho rằng người bên ngoài lều chính là anh trai của hắn ta phải không?”, Mạc Vũ thấy gương mặt Lý Tiềm Xuân lo lắng thì hỏi.

Lý Tiềm Xuân gật đầu: “Đúng vậy! Nhưng đã xảy ra chuyện gì?”

“Kệ hắn thôi!”, Mạc Vũ ngẫm nghĩ một lúc xua tay.

Lúc đó vừa hay vị phó hiệu trưởng lại nói: “Hiện tại hiệu trưởng có việc phải rời đi ngay, tôi thay mặt phân bố như sau. Học viên cũ theo đúng các Sư quay về đại bản doanh của mình, còn học viên mới lưu lại làm thủ tục nhận Sư.”

Đám đông lại được một phen nhốn nháo, chẳng mấy chốc học viên cũ đã rời khỏi quảng trường, chỉ còn một số lưu lại dặn dò, bảo ban học viên mới. Nguyễn Thị Hồng cũng trong số ít đó, cô chạy lại nắm lấy tay Mạc Vũ cười khì khì nói: “Cậu Vũ chọn nghiệp Phục Sư nhé.”

Lý Tiềm Xuân đưa mắt nhìn hai người, mặt đỏ bừng khẽ ừm giọng nói: “Nghiệp Phục Sư không thích hợp với cậu Vũ đâu.”

Mạc Vũ gật gật đầu nói: “Tôi không rành may vá, thiết kế, theo nghiệp Phục Sư chẳng phải buồn cười lắm sao.”

Cả bọn còn bàn tán thì trên đài đã bày ra bảy cái bàn lớn, do các giảng viên ngồi điều phối. Sau lưng mỗi người dựng một cái bảng chữ khác nhau. Từ trái sang phải: Dược Sư, Thú Sư, Pháp Sư, Nông Sư, Khí Sư, Phục Sư, Kim Sư. Lê Long đi lại tay trỏ một tấm bảng viết Pháp Sư nói: “Tôi theo nghiệp Pháp Sư còn mọi người thế nào?”

Nguyễn Thị Hồng thần ra nói: “Nghiệp Pháp Sư là khó nhất, cậu Long đã quyết định kỹ hay chưa.”

Lê Long bật cười nói: “Tôi quyết định rồi.”, Nói rồi quay sang Lê Anh Thư thêm: “Cô ấy cũng chọn nghiệp Pháp Sư đó.”

Nguyễn Thị Hồng nắm lấy vai Lê Anh Thư hỏi: “Nghiệp Pháp Sư rất vất vã, cô đã nghĩ kỹ chưa?”

Lê Anh Thư chần chừ một lúc mím môi, gật đầu một cái: “Đã nghĩ kỹ rồi!”

Lê Long bật cười nhìn Mạc Vũ nói: “Còn anh tôi tin chắc là đã chọn xong nghiệp Thú Sư của mình rồi.”

Mạc Vũ cười khì khì gật đầu nói: “Chú hiểu tôi lắm.”

Lý Tiềm Xuân gương mặt khẽ biến, nhưng thoáng chốc đã như thường, nói: “Chúng ta đến xếp hàng nhanh đi thôi!”

Cả bọn vội vàng chạy lên đài, Mạc Vũ nắm lấy tay Lý Tiềm Xuân cười nói: “Chị hãy cố gắng theo nghiệp Dược Sư của mình nhé, tôi muốn theo nghiệp của chị lắm nhưng ngộ tính nhận biết các loài thực vật không giỏi như chị…tôi…”

Lý Tiềm Xuân khẽ mỉm cười nói: “Nghề nghiệp đi liền với mình sau này, không nên miễn cưỡng. Cậu cũng gắng chăm chỉ nghiệp Thú Sứ của mình nhé!”

Mạc Vũ bật cười, cả hai thong thả đi lên đài.

Mạc Vũ xếp ở gần cuối hàng, đến quá trưa mới tới lượt mình.

Vị giảng viên ngồi ở bàn Thú Sư là một lão già râu tóc xanh lục rất quái dị, mặt mày đầy thẹo, răng gần như nhuộm đen một màu vừa thấy Mạc Vũ bước đến thì cười khì khì nói: “Thẻ học viên đâu?”

Mạc Vũ cầm sẵn tấm thẻ màu tím bằng bàn tay có khắc tên tuổi của mình đưa lên. Lão già cầm lấy, viết tên tên tuổi của cậu lên một cuốn sách dày rồi lấy ra một tấm thẻ màu vàng kích thương không sai lệch bao nhiêu, một mặt đề ‘Võ Quán Hữu Quan’, một mặt đề ‘Nghề Nghiệp Thú Sư’. Lão cầm hai tấm thẻ đưa trả cho Mạc Vũ nói: “Chớ có để mất!”, Nói rồi lão lấy thêm một chia khóa màu vàng đưa cho cậu dặn thêm: “Đại bản doanh Thú Sư, phòng số hai nghìn sáu trăm!”

Mạc Vũ cầm chìa khóa lên xem thấy có dòng chữ Thú Sư, và dãy số hai nghìn sáu trăm. Cậu còn thần ra đó, lão già đã quát lớn: “Người tiếp theo! Còn cậu cút mau!”

Mạc Vũ vội vàng đi xuống khỏi đài thì thấy Nguyễn Thị Hồng ngáp ngắn ngáp dài chạy tới nói: “Chúng ta quay về khách sạn thu dọn hành lý, mọi người quay về đó đợi cậu cả nửa ngày trời rồi đó.”

Mạc Vũ cùng Nguyễn Thị Hồng quay về khách sạn thấy Nguyễn Bành Thái, Đinh Bật hai người đã đánh cỗ xe ra trước khách sạn từ lúc nào. Đinh Bật vừa thấy Mạc Vũ từ xa thì đi lại đón: “Thế nào rồi?”

Mạc Vũ gật đầu, vội hỏi: “Chú không ở lại ít hôm nữa, sao đã vội lên đường ngay như thế.”

Đinh Bật tặc lưỡi lắc đầu: “Tôi phải mau quay về báo tin cho cha cậu hay, chứ ở lại đây cuồng chân cuồng tay lắm, không thể nào ở lại thêm được nữa.”

Đinh Bật đã quen với công việc đi đi lại lại, không thích hợp ăn không ngồi rồi, lưu lại khách sạn gần một tháng đã là quá sức chịu đứng với gã rồi. Mạc Vũ nghe gã nói vậy bật cười khì khì. Nguyễn Thị Hồng mặt mày buồn rười rượi nói: “Chú quay về nhớ cẩn thận nhé! Cha cháu có hỏi, cứ bảo cháu sống ở đây rất tốt, không có gì phải lo nghĩ cả.”, Nói rồi bước đến ôm chầm lấy Đinh Bật khóc hu hu.

Đinh Bật thở dài vỗ vỗ vai cô nói: “Hai đứa ở lại cố gắng giữ gìn sức khỏe, chăm chỉ rèn luyện cho tốt đứng để mọi người thất vọng. Con bé này tệ quá! Sao lại khóc như con nít thế. Đã nhớ lời tôi dặn hay chứ?”

Nguyễn Thị Hồng, Mạc Vũ gật đầu, ‘ừ’ một tiếng.

Nguyễn Bành Thái ngồi sẵn trên cỗ xe từ lúc nào, gọi lớn: “Chúng ta đi mau thôi!”, Y nói rồi quay sang chào Lê Long, Lê Anh Thư: “Hai đứa ở lại bảo trọng.”.

Cả bọn chào tiễn biệt hai người, quay vào khách sạn ăn bữa trưa xong đâu đó mới mang hành lý quay lại võ quán Hữu Quan thì trời đã xế chiều rồi.

Mạc Vũ chia tay mọi người thì đi tới đại bản doanh Thú Sư nằm ở cuối lâu đài.

Trước cổng chính đại bản doanh Thú Sư là một bức tượng ông già tay dắt năm con cừu, trên vai đậu một con đại bàng, trên đầu còn có thêm một tổ chim nhỏ, trông rất ngộ nghĩnh. Đứng trước cổng là một nhóm hơn mấy chục học viên đứng nói chuyện phiếm, vừa thấy Mạc Vũ tay xách nách mang thì chào: “Chúc mừng học viên mới nhé!”

Mạc Vũ hướng cả bọn cười vui vẻ: “Xin chào mọi người!”

“Chú tên gì thế?”, Một trung niên hỏi.

“Tôi tên Mạc Vũ đến từ thị trấn Diễn Châu.”, Mạc Vũ thành thật nói rõ.

“A ha, chú là đồng hương của tôi rồi!”, Một trung niên mập mạp bước lại cười nói: “Tôi tên Lâm Vương Hạo cũng ở thị trấn Diễn Châu nhưng hai năm nay chưa về thăm nhà, không biết tình hình ở đó có bị tặc khấu Hắc Cốt Sơn phá hoại hay không?”

Mạc Vũ lắc đầu, Lâm Vương Hạo thấy cậu lắc đầu thì mừng rỡ: “Vậy thì tốt quá, chú ở phòng số mấy?”

“Hai nghìn sáu trăm.”

Lâm Vương Hạo ‘ồ’ lên một tiếng nói: “Căn phòng này năm tít trên cùng của lâu đài. Đi lại rất bất tiện. Cậu thật xui xẻo quá nhỉ! Tôi dẫn cậu đến đó nhé?”

Mạc Vũ mừng rỡ gật đầu cảm ơn rối rít. Lâm Vương Hạo xua tay, rồi quay sang đám học viên cũ nói: “Tôi dẫn đường cho cậu ấy rồi quay lại ngay.”

Mạc Vũ hướng cả bọn chào rồi rảo bước theo sau Lâm Vương Hạo.

Cả hai đi mãi qua không biết qua bao nhiêu bậc thang, căn phòng nằm san sát với nhau. Phải trên trăm tầng lầu thì đến một căn phòng nằm tận phía sâu trong một góc. Tới gần thấy trên cửa để số ‘Hai Nghìn Sáu Trăm’ đã nhuốm bụi mới thở phào một tiếng.

Lâm Vương Hạo mặt rướm mồ hôi chỉ căn phòng nói: “Ai lại chơi ác với cậu thế nhỉ! Tầng này là tầng trên cùng nhất, đi lại khó khăn, rất ít học viên muốn tá túc ở đây,”, gã nói rồi đảo mắt nhìn quanh nói thêm: “Tầng này là tầng hai trăm lẻ một, chắc không có ai ở tầng này rồi. Khéo vài hôm nữa cậu xin giảng viên trưởng xuống tầng dưới thôi.”

Mạc Vũ dùng khóa mở cửa đẩy vào thấy bên trong ẩm thấp, nhưng đầy đủ tiện nghi, giường, tủ, bàn ghế, hiềm nổi đều được tạc bằng đá cả. Cậu bỏ hành ý lên bàn quay ra cảm ơn Lâm Vương Hạo một tiếng.

Lâm Vương Hạo ái ngại nhìn quanh rồi chào tạm biệt Mạc Vũ bỏ đi xuống.