Ở một tòa đại biệt phủ rộng lớn, có hơn mấy nghìn gian nhà lớn nhỏ, lầu các, điền viên, sơn giả. Phía tây là một khu rừng tùng bách trồng theo lối ngũ hành, giữa là một cái đầm lớn, hoa sen, hoa súng mọc kín, hoa sắc đua nở, ong bướm bay lượn. Giữa đầm còn có một cái lương đình dát vàng có cầu đôi cong cong nối liền với bờ. Một người trung niên tướng mạo cao lớn, mặc y phục toàn một màu nâu đất, tóc búi cao chụp mũ ngọc, râu quai nón cắt tỉa gọn gàng, hai mắt sáng rực thư thả thưởng trá. Một tiểu thị nữ mười bốn, mười lăm tuổi tỉ mỉ quan sát từng chút một cái ấm trà màu đỏ huyết bằng nắm tay, trôi nổi giữa cài nồi nước vàng kim sôi sùng sục, hơi nước bốc hơi, động lại thành giọt dưới cái nắp nhỏ bằng bạc che bên trên cái nồi, nước theo đó lại nhỏ xuống miệng ấm trà màu đỏ huyết, vậy mà không rơi ra ngoài giọt nào.
Ấm trà vừa đầy tiểu thị nữ, dùng kẹp mang ra khỏi nồi nước vàng kim chế vào chén trà tráng qua một lượt, mới chế ngập nước vào chén, đậy nắp lại.
Trên bàn đã có năm chén trà cả thảy, khói vẫn còn bốc hơi nghi ngút. Người trung niên trầm ngâm hướng mắt ra xa xa như mong đợi ai đó, miệng lẩm bẩm: “Mi pha trà càng ngày càng tiến bộ, không để ta phải thất vọng.”
Tiểu thị nữ khẽ nhún người một cái: “Đa tạ tộc trưởng có lời khen.”
“Uống trà, ngắm hoàng hôn buông xuống thật là một khoái cảm đối với ta. Mi có biết tại sao không?”, Người trung niên cười ha hả nói.
Tiểu thị nữ khẽ đáp: “Tôi chỉ là người ăn kẻ ở làm sao hiểu được ý tộc trưởng.”
Người trung niên gật đầu, ừm giọng nói: “Mi còn nhỏ tuổi, việc đời chưa thấu đáo, tự nhiên không hiểu ý ta chẳng có gì đáng chê trách cả.”
Tiểu thị nữ cúi đầu không nó gì.
Vừa lúc xa xa ở chân trời lóe lên hai đốm sáng chói mắt, người trung niên nhếch miệng cười nói: “Bích Thị lui đi!”
Tiểu thị nữ tên Bích Thị khẽ gật đầu, xoay người đi mau qua cây cầu, rời khỏi lương đình. Hai đốm sáng chớp mắt đã tới nơi, hiện ra trước mặt người trung niên là hai tráng hán, lực lưỡng đều mặc y phục màu nâu đất. Cả hai cung kính cúi đầu chào người trung niên một cái.
Người trung niên khẽ gật đầu hỏi: “Họ tới chưa?”
Người tráng hán mặt đen đáp liền: “Họ tới ngay ạ!”
Người trung niên uống một ngụm trà gật đầu ‘ừ’ một tiếng, lại hỏi: “Việc thế nào rồi?”
Tráng hán mặt đỏ bước lên chắp tay cung kính nói: “Bẩm tộc trưởng, người khả nghi nhất chính là Trịnh Long Tùy. Người này hiện đương chức tổng tư lệnh đặc sứ, thân phận rất kín đáo ngoài lão chấp chính sứ Tống Lương Đại ra không ai biết y thật sự là ai! Đang ở đâu!”
Người trung niên gật đầu: “Các người cứ tiếp tục điều tra về thân thế người này, không được bỏ sót một chi tiết nào. Còn về pháp sư Lê Thiệu Thị ở Ưng Pháp Bích thì sao?”
Tráng hán mặt đỏ lại tiếp: “Cô ta không bao giờ rời khỏi Ưng Pháp Bích một bước.”
Người trung niên khẽ gật đầu: “Muốn biết thực hư thế nào chỉ mỗi lão Tống Lương Đại là có chút sơ hở thôi, còn vị nữ pháp sư Lê Thiệu Thị này quá thần bí, với ta mà nói nên tránh xa chớ gây thù chuốc oán tới.”
Người tráng hán mặt đen liền nói: “Tôi nghe cô ta thực lực chỉ mới hóa Thần Vương chưa bao lâu. Tộc trưởng sao phải e ngại cô ta.”
Người trung niên cười nhếch nói: “Cô ta thực lực chưa tới đâu nhưng danh phận pháp sư đã đạt đến trình độ bác cấp thì đáng phải kinh sợ lắm. Từ xưa tới nay ta chỉ mới thấy có hai người đạt đến trình độ này mà thôi, đó là giáo hoàng Xi Nữ và giáo hoàng Cổ Vương. Chính vậy ta mới không dám xem thường cô ta.”
“Thì ra là vậy!”
Cả hai lùi lại một bước nói: “Họ tới rồi!”
Lời cả hai vừa dứt thì bốn đốm sáng như xé rách bầu trời lao về phía lương đình, chớp mắt đã tới. Cả bốn người hiện ra đều ở tuổi trung niên ba nữ, một nam hướng trung niên chào một tiếng: “Tộc trưởng ngài có gì chỉ bảo chăng?”
Người trung niên cười khì khì, đứng dậy mời cả bốn ngồi vào bàn nói: “Các vị đều là tộc trưởng một chi, so với Đỗ Khắc Duy tôi không thua kém có đâu lại dám chỉ bảo. Mời các vị ngồi xuống dùng trà.”. Hắn nói rồi quay sang phát tay đuổi hai tráng hán rời khỏi lương đình.
Người đàn ông thư sinh, mặc y phục trắng, đầu chít khăn vàng thêu phượng hoàng, chỏm tóc bịt vàng nói: “Tộc trưởng ngài khách sáo rồi, ngài là tộc trưởng chi chính họ Đỗ. Chúng ta chi phụ tất nhiên phải nghe ngài sai bảo rồi ha ha…”, Nói rồi ngồi vào ghế, ngắm bộ pha trà kỳ quái trên bàn tặc lưỡi khen: “Thẩm Ô Đại Kim Kim, cách pha trà này đã tuyệt tích từ lâu, không ngờ tới lại xuất hiện ở đây. Chúng tôi thật là hân hạnh quá.”
Đỗ Khắc Duy cười nói: “Nếu Đỗ Long Phi ngài thích thì cứ thường xuyên đến biệt phủ của tôi.”
Người tên Đỗ Long Phi, là tộc trưởng một chi họ Đỗ hiện đóng trụ sở ở đại địa cầu Quỷ Châu cách tinh cầu Lưỡng Tiên không xa. Cách đây mười hai vạn năm trước, y gặp được kỳ ngộ, thực lực tăng tiến, trong kỳ đại hội tranh vị trí chi tộc, y một lúc đánh bại tất cả các tộc trưởng khác, đưa chi tộc họ Đỗ ở địa cầu Quỷ Châu vươn lên đứng đầu. Hiện tại y còn đương quyền quốc vương Phỉ An Quốc ở Quỷ Châu. Đỗ Khắc Duy trước mặt y còn phải nhún nhường mấy phần.
“Tôi nào dám, tộc trưởng ngài hiện tại phụ chính trong hoàng cung, công việc nhiều không xuể tôi nào dám tới quấy rầy ha ha…”, Đỗ Long Phi cười cười, cầm lấy chén trà đưa lên mũi thưởng qua một lượt mùi hương, mới quay sang ba người đồng hành nói: “Ba vị thưởng thức xem trà của tộc trưởng như thế nào.”
Ba người phụ nữ cười nói: “Xin mời!”
Đỗ Long Phi hướng Đỗ Khắc Duy: “Mời tộc trưởng.”
Đỗ Khắc Duy cười nói: “Các vị cứ tự nhiên!”
Qua nửa bữa trà thì ánh hoàng hôn đã đỏ rực một góc chân trời, càng làm cho phong cảnh lương đình trở nên rực rở sắc hồng. Một phụ nữ tướng mạo mỹ lệ, đầu tóc búi cao, cài trâm ngọc theo lối long phụng, dáng vẻ cao quý, y phục sắc lam càng thêm yêu kiều, khẽ đặt chén trà lên bàn nói: “Tộc trưởng mời chúng tôi đến chắc chắn không chỉ để thưởng trà thôi chứ?”
Đỗ Khắc Duy cười khẽ, gật đầu: “Các vị chắc đã biết tin hoàng đế mang trọng bệnh?”
“Việc lớn như vậy sao lại không biết chứ.”
“Các vị thấy phẩm hạnh hoàng tử Đỗ Trung Minh thế nào?”, Đỗ Khắc Duy chậm chạp hỏi.
Cả bốn nghe Đỗ Khắc Duy nói đến hoàng đến, lại quay ngược sang hoàng tử thì làm nghi hoặc lắm, đưa mắt nhìn nhau. Người phụ nữ mặc y phục đen tuyền, lấp lánh ánh sáng tím, tướng mạo có phần điềm tĩnh, lạnh nhạt ‘ừm’ giọng nói: “Hoàng tử là người hiếu lễ, phẩm hạnh, đức độ chắc chắn là hơn người rồi.”
Đỗ Khắc Duy bật cười lắc đầu, Đỗ Long Phi lấy làm lạ hỏi: “Tộc trưởng thấy không đúng hay sao.”
“Phẩm hạnh đức độ của hoàng tử, tôi xem ra có chỗ khiếm khuyết không nhỏ.”, Đỗ Khắc Duy trầm trọng nói.
Người phụ nữ mặc y phục sắc lam nói: “Khiếm khuyết chỗ nào, tộc trưởng nói kỹ cho.”
Câu ‘khiếm khuyết’ từ miệng người thường nói ra thì không đáng nhắc tới, nhưng từ miệng Đỗ Khắc Duy nói ra thì nặng tựa giang sơn, đại họa lâm đầu cho cả một giải ngân hà thì không thể nào xem thường được. Việc hoàng đế chỉ định con cái làm hoàng tử là việc trọng đại quan trọng, kéo dài hàng trăm năm mới thông suốt kết quả. Đỗ Khắc Duy thân là tộc trưởng chi chính hoàng tộc tự nhiên phải biết qua kết quả đầu tiên, hoàng tử thân phận, đức độ ra sao hắn đương nhiên phải nắm biết. Chỉ cần sơ sảy một chút sai sót thì tai họa không nhỏ. Hai chữ Khiếm khuyết nói thì nhẹ, nhưng tai họa ngầm từ một hoàng đế tương lại giáng xuống thì không ai lường trước được. Bốn người họ tuy không có chức quyền trong hoàng cung, nhưng thực quyền trong hoàng tộc thì rất lớn, chỉ cần hoàng tộc xảy ra chút biến cố cũng ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến địa vị của họ. Nghe Đỗ Khắc Duy phán sao không bàng hoàng cho được.
“Các vị chắc biết tôi mang thân là phụ chính trong hoàng cung, được toàn quyền quản lý con cháu trong hoàng tộc họ Đỗ chúng ta. Bề ngoài dát vàng lộng lẫy nhưng thực quyền lại không có. Quyền đề cử con cháu trong tộc kế vị ngôi hoàng tử lý ra do tôi cùng các vị đứng ra tâu lên hoàng đế, sau mới đến các quan viên khác thẩm định. Nhưng lần này hoàng tử do đích thân chấp chính sứ Tống Lương Đại chỉ định. Phẩm hạnh đức độ của hoàng tử tôi chưa biết rõ, nhưng vai vế trong hoàng tộc hoàng tử lại không phải là con trưởng. Khiếm khuyết mà tôi nói chính là chỗ thành chủ Đỗ Phá Lam người được xem là đức độ toàn tài, được mọi người trong hoàng tộc kính trọng suy tôn làm hoàng tử, lại bị hoàng đế biếm trích ra khỏi tinh cầu Lưỡng Tiên. Vĩnh viễn không được quay về hoàng tộc.”, Đỗ Khắc Duy trầm ngâm nói.
Đỗ Long Phi gật đầu nói: “Việc này tôi có nghe tới nhưng không chủ động tìm hiểu kỹ. Chỉ biết rằng Đỗ Phá Lam cạy quyền cạy thế, lạm sát người vô tội, gây ra đại họa diệt vong cho cả một tiểu địa cầu. Hoàng đế lúc bầy giờ rất giận dữ, xử tử hơn bốn mươi vị hoàng tử liên quan, chắc là tôi không nhớ nhầm.”
Người phụ nữ mặc y phục trắng, tướng mạo tuyệt sắc giai nhân, từ khi bước vào lương đình chỉ một mực thưởng trà, lần này nghe Đỗ Long Phi nói dứt mới khẽ cười nói: “Tộc trưởng ngài nhớ đâu có lầm, lúc bấy giờ ngài toàn tâm toàn lực đột phá Rèn Luyện Trường cấp mười bốn. Việc có trọng đại ghê gớm tới đâu cũng đâu nhất quyết phải hay biết tới, có đúng vậy không!”, Bà ta vừa nói vừa cười trừ nhìn Đỗ Long Phi.
Đỗ Long Phi cười xòa quay sang bà ta vái một cái nói: “Tộc trưởng ngài còn giận tôi lúc đó không tiếp kiến sao.”
“Tôi khi ấy hạ cố đến tận vương cung Phỉ An Quốc cầu kiến hơn nửa năm ngài vẫn không ra mặt tiếp, đủ biết ngài cương quyết tuyệt tình như thế nào.”
Đỗ Long Phi lúc bấy giờ đúng là đang ra sức đột phá Rèn Luyện Trường cấp mười bốn, tâm thần suy nhược, tính khí trở nên nóng nảy trầm trọng, nghe bà ta đến cầu kiến vẫn quyết từ chối, sau mới biết mình vì lần đó để lỡ mất cơ hội cứu giúp chồng bà ta khỏi trọng nạn trúng độc mà chết. Ngoài mặt không nói nhưng trong lòng có khuất mắt đương nhiên không tránh khỏi