Đinh Bật, Nguyễn Bành Thái đánh giết hơn chục tên sơn tặc mới chạy thoát ra ngoài khách sạn. Lập tức chạy mau tới nơi ký gửi hai cỗ xe. Cả hai đánh cỗ xe chạy ra đường lớn, đón Lê Anh Thư và Nguyễn Thị Hồng. Thì mới hay biết Mạc Vũ và Lê Long vẫn còn mắc kẹt bên trong khách sạn, thì hoảng hốt cho cỗ xe mau dừng lại, quay lại tìm.
Đám sơn tặc chạy ùa ra đường, mỗi tên mỗi ngã chạy tứ tán đi khắp nơi. Mạc Vũ chạy theo Đinh Bật chợt nhớ đến Lê Long tối qua uống rượu quá chén, giờ này hãy còn ngủ say trong phòng. Cậu vội quay lại thì thấy hơn chục tên sơn tặc đánh bừa về phía cô gái áo đen đứng ngáng trước cửa.
Cô gái áo đen tay phất ra, một làn khói đỏ theo đó cuốn tới đám sơn tặc. Cả bọn vừa hò nhau tiến lên liều chết, thấy làn khói đỏ cuốn tới trước mặt không khỏi tháo lui, chửi ầm lên: “Tiện nhân khốn kiếp! Chỉ giỏi dùng độc thuật. Ta chửi tám kiếp tổ tông nhà mi là thứ thối tha, con trai làm hoạn quan, con gái làm nhà thổ. Ti tiện cả nòi nhà mi.”
“Bọn mi oán thán kiếp này của mình trước đi!”, Cô gái áo đen không giận còn sảng khoái tiêu sai, gương mặt lạnh lẽo trước kia chẳng còn lại một chút dấu tích nào, vẻ hoạt bát trên mặt tưởng như từ một người nào khác. Mạc Vũ nép sau cửa không khỏi rùng mình thầm nhũ: “Ả tiện nhân này đúng là tàn độc ác ôn, càng giết người càng lấy đó làm khoan khoái.”
Lời cô gái áo đen vừa dứt đã phi thân tới trước, tay vung lên chụp lấy một tên sơn tặc. Hắn lách người tránh qua, đồng thời đưa cây đao lên ngăn cánh tay cô vỗ xuống. Nào đâu có phải cánh tay, chỉ có một làn khói đỏ thốc thẳng vào mặt. Hắn rú lên một tiếng đau đớn, ngã lăn ra đất, giãy giụa mấy cái đã hóa thành đống thịt thối, ngay đến y phục cũng không còn. Chỉ trong tích tắc đó, cô ta như hóa thành ảo ảnh, hai tay vung ra chụp tới đâu, ngay lập tức một tên sơn tặc lại ngã xuống. Không ai chịu nỗi quá một kích.
“Hừ, chỉ là một đám phế vật!”, Một quả cầu đỏ lửa, lượn lờ quanh cô gái áo đen như cái lông đuôi chim công, không ngừng hút lấy những bóng ảnh lờ mờ từ tiền sảnh khách sạn. Cô ta dứt lời lập tức phóng vút ra khỏi cửa khách sạn.
Mạc Vũ thấy cô ta đi rồi, mới vội vàng chạy qua tiền sảnh, bước nhanh lên gác, qua hành lang, mở toan cửa phòng đi vào thấy Lê Long vẫn nằm ngáy o o, lay gọi mãi vẫn không thức dậy, không chút hay biết gì. Mạc Vũ dậm chân nói: “Đã không uống được, còn tỏ vẻ ta đây! Lúc này sinh tử trước mắt, chú con không dậy cho mau.”, Mạc Vũ gọi mãi Lê Long vẫn không thức dậy, thì cúi xuống đỡ cậu ta lên vai cõng chạy ra cửa.
Mạc Vũ chạy đến bậc thang, chân vô tình đạp phải đống thịt thối, trượt chân té lăn quay luôn xuống dưới.
Lúc này khách khứa nghỉ ngơi trong khách sạn thấy không còn đánh nhau nữa mới mò ra ngoài. Vài người can đảm lên tiếng bàn luận. Có người lên tiếng ca thán trước, lập tức tiếng bàn tán nối đuôi nhau nói ra làm huyên náo cả lên. Tay quản lý khách sạn chạy lại đỡ Mạc Vũ ngồi dậy, thầm kêu may mắn, đồ đạc trong khách sạn không hư hại bao nhiêu.
Lê Long bị té đau, bò ngồi dậy, ôm đầu rên rỉ, bộ dạng vẫn còn say rượu chưa tỉnh, quay sang Mạc Vũ cười khì khì: “Chúng ta lại tiếp tục uống cho đến sáng chứ hả?”
Mạc Vũ bước đến đỡ Lê Long đứng dậy, vừa hay Đinh Bật chạy vào nói: “Chúng ta mau đi thôi!”
Lê Long cười nói: “Trời đã sáng đâu mà phải vội.”.
Đinh Bật thấy Lê Long vẫn còn say bí tỉ thì chạy lại cõng cậu ta lên vài chạy nhanh ra cửa, Mạc Vũ quay sang chào tay quản lý khách sạn rồi tập tễnh bước theo sau.
Cả ba chạy ra đến đường cái lớn, vừa trèo lên cỗ xe thì thấy quân binh cưỡi thú chạy lại quát hỏi: “Ai ở phía trước kia? Mau mau khai báo cho rõ!”
Nguyễn Bành Thái hướng tên vừa hỏi, nói: “Chúng tôi là khách nghỉ ở khách sạn. Sơn tặc quấy rối mới bỏ ra đây.”
Vừa dứt lời, tên quân binh đã cưỡi con trâu chạy tới rồi. Hắn nhìn hai cỗ xe một lượt lại hỏi: “Bọn mi từ đâu đến?”
“Chúng tôi từ thị trấn Diễn Châu đến.”, Nguyễn Bành Thái liền đáp.
Hắn hướng mắt nhìn một lượt, tay trỏ Nguyễn Bành Thái nói: “Mi vừa đánh nhau phải không? Máu còn dính trên người rành rành đừng có chối.”.
Nguyễn Bành Thái tính tình ôn hòa lúc này đã nổi cơn bực mình. Tên quân binh trước mắt chẳng qua chỉ là một tên quản binh nhỏ nhoi, còn ra vẻ cạnh khóe thì quát: “Ta chối mi hồi nào! Không mau cút đi, đừng trách ta!”, Y vừa nói, vừa vung roi đánh xe quất luôn xuống đầu lên quản binh.
Tên quản binh đâu ngờ y vừa dứt lời đã đánh luôn, tránh không kịp rơi cả xuống lưng thú cưỡi. Đám quân binh thấy quản binh bị đánh chưa kịp xông lên đã thấy hai cỗ xe lao nhanh đi, vội vàng tránh cả sang một bên.
“Bắt lấy bọn khốn kiếp đó cho ta!”, Tên quản binh giận dữ quát tháo.
Cả bọn hò nhau đuổi theo.
Hai cỗ xe chạy ầm ầm về trên đường cái lớn, thấy trạm an ninh phía trước quân binh đứng không ít. Nguyễn Bành Thái không khỏi mắng thầm: “Bọn quan binh khốn kiếp này rõ ràng là cố ý tiếp tay cho đám sơn tặc làm nhiễu loạn dân chúng đây mà. Không ngờ tới quan nhân ở thị trấn này lại suy thoái đạo đức như vậy!”
Đinh Bật thấy cỗ xe của Nguyễn Bành Thái đi chậm lại thì vượt lên hỏi: “Sao thế?”
“Phía trước là trạm an ninh, chúng ta có nên xông qua hay không?”, Nguyễn Bành Thái lo lắng hỏi.
“Cứ xông bừa ra đi! Còn hơn là để đám sơn tặc đó quấn lấy.”, Đinh Bật nói lớn.
Cả hai vừa cho cỗ xe chạy chậm lại đã thấy đám quân binh phía sau truy tới, liền đánh cỗ xe chạy mau đi. Hai cỗ xe ầm ầm lao thẳng tới đám quân binh canh giữ trạm an ninh.
Các trạm an ninh bình thường được xây dựng ở các ngã đường ra vào thị trấn rất kiên cố, ngoài quân binh canh giữ nghiêm mật, còn có các cơ quan phòng thủ rất lợi hại, ngay đến những người có chuẩn mực Rèn Luyện Trường cấp hai còn phải dè chừng, đừng nói chi đến dân thường muốn làm bừa. Tối qua hai người vào thị trấn thấy canh giữ rất lõng lẻo. Nguyễn Bành Thái từng làm việc ở trụ sở Diễn Châu một thời gian, ít nhiều đều biết rõ hoạt động thường nhật của đám quân binh canh giữ trạm an ninh, nhìn qua đã biết đám quân binh này có vấn đề. Việc sơn tặc vào trấn nhiều như vậy, không phải đám quân binh này nhận tiền hối lộ thì không dễ gì vào được. Lần nay hai người cho xe lao ra có tám phần chắc chắn thoát được.
Nguyễn Bành Thái không nói tới, nhưng Đinh Bật cả đời hành tẩu giang hồ, thói đời gì cũng rành rõ. Thấy đám sơn tặc đã có ý gây gổ với Mạc Vũ nếu không bất chấp tránh cho mau thì thật nguy hiểm. Trước đó còn tận mắt chứng kiến cô gái áo đen giết người chớp mắt lại càng không muốn dính líu tới nơi thị phi đó. Đắc tội với đám quân binh trị an về sau còn có thể dùng chút ít tài lực giải quyết, còn dây dưa ở lại xem chưng chết oan uổng, thành ra hai người đưa mắt, quyết ý xông bừa đi.
Cả hai cỗ xe chạy miết mười ngày mười đêm mới ra khỏi địa giới Diễn Bích, thấy xa xa là biển nước mênh mông, thuyền bè tấp nập mới thở phào nhẹ nhõm.
“Phía trước là cảng biển của thị trấn Diễn Long, qua hết địa phận Diễn Long là tới thị trấn Diễn Ngọc rồi.”, Đinh Bật mừng rỡ nói.
Thị trấn Diễn Long nằm ven biển, kinh tế rất phát đạt, được xem là nơi chủ lực khai thác cao dược và hồn tinh ngư thú ở Xạ Viễn Quốc. Gọi Diễn Long là thị trấn, nhưng quy mô không thua kém gì thành phố, dân số phải trên mấy trăm vạn người. Đất lành chim đậu. Người luyện thể giang hồ bảy phần ở Xạ Viễn Quốc đều tụ hội đến đất cảng nhộn nhịp này sinh sống, kéo theo rất nhiều thương đoàn, gia thế lớn mọc lên như nấm.
Bọn Nguyễn Bành Thái vào thị trấn tìm thuê một khách sạn nhỏ trú tạm, quyết ý lưu lại đây nghỉ ngơi vài hôm mới lên đương đi tiếp. Suốt mấy ngày đi miết trên đường, không ngừng nghỉ, ai cũng gầy rộc đi trông thấy. Lê Anh Thư, Nguyễn Thị Hồng thì càng khổ sở, ăn uống không nói tới nhưng mấy ngày không tắm rửa, thay đổi y phục, cảm giác như nhốt hàng thế kỷ trong lao ngục vô cùng khổ sở.
Cả sáu ăn uống, nghỉ ngơi nửa ngày thấy khỏe khoắn lại mới ra phố dạo chơi một chuyến.
Diễn Long là trung tâm khai thác thủy hải sản, thành thử đường đi lối lại đông nghịt người qua lại. Hai bên đường nhà cửa san sát, cách vài nhà dân là một khách sạn, cách vài chục quán ăn là một Trung Tâm Thương Mại. Quy mô lớn có nhỏ có. Ngay đến Diễn Châu là một thị trấn giáp biên giới với Lưỡng Quy Quốc, kinh tế không tệ nhưng không có nổi một Trung Tâm Thương Mại, đủ thấy sự thịnh vượng ở nơi này lớn đến thế nào.
Cả bọn ra ngoài, ít nhiều đều hướng đến các trung tâm kinh tế này mà tới. Đinh Bật trước kia cùng Mạc Vũ kiếm được không ít kim ngân từ bảo rương của Khả Tam, rất hào hứng được tới nơi này mua sắm vài thứ trọng yếu. Nguyễn Bành Thái cô lậu càng hào hứng muốn mở mang tầm mắt. Lê Anh Thư, Nguyễn Thị Hồng thì khỏi phải nói, hai cô gái nghe đến Trung Tâm Thương Mại đã hồi hộp không yên chỉ hận chạy không nhanh chân tới ngay nơi này rồi. Không cần ai nói, cả sáu đến trước cửa lớn một Trung Tâm Thương Mại thấy vừa mắt liền đi thẳng vào.
Trung Tâm Thương Mại này do gia tộc họ Dương trong thị trấn xây dựng, quy mô thuộc loại nhất nhì. Vừa vào cửa đã có hơn chục nhân viên nam nữ nho nhã đón tiếp. Mạc Vũ đã mấy lần đến Trung Tâm Thương Mại ở thành phố Nghệ Bắc thành thử không xa lạ cách phục vụ tiếp đãi của họ, chỉ cười đáp qua loa mà thôi.
Tầng dưới Trung Tâm Thương Mại đều là các quầy bày bán các thành phẩm thô hoặc các sản phẩm bình thường từ các gia thế nhỏ kinh doanh. Mạc Vũ lân la đến một quầy bán các loại di thú, chợt thấy một con vẹt, đuôi gà trống rất lạ mắt bước tới gần xem. Một người đàn ông trung tuổi cười hì hì rào đón nói: “Con vẹt này được một vị thú sư trình độ trung cấp lại tạo, khả năng chiến đấu hơn hẳn một người vừa chân ướt chân ráo bước vào Rèn Luyện Trường cấp một. Rất thích hợp để đi săn bắt.”
Mạc Vũ ‘ồ’ lên một tiếng, với con vẹt này mà đã có thực lực tương đồng với một người Rèn Luyện Trường cấp một thì không tệ chút nào. Chỉ là thân hình nó không nhỏ, mang theo bên người không tiện chút nào. Người đàn ông trung tuổi thấy Mạc Vũ không mặn mà còn vẹt thì chỉ sang bên kia nói thêm: “Cậu không thích con vẹt này thì bên kia còn có một con thú chiến khác đẹp mã hơn rất nhiều.”
Mạc Vũ đưa mắt nhìn về phía đó thấy một con cóc tía, đầu mọc sừng bọ hung thì hiếu kỳ hỏi: “Nó có khả năng gì?”
“Phun độc rất lợi hại, người trúng độc không có giải dược uống ngay, cơ thể qua vài giờ sau sẽ bóc mùi thối rất khó chịu.”, Người đàn ông gật gù nói.
Mạc Vũ trước đó không lâu, tận mắt nhìn thấy cô gái áo đen ra tay giết người không cần nói qua vài giờ, chỉ trong cái chớp mắt đã đã thối rữa ra mà chết rồi. Nghe người đàn ông nói vậy không lấy làm hứng thú lắc đầu: “Trông nó không có chút lợi hại nào cả.”
Người đàn ông gật đầu: “Đây đều là những di thú chiến rất phù hợp với người chưa bước vào chuẩn mực rèn luyện trường. Chúng tôi có thú chiến lợi hại hơn nhưng thực lực ít ra phải đạt đến Rèn Luyện Trường cấp một mới có khả năng khống chế được, với cậu thật là nguy hiểm. Cậu có muốn xem qua không?”
Mạc Vũ xưa này rất thích độc trùng, dị thú, càng lạ mắt càng lấy làm hứng thú, nghe nói vậy gật đầu liền.