Bá Chiến Đại Nghiệp Truyện

Chương 47: Hy sinh




Trong bóng tối mờ mịt, bảy bóng người thoăn thoắt bám vách núi lao mau đi. Bất chợt một tiếng kêu thất thanh vang lên, theo đó là tiếng đá vụn rơi xuống rào rào. Sáu bóng người còn lại lập tức ngừng di chuyển, một người run giọng kêu lên: “Hà Đô, cậu sao rồi?”.

Tiếng gọi văng vẳng trong đêm tối nghe thật đáng sợ, không một tiếng động nào đáp lại. Người vừa nói thút thít như trẻ con lại hỏi: “Hà Đô, cậu ở đâu?”

“Tôi ở đây!”, Một giọng rên rỉ đau đớn đứt quãng kêu lên.

Sáu cái bóng lập tức theo hướng tiếng nói lao mau tới, một người khác lại hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Người tên Hà Đô sảy chân té xuống gờ vách núi, toàn thân gãy nát. Nghe đám bạn gọi thì lấy hết sức bình sinh, gằn từng tiếng một: “Các cậu chạy đi thôi! Tôi hỏng…hỏng mẹ…nó rồi!”, Theo đó là mấy tiếng họ xụ xụ yếu ớt,“…tôi…tôi…không xong rồi các bạn ạ…!”.

Sáu cái bóng tụ lại, một ánh lửa lóe lên, nhìn kỹ chúng đều là những đứa trẻ mười bốn, mười lăm tuổi. Một đứa thốt lên kinh hãi khi thấy Hà Đô nằm co rút trong một cái hốc đá, miệng thều thào đầy máu. Một đứa khóc òa lên ngồi xuống đỡ đầu Hà Đô đặt lên đùi: “Cậu không sao đâu! Bọn tôi sẽ đưa cậu về nhà.”

Hà Đồ mặt đầy màu, miệng muốn nói gì, lại ọe ra một ngụm máu, cổ họng tắc nghẹn đi, không sao nói được. Cậu bé ôm Hà Đô vội vàng lấy vạc áo lau máu trên mặt cậu ta, nghẹn giọng nói: “Cậu đừng nói nữa!”

Hà Đô gắng gượng, hai mắt trợn trừng, tóm lấy cánh tay cậu bé thều thào nói: “Lâm Toàn hãy bỏ tôi lại đi! Cậu sống mà quay về đừng nói thật với mẹ tôi nhé. Hãy nói vời bà là tôi bỏ đi không quay về nữa…than ôi, mẹ tôi già lằm rồi, đừng để bà biết tôi chết thế này.”.

Lâm Toàn cùng mấy cậu bé đứng xung quanh òa lên khóc: “Cậu làm sao chết được! Cậu khỏe như vâm ấy mà!”.

Hà Đô gắng gượng, giữ chặt lấy cánh tay Lâm Toàn: “Thôi các cậu ơi! Tôi biết mình không sống được mà. Tôi…tôi thở hết nổi rồi, tôi chỉ muốn ngủ một giấc cho sướng thôi…tôi đau quá! Vĩnh biệt các bạn! Hãy chạy đi! Mau lên!”

Lâm Toàn giữ chặt lấy tay Hà Đô, mím môi: “Chúng tôi nhất quyết không để cậu lại đâu.”

Hà Đô nhếch miệng cười, hai mắt lim dim: “Hay buông tôi ra đi! Tôi mệt quá rồi!”.

“Tôi không buông cậu ra đâu! Cậu chịu đau một chút thôi, tôi sẽ đưa cậu về nhà chữa thương.”, Lâm Toàn nức nở nói.

Hà Đồ lắc đầu, Lâm Toàn nấc lên một tiếng, nước mắt trào ra: “Cậu mà có mệnh hệ gì thì bọn này sống làm sao được.”

“Đúng rồi! Hà Đô, cậu cố lên!”, Cả bọn cùng gật đầu nói.

Cả bọn vừa dứt lời thì thấy dưới chân núi đèn đuốc sáng rực, rầm rộ tiến đến gần.

“Tắt lửa đi thôi!”, Một đứa hốt hoảng nói.

“Không được, cậu ấy cần thấy ánh sáng!”, Lâm Toàn gằn giọng nói.

Miệng Hà Đô mở to hớp hớp lấy không khí, máu theo đó tràn ra, mắt khép lại: “Các cậu chạy đi!”, Cậu vừa nói vừa hướng tay về phía cả bọn, một đứa vội vàng chụp lấy tay cậu ta: “Ngô Nguyễn, Lưu…Văn…Khải, Tô…Tử…vĩnh…biệt…!”, Hà Đồ nói tới đây người oằn xuống, đã tắt thở rồi. Cả bọn theo đó khóc ầm lên.

“Còn có Lâm Toàn tôi nữa.”, Lâm Toàn rống lên một tiếng, ôm chằm lấy Hà Đô vào người. “Vĩnh biệt người bạn anh hùng của tôi!”

“Vĩnh biệt người bạn tốt của tôi!”, Cả bọn cùng kều lên.

“Chúng ta đi thôi!”, Lâm Toàn mím môi đở xác Hà Đô lên lưng mau lao đi.

Cùng lúc dưới chân núi tiếng hô hào ầm ĩ: “Bên kia!”

“Vừa thấy ánh sáng ở đó! Nhanh chân không để cho chúng thoát!”

Đám tặc khấu Hắc Cốt Sơn giận dữ bò lên vách núi, chẳng mấy khi đã đến chỗ Hà Đô ngã, máu vẫn còn nóng. Một tên xem qua vết máu lập tức cho người vây quanh vách núi trước mắt. Hai tên cầm đuốc chậm bước tiến lên, nghe ‘vèo’ một tiếng, một tên rú lên đau đớn ngã lăn xuống núi chết ngay tức khắc, tên còn lại sợ hãi ngồi thụp xuống hét lớn: “Có phục kích!”.

Cả bọn lập tức tản ra nấp đi, qua một lúc không thấy động tĩnh gì thì ùa tới chỗ vừa phóng tên. Một loạt tên thình lình trong bóng tối bắn ra, hai tên trúng tên kêu lên đau đớn nhưng vẫn kịp bám vào vách núi.

“Bọn tặc khấu gian ác cút hết chúng bay đi!”, Lâm Toàn gầm lên đẩy đá từ trên đỉnh núi đổ xuống.

Đám tặc khấu không thông thuộc địa hình, trong đêm bò lên vách núi lại càng khó. Đá đổ xuống rào rào, vài tên sợ hãi, tay chân luống cuống ngã xuống dưới, không chết cũng bị thương.

Lâm Toàn cùng các bạn của mình từ bé đã theo cha mẹ khai thác mỏ ở dãy núi Phổ Sơn, địa hình rành rõ như ban ngày. Vách núi Phổ Sơn thoi thỏi ngã về phía nam, còn vách phía nam nơi cả bọn đang leo lên thì dựng đứng, địa hình cực kỳ nguy hiểm, không khác gì vực thẳm. Chính địa thế hiểm trở như vậy mà Lò Tam Thăng cho dựng trại ở đây.

Lâm Toàn tìm một chỗ đứng chân rộng rãi, để xác Hà Đô tựa vào vách, dùng hai tay nạy vách đá đẩy xuống. Cạnh cả bọn làm theo Lâm Toàn nạy đá đẩy xuống, miệng chửi ầm lên, chỉ hận trước đó đốt trại địch đã dùng sạch hỏa pháo, bằng không dùng nó cho nổ vách núi thì không biết bao nhiêu tên tặc khấu Hắc Cốt Sơn thiệt thòi. Lâm Toàn hai tay tóe máu, cậu xé áo băng hai bàn tay lại, cứ thế đầm thùm thụp vào vách đá. Đám tặc khấu Hắc Cốt Sơn thấy đã rơi xuống ít dần thì thét lên:

“Bọn chúng chỉ có mấy tên thôi! Anh em ơi xông lên bắt chúng!”

Đuốc lập tức hướng lên cao, chẳng mấy chốc sáng rực rỡ cả một vách núi, cả bọn hò nhau leo lên. Lâm Toàn nghiến răng gầm lên một tiếng: “Ta cùng bọn mi đồng quy vu tận.”

Theo đó là tiếng hô của cả bọn: “Quyết trả thù cho Hà Đô.”

Đám tặc khấu vừa trèo lên mấy bước, nghe giọng oán thán đó không khỏi lấy làm khiếp vía lại nép vào vách tránh cho đá đổ xuống đầu. Một tên tặc khấu đưa ngón tay lên miệng ‘suỵt’ một tiếng, đưa ngón tay ra hiệu cho tên bên cạnh, cùng lúc rút một đoản kiếm giắt sau lưng khẽ bước lên. Hắn bước lên hai bước liền đâm thẳng đoản kiếm vào một gờ vách núi, một tiếng kêu đau đớn theo đó vọng lên.

Sau vách đá Tô Tử thân mình to bự, tay cầm một tảng đá nấp sẵn, không ngờ tới tên tặc khấu trông thấy lập tức động thủ trước. Tô Tử bị đoản kiếm đâm trúng đùi đau quá kêu lên một tiếng, cả tảng đá cầm trên tay cũng đánh rớt mất. Cả bọn hẹn nhau đốt trại, tay mang theo hỏa pháo còn vũ khí mang theo khi bỏ chạy, vướng víu đều vứt đi cả. Chỉ còn mỗi Ngô Nguyễn còn tiếc cánh cung đeo riết trên lưng mà thôi.

Tên tặc khấu đâm trúng Tô Tử thì cười khạch khạch, chân bước lên mấy bước, tay đâm lên một nhát nữa. Tô Tử lách người tránh đi, bò lên mấy bước. Cậu vừa lách ra đã lộ cả thân mình ra ngoài, đám tặc khấu trông thấy thì hò nhau đuổi theo.

Tô Tử bước lên mấy bước thì đau quá, chân trúng thương run lên, đứng không vững trượt xuống. Cậu thất kinh, cả thân mình tưởng đã ngã xuống núi thì thấy tay mình được nắm chặt.

“Bám chặt lấy tay tôi!”, Lưu Văn Khải nghiến răng nghiến lợi bám chặt lấy vách đá, tay vừa chụp lấy Tô Tử liên trượt xuống, bàn tay rướm máu. Cậu ta thân mình gầy gò, kéo theo thân mình to lớn của Tô Tử, miệng chỉ vừa nói dứt lại trượt thêm xuống tưởng cả hai cùng ngã xuống thì Lâm Toàn cùng Ngô Nguyễn vươn tay chụp lấy hai tay cậu kéo lên.

Diễn biến đó tưởng lâu nhưng chỉ xảy ra trong chớp mắt, tên tặc khấu đâm hụt Tô Tử trong gang tấc, ngẩn ra đã thấy cả bốn thoăn thoắt leo lên.

Bên trên hai cậu bé nhỏ con hơn, nấp kỹ một chỗ vừa thấy cả bốn kéo nhau trèo lên lập tức đẩy đá xuống. Tên tặc khấu cầm đoản kiếm trèo lên đầu tiên, không ngờ tới bị đá rơi xuống trúng mặt, đau quá ré lên một tiếng, ném đoản kiếm ôm lấy mặt, nép sát người vào vách đá chửi ầm lên: “Bọn chó chúng bây sẽ biết tay ông.”

Lời hắn vừa dứt đã thấy từng loạt móc sắt được phóng lên, bốn tên tặc khấu theo dây lao nhanh lên trên vách núi, không mấy chốc đã đuổi theo sát bọn Lâm Toàn.

Cả bọn tặc khấu lúc này mới phát hiện ra đám giặc đốt trại chẳng qua chỉ là một đám nhóc con nheo nhóc. Đám tặc khấu bên dưới vừa hay kéo tới mỗi lúc một đông, phía sau còn nghe cả tiếng gầm quát tháo của Lò Tam Thăng thúc dục thuộc hạ tiến lên.

Gần chóp đỉnh núi Phổ Sơn, xuất hiện một rãnh núi bằng phẳng. Lưu Văn Khải và Ngô Nguyễn dìu Tô Tử, Lâm Toàn cõng lấy Hà Đô vậy mà không khó khăn gì, theo đường phẳng đó chạy qua bên kia núi.

Lâm Toàn miệng thở hổn hển rớt lại phía sau, môi mím chặt, gắng sức cõng lấy Hà Đô chạy theo. Được mấy bước chân cậu lảo đảo ngã xuống, xác Hà Đô văng qua một bên, cậu chồm tới giữ lại thì thấy một đầu vai đau nhói, quay lại nhìn hóa ra đã bị móc sắc ném trúng. Cậu xoay lại giữ chặt lấy móc sắc ghì lại. Tên tặc khấu gầm lên một tiếng, giật mạnh kéo tung cả người Lâm Toàn lên cao một mét mới rơi xuống. Tên tặc khấu hầm hầm chạy đến đạp mạnh xuống ngực cậu quát lớn:

“Thằng ôn dịch chạy đau cho thoát.”

Lâm Toàn nhịn đau, tay giữ chặt lấy chân hắn cắn mạnh một cái. Tên tặc khấu lập tức ấn mạnh chân xuống, dùng dây móc câu quấn quanh cổ cậu siết mạnh.

Lưu Văn Khải, Ngô Nguyễn thấy Lâm Toàn bị bắt lại thì hét lên lao tới. Cả hai chưa chạy tới đã bị hai móc sắc phóng ra đánh trúng ngực văng ngược lại, miệng thổ huyết, trước ngực thủng một lỗ, máu theo đó tuôn ra như suối. Tô Tử cùng hai cậu bé nhỏ hơn thấy vậy đều kêu lên một tiếng kinh hãi, một toán tặc khấu theo đó ùa tới vây lấy cả bọn.

Tên tặc khấu đạp lên ngực Lâm Toàn thấy cậu thè lè lưỡi mới nơi sợi dây siết cổ ra hỏi: “Ai sai bọn…”, Hắn chưa kịp nói hết câu thì nghe ‘vèo’ một tiếng, người ngã ngửa ra sau. Nhìn lại thấy mũi tên đã xuyên thủng cổ họng chết từ khi nào.

Đám tặc khấu thất kinh quay về hướng mũi tên bắn ra, ngọn đuốc vừa soi tới đã thấy một bóng người nhảy ra ném mạnh một tảng đá to bằng nắm tay tới. Một tên lách người tránh đi quay lại nhìn kỹ, thấy đó chẳng phải tảng đá gì mà chính là một gói hỏa được, lửa tóe lên chưa kịp kinh hô, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, hất tung cả bọn ra bốn phía.

“Bọn chó mồm thối chúng bây chết hết cả đi!”, Lời vừa dứt, phía sau vách núi một cậu bé mập phệ, lùn ngủn, tay cầm cung đã lắp sẵn tên thò đầu ra, phía sau lưng cậu ta Mạc Vũ tay cầm hai quả hỏa dược cùng ló đầu ra nhìn.