Ba người Lương Đồng Ngoan, Lò Tam Thăng cùng vị nữ nhân duy nhất vừa bước ra khỏi doanh trương quân chủ, không kìm được mừng rỡ nhìn quả cầu tròn màu vàng kim trên tay.
“Quân chủ Tề Vĩ Duy thật rộng lượng, mới đến đã ban thưởng hậu hĩnh như vậy.”, Lương Đồng Ngoan cười ha hả, thu lấy quả cầu Rèn Luyện Trường vào trong bảo rương.
Vị nữ nhân bĩu môi khinh bỉ nhìn Lương Đồng Ngoan. Hắn để ý thấy vẻ mặt đó của cô ta, khẽ gằn giọng hỏi: “Lý Thị Mi ngài có gì bất mãn với tôi chăng?”
“Tôi có gì phải bất mãn với ngài chứ! Chẳng qua phần thưởng nặng tay làm tôi lo lắng mà thôi.”, Lý Thị Mi nhếch miệng nói.
“Đúng là nặng tay thật đó.”, Lò Tam Thăng cười khạch khạch nói xen vào.
“Quân chủ bề ngoài rộng lương nhưng tâm tính khó đoán. Tôi tuy chưa tiếp cận nhiều nhưng nghe đồn quá khứ trước kia của quân chủ không dễ chịu đâu.”, Lý Thị Mi lạnh giọng nói.
“Việc này tôi biết! Chỉ cần chúng ta thật tâm làm việc cho quân chủ, ngài ấy cũng không có cớ gì trách chúng ta được.”, Lương Đồng Ngoan nhẹ giọng nói.
“Đúng thế! Các vị đừng quá lo nghĩ. Tôi về trại của mình trước đây.”, Lò Tam Thăng tướng mạo xấu xí, vẻ mặt ngốc ngốc khờ khờ nhưng linh động, lời nói rất dứt khoát. Chào Lương Đồng Ngoan, Lý Thị Mi thì lập tức bỏ đi không để ý tới hai người nữa.
Lương Đồng Ngoan nhìn theo bóng lưng hắn khẽ nhếch miệng cười, quay sang Lý Thị Mi hỏi: “Hắn vốn đi theo quân chủ trước kia, lời nói của ngài không sợ đến tai quân chủ ư?”
Lý Thị Mi cười nói: “Lương Đồng Ngoan ngài không cần phải lo lắng cho tôi. Tôi xin đi trước đây, việc trong doanh trại rất bộn bề không thể lưu lại lâu được.”
Lương Đồng Ngoan cúi chào rồi cũng sải bước bỏ đi. Lý Thị Mi bước tới cỗ xe chiến do hai con lừa đầu cừu kéo, thì thấy một người cưỡi thú gấp gáp từ xa chạy lại. Trông thấy cô thì vội vàng nhảy xuống đi lại bẩm báo: “Bẩm đại thủ lĩnh, người của phó thủ lĩnh Võ Nam Khách đêm qua bắt được một người ở biệt phủ Mai gia, sáng sớm nay đã giải hắn đến doanh trại của ngài chờ xử lý.”
Lý Thị Mi nghe vậy gật đầu: “Tốt lắm!”. Cô trước khi đến doanh trướng quân chủ Tề Vĩ Duy đã dặn dò việc liên quan đến Mai gia phải gấp rút đến báo cáo, thành thử người này gấp gáp đến vậy là đương nhiên. Cô nhảy lên cỗ xe, thúc hai con thú nhanh chóng lao mau đi. Chưa đến nửa giờ cỗ xe đã băng băng đi qua cổng doanh trại, đám quân canh lập tức dạt ra tránh đường. Một tên đầu lĩnh quản việc canh gác, đội nón che tầm mắt, chỉ vừa nghe tiếng đã thấy cỗ xe phóng qua suýt chút nữa bị đâm phải, miệng lầm bầm mắng mấy câu, ngay lập tức đã thấy một sợi roi quất mạnh lên đầu, cái nón da thú rách làm đôi rơi xuống đất. Hắn kinh hãi khụy gối, dập đầu: “Đại thủ lĩnh tha mạng! Đại thủ lĩnh tha mạng!”
Hắn nghe tiếng cỗ xe đã đi xa mới dám ngẩng đầu lên nhìn, mặt mày tái xanh. Tay run lẩy bẩy cầm cái nón rách lên bỏ đi thẳng, đám quân canh gác thấy vậy không khỏi hít một hơi kinh sợ.
Lý Thị Mi đi thẳng đến doanh trướng của mình, thấy trước cửa một toán quân binh kè sát tên râu tóc vàng kim, toàn thân trói chặt. Hắn chẳng phải ai khác chính là Trần Duy Mô, chỉ là bộ dạng hắn lúc này trông thật thảm hại, râu tóc cháy xém, quần áo rách bươm, người đầy vết thương vẫn còn chưa kịp đóng vảy.
Một lão già, đầu bịt khăn đen thêu đầu lâu trắng hếu, bước đến cạnh cỗ xe đợi sẵn, Lý Thị Mi bước xuống liền cung kính chào hỏi nói: “Bẩm đại thủ lĩnh, chúng tôi bắt hắn trong căn hầm bí mật ở Mai gia đêm qua, lập tức mang đến đây trình báo. Trong lúc thẩm vấn hắn ngoan cố không cung khai thật, mong đại thủ lĩnh định đoạt. Tôi vừa hay được tin, hắn đương chức phó đội trưởng đội trị an thị trấn Diễn Châu, thực quyền không tệ.”, Lão nói rồi hướng một cỗ xe chứa đầy các loại giáp khí, bảo vật thêm: “Còn kia là tất cả những bảo vật lấy được từ căn hầm bí mật đó ạ, xin đại thủ lĩnh kiểm tra qua xem.”
Lý Thị Mai không để ý đến Trần Duy Mô, đi tới cỗ xe xem qua một lượt, thấy một hòm gỗ lớn thì sai người mở ra xem. Bên trong đều là các loại bảo vật, đồ cổ. Cô cho một tên xới tung lên, ánh mắt quan sát kỹ một lúc không khỏi thất vọng, nheo mày ‘hừ’ một tiếng quay lại quan sát Trần Duy Mô một lượt, lạnh giọng hỏi.
“Mi là người nhà Mai gia?”
Trần Duy Mô thấy mặt mày như quỷ dạ xoa của Lý Thị Mi không khỏi ghê tởm, nghe hỏi chỉ ‘hừ’ lạnh một tiếng không đáp.
Lý Thị Mi nhếch miệng cười trừ, ngón tay điểm lên trán hắn. Lập tức một màn ánh sáng xanh hiện ra ngăn lại thần lực từ ngón tay, cô liền rút tay lại gật đầu: “Thực lực Rèn Luyện Trường cấp ba mộc hệ. Tốt lắm! Ta đang cần hồn tinh mộc hệ cấp ba để chế tác hồn phù.”
Trần Duy Mô nghe vậy nghiến răng nhưng lập tức cúi đầu nói: “Mong đại thủ lĩnh tha mạng, ngài cần hỏi việc gì tôi một mực nói rõ không dám nói dối lời nào.”
Lý Thị Mi khinh thường ‘hừ’ một tiếng gật đầu: “Mi ngoan ngoãn như vậy chẳng phải tốt cho ta hơn hay sao! Được rồi! Mi là ai? Đến Mai gia làm gì?”
Trần Duy Mô một mực nói ra không dám giấu giếm việc gì, Lý Thị Mi nghe qua một lượt không khỏi tò mò thêm: “Ta tin mi nói thật, bảo rương trên người hắn đâu?”
Lão già đứng bên cạnh nghe vậy lập tức bước lên, hai tay cầm bảo rương dâng lên: “Đây là bảo rương của hắn, tôi vẫn chưa đụng chân đụng tay đến thưa ngài.”
Lý Thị Mi lạnh nhạt cầm lấy bảo rương gật đầu. Cô ném bảo rương về phía Trần Duy Mô, một tên tặc khấu theo lệnh lão già bước đến tháo dây trói. Trần Duy Mô buồn bực cầm bảo rương lên, cắn đầu ngón tay, máu theo đó nhỏ xuống bảo rương. Bảo rương màu vàng đồng lập tức lóe sáng, một bóng hình lờ mờ xuất hiện đi ra chớp mắt đã to lớn như người thường, dung mạo bóng hình đó không khác gì Trần Duy Mô. Trần Duy Mô hít một cái, bóng hình đó lập tức tiến lại gần hắn nhập vào người. Hắn cầm bảo rương hướng về phía Lý Thị Mi dâng lên nói: “Tôi đã trừ đi huyết hồn của mình, bảo rương xin dâng cho đại thủ lĩnh ngài.”
Lý Thị Mi không nói không rằng, cầm lấy bảo rương, ngón tay búng nhẹ, máu lập tức theo đó lan ra khắp bề mặt bảo rương, huyết hồn của cô theo đó dung nhập vào trong. Sau một lúc tra xét, vẻ mặt không khỏi ảm đạm hừ nhạt một tiếng. Cô thu lấy bảo rương trước vẻ mặt bất lực của Trần Duy Mô, đó là tài sản cả đời hắn tích lũy được, thấy người đoạt mất sao không khỏi đau lòng cho được.
“Vật ta cần tìm không có. Ngươi thành thật như vậy rất tốt! Ta tha cho mi cái mạng chó, từ nay ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh của ta, dám phản kháng thì đừng trách ta tàn nhẫn.”, Nói rồi cô ném về phía hắn một viên dược phẩm đen như than củi: “Đây là ‘Hắc Dĩ Tâm Thật Độc’ khi dùng nội trong mười ngày phải đến chỗ ta lấy thêm bằng không nhục thể tự hủy. Hừ, chớ mong phản ta. Trong lúc cần người, chỉ cần ngươi một lòng một dạ phục tùng, ta sẽ trừ độc cho mi.”, Nói rồi hướng lão già bên cạnh thêm: “Võ Nam Khách! Hắn giao cho người quản. Thăng hắn làm đầu lĩnh! Công phạt như người bình thường chớ nghi kỵ gì thêm. Nghe rõ hay chưa?”
Lão già Võ Nam Khách nghe vậy lập tức vâng dạ tuân theo. Lý Thị Mi quay lại cỗ xe xem qua một lượt nữa, quay sang lão Võ Nam Khách nói thêm: “Rất tốt, mang những thứ này chia đều cho người có công. Lưu ý đến cổ vật hình chiếc bình màu đỏ, tìm không thấy thì lập tức quay lại Mai gia lục tung từng thớ đất, nóc nhà cho ta. Ai tìm ra thăng làm phó thủ lĩnh, không được chậm trễ.”. Cô nói rồi hướng mắt nhìn Trần Duy Mô một lượt nữa nói: “Ta không biết mi đến Mai gia đã thấy qua những gì, nhưng bất luận thế nào cũng phải hổ trợ phó thủ lĩnh Võ Nam Khách tìm cái bình đó cho ta.”
Lý Thị Mi dặn dò đâu đó mới đi vào doanh trướng của mình, cô cởi giáp treo lên giá đỡ, tới trước gương ngắm gương mặt biến dạng của mình, khẽ gật đầu lầm bầm: “Như vậy cũng tốt! Càng tàn tệ càng tốt!”
Cô nhếch miệng cười, gương mặt ghê sợ của cô không át đi được ánh mắt long lanh nước mắt. Cô hít một hơi lạnh bước đến sàn đá bằng cẩm thạch đặt ở giữa doanh trướng, ngồi xếp bằng. Hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đình trệ nửa giờ sau thì một người lặng lẽ bước vào. Hắn không ai khác chính là người đêm qua tập kích truy bắt Trần Duy Mô, Thái Ông Hành. Hắn đứng lặng yên bên cửa doanh trướng, một lúc Lý Thị Mi mới lên tiếng hỏi: “Mi đã tìm tất cả mọi ngóc ngách bên trong Mai gia rồi?”
“Bẩm đại thủ lĩnh, tôi đã cho người đào xới hết lên rồi vẫn không tìm được ‘Huyết Bình’.”: Thái Ông Hành cúi đầu thưa.
Lý Thị Mi mắt vẫn nhắm nghiền, hơi thở chậm chạp điều tức. Thái Ông Hành đợi một lúc lại nói tiếp: “Đại thủ lĩnh có gì dặn dò thêm không?”
“Mi chắc biết mình làm hỏng chuyện của ta hay chưa!”. Lý Thị Mi lạnh giọng nói, mắt chợt mở trừng trừng nhìn Thái Ông Hành.
Thái Ông hành giật mình vội cúi đầu nói: “Thưa đại thủ lĩnh, tôi biết sai nhưng chúng ta liên tục hành động bất thường ở Mai gia thành thử có người chú ý tới. Một phần do tên Trần Duy Mô không biết từ đâu xuất hiện, thành ra Võ Nam Khách mới lấy cớ đó truy đến hỏi càng mới lộ thông tin.”
“Hừ, xem ra trước đó Huyết Bình không có trong Mai gia rồi, đám người Mai gia đó do ta đích thân truy giết không để sót một ai, khó có người còn sống mà mang nó đào tẩu được. Vậy cũng tốt! Thất lạc có khi lại tốt cho ta, để nó lọt vào tay Lương Đồng Ngoan thì không tốt đẹp gì.”
“Đại thủ lĩnh đã không tin dùng Võ Nam Khách thì tốt hơn hết nên điều hắn đến nơi khác, tôi thấy hắn ở bên cạnh ngài thật khó mà phòng bị được.”, Thái Ông Hành nhẹ giọng nói.
Lý Thị Mai lườm hắn một cái nói: “Mi không hiểu thuật phản gián kế hay sao! Để giặc đồng hành cùng đôi lúc lại dễ bày mưu tính kế. Có hắn bên cạnh, Lương Đồng Ngoan sẽ không chú ý nhiều đến ta.”
Thái Ông Hành hít dài một tiếng gật đầu: “Tôi chỉ lo đại thủ lĩnh nhọc sức mà thôi.”
Lý Thị Mi thở dài một tiếng, mắt lại nhắm nghiền: “Mi không cần phải giám sát Võ Nam Khách nữa, để hắn đến Mai gia tìm kiếm một chút. Tránh để hắn nghi ngờ, mi lui đi!”
Thái Ông Hành khẽ cúi đầu lui ra thì Lý Thị Mi lại hỏi: “Mi có chắc chắn là không bỏ sót việc gì không?”
Thái Ông Hành dừng lại ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Thưa không!”, Hắn đáp lời rồi nhanh chóng đi ra khỏi trướng.