Mạc Vũ rú lên kinh hãi, tưởng phải chết dưới hai ngọn giáo rồi nhưng thấy không đau đớn chút nào. Ngực chỉ hơi đau thì mừng rỡ ngồi chồm dậy, đưa mắt nhìn kỹ lại phần áo trước ngực bị xé rách toạc một mảnh lớn, da thịt xây xát không đáng kể.
Mạc Vũ ngẩng lên nhìn thấy trước mắt là hai ngọn giáo gắn trên tường vẫn còn thò ra, vừa rồi chỉ cần nhanh một bước nữa thì chẳng biết chuyện gì xảy ra rồi. Cánh cứa sắt trước mắt đã khép xuống tận sàn. Bên kia cửa sắt Mai Đình Tú thấy Mạc Vũ vẫn còn sống thì nghiến răng, giơ nấm đấm lên: “Mi giỏi lắm!”
“Tên tráo trở khốn kiếp, mi làm gì được ta.”, Mạc Vũ cũng giơ nấm đấm lên, bậm môi, trợn mắt thách thức.
“Hừ, mi chết tới nơi còn láo lếu.”, Mai Đình Tú đưa tay lên ngọn đèn đang cháy ở bật cửa sắt kéo xuống: “Ta cho mi chết…”
Mạc Vũ còn chưa kịp lên tiếng chửi rủa, đã nghe ‘phập’ một tiếng rõ lớn, mắt cậu theo đó lóa lên một màn sướng máu tanh tưởi. Hai mắt Mai Đình Tú trợn ngược, trước ngực hắn một mũi thương xuyên thấu, máu bắn tung tóe. Mạc Vũ bị một màn này dọa cho thất khiếp.
Mạc Vũ lùi lại mấy bước khi nghe giọng nói ồm ồm vọng lại: “Hừ, ta đợi mi ở đây đã lâu rồi.”, Một người lừ lừ bước về phía Mai Đình Tú nằm úp mặt vào cửa sắt, giật lấy túi vải đeo trên vai hắn cười khách khách.
Mạc Vũ không khỏi ‘ồ’ lên kinh ngạc: “Tại sao là ông!”
“Mi sao phải ngạc nhiên như vậy chứ nhỉ?” Người trước mắt Mạc Vũ không phải ai khác chính là vị phó đội trưởng trị an Trần Duy Mô. Trông hắn thật dữ tợn khó tả, râu tóc vàng óng trong ánh đèn càng làm lộ ra vẻ tàn ác dị biệt.
Trần Duy Mộ nhìn chằm chằm cái xác Mai Đình Tú bên cạnh, thuận chân đá hắn lăn qua một bên, cười lạnh: “Mi làm ta vất vã không ít à! Hừ, mi tưởng mình thông minh lắm chắc. Đầu óc bã đậu mà dám có ý định lừa bịp ta.”, Hắn vừa nói vừa trừng mắt nhìn Mạc Vũ dần lùi xa ra khỏi cửa sắt.
Trần Duy Mô ‘hừ’ một tiếng sải bước bỏ đi lên đường hầm, vừa hay lúc đó cái xác Mai Đình Tú khẽ nhúc nhích, hắn giật thót mình quay lại thì nghe: “Tên khốn kiếp, ta chết cũng quyết không tha cho mi đâu.”.
Trần Duy Mô thất kinh khi thấy Mai Đình Tú húc mạnh đầu vào bức vách, đường hầm theo đó lập tức rung lắc mạnh, từng khối đá trên vách nứt toạc. Ngay bên trong căn phòng, đất đá theo đó ầm ầm rơi xuống, Mạc Vũ thất kinh nhảy vội về phía cái bàn đá chui xuống. Bên ngoài Trần Duy Mô ngẩn ra một lúc mới bừng tỉnh lập tức chạy vội ra cửa đường hầm.
Mạc Vũ khiếp sợ khi thấy mái trần mỗi lúc một sụp xuống từng tảng lớn đất đá, theo đó nước từ chân các cây đèn gắn trên tường bỗng trào ra, đèn dầu vụt tắt, màn đêm phủ xuống. Mạc Vũ không còn trông thấy gì ngoài tiếng đất đá ‘ầm ầm’ từ trần nhà nứt vụn rơi xuống, cùng tiếng nước chảy xối xả đập vào tai.
Trong chốc lát Mạc Vũ đã thấy nước ngập tới ống chân, tiếng đất đá từ trần nhà ngừng rơi xuống mới hú lên một tiếng nhảy ra khỏi gầm bàn, mò mẫm theo quán tính đi về phía cửa sắt. Cánh cửa sắt đã đổ nghiên, một tay cậu bám lấy cửa, một tay vẫn khư khư giữ chặt lấy hộp mứt không buông ra.
Nước đổ ra từ lỗ chân đèn cạnh cửa, xối hẳn xuống đầu Mạc Vũ. Cậu kêu lớn, tay bám chặt lấy cửa sắt, nước lên đến bụng, nước lên tới ngực thì tiếng động mới dần yên tĩnh trở lại. Cậu lắng tai nghe rõ tiếng người một lớn phía trên. Đường hầm đi xuôi xuống dưới căn phòng khá sâu, tiếng người nghe rõ ràng như vậy hẳn trên trần có lỗ hổng nào đó. Mạc Vũ mở trừng mắt trong bóng tối cố nhìn lên, chỉ có một màn tối đen lạnh ngắt đáp lại, tiếng nước đổ xuống vẫn không ngừng.
“Có ai đó không?”. Mạc Vũ kêu lên, hiện tại có rơi vào tay bọn tặc khấu, hay đám lưu manh tàn ác hơn nữa cậu vẫn hy vọng chúng nghe thấy. Cậu kêu lớn vài tiếng nữa, tiếng bì bõm đáp lại dị thường trong căn phòng ngập nước làm cậu phát lạnh. Nước đã lên đến quá ngực, cậu mệt nhoài cố tì ngực lên thanh cửa cổng sắt đẩy mạnh. Cánh cửa bị dư chấn đã sụp đổ một bên, cậu lần từ góc này sang góc kia vẫn không có lỗ hổng để chui ra, chỉ còn đường duy nhất trèo lên cao.
Trong tối Mạc Vũ không thấy gì cả, nước lên nhanh tới quá cổ, cậu theo đó bám chặt lấy cửa sắt trường mình lên trên hy vọng có lỗ hổng chui ra, cậu đã nghe rõ tiếng người bên ngoài hơn rồi, cậu càng hy vọng.
Cùng khi ấy phía cửa đường hầm, Trần Duy Mô không khỏi than thầm trách mình sơ ý để Mai Đình Tú khởi động cơ quan tự hủy, làm kinh động đến đám tặc khấu trong biệt phủ Mai gia tụ tập đến.
Trước đó bên ngoài hắn đã nghe được những lời Mai Đình Tú nói, tự nhiên đã có phòng bị từ trước. Hắn tự cho mình bản thân thực lực hơn xa Mai Đình Tú và Mạc Vũ, đương nhiên chỉ cần ra khỏi đường hầm sẽ nhanh chóng rời đi, đám tặc khấu bình thường khó lòng mà truy đuổi kịp. Không ngờ tới đường hầm dư chấn mạnh, các hệ thống cơ quan bị hư hại, hắn đánh mạnh lên trụ đá mở cửa cho thụp xuống nhưng nó vẫn không động đậy. Cửa đá không nhúc nhích chút nào, hắn giận quá đánh luôn mấy đấm làm trụ đá vỡ nát vụn.
“Tên khốn kiếp!”, Trần Duy Mô cắn răng, vận thần lực lên quyền chưởng đánh mạnh lên cánh cửa đá. Cánh cửa khẽ lắc lư, cơ thể hắn phản chấn theo đó thoái lui mấy bước, ngực nhộn nhạo, máu huyết như muốn thổ ra ngoài. Hắn kinh hãi điều hòa khí lực về trạng thái bình thường, thân thể mới không theo đó mà bạo phát thương tổn.
Cánh cửa đá này không dày, nhưng được đúc thêm một lớp kim khí nguyên chất cứng rắn. Dùng sức mạnh đánh vỡ nó ra thật không dể dàng gì, Trần Duy Mô lắng tai nghe bên kia cửa đá có tiếng ồn ào náo động đến gần thì phát sợ. Hắn tự cho mình đủ thực lực chạy trốn giữa vòng vây trùng trùng, chỉ hiềm nổi lúc này dư chấn ở đây quá lớn sẽ kéo đến không ít đầu lĩnh có thực lực thì không dám tin mình có thể trốn được. Hắn bình thường trầm tính, suy nghĩ chu toàn nhưng lúc này rối như tơ vò. Hắn vội quay xuống dưới đường hầm, đi quá chục bước thấy dưới chân nước đã ngập quá giày thì vội thu chân về, vừa rồi hắn nghe có tiếng nước chảy không ngờ trong chốc lát đã ngập đến vậy. Rõ dưới hầm đã ngập quá đầu rồi. Hắn còn chần chừ thì nghe bên ngoài có tiếng động lớn, tiếp theo đó là tiếng phá cửa ‘ầm ầm ầm’ đập vào tai.
“Khốn kiếp thật!”, Trần Duy Mô mím môi, một tay giữ chặt bọc vải trên vai, một tay không biết từ khi nào đã cầm sẵn thanh đao màu xanh lục. Trong đêm tối thần lực quanh người Trần Duy Mô bạo phát sáng rực rỡ càng thêm vẻ khẩn trương gấp gáp.
Phải biết bên ngoài đám tặc khấu qua một ngày trời đào bới, lục lọi trong biệt phủ Mai gia chẳng thu được chút lợi nhỏ nào. Trong bụng oán thán tên đầu lĩnh khốn nạn nặng vía. Để được vào các đội thu gom chiến lợi phẩm phải tốn không ít tiền tài, vậy mà chẳng kiếm chác được chút gì sao không nổi giận cho được. Tên đầu lĩnh bề ngoài có thể áp chế được vẻ bất mãn của bọn chúng nhưng trong lòng cũng có ít nhiều hoang mang. Quân Hắc Cốt Sơn bảy tám phần đều là thành phần bất hảo, tình nguyện gia nhập dưới trướng ngoài ý định chuộc lợi ra chẳng có ý niệm nào tốt đẹp cả. Bản thân các đầu lĩnh tự nhiên biết rõ, không có lợi lộc trước mắt khó quản chế được cấp dưới. Mấy ngày qua có không ít đầu lĩnh bị thượng tầng trách phạt nặng, tội quản chế thuộc hạ không nghiêm đều vì việc này mà ra cả.
Thái Ông Hành là tay đầu lĩnh cai quản đội thu gom chiến lợi phẩm ở khu vực phía tây nam, hắn mấy ngày ăn không ngon ngủ không yên khi của cải nộp lên không tương xứng bị hiển trách nặng nề, suốt ngày hôm nay hắn cho người lùng sục các biệt phủ thu gom cho đủ số để nộp bù, số dư ra không đủ chia đều cho đám thuộc hạ, không khí căng thẳng bất mãn rõ ra trước mắt, số ít còn tỏ rõ bất phục mệnh lệnh của hắn, tự ý ra ngoài cướp bóc. Hắn là tay lão luyện ranh ma nhưng ‘không có bột sao gột nên hồ’, bản thân cũng không kiếm chác được gì sao không nóng mặt cho được. Hắn cùng vài tên thuộc hạ ngồi ăn tối trong một căn phòng lớn ở biệt phủ Mai gia, chợt nghe tiếng động bên ngoài rung chuyển thì kinh hãi cho là quân Xạ Viễn Quốc đánh tới, vội sai thuộc hạ ra ngoài dò la. Một lúc sau lại có một tay thuộc hạ khác về báo phía đông biệt phủ có dị tượng, mấy hồ nước tự nhiên rút sạch thì lấy làm kinh nghi. Cả bọn trong đêm cho đốt đèn đuốc tìm đến căn phòng có tầng hầm. Cả căn nhà đã sụp đổ, đám thuộc hạ hò nhau đập phá một khối đá vuông vức lớn nằm lộ thiên một bên tường.
Thái Ông Hành đến gần xem thấy đó là cửa hầm nổi thì mừng thầm, thúc dục thuộc hạ mau xúm lại dùng đá lớn, cây to đập phá. Qua nửa ngày, hơn trăm tên to khỏe ra sức công phá cuối cùng cánh cửa đá vỡ toang một lỗ hổng. Một số tên chuyên gia đục vách, sẻ tường xúm nhau dùng kích nhọn, búa lớn mở rộng. Một tên mừng rỡ thò đầu qua cửa nhìn vào trong, cả bọn hò nhau vui vẻ tay trỏ hắn cười chế giễu, ngay sau đó thì im hẳn cả lại. Cơ thể tên tặc khấu khi lùi lại thì đầu chẳng thấy đâu nữa, máu theo cổ phọt ra như suối thì kinh sợ tránh lùi ra sau. Cái xác ngã vật ra đất, vừa hay từ bên trong một bóng người chui đầu ra, hắn không ai khác chính là Trần Duy Mô chỉ là cơ thể hắn vẫn còn vướng víu không lao nhanh ra được, miệng lầm bầm chửi lớn: “Đồ khốn kiếp!”. Hắn vùng mình lách người qua cái lỗ trên cửa đá lao ra ngoài, quần áo rách toang, người trần trùng trục, tay cầm đao lao mau về phía đám tặc khấu chém bừa không cần nói lời nào.
Toán tặc khấu trong giây lát kinh ngạc, ngẩn ra nhìn đến khi thấy đối phương vung đao chém liền mấy nhát giết luôn mấy tên xấu số mới bừng tỉnh hô lớn: “Vây bắt lấy hắn! Vây bắt lấy hắn!”
Thái Ông Hành là người nhanh mắt, dưới ánh đèn đuốc vẫn trông ra bộ dạng của Trần Duy Mô ‘ồ’ một tiếng: “Hắn đích thị là quan nhân thị trấn, mau bắt lấy không để cho thoát.”, Hắn vừa nói vừa lấy ra ngọn thương vội vàng lao đến vây bọc Trần Duy Mô lại.