Bá Chiến Đại Nghiệp Truyện

Chương 33: Kịch đấu






***

Lão Huyền Vũ Phong vừa dứt lời, lập tức phía sau nhốn nháo bàn tán, nhưng không ai dám bước lên. Phần thưởng lớn thật nhưng đem tính mạng của mình ra đánh cược thì không đáng.

Vũ Thống cười khách khách nói: “Lão già mi tài sản không ít nhỉ! Thành thật giao cho ta thì hay cái mạng còn giữ được ha ha…”. Đám tặc khấu theo đó hoan hô vang trời. Dân binh ngừng bàn tán, khí thể tự nhiên trùng xuống. Vừa hay Mạc Minh tay cầm ngọn thương thúc thú cưỡi chạy ra trước bãi đất trống quát lớn: “Bọn giặc cướp kia có ta đây đừng hòng đắc ý quá.”

Vũ Thống nheo mày nhìn Mạc Minh khinh thường: “Mi là ai mà dám đấu với ta?”

“Ta là Mạc Minh người của Mạc gia ở tây thị trấn. Mi đừng ỷ mạnh mà có thể xem thường cười nhạo dân chúng Diễn Châu chúng ta. Nhanh ra tay đi!”

Đám dân binh vừa rồi sĩ khí đi xuống nghe mấy lời Mạc Minh nói lấy làm phấn khích hô lớn: “Mạc gia muôn năm! Diễn Châu muôn năm!”

Vũ Thống ha ha cười lớn, thúc thú cưỡi bước ra: “Lại là một tên vô danh tiểu tốt! Mi đã chán sống thì ta tiễn người đi sớm một chút vậy.”

Vừa hay phía sau Mạc Minh một người thúc thú chạy ra nói lớn: “Mạc Minh, tôi ra giúp chú một tay đây.”. Người đó không ai khác chính là Lê Trị, tay cầm cây xà kiếm màu tím.

“Đa tạ!”, Mạc Minh hướng Lê Trị cúi chào một cái. Lê Trị phong thái uy nghi, dáng vẻ thư sinh trước đó biến mất. Kiếm giơ ra trước ngực, gật đầu đáp trả. Y hướng Vũ Thống ‘hừ’ lạnh cười nói: “Hai anh em ta tiếp mi.”

Vũ Thống vốn đã không xem dân binh thị trấn Diễn Châu ra gì, có thêm vài người nữa cùng lên hắn cũng chẳng coi vào đâu, cười khạch khạch nói lớn: “Hay lắm, lại thêm một tên muốn chết! Ta nguyện làm người dẫn đường vậy. Còn ai muốn lên nữa thì tiến ra một thể đi!”. Hắn vừa dứt lời đã thúc thú cưỡi lao về phía hai người, cây búa khí thế vung lên.

Mạc Minh, Lê Trị nghe hắn cao giọng ngạo mạn xem thường người thì giận lắm, khí giới vung lên vây hai bên Vũ Thống giáp kích.

Mạc Vũ từ xa nhìn lại không khỏi thích thú, trước nay cậu chỉ thấy Mạc Minh cùng cha giao thủ qua lại, khí thế không giống lần này.

Mạc Minh vừa xông tới giáp kích, ngọn thương theo đó tỏa ra thần lực thủy hệ mạnh mẽ bộc phát, hơi nước xung quanh phạm vi mấy mét theo đó ngưng động nghe rõ tiếng ‘xì xì’ như mưa rơi. Bên kia Lê Trị không kém thế, quanh người y tản mát quang sắc đỏ tươi, thần lực hỏa hệ theo cây xà kiếm cũng hừng hực thiêu đốt phạm vi mấy mét. Cả hai phối hợp trên dưới đánh nhanh tới. Vũ Thống thúc thú cưỡi hòng quấn lấy hai người vào giáp chiến, vừa đánh hơn mười kích, liền thúc thú chạy đi khẽ kêu thầm: “Hai tên này thực lực không ra gì nhưng đồng tâm liên đấu thì nguy hiểm quá chừng.”

Mạc Minh, Lê Trị thấy Vũ Thống cố ý giáp kịch với mình, qua lại mấy kích đã bỏ chạy thì hướng mắt nhìn nhau gật đầu, rõ cả hai biết Vũ Thống thấy khó mà lùi. Hai người lại thúc thú cưỡi đuổi theo, quyết quấn lấy Vũ Thống không cho hắn thoát ra hòng chiếm thế thượng phong. Vũ Thống lúc đầu còn xem thường nhưng hắn đâu có ngốc nghếch như vậy. Toàn thân quang sắc vàng kim tỏa ra chói mắt, theo đó cây búa cũng sáng rực lên như vàng thiêu đẹp mắt vô cùng. Khí thế Vũ Thống theo đó đại thịnh, hắn vung búa quét liền mấy đường, không khí xung quanh vậy mà ‘ong ong’ réo rắt vọng lên. Hai luồng thần lực thủy, hỏa từ Mạc Minh, Lê Trị đánh tới lập tức bị gạt đi dễ như không. Vũ Thống thấy hai người đuổi theo thì đúng ý mình, không ngờ đến cả hai chỉ vờ quấn lấy mình giáp đâu, lập tức đổi hướng tách ra tránh né, chia hai đường công kích.

Mạc Vũ không còn để ý đến việc người khác nhìn thấy nữa, đã ngồi hẳn dậy, mắt chăm chú nhìn về phía ba người quần đấu. Mạc Vũ vẫn nghe gia đinh trong nhà bàn tán thực lực Mạc Minh so với Mạc Lâm có nhỉnh hơn một ít, chẳng qua không thổ lộ ra ngoài quá nhiều. Trong lúc hai người thao lược cũng ít thi triển hết khả năng thành thử Mạc Vũ không hay rõ cho lắm. Mạc Vũ tính khí lại không ham bàn đến chuyện tranh chấp, phân rõ thực lực hơn thua. Nhưng lần này thì khác rất nhiều, cả ba người thi triển toàn lực kịch chiến, khí thế so với trước đó hơn gấp mấy lần. Đám quân binh hai bên hoan hô dậy sóng.

Vũ Thống ban đầu ỷ vào thực lực của mình mà xem thường hai người, nhưng quần đấu qua mấy trăm kích, thấy cả hai thần lực tuy thua kém nhưng hợp kích tương thông. Lúc đầu hắn còn dựa vào thần lực mạnh mẽ bức ép hai người, nhưng cả hai một mực giáp kích luân phiên theo thế sóng vỗ, hắn lại đâm ra thua thiệt. Qua mấy trăm kích thì bị vây ráp ở giữa, tay chân không ngừng ngơi nghỉ chống đỡ.

Lê Trị là người tỉ mỉ, trước đó đã tận mắt nhìn qua Vũ Thống đối kích với Nguyễn Hoàng, bề ngoài tuy thông thả nhưng trong bụng tính kế đả thương đối phương may ra chiếm được chút tiện nghi, bằng không kéo dài tất có chỗ không ổn. Xà kiếm trên tay y thần lực hỏa hệ hừng hực, vây ráp trên đầu Vũ Thống không ngơi tay. Bên kia Mạc Minh không phần kém khí thế, người lách trái, lách phải hòng đánh hạ thú cưỡi đối phương. Chợt y thấy Lê Trị nháy mắt với mình thì hú lên một tiếng, thần lực thủy hệ trên cây thương theo đó ‘ầm ầm’ truyền ra. Không khí xung quanh chợt xuất hiện một màng sóng nước đặc sệt. Vũ Thống thấy Mạc Minh tăng cường thần lực thì khẽ nheo mày, chợt mũi thương bất thình lình từ phía dưới đâm thẳng lên. Vũ Thống trước đó còn ra sức thủ vệ dưới chân sợ Mạc Minh bất ngờ đánh hạ thú cưỡi của mình, không ngờ tới y lại đánh thẳng vào đầu mình thì vung tay lên hòng gạt đỡ.

Mũi Thương thần lực thủy hệ kích lên cánh tay Vũ Thống cũng rực rỡ thần lực kim hệ. Không ngờ đến mũi thương chưa tới lại thu về đồng thời bên kia Xà kiếm từ Lê Trị lại chém xuống. Vũ Thống hừ lạnh, cây búa trên tay không buông lỏng, lập tức biến chiêu xoay một vòng trên không, đồng thời hụp người xuống, cánh tay trước đó muốn vung lên đỡ gạt mũi thương lập tức chộp về phía hông Mạc Minh nhanh như chớp giật.

Mạc Minh cười nhạt, lách người tránh, đồng thời vung chân đá về phía đầu thú cưỡi của đối phương. Mũi thương thu về lại kích ra, vậy mà không đánh tới ngay lại thu về lần nữa. Vũ Thống thấy đối phương toàn ra hư kích thì tức giận quát lớn: “Con bà mẹ mi, muốn chọc giận ta đấy à.”

Vừa hay Lê Trị bên kia xà kiếm bổ xuống, đánh mạnh vào cây búa của hắn, hết kích này đến kích khác quyết không cho Vũ Thống lơi lỏng phản kích. Đồng thời xoay người thúc thú cưỡi chạy ra khỏi vòng chiến, trên tay ném mạnh về phía Vũ Thống một vật miệng kêu lớn: “Mi xem thử ‘Hắc Quỷ Đạn’ của ta thử đi.”

Vũ Thống trước đó còn định vung búa lên đánh văng vật lạ đó đi, chợt nghe Lê Trị nói lớn như thế thì suýt chút nữa té khỏi lưng thú cưỡi. Hắn hoảng hồn lách người, nằm rạp trên lưng thú cưỡi bỏ chạy thục mạng. Mặc kệ Mạc Minh vũ động loạn kích đâm vào lưng hắn liền mấy kích.

Vũ Thống bở vía bỏ chạy ra xa xa mới dám quay lại nhìn, mặt mày tái mét. Hắn ngẩng lên nhìn hai người Lê Trị, Mạc Minh thong thả quay về đội ngũ mà vẫn không thấy phát sinh ra chuyện gì thì chửi ầm lên, thúc thú cưỡi quay về hàng ngũ quân mình. Bấy giờ hắn mới để ý trên lưng máu đã chảy ra ‘ọc ọc’. Vừa rồi hắn sợ quá không để ý đến, lúc này bình tỉnh lại mới nhận ra tay trỏ hai người Lê Trị, Mạc Minh mắng lớn: “Con bà mẹ nó! Bọn tiểu nhân vô sỉ, dám lừa gạt cả ta.”

Hắn giận dữ nhảy xuống lưng thú cưỡi, quát lớn: “Bọn bây đâu chia làm ba mũi, vây công giết sạch chúng cho ta!”

Một tên thuộc hạ thấy hắn nằm bẹp xuống đất, vội vàng chạy lại dùng đoản kiếm rạch ngay lớp áo chỗ vết thương, lấy cao dược bôi lên.

Đám quân tặc khấu do mấy tên đầu lĩnh theo chỉ thị của hắn lập tức chia làm ba mũi hò nhau đánh về phía dân binh Xạ Viễn Quốc.

Lão Huyền Vũ Phong thấy hai người Lê Trị, Mạc Minh đả thương được tướng giặc thì mừng lắm. Vừa hay lại thấy quân địch chia làm ba hướng ùa tới thì lập tức quát lớn: “Trầm Đông, Lệ Nghĩa Phi, Huyền Thị Hoa bên phải chặn địch! Tống Hương, Huyền Đản, Lương Vĩ Hằng, Lý Quang bên trái chặn địch! Nguyễn Hoàng, Mạc Minh, Lê Trị, Huyền Thị Liêm cùng ta đối địch trước mặt!”

Lời lão Huyền Vũ Phong vừa dứt vậy mà đám đông nhốn nháo lập tức chia thành ba hướng tiến lên cản địch.

Lão Huyền Vũ Phong bộ dạng yếu nhược, trong chớp mắt sắp giao chiến đến nơi lại hoạt bát nhanh nhạy không ít. Quanh người thần lực mộc hệ bộc phát quang sắc xanh lè, tay vung thanh kiếm mỏng như lá trúc hăng hái thúc thú cưỡi lao lên: “Tất cả nghênh chiến, quyết không được lùi bước! Phía sau chúng ta là con dân thị trấn Diễn Châu, đừng phụ lòng họ.”

Bên cạnh lão Mạc Minh, Lê Trị không hẹn mà hướng mắt nhìn nhau lắc đầu bĩu môi xem thường. Lời lão già thật giả không biết thế nào nhưng tâm địa của lão hai người biết rõ lắm. Hai người cũng không chểnh mảng cùng mọi người hướng tuyến giữa lao lên.

Mạc Vũ xa xa trông lại không khỏi kinh sợ, lúc này hai bên đã giáp trận đánh nhau, bụi khói bay mịt mù. Cậu có muốn nhìn rõ tình trạng của hai người Mạc Minh, Lê Trị cũng không được. Cậu trường người dần lên cao quan sát cho thật kỹ, nào ngờ một toán quân đứng hộ vệ bên cạnh Vũ Thống hướng mắt quan sát diễn biến trước mặt chợt nhận thấy Mạc Vũ phía sau đồi đất thì giật mình kêu lên: “Bên kia có phục binh thưa phó thủ lĩnh.”

Vũ Thống vết thương đã liền da, hắn ngồi trên một cái ghế cao nghe vậy lấy làm hoảng lắm, đứng bật cả dậy hướng mắt nhìn về phía Mạc Vũ ẩn nấp: “Mi nhìn kỹ hay chưa? Con bà mẹ nó!”

Cả bọn hướng mắt nhìn về phía Mạc Vũ, bên này Mạc Vũ đương nhiên không hay biết gì cả lấp lấp ló ló càng làm cho bọn Vũ Thống sợ hãi. Thân giữa chiến trường địch, quân thám thính hiện tại vẫn chưa quay về báo cáo lại thấy phía xa xa có người ẩn nấp sao không khỏi kinh hãi. Hắn tuy đầu óc không nhanh nhạy trong đám phó thủ lĩnh dưới trướng Lương Đồng Ngoan nhưng việc điều binh khiển tướng không tệ. Lần xuất binh tiến công thị trấn Diễn Châu lần này nguy hiểm không ít, tuy phía trước chỉ là một đám dân bình tầm thường nhưng không thể xem nhẹ phục binh triều đình tập kích bất ngờ.

Hắn thấy phía Mạc Vũ không có động tĩnh gì lập tức quát sai một tên thuộc hạ nhanh nhạy chạy lại đó xem rõ tình hình thế nào. Tên thuộc hạ vâng dạ nhảy lên lưng thú hướng nơi ẩn nấp của Mạc Vũ chạy tới.