Ba Bé Bi Là Nam Chính "Phản Diện"

Chương 61: Kẻ giả mạo nguy hiểm




Diệp Gia Thành mang Lô Ái Thi về nhà riêng, mọi người một phen hết hồn bây giờ đã có thể thở phào một cách nhẹ nhỏm. Nhìn người mình yêu thương mê man nằm trên giường Diệp Gia Thành không biết phải làm như thế nào mới tốt, anh đóng cửa phòng ngủ lại để không gian yên tỉnh cho vợ yên giấc.

Diệp Gia Thành chưa kịp bước xuống lầu thì đã chạm mặt Cao Triệt từ dưới đi lên, Cao Triệt thấy anh bộ dáng trông có vẻ hấp tấp, cậu ta nhìn xung quanh sau đó nói khẽ với Diệp Gia Thành:

“Sếp Tổng, có một email nặc danh chỉ đích danh là gửi cho sếp, tôi xin lỗi vì email gửi vào hệ thống thông tin của PW nên tôi đã mạn phép xem qua!”

“Cho tôi xem!” Diệp Gia Thành đi lướt qua người Cao Triệt xuống phòng khách đầy ắp người.

“Gia Thành, cậu xem có một bức email gửi cho cậu đây!” La Thúc Khiêm đẩy chiếc laptop trước mặt tới cho Diệp Gia Thành. Dường như mọi người ai cũng xem qua bức email nặc danh ấy.

Nội dung email:

Diệp Gia Thành! Lần đầu cảnh báo chỉ ở mức độ nhẹ, chỉ là đùa một chút cho vui thôi. Lần sau tôi không đảm bảo bộ dáng tả tơi của Lô Ái Thi chỉ là giả. Rất có thể máu sẽ từ trong người cô ta chảy ra ướt đẫm cả thân thể.

Tôi không sợ khi dám nói cho anh biết bọn tội phạm mà các người đang truy lùng gắt gao đã gia nhập vào tổ chức của chúng tôi. Chắc anh vẫn còn nhớ người yêu cũ 8 năm về trước của mình chứ?

Tôi cho anh ba sự lựa chọn.

Một là rời khỏi PW không được phép tiếp tục truy bắt tội phạm nữa

Hai là cắt đứt mọi quan hệ với Lô Ái Thi

Ba là không chọn cái nào hết, cứ chờ mà trông thấy cảnh tượng thê thảm của bà xã mình đi nhé!

Bức thư kết thúc mà không biết rõ ai là người gửi nhưng Diệp Gia Thành lại chắc chắn người gửi là Trình Yến Linh. Anh ôm đầu ngồi xuống ghế.

“Gia Thành, chỉ cần chúng ta tăng cường bảo vệ thì bọn chúng không thể nào làm hại Ái Thi được!” Trần Ngạn Quân thấy sắc mặt không tốt của Diệp Gia Thành vội lên tiếng.

“Đúng đó! Nhà này rất rộng, chúng ta ở lại đây khoảng 3 – 4 người thay nhau bảo vệ Ái Thi cho đến khi kết thúc vụ án, bắt được bọn tội phạm. Kỷ Ngự Trình gật đầu.

“Cám ơn mọi người! Tạm thời mong mọi người giúp đỡ, tôi sợ một mình nếu có sơ xuất sẽ không kịp bảo vệ cô ấy!” Diệp Gia Thành mỉm cười cảm kích.

“Gia Thành, chúng ta là người một nhà cả đấy, chú cứ nói mấy lời khách sáo!” La Thúc Khiêm vỗ vai Diệp Gia Thành.

“Vậy để em, Ngự Trình, Ngạn Quân và Khúc Lan ở lại còn mấy người khác về khu quân sự đi, mang việc sang đây cho bọn em!” Lý Đông Anh nhìn anh cả La Thúc Khiêm.

“Được, vậy bọn này về đây!” Mạch Chỉ Đình hướng La Thúc Khiếm nhướn mắt ra cửa.

Mọi người sau khi phân chia công việc thì ai lo việc người ấy. Lý Đông Anh, Trần Ngạn Quân ngủ chung một phòng, Kỷ Ngự Trình một phòng và Diêu Khúc Lan một phòng. Ngôi nhà có ba tầng giờ đây không trống tầng nào.

Lô Ái Thi ngủ tới hai ngày mới tỉnh dậy, trong hai ngày này cô như một bảo vật được bảo vệ kỹ càng trong lồng kính.

Phân cách tuyến...

Tôi mệt mỏi mở mắt, cơ thể dường như bị rút hết sức lực. Diệp Gia Thành đang đọc báo bên cạnh vội vã chạy tới đỡ tôi. Tôi ngạc nhiên nhìn anh:

“Hôm nay anh không đi làm sao?”

“Không, mọi việc vẫn yên lặng chưa có manh mối gì! Vẫn đang tiến hành điều tra!” Diệp Gia Thành mỉm cười.

“Em thấy trong người thế nào? Hai ngày nay em vẫn chưa ăn gì!” Diệp Gia Thành đôi mắt yêu thương nồng đậm quan tâm.

“Em thấy đói và rã rời thể xác!” Tôi chu môi.

“Vậy chờ anh một chút, anh mang thức ăn vào cho em!” Diệp Gia Thành kê một chiếc gối sau lưng tôi rồi anh nhanh chóng ra khỏi phòng.

Tôi ngồi trên giường không ngừng suy nghĩ, cuối cùng thì ai đã bắt cóc tôi, là Trình Yến Linh? Chắc là cô ta chứ không ai khác, trong truyện cô ta luôn tìm cách ám hại nữ chính bên cạnh nam chính kia mà. Tôi hiện tại lại là vợ nam chính nên cô ta ám hại tôi là việc rất có lý. Vậy Diệp Gia Thành làm sao cứu tôi ra? Tôi đang trông chờ anh vào để hỏi cho rõ mọi việc. Rất nhanh Diệp Gia Thành đã trở lại, ánh mắt anh đầy vẻ cưng chìu nhìn tôi. Trên tay anh bê một bát cháo.

“Anh biết em không ăn cháo mà!” Tôi chu mỏ, xụ mặt.

“Bà xã, người em đang rất yếu. Hai ngày em chưa ăn gì rồi giờ ăn cháo cho êm ruột!” Diệp Gia Thành múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng tôi. Tôi né tránh tựa lưng vào chiếc gối phía sau.

“Ngoan đi, em không đói sao?” Diệp Gia Thành thở dài. Nhìn dáng vẻ của anh tôi không đành lòng nên cố gắng ăn được vài muỗng. Đây là lần đầu tiên anh đút tôi ăn.

“Ông xã, sao anh tìm được em vậy?” Tôi chớp mắt nhìn sếp Diệp.

“Em quên trên người em có mang thiết bị định vị sao?” Diệp Gia Thành mỉm cười.

“Phải rồi há....” Tôi bật cười sờ lỗ tai.

“Ah... hoa tai của em đâu rồi....dây chuyền nữa... đồng hồ cũng không thấy...” Tôi sửng sốt.

“Có lẽ bọn bắt cóc đã lấy chúng rồi!” Đôi mắt Diệp Gia Thành lóe sáng.

“Sếp Diệp, là ai đã bắt cóc em? Anh bắt được bọn chúng chưa?” Tôi bắt lấy cánh tay Diệp Gia Thành.

“Đáng ghét thật mà, chỉ tại em không chú ý... nhưng cũng lạ thật sao bọn chúng nhanh đến thế? Làm em không kịp trở tay thì đã bị trúng phải thuốc mê rồi!” Thật sự rất đáng ghét, bản thân tôi rất muốn tóm lấy mấy tên đáng ghét đó. Đường đường là thành viên PW mà lại bị bắt cóc, nói ra người ta cười tét rốn.

“Bà xã...” Diệp Gia Thành vuốt tóc tôi, đôi mắt anh chan chứa yêu thương. Anh không nói gì thêm chỉ lẳng lặng nhìn tôi.

“Sếp Diệp, có phải có chuyện gì không?” Thái độ của Diệp Gia Thành khiến tôi chú ý.

“Không có chuyện gì đâu! Em ăn xong rồi ngủ một giấc cho khỏe!” Diệp Gia Thành đỡ tôi nằm xuống giường, anh kéo chiếc chăn đắp lên người tôi, môi anh mỉm cười thật tươi như chẳng có gì nghiêm trọng. Tôi an tâm nhìn anh, đột nhiên rất muốn làm nũng với anh.

“Ông xã, anh nằm xuống cho em ôm một chút đi! Em muốn ôm anh ngủ!”

“Được!” Diệp Gia Thành sửng sốt thoáng đứng im mấy giây sau đó mỉm cười kéo chăn nằm xuống cạnh tôi. Tôi vòng tay để lên lồng ngực săn chắc của anh, một chân gắc lên bụng anh an tâm chìm vào giấc ngủ.

Phân cách tuyến...

Diệp Gia Thành cầm điếu thuốc trên tay không ngừng hút, xưa nay hắn chưa bao giờ động đến thuốc lá nhưng hôm nay lại không ngừng hút hết điếu này đến điếu khác. Tâm trạng rối bời, Trần Ngạn Quân, Lý Đông Anh và Kỷ Ngự Trình cũng đứng trên ban công tâm trạng hoàn toàn không tốt. Không ai có ý định ngăn cản Diệp Gia Thành ngưng hút thuốc.

“Không chừng một ngày nào đó trong chúng ta có một kẻ là giả mạo!” Kỷ Ngự Trình bật cười, trong nụ cười có chút ưu tư.

“Để tránh bị đối thủ giả mạo tôi nghĩ chúng ta nên có một khẩu lệnh nào đó!” Trần Ngạn Quân lên tiếng.

“Ok! Tôi thấy chúng ta nên sử dụng câu... PW bách chiến bách thắng...” Lý Đông Anh búng ngón tay đưa ra ý kiến.

“Không được, nghe chẳng hay gì hết!” Trần Ngạn Quân lắc đầu.

“Chim sâu săn đại bàng!” Lý Đông Anh đôi mắt sáng rực.

“Cẩn thận ta cắn cổ lôi mi vào hang ổ” Kỷ Ngự Trình lẩm bẩm.

“Có sáng kiến, có ý nghĩa... nghe như ta đang tuyên chiến với địch vậy”Trần Ngạn Quân vỗ tay khen ngợi, Lý Đông Anh cũng gật gật đầu.

“Sếp Diệp, anh thấy sao?” Kỷ Ngự Trình quay sang nhìn Diệp Gia Thành đang cúi gằm mặt suy tư.

“Tùy mọi người, tôi không có ý kiến!” Diệp Gia Thành ngẩng đầu, đôi mắt không biểu lộ cảm xúc.

Vì sao mọi người lại lo lắng và phải sử dụng ‘mật khẩu’ để xác nhận thật giả? Cách đó 1 ngày đã có một việc vô cùng nghiêm trọng xảy ra tại nhà sếp Diệp.

Mọi người ở nhà riêng của Diệp Gia Thành được 2 hôm thì xảy ra một việc chấn động, như mọi khi Mạch Chỉ Đình vào lúc chiều tối sẽ mang tài liệu đến. Một ngày sau đó...

Trời mưa tầm tã, gió bên ngoài thổi rất lớn cứ y như sắp có bão. Diệp Gia Thành nhìn Lô Ái Thi đã say ngủ vội chỉnh sửa góc chăn cho ngay ngắn rồi đóng cửa đi ra ngoài cùng mọi người bàn công việc. Dù Lô Ái Thi có kinh ngạc khi thấy mọi người ai nấy cũng đều chuyển đến nhà mình cư ngụ nhưng Diệp Gia Thành đã nói hiện tại chưa truy ra tung tích tội phạm nên không cần ở khu quân sự, ở chung nhà tiện hơn cho việc thảo luận hồ sơ nên Lô Ái Thi cũng không suy nghĩ thêm nhiều.

21h...

Mạch Chỉ Đình đến mang một ít cháo nóng cho mọi người, Diêu Khúc Lan mang cháo ra bát nhưng bỗng cô thấy mùi gì đó phát ra từ cháo như mùi thảo dược. Diêu Khúc Lan có bản năng về thực vật nên nhận ra mùi hoa, cỏ bốc ra từ trong bát cháo. Cô quay sang hỏi Mạch Chỉ Đình:

“Chị Đình, cháo này là cháo gì vậy? Em ngửi có mùi thảo dược”

“À, cháo người ta nấu với thảo dược ăn có tác dụng tẩm bổ cơ thể nên chị mua về cho mọi người” Mạch Chỉ Đình đôi mắt lóe sáng rồi mỉm cười.

“Mọi người mau ăn đi” Mạch Chỉ Đình đặt mấy chén cháo lên bàn.

Điện thoại của Diêu Khúc Lan bỗng reo lên, nhìn tên người gọi cô mỉm cười thẹn thùng rồi nhanh chân chạy vào phòng.

“Khúc Lan, em đi đâu vậy, ăn cháo đã!” Mạch Chỉ Đình gọi với theo.

“Em có điện thoại, mọi người cứ ăn trước đi!” Diêu Khúc Lan quay đầu tay cầm điện thoại giơ lên.

“Trời mưa mà có cháo nóng ăn thật thích!” Kỷ Ngự Trình bưng chén cháo húp sùm sụp.

Lý Đông Anh mãi mê chơi game nên không thèm đếm xỉa gì đến chén cháo đang bốc hơi thuộc phần của mình đang để trên bàn. Trần Ngạn Quân thì đeo theo Lý Đông Anh, hai anh em chúi đầu vào màn hình vi tính.

“Ngốc quá, mau bắn tên đó đi, bắn tên kia kìa....”

“Anh lắm lời quá, bắn tên đó rồi con kia chạy mất...”

“Đằng sau có một tên sắp bắn chú kìa...”

“Ha ha... Đông Anh chú thật ngốc.... lại còn chơi game dỡ tệ”

Mạch Chỉ Đình nhìn xung quanh dường như đang đánh giá căn nhà, chị ta không nói gì khi thấy Diệp Gia Thành từ trên lầu đi xuống đã chạy nhanh đến bắt chuyện.

“Gia Thành, tôi có mua cháo cậu mang một bát lên cho Ái Thi ăn tẩm bổ nhé, cháo nấu với thảo dược đấy!”

Diệp Gia Thành cau mài “Chị Đình, Ái Thi ngủ rồi. Cám ơn chị nhé!”

“Vậy à? Vậy cậu mau xuống đây ăn cháo đi!” Mạch Chỉ Đình cười tươi.

“Mọi người mới ăn cơm cách đây chưa được 1 tiếng, chị cứ để đó khi nào chơi chán, lúc thấy đói thì mấy tên đó tự mò tìm thức ăn thôi!” Diệp Gia Thành bật cười.

Mạch Chỉ Đình đôi mắt thất vọng, đành mỉm cười cho qua. Không một ai ăn cháo của chị ta mang tới. Chị ta nhìn Diệp Gia Thành mở cửa tủ lạnh lấy ra một chai nước lọc, hai mắt hiện lên vẻ mưu toan gì đó.

“Gia Thành, tôi lên lầu thăm Ái Thi một chút nhé, cậu yên tâm tôi chỉ nhìn cô ấy một chút tuyệt đối sẽ không làm cô ấy thức giấc!”

Diệp Gia Thành nghe câu nói của Mạch Chỉ Đình không nói gì chỉ nhẹ gật đầu. Mạch Chỉ Đình hối hả chạy lên lầu. Vừa mở cửa phòng Mạch Chỉ Đình nhìn thấy cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp đang nằm ngủ, xinh đẹp như một công chúa cổ tích. Chị ta bước đến bên giường nhìn chăm chú một lúc sau đó rút một lá thư từ trong túi áo ra để lên bàn trang điểm rồi bước ra ngoài.

Phân cách tuyến...

22h45

Lúc mọi người đang mãi mê xem một bộ phim kinh dị trên màn hình TV thì có tiếng gõ cửa. Kỷ Ngự Trình là thành viên có vai vế nhỏ nhất nên ra ngoài mở cửa. Vừa mở cửa hắn kinh ngạc:

“Chị Đình, chị quên gì à?”

“Quên gì là quên gì? Trên đường đi tôi gặp xui xẻo nên tới giờ mới tới, xin lỗi nhé! Mưa to quá, tài liệu tôi để hết trong túi da nè!” Mạch Chỉ Đình bước vào nhà.

“Không phải lúc 9h chị đã tới hay sao?” Lý Đông Anh sửng sốt.

“Trên đường đi có mấy thằng điên tông vào xe tôi chúng cứ làm khó làm dễ bây giờ tôi mới tới chứ 9h nào?” Mạch Chỉ Đình trừng mắt.

“Mau lấy cho chị mấy chú cái khăn lạnh chết chị đây này!” Mạch Chỉ Đình nhìn Lý Đông Anh.

Mọi người trợn to mắt, Diệp Gia Thành cau mài thở dài. Lại có việc rắc rối, sau đó dường như nghĩ ra điều gì anh chạy vội lên lầu. May quá, vợ anh vẫn an toàn ngủ trên giường nhưng trên bàn trang điểm lại xuất hiện thêm một thứ... một lá thư....

Mọi người tụ tập dưới phòng khách bàn bạc về Mạch Chỉ Đình giả mạo. Ai lại có khả năng mạo dạng người giống y như đúc? TK 22 đã có người có tài năng ‘nghiêm trọng’ này ư? Lo lắng, bất an không ngừng xâm chiếm tâm trí tất cả mọi người có mặt ở nhà Diệp Gia Thành trừ Lô Ái Thi đang mệt mỏi chìm sâu vào giấc ngủ.