Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 98




Edit: Mạn Già La

*

Để đảm bảo trong thế giới hư ảo này, tôi có thể nảy sinh “tình yêu” trong mắt y với ba người bọn họ. C đã nhanh chóng tham khảo thông tin của con người cũ, và cũng tin rằng hiệu ứng cầu treo là đáng tin cậy nhất trong số đó, cũng là phương pháp có thể thấy hiệu quả trong thời gian ngắn hạn.

Ngoài ra, vì để ngăn cản tôi ra ngoài, nên y đơn giản thêm vào tình tiết “bên ngoài có sương mù, nếu ra ngoài sẽ chết”.

Sau đó, y mặt không đổi sắc tạo ra con búp bê tôi —— một con búp bê da người được làm thành từ da của ba người bọn họ.

Sau khi con búp bê xuất hiện, y hơi tạm dừng, suy nghĩ một lúc rồi gọt đi mảnh da thịt được tạo ra trên người, và trên lý thuyết là giống như da của chính mình. Dưới sự nghi hoặc của tôi, đột nhiên dùng sức xé đi mảng da trên mu bàn tay mình.

Tôi trợn mắt há mồm.

Y khâu lớp da tươi mới của mình lên con búp bê, còn da trên mu bàn tay vẫn đang dần hồi phục. Lần này xem như hoàn toàn như ý y mong muốn. Y cảm thấy vô cùng hài lòng, thế nên nâng búp bê đến miệng, có vài phần hơi thân mật, hôn nhẹ vài cái.

Giữa những nụ hôn, tôi nghe thấy y thì thầm nói.

“Da của ta mới thực sự là da của ta, còn da của bọn họ chẳng qua là giống như da của mình trên lý thuyết mà thôi.”

“Ta mới là……” Y nở một nụ cười thần bí mà xinh đẹp, nụ cười trên mặt dần dần trùng lập với C mà tôi biết, “Ta mới là người thân thiết nhất với cậu ấy.”

…… A.

Đây hẳn là lần đầu tiên một trong ba người biểu hiện rõ ràng “Ta cũng không phải là cùng cá thể với bọn họ”. Tôi chớp mắt, điều đó có nghĩa là...... điều đó có nghĩa là y đang cách con người cũ chân chính ngày càng gần.

Không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.

Cuối cùng, C đặt ngôi nhà búp bê vào dưới gầm giường trong phòng y tế ở lầu một, sau đó ấn xuống con dấu của tôi, cũng ấn định khi nào thì tôi mở cửa ký túc xá ra, sẽ trực tiếp bước vào thế giới này.

…… Khóe miệng tôi giật giật vì xấu hổ.

Cho nên…… đây là nguyên nhân Đặng Tề cùng tôi đến thế giới này.

Thời gian đó anh trùng hợp xảy ra mâu thuẫn với tôi cho nên đã chặn trước cửa ký túc xá tôi. Ngay lúc anh mở được cửa đúng vào thời gian C đã định.

Thật ra C cũng khá khắt khe, y nghiêm túc tuân theo tình tiết trong sách, tính toán thời gian tôi một mình trở về ký túc xá. Nhưng sau khi không căng thẳng nữa, y lại quên mất một chuyện vô cùng quan trọng —— đó chính là, cuốn sách này đã thay đổi nội dung không biết bao nhiêu lần do vì Đặng Tề thức tỉnh.

Sau đó, cảnh tôi một mình mở cửa ký túc xá, cũng bởi vì con bướm trong cốt truyện, chuyển thành cảnh tôi cùng Đặng Tề mở cửa ký túc xá, thế là có những chuyện về sau.

Chỉ vàng trên cửa chỉ còn lại một chút cuối cùng, C nhìn lại lần cuối nơi lần đầu tiên y đặt chân đến sau khi chào đời, chiếc nôi nơi tôi được hình thành, nơi mà y thôi miên ký ức của tôi theo thiết lập, rồi sau đó y dứt khoát bước vào trong cánh cửa đó.

Khung cửa biến mất.

Và ngay giây phút đó, bộ phim cũng chuyển sang màu đen.

*

Tôi biết tại sao màn hình phim tối đen, bởi vì dẫu cho có tiếp tục phát, cũng chỉ có thể nhìn thấy một căn phòng làm việc yên tĩnh, nơi trong một thời gian dài cũng sẽ không có ai quay lại.

Mối quan tâm chính của tôi lúc này là một chuyện khác —— màn hình lớn chuyển sang màu đen, điều đó có nghĩa là bộ phim đã kết thúc.

Vậy sau khi phim hết, chờ đợi tôi sẽ là cái gì đây?

Nó muốn tôi hiểu ra mọi chuyện rồi sau đó đối mặt với nó, hay là...... chỉ muốn tôi làm con quỷ thông suốt vậy?

Giữa lúc tôi đang lo lắng, màn hình lại đột nhiên sáng lên, suýt nữa chói mù mắt tôi.

Tôi đảo mắt, hình như vẫn còn có chuyện chưa giải thích xong, vừa rồi chỉ là tạm dừng quá trình để nghỉ ngơi mà thôi.

Khi trên trên màn hình lại có người xuất hiện, mọi thứ đã rất khác so với trước đó.

Có hai...... người đang đứng trong phòng làm việc.

Sở dĩ tôi do dự khi nói từ “người”, là bởi vì người trước mặt này hoàn toàn khác xa với bộ dáng tôi vừa thấy.

Mặc dù khoảng cách tôi nhìn thấy bọn họ chỉ mới có vài giây ngắn ngủi, nhưng trong lòng tôi rất rõ ràng, có lẽ bộ phim chiếu trước mắt tôi đã trôi qua rất lâu rồi —— trong bất tri bất giác, tôi hình như cũng đã quen với việc quan sát mọi thứ từ góc nhìn của thượng đế, đôi khi tôi còn sinh ra ảo giác, như thể thời gian và thân phận đều là những thứ có thể tùy ý thao túng và chơi đùa.

Khi họ đọc tôi trong sách, thì tôi cảm thấy mình là một nhân vật không có thật; nhưng bây giờ tôi thấy bọn họ trong phim, vậy “bọn họ tại thời điểm này” có phải cũng có thể được coi là một nhân vật không có thật không?

Bởi vậy, nếu vì vị trí của hai bên có thể thay đổi bất cứ lúc nào, vậy tại sao giả vẫn là giả, và tại sao thực vẫn là thực chứ?

Ánh sáng từ bộ phim trước mặt hắt vào mặt tôi, tôi nhìn thấy hai bóng người không đồng đều trước mặt, sau nhiều lần xác định, tôi mới dám chắc người trước mặt tôi thực sự là A và B tôi đã thấy trong phim không lâu trước đây —— A và B gần như không thể đứng vững, khắp người đều là các cơ quan bị đánh rớt và những lỗ lỏm chỏm, máu tươi phun trào từ đó. Thấy hai người họ đi đứng loạng choạng, tôi nhìn xuống, mới phát hiện cả hai người họ thậm chí đều bị mất một chân.

Đúng rồi……C đâu?!

Trong lúc hoảng hốt, tôi chợt phát hiện hai người từng người dùng cánh tay còn nguyên vẹn còn sót lại hợp sức cầm một thứ gì đó, khi nhìn kỹ, tôi tức khắc hít hà một hơi —— thứ bọn họ đang cầm trên tay, chỉ còn lại một cái đầu và nửa cần cổ của C.

Chỉ có thể cảm tạ bản thể của ba người bọn họ đều ở phần đầu, chỉ cần giữ được đầu, cho dù trọng thương cũng có thể cứu được một mạng. Da thịt trên người ba người đang khôi phục từng chút một, nhưng trông rất đáng sợ, so với việc phát triển các cơ quan của bản thân, về mặt thị giác, càng giống như bị những miếng thịt đang dần dần bị nuốt chửng.

Tôi nhíu mày. Bộ dáng của bọn họ rất thê thảm, còn là thê thảm mà tôi chưa từng thấy qua, đây có nghĩa là bọn họ cũng không có trực tiếp vứt bỏ thân thể và mang theo bản thể chạy trốn, mà là từ đầu đến cuối đều bị thương dưới hình dạng con người.

Chỉ sợ chỉ có một người có thể làm bọn họ cố kỵ đến mức không dám lộ ra bản thể.

Tôi vô cùng bất ngờ, dù tôi biết cuộc hành trình này của bọn họ có thể lành ít dữ nhiều, nhưng cũng không ngờ bọn họ lại trực tiếp đối đầu......

Đối đầu với Mẹ.

*

Coi như có thể sống sót trở về đã là rất may mắn...... cũng không biết bọn họ đã dùng phương pháp gì mới có thể trốn vào căn phòng này.

Nơi này…… Thật sự an toàn ư?

Phản ứng của bọn họ nhanh chóng cho tôi câu trả lời.

“Mau, nhanh, xác nhận xem Hạ Trạch có an toàn không,” B che vết thương trên người, rất hiển nhiên, chữa trị kiểu này cũng rất khó chịu, khiến người ta cảm thấy đau đớn, cho nên giọng nói của y giống như một con thú nhỏ đang đau đớn nhỏ giọng kêu gào, “Chúng ta không chắc có nhiều thời gian đâu.”

Giọng nói của hai người kia cũng yếu ớt.

“Nhất định phải chắc chắn cậu ấy...... an toàn...... chúng ta mới có thể......” Lời nói của A đột ngột im bặt ngay khi hắn mở cuốn sách ra, đôi mắt đang nheo lại vì đau của hắn trợn ngay lập tức, khóe mắt như muốn nứt ra.

“Sao lại như thế?!” trước khi hắn mở miệng, C đã giành trước kêu lên, “Không thể nào, không thể nào! Ta chưa từng thêm Đặng Tề cũng vào thế giới này, sao hắn cũng có thể ở đây được!!”

Đã chứng kiến tất cả sai sót của y, tôi tự nhiên biết tại sao Đặng Tề lại ở đây.

Ngay lúc này tôi lại lần nữa trở thành “Thượng đế”, tôi biết hết những gì bọn họ không biết, thậm chí căn cứ vào đó mà biết được tương lai, nhưng bọn họ chỉ có thể đối mặt với cảnh tượng khó tin trước mắt, bất lực hét lớn.

Thay đổi góc nhìn, hoán đổi thân phận...... Tôi chống cằm, như có điều suy nghĩ.