Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 90




Edit: Mạn Già La

*

Sau khi thừa nhận tất cả, ba người họ bắt đầu ngày càng muốn làm gì thì làm. Đối với bọn họ mà nói, thừa nhận bản thân sở hữu những cảm xúc đại diện cho sự xấu xí chẳng khác nào xé bỏ lớp da mặt cuối cùng. Sau đó, bọn họ không còn rụt rè như ban đầu nữa, dứt khoát quăng cơ thể Đặng Tề vào một xó lạnh lẽo, ngày đêm quấn quýt với cơ thể tôi.

5

“Tôi” không cử động được giống như búp bê Barbie của ba tên này, bọn họ cùng tôi chơi một loạt trò chơi trong nhà không hồi kết, mặc cho tôi đủ loại quần áo kỳ quặc. Ngay lúc tôi đang nghi bọn họ đều có thể biết được số lượng lông trên người tôi, cuối cùng bọn họ cũng bắt đầu thảo luận thêm thông tin về Đặng Tề.

Đúng như dự đoán, tên lại được quyết định một cách tùy tiện bằng phương pháp lật từ điển bí ẩn đó, tôi lạnh lùng quan sát tất cả những điều này, cuối cùng cũng đợi đến thời điểm quyết định tính cách kia.

“Tính cách à...…” C nôm rất không vui, tôi nhìn thấy đôi lông mày như lá liễu của y đang dần rũ xuống, trông rất không vui.

Y lẩm bẩm, giống như đang nói chuyện một mình, lại dường như muốn hai người anh kia nghe thấy lời nói của mình: “Chúng ta đều không có tính cách...… chúng ta thiết kế tính cách cho hắn ta, lại để hắn ta đi làm bạn với Hạ Trạch......”

“Thật giống như…… Thật giống như……” Y lẩm bẩm nửa ngày, cũng không nói được vấn đề chính. Tôi thấy may vì y nghèo vốn từ, nếu không một ít từ kì quái sẽ tuồn từ miệng y ra mất.

Ví dụ như “Giống như đẩy người mình thích cho một người đàn ông xa lạ khác”.

“Giống như đẩy người mình thích cho một người đàn ông xa lạ.”

1

Tôi:……

Tôi quay đầu, quả nhiên là A lớn tuổi nhất. Đôi mắt đẹp của hắn lập lòe trong căn phòng mờ tối, một chút cũng không biết mình đã nói ra lời kinh người thế nào.

Đây là...... nguyên nhân trẻ con đáng sợ. Bởi vì chúng hiểu biết ít, cho nên hồn nhiên ngây thơ, bởi vì ngây thơ, cho nên không biết kiềm chế, ngược lại có thể nói những điều kỳ quái khiến người ta tê da đầu.

Mặc dù trông bọn họ không giống trẻ con chút nào, nhưng thực ra bên trong họ không khác trẻ con là mấy.

…… Vì vậy xem ra, trong khoảng thời gian này, bọn họ đã từ những đứa trẻ không biết gì thay đổi thành những đứa trẻ đầy cảm xúc phức tạp, và trong tương lai, sau khi bị nhiễm nhiều cảm xúc hơn và trải qua nhiều chuyện hơn, họ sẽ trở thành những người trưởng thành thành thục giống như tôi.

Và tất cả những cảm xúc này, thế mà được dạy cho bọn họ bởi...... tôi.

Mặc dù “tôi” bây giờ chẳng hơn gì một cơ thể không có ý thức, nhưng không nghi ngờ gì nữa, nguồn gốc của mọi tình cảm của bọn họ...... đều là tôi.

Trong lúc vô tình, một cơ thể không có ý thức và không thể di chuyển đã trở thành một người thầy dạy tình cảm quan trọng trong cuộc sống của người khác, chịu trách nhiệm cho lớp vỡ lòng về tình cảm của người khác.

Loại nhiệm vụ này...... bình thường đều do cha mẹ làm. Dạy bảo đứa bé thế nào là yêu, thế nào là hận, thế nào là lẽ thường, thế nào là phàm tục, để cho đầu óc nhỏ bé chưa biết gì của chúng dần dần bị mọi quy tắc khuôn sáo chi phối.

Tôi cảm thấy miệng mình không tự chủ được run rẩy một chút, tôi phải thừa nhận một điều khiến tôi cảm thấy rất xấu hổ. Đó là hiện tại, ít nhất là trong phim vào thời điểm này, mối quan hệ giữa tôi và ba người ABC đã chạy theo một hướng trở nên phức tạp không thể tả.

Tôi không chỉ là người yêu lý tưởng của bọn họ mà còn là người mẹ trên tinh thần của bọn họ. Chuyện này nghe thế nào thì cũng sai sai, nhưng đặt trong bộ phim này, với những tên đầu óc trẻ con thể xác người lớn này, ấy mà có phần hài hước.

“Ta không muốn giao cậu ấy cho một người xa lạ......!” B cắn răng, đột nhiên giống như một đứa trẻ giận dỗi, ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu mình. Trên cánh tay phồng lên cơ bắp của y khiến cho cái hành động trẻ con này tăng thêm một chút hài hước khô khan.

Trên thực tế, “tôi” đối với bọn họ cũng như người xa lạ giống Đặng Tề.

Tôi chưa nói chuyện với bọn họ nên căn bản là không quen nhau. Tôi cũng như Đặng Tề, đều do ba người họ tạo ra, một thân xác không cảm xúc.

Tôi nhíu mày, phát hiện tình cảm của bọn họ đối với tôi thực sự khó hiểu —— theo logic mà nói, tôi cũng nên là người xa lạ với bọn họ mới đúng chứ?

Khái niệm “định kiến” thực sự quá mạnh, bởi vì có những ký ức thân thiết với bọn họ nên khi thấy bọn họ nảy sinh tình cảm với mình, dù cảm thấy có chút không đúng, tôi cũng không tiếp tục suy nghĩ nhiều thêm, chỉ cảm thấy mọi thứ đã được phát triển như bình thường.

Hiện tại ngẫm lại, quả thật vô cùng kỳ quái.

Tại sao? Tại sao lại có thái độ khác với hai người xa lạ như vậy chứ?

Bọn họ có ký ức không? Nếu có ký ức, vậy tại sao lại giống như lần đầu tiên nhìn thấy tôi chứ? Thời gian trong phim là có thật ư?

Tôi cảm thấy suy nghĩ vững chắc ban đầu của mình lại bắt đầu lung lay.

Hốc mắt của A rất to, khi tròng mắt chuyển động thì đặc biệt rõ ràng. Hắn không biết làm thế nào để che đậy suy nghĩ của mình, vì thế tôi đọc được một trăm hai mươi phần nghiêm túc trên khuôn mặt hắn.

Hắn đúng thực là bắt đầu suy nghĩ về việc “làm thế nào để không giao tôi cho một người xa lạ”.

1

Tôi lắc đầu, đáp án là không thể giải được. Một mặt, bây giờ bọn họ cũng không hoàn toàn nổi dậy chống lại Mẹ, cũng không có cách nào để dung nhập mình vào một cuốn sách, mặt khác, theo những gì tôi nhớ, bọn họ cũng không xuất hiện ở cuộc sống lúc ban đầu của tôi.

Tất nhiên, tất cả những suy đoán của tôi phải được đặt ở dưới điều kiện...... suy đoán của tôi là chính xác.

Nếu bọn họ và tôi thực sự là ở hai thế giới song song, vậy thì tất cả những phỏng đoán của tôi phải được gạt bỏ và bắt đầu lại.

Tôi đang miên man suy nghĩ thì chợt nghe bên tai có tiếng cười khẽ —— lại là cái chiêu đó!!!

Không phải âm thanh của bộ phim, cũng không phải tiếng cười thực sự, mà là thông điệp rợn tóc gáy đi thẳng vào đầu tôi.

Đây có phải là ám chỉ tôi...... không, khen ngợi tôi?

Tôi thực sự không hiểu “độc giả” muốn làm gì, chỉ đành cắn răng chịu đựng, vẫn đứng trên những phỏng đoán lung lay sắp đổ của mình, xem bộ phim trước mặt.

“Phải!” Ánh mắt A chợt lóe, khóe miệng vui vẻ cong lên theo, “Nếu chúng ta không muốn giao cậu ấy cho người không quen biết...... vậy thì…...”

Hắn hoãn lại, cùng hai người BC trao đổi ánh mắt hiểu rõ: “Vậy thì, chỉ cần người đó không phải người xa lạ là được rồi.”

Tôi có thể cảm nhận được trên đầu mình bật ra một dấu hỏi.

Ba người họ đúng là một mà, chỉ dựa vào ánh mắt đã có thể hoàn thành một bộ thảo luận. Sau khi có chút nhân tính và học được cách ghen tị, giữa ba người cũng không có nảy sinh ghen ghét giống như với Đặng Tề.

Khái niệm anh em không nên tồn tại ở thế giới mới mới đúng...... không, phải nói là cho dù là anh em cũng không có mức độ ăn ý này.

Chắc chắn có một mối liên hệ nào đó tồn tại giữa ba người mà tôi không biết.

Trong khi tôi vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác, hai người kia đột nhiên giống như được khai sáng, trên mặt cũng bắt đầu phát ra ánh sáng.

“Có lý!” B đấm một cái vào lòng bàn tay, y dùng sức rất mạnh, tôi thậm chí bắt đầu lo lắng trên tay y có bị đấm ra một cái lỗ hay không, “Tuy rằng chúng ta không thể tự mình ra trận, nhưng thoát thai hoán cốt thì vẫn có thể mà!”

Ý là muốn đoạt, đoạt xá?!

Tôi cảm thấy mình càng nghe càng ngốc, chỉ có thể đặt hy vọng của mình vào C cuối cùng, người luôn nói những lời đơn giản và không có EQ.

Y quả nhiên không làm tôi thất vọng.

C ngây ngô cười lộ ra hàm răng trắng đến lóa mắt: “Lẽ ra chúng ta phải sớm nghĩ đến lỗ hổng này. Nam hai hiện tại chỉ là một cái vỏ rỗng, chỉ cần tính cách của hắn cũng giống chúng ta, vậy thì không phải giống hệt như chúng ta làm bạn với cậu ấy à?”

Khoan khoan, tôi hận không thể lập tức nhấn nút tạm dừng, suy nghĩ kỹ xem ý trong lời của y là có ý gì —— từng chữ, từng câu thì tôi đều hiểu được, nhưng khi ghép chúng lại, lại khiến tôi chẳng hiểu mô tê gì.

Logic thì lưu loát, nhưng...... Nhưng mà ba người bọn họ lấy tính cách ở đâu vậy?! Từ không thành có hả?!

Tôi không ngờ lời nói của tôi giây tiếp theo sẽ trở thành sự thật —— lần này, bọn họ thực sự đang lên kế hoạch “từ không thành có”.

“Chúng ta đều là con người mới, không thể trong thời gian ngắn trở thành con người cũ được, cho nên...…” A chậm rãi nói, tựa hồ đang suy nghĩ biện pháp cụ thể.

“Chúng ta cũng không có khả năng tạo ra một con người cũ giống như chính mình, một khi làm như vậy, sẽ bị Mẹ phát hiện ngay.” B đảo mắt, “Chúng ta cũng không thể tạo ra một thế giới mới mà Mẹ không biết, bởi vì sức mạnh của chúng ta không mạnh như vậy.”

C gật đầu lắng nghe, rồi chợt thốt lên một tiếng “ồ” như bừng tỉnh hiểu ra.

“Ta hiểu rồi! Nếu thế giới thực không được, con người cũ không thể......” Trong mắt y lấp lánh hưng phấn, “Vậy thì, nếu như tất cả đều là giả, có phải là được rồi không?!”

Giả?!

Tôi cảm thấy một tia laser lóe lên trong đầu mình, thế giới giả tạo, giả tạo mà tôi đã trải qua......

Cái “Thế giới ký túc xá” tàn tạ kia sao?!

Đồng tử của tôi không ngừng run rẩy, tôi nhìn bọn họ tạo ra ba con búp bê quen thuộc trước mặt tôi, trong tình huống không có sự cho phép của Mẹ, bọn họ thậm chí không thể làm ra người tí hon, chỉ có thể làm bằng những vật liệu khác chế thành búp bê. Để mở rộng sự khác biệt giữa ba người, bọn họ thậm chí còn sử dụng các vật liệu khác nhau: vải, gốm sứ, nhựa. Tôi thấy ba người họ điền vào “Thế giới ký túc xá” mà tôi quen thuộc trên tờ giấy thiết lập, tôi thấy ba con búp bê lớn đột nhiên sống lại, nghiêng ngả lảo đảo bước vào ngôi nhà búp bê do bọn họ tạo ra, thực ra chỉ có kích thước bằng đầu gối người.

Tôi biết, đối với ba con búp bê đó, những gì chúng nhìn thấy chính là tất cả. Chúng không cảm thấy mình đang sống trong ngôi nhà búp bê, chỉ cảm thấy mình vẫn luôn sống trong một ký túc xá trường học bình thường, không ra ngoài chỉ vì của ý chí riêng của mình.

…… Tôi thực sự oan uổng ba người trong thế giới ký túc xá kia.

Bọn họ không có gạt tôi...... Bọn họ cũng không biết ban đêm mình sẽ lộ nguyên hình, trong tiềm thức bọn họ thật sự cảm thấy sương mù dày đặc bên ngoài không cách nào biến mất......

Bởi vì đây là những “thiết lập” được ba người ABC viết ra ngay trước mắt tôi.

Cũng giống giả thiết “Yêu Hạ Trạch bằng tất cả sinh mạng và tinh lực của mình” của Đặng Tề, đó là một câu thần chú không thể làm trái, sẽ không biến mất trừ khi mạng sống kết thúc.

Nhưng ba con búp bê đó...... đã cùng tôi ra khỏi ngôi nhà búp bê dưới sự kêu gọi yếu ớt của tôi.

…… Cũng như Đặng Tề, bọn họ đã phá vỡ giả thiết ở một mức độ nào đó. Đặng Tề đã phải trả giá bằng mạng sống, ba con búp bê nhỏ......

Tôi không dám nghĩ tiếp.

Cho nên là, những gì tôi quen thuộc trên thực tế chỉ là ba con búp bê giả này, chứ không phải con người mới ABC trước mặt.

Nhưng theo cách này, tình cảm của bọn họ đối với tôi trở nên phức tạp và khó hiểu hơn.

Làm bạn với tôi, quen biết tôi rõ ràng là ba con búp bê kia, tình cảm của bọn họ rốt cuộc đến từ đâu?!

Ba người trước mặt đang bận rộn công việc, bọn họ ban cho ba con búp bê ký ức giả và khái niệm thời gian trên tờ giấy thiết lập, khiến bọn họ nghĩ rằng một ngày sẽ không bao giờ trôi qua, vậy nên bọn họ cũng không cần phải ra ngoài. Bọn họ cho những con búp bê có nhân tính, để bọn họ cho rằng mình là con người cũ thực sự, là sinh viên đại học bình thường.

Trong trí nhớ giả tạo mà bọn họ bị nhồi nhét vào, “tôi” cũng tồn tại. “Tôi” là bạn cùng phòng của bọn họ, nhưng vì “hôm nay” nghỉ học chơi game nên tôi không xuất hiện trong ký túc xá.

Nhưng bọn họ không biết trong khái niệm thời gian đã bị họ thay đổi, ngày này sẽ không bao giờ kết thúc. “Hôm nay” sẽ không bao giờ trôi qua, bọn họ sẽ không bao giờ nhìn thấy Hạ Trạch trong trí nhớ của mình.

Bọn họ cũng như tôi, số phận do người khác nắm trong tay chứ không phải do mình làm chủ.

Ba người bọn họ quan sát chính mình, thân phận trên lý thuyết chính là con người cũ, hào hứng ghi lại tính cách, lời nói hành động, sở thích của bọn họ. Cũng căn cứ sở thích của bọn họ hợp lại với nhau, cuối cùng viết ra thiết lập tính cách cho Đặng Tề.

…… Cho nên là, cũng không có ai bắt chước ai.

Tôi vốn cho rằng chuyện này đến cuối nhất định sẽ có kết luận, hoặc là ba người bắt chước Đặng Tề, hoặc là Đặng Tề bắt chước ba người.

Nhưng thực tế lại là —— tính cách của bốn người đều đã được xác định trước khi được thành lập.

Tính cách của bốn người đều được học từ ba con búp bê giả, việc này thật là...... nực cười vô cùng.

Ranh giới giữa thật và giả dường như bị xóa nhòa, nếu giả có thể biến thành hiện thực, vậy tại sao giả nhất định phải là giả chứ?

Tôi một bên chế giễu như vậy, một bên cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Cho đến bây giờ, tôi rất khó để nói tôi không có tình cảm gì với ba người trước mặt, mà tôi nợ Đặng Tề rất nhiều tình nghĩa.

Đối với bản thân tôi, tôi cũng không muốn bất kỳ ai trong số bọn họ chỉ là tác phẩm phỏng chế của người khác.

Tình hình hiện tại là tốt nhất, mặc dù ba đứa nhỏ trước mặt tôi có thể tự lừa gạt mình rằng Đặng Tề là tác phẩm phỏng chế do ba người bọn họ làm ra, nhưng đối với tôi, bọn họ là bọn họ, Đặng Tề là Đặng Tề.

Con người mới không hiểu bất kỳ sai lệch nhỏ nào trong tính cách của một người đều có thể khiến một người quen thuộc với anh ta cảm thấy xa lạ. Một người pha trộn các đặc điểm của ba người sao có có thể trở thành một “người lai” có nề nếp chứ?

Huống chi, cả ba người họ hiện tại cũng không có tính cách độc đáo của người cũ chúng ta.

*

Một bước cuối cùng hoàn thành.

Dù bọn họ lưu luyến không rời đến đâu, cũng không thể không nghênh đón ngày mai cần phải rời đi kia.

Tôi nheo mắt, chờ đợi ngày mai đến để xem thế giới cũ hoạt động.