Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 89




Edit: Mạn Già La

*

…… Vừa nhìn, so với những con người mới thuần khiết và hoàn mỹ, con người cũ chúng ta thực sự giống như một nguồn ô nhiễm khổng lồ —— ba người ABC ở bên tôi không có mấy ngày đã bị nhiễm những cảm xúc là đại diện cho xấu xí ở thế giới mới này.

Mẹ rất thông minh, tước đi tình cảm của tất cả những con người mới, điều đó có nghĩa là sự xấu xí sẽ không còn được sinh ra trong thế giới mới này. Nhỏ như ghen ghét thù hận, lớn như chiến tranh liên miên không ngừng, tất cả sẽ tan thành mây khói trong một thế giới không có cảm xúc.

Làm như vậy, kết quả xấu duy nhất là tước đi hạnh phúc của tất cả những con người mới —— chưa nếm trải đau khổ sẽ không biết hạnh phúc thực sự, những điều tích cực và tiêu cực phải đồng hành với nhau mới có thể làm cho con người hạnh phúc.

Nhưng nhóm người mới bị tước đoạt cảm xúc này sẽ không cảm thấy mình đang ở trạng thái “không vui” bất thường. Bây giờ tôi nói bọn họ “không vui”, cũng chẳng qua là xuất phát từ góc nhìn của người cũ của tôi, công khai khoa tay múa chân vào cuộc sống của người khác mà thôi.

Bọn họ vô tri nhưng hạnh phúc, và trong sự vô tri của bọn họ, thế giới mới cũng trở thành một thế giới hòa bình lý tưởng.

Tôi chột dạ chớp chớp mắt.

Nhưng bây giờ...... Học sinh yêu thích của Mẹ đã hoàn toàn bị ô nhiễm bởi tôi, một người cũ không biết nhảy từ đâu ra.

1

Ngay cả cảm xúc xấu xí “ghen ghét” cũng đã xuất hiện, xem ra sau này bất kể loại cảm xúc tiêu cực nào xuất hiện cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Ba người họ ngược lại thực sự là “trẻ con”, ở dưới mí mắt tôi, bọn họ bắt đầu đi đi lại lại giữa hai căn phòng như đang chơi trò chơi gia đình. Bọn họ lãng phí rất nhiều giấy thiết lập, tạo ra nhiều loại vật dụng cần thiết hàng ngày và bắt đầu mô phỏng cuộc sống tương lai của tôi.

Hai người ôm “tôi”, một người cõng Đặng Tề, hồi hộp bắt chước bộ dáng đi đường của hai người chúng tôi trong tương lai, khung cảnh nhất thời trông rất kỳ lạ —— trong căn phòng tối, ba người đàn ông cao lớn cứ như bị trúng tà, chơi với hai cơ thể hoàn toàn bất tỉnh, trông giống như đang thực hiện một loại tà thuật khó tả nào đó.

Bọn họ lại lặng lẽ đặt chúng tôi xuống, giống như những đứa trẻ chơi búp bê khi còn nhỏ vậy, nhét cuốn sách vào lòng của “tôi”, đặt “tôi” thành dáng vẻ đọc sách, và đặt Đặng Tề thành bộ dáng ở một bên chăm chú nhìn tôi.

Ba người nhìn, cúi đầu, lại là một trận im lặng.

Sau đó, bọn họ di chuyển một đống đạo cụ. Rất nhiều cảnh tượng dưới bàn tay khéo léo của bọn họ bắt đầu hiện ra trước mắt tôi, có lúc tôi tưởng bọn họ đang chơi “Kỳ tích Hạ Trạch”: “Tôi” và Đặng Tề cùng ăn cơm, Đặng Tề pha trà cho “tôi” còn “tôi” đang ở bên cạnh chờ, hai người nắm tay nhau nằm trên giường, Đặng Tề đang chơi bóng rổ “tôi” ở bên cạnh nhìn, “tôi” và Đặng Tề cùng nhau tắm, “tôi” và Đặng Tề đang ôm lấy nhau…...





Lúc đầu vẫn là những cảnh mà tôi đã từng trải qua, nhưng càng về sau, tư thế bọn họ bày ra khiến tôi càng cảm thấy xa lạ. Tôi đã nghĩ đây là trí tưởng tượng phi lý của ba người họ, nhưng sau khi nghĩ lại, có lẽ đây là câu chuyện hẳn phải xuất hiện trong bản thảo gốc trước khi bị tôi phá hỏng.

Nghĩ đến mình sẽ có một mối quan hệ yêu đương sáo rỗng và chuẩn mực với Đặng Tề nhưng không biết rằng vận mệnh của mình đang bị khống chế, tôi không khỏi rùng mình —— không phải vì ghét Đặng Tề, mà vì…...

Cảm giác bị khống chế này thực sự quá khó chịu.

Tôi không biết ba người họ đang vẽ gì, bọn họ cứ liên tục tạo ra những cảnh tượng này, xem một lúc rồi lại chuyển sang cảnh tiếp theo.

Nhưng có một điều chắc chắn —— sắc mặt của ba người bọn họ càng ngày càng tối tăm.

Rõ ràng là không muốn nhìn, nhưng ba người họ vẫn ngoan cố cố gắng hình dung điều gì sẽ xảy ra trong tương lai trong đầu, trình diễn hết từng màn diễn tuyệt vời trong căn phòng nhỏ tối tăm này.

Tôi thậm chí còn thấy cảnh tượng máu chó là “tôi” giận dỗi với Đặng Tề, tôi tát anh một cái rồi chạy vào trong mưa —— vì để mô phỏng hiệu ứng trời mưa, bọn họ còn lấy ra một bình tưới nhỏ, nhưng chẳng mấy chốc đã đau lòng đến giúp tôi sấy tóc. Những cảnh này căn bản không tồn tại trong trí nhớ của tôi, nhưng sau khi nghĩ lại, hình như đáp ứng đúng yêu cầu của “tình yêu”.

1

Thật đáng sợ…… thì ra tôi vốn phải trải qua những chuyện này.

Sau đó, tôi thậm chí còn nghi ngờ bọn họ hơi tự ngược bản thân.

Khi cơ thể chuyển đổi, tôi đột nhiên nhìn thấy một thứ gì đó trong suốt như pha lê dưới khóe mắt của A, khúc xạ ánh sáng rực rỡ trong căn phòng tối tăm chỉ có một vài tia sáng.

Tôi gần như không thể tin vào mắt mình, cho đến khi chính A nhận ra đôi mắt của mình lành lạnh, dần cứng đờ giữa phòng, khiến cho hai tên khác đang đùa giỡn với tôi chú ý, chiếc máy quay ranh mãnh nhắm ngay mặt hắn.

Thật sự là nước mắt...... là một giọt nước mắt hình tròn, tiêu chuẩn, lúc này đang treo trên hàng mi dài của hắn, một nửa làm ướt hàng mi dưới, còn một nửa lơ lửng trong không trung.

…… Hắn trong bất tri bất giác bị tức đến khóc.

6

Tôi thực sự không biết nên cười hay khóc nữa.

Tuy nhiên vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh tự nhiên, gần như không có sự khác biệt nào so với vừa rồi, thậm chí không dao động, một chút cũng không giống với biểu cảm mà một người đang khóc nên có.

Trong sự chú ý của mọi người, A từ từ đưa tay phải lên quẹt qua hốc mắt, giọt nước mắt nhanh chóng theo ngón tay của hắn đến giữa lòng bàn tay. Hai người bên cạnh sau khi đặt tôi xuống giường, nhanh chóng vội vàng chạy tới, dưới ánh sáng mờ ảo, vây xem thứ mà trước đây chưa từng thấy.

“Đây là……” A lắp bắp nói, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy trong cơ thể mình sản sinh ra thứ gì đó xa lạ, điều này khiến cho con người mới giống như người máy này có chút sợ hãi.

B nhìn A, nhìn C, xem ra bọn họ đều biết đây là cái gì, chỉ là không thể tin được, nó thật sự sẽ sinh ra từ cơ thể của mình.

“Là nước mắt……” Tôi chưa bao giờ thấy C mở to mắt như vậy, y gần như có chút run rẩy, thận trọng đến gần mắt A, nhìn chằm chằm vào thứ không thể tin được kia, “Ngươi khóc…...”

C, người không có bất kỳ EQ nào, đã lớn tiếng thốt ra thứ là đáng xấu hổ trên thế giới này, cả ba người đều run rẩy dữ dội, sững người tại chỗ.

Dường như cái “thường thức” này, Mẹ đã đưa vào trong đầu bọn họ rất tốt. Lúc đầu bọn họ loáng thoáng vui mừng, sung sướng, mơ hồ tức giận, ghen ghét, cho dù những cảm xúc mịt mờ này được bọn họ bộc lộ ra ngoài, cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với cơ thể.

Nhưng bây giờ, chỉ cần một giọt nước mắt xuất hiện, ba người bắt đầu như đang đối mặt với một kẻ địch đáng gờm, ngay cả con ngươi trong mắt cũng bắt đầu dựng lên như mèo gặp chuột.

Đây có lẽ là cơ chế củng cố thống trị cơ thể của Mẹ. Trong lòng tôi thở dài, cho dù có cảm xúc, chỉ cần bản thân không nhận ra thứ xuất hiện trong lòng mình gọi là “cảm xúc” thì cũng không ảnh hưởng gì đến quy tắc của Mẹ, tất nhiên là không có liên quan.

Nhưng nước mắt xuất hiện, đã phá vỡ sự ổn định này.

Bọn họ hiểu rõ ràng rằng cơ thể mình đang bắt đầu sản sinh ra những cảm xúc tiêu cực, vì vậy kiến thức mà Mẹ cấy vào cơ thể bắt đầu tra tấn bộ não của bọn họ.

Tuy rằng không biết bộ dáng cụ thể những cơ chế này, nhưng nhìn dáng vẻ kinh ngạc và đau đớn của bọn họ lúc này, tôi đại khái có thể đoán được xêm xêm.

“Cơ thể của ta……” A dừng một chút, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại nhanh chóng đem lời nói nuốt trở về, “Không nhất định.”

“Theo tri thức trong đầu của ta, nước mắt không nhất định là biểu hiện của cảm xúc tiêu cực, nó có thể là nước mắt vui sướng, nước mắt cảm động.....v.v.” A ổn định lại cảm xúc, bắt đầu xoa dịu hai người còn lại, “Hơn nữa, nếu là thật...... vậy thì sao?”

Con ngươi to của hắn tỏa sáng kỳ lạ trong bóng tối.

Những lời này như sét đánh ngang tai hai người kia. Tôi nhìn bọn họ hoảng hốt một hồi, hiểu ra câu nói này chắc không thua gì “vương hầu tướng quân chẳng lẽ sinh ra đã cao quý ư” với bọn họ.

“Sau này cậu ấy cũng sẽ có, đúng không?” Con ngươi của A rất lớn, nhất cử nhất động đều rất rõ ràng, lúc này tôi có thể thấy rõ ràng hắn đang nhìn chằm chằm vào “tôi”, “Tuy rằng chúng ta không nhìn thấy được cậu ấy tương lai, nhưng tương lại cậu ấy sẽ khóc, sẽ cười, sẽ la hét, sẽ ghen ghét, sẽ phấn khích…...”

Hai người kia cũng dần dần chăm chú lắng nghe, cơ thể vừa nãy còn run rẩy dần dần bình ổn lại.

“Nếu cậu ấy cũng sẽ có, vậy thì dựa vào đâu......” A dừng một chút, cố gắng nói ra, “Dựa vào đâu, những thứ này là không tốt chứ?”

Nói xong hắn thở hổn hển tránh sang một bên.

Tôi hiểu vì sao hắn cố hết sức như thế, câu này chỉ là một câu bình thường với người cũ chúng ta. Nhưng với người mới này vừa sinh ra đã bị gài mìn vào não mà nói, thì chẳng khác gì cấp bậc vụ nổ big bang trong não cả.

Giống như có người bên cạnh tôi đột nhiên nhảy ra nói: “Giết người có gì là xấu chứ?” kiểu vậy, theo cách hiểu thông thường của bọn họ, câu nói này không thể nghi ngờ là trái ngược đạo đức.

Nhưng giờ phút này, hắn lại nói ra.

Tôi nhìn thấy cánh tay rắn chắc của B cử động hai lần, khuôn mặt ẩn trong bóng tối cuối cùng cũng lộ ra.

“Hắn nói không sai, Mẹ nói......” B cau mày, trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi, “Mẹ nói, không nhất định, là...... đúng!”

Tôi kinh ngạc nhìn y nháy mắt thoáng lực, mặc dù tôi chỉ phỏng đoán rằng có thể có một loại cơ chế nào đó trong đầu bọn họ, nhưng phản ứng của bọn họ bây giờ không nghi ngờ gì đã xác nhận tất cả những điều này —— khi bọn họ không đồng ý với quan điểm của Mẹ, cơ thể sẽ vô thức cảm thấy sợ hãi và khó chịu.

“Ta, ta.” C hoảng sợ nhìn trái nhìn phải, khi ánh mắt đảo qua đến “tôi”, bất chợt dừng lại.

Tôi nghi ngờ mình đã nhìn nhầm, nhưng lúc này, tôi thực sự cảm thấy C trước mặt đã biến thành C mà tôi quen thuộc.

Nhưng chớp mắt, vẻ mặt quen thuộc đã biến mất không thấy, còn lại chỉ có kiên định.

“Ta cũng như các ngươi.” C cắn răng nói.

…… Đây là tua nhanh đến “Tôi có thể thay thế hắn”* ư, trong lòng tôi thầm than không ổn. Mặc dù đã biết kết cục tương lai của ba người họ, nhưng nhìn thấy hành vi liều lĩnh của ba người trước mắt vào lúc này, tôi vẫn không khỏi thấy nuối tiếc.

* Bỉ nên mà đại chi - 彼可取而代之: Tôi có thể thay thế hắn. (Mình qua Baidu tra thì thấy ghi như vậy, có gì mn góp ý nhé)

Để ba người này nổi dậy chống lại Mẹ chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Huống chi……

Tôi siết chặt lòng bàn tay, biết rằng thói quen dễ mềm lòng của mình lại tái phát.

Ở một mức độ rất lớn, bọn họ vì tôi bên mới đưa ra quyết định như vậy.