Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 87




Edit: Mạn Già La

*

…… Mẹ?

Tôi chợt nhận ra có chút không đúng, nhưng sự khác thường này không phải đến từ bản thân từ “mẹ”. Tuy rằng việc một người đàn ông được coi là mẹ quả thực là một điều kỳ lạ, nhưng so với sự khác thường này thì cũng không có gì to tát.

Vấn đề là, trên thế giới này, kẻ thống trị cao, cũng được phát âm là...... Mẹ.

2

Là trùng hợp sao?

Tôi có thể cảm thấy cơ thể mình khẽ run lên, tôi rất sợ mình có mối liên hệ khó hiểu nào đó với thứ kỳ lạ này. Tôi có thể chấp nhận những thứ bí ẩn mà mình luôn sợ hãi, nhưng tôi không thể chấp nhận bản thân mình một ngày nào đó sẽ trở thành một thứ không biết.

Cảm giác này giống như tôi nhìn chằm chằm vào một hang động tối đen hồi lâu, kết quả nhìn xung quanh, nhận ra nơi mình đang ở trong động tối.

Nhưng chẳng mấy chốc, đôi vai căng cứng của tôi thả lỏng.

Nhận ra mình lại hoảng loạn, tôi cười nhẹ, cảm thấy mình hơi buồn cười.

Trước không nói “ba người họ coi tôi giống như mẹ” chỉ là ý kiến từ một phía, còn “Mẹ” quỷ dị đó rốt cục là thứ gì vẫn chưa rõ ràng đâu.

Nếu Mẹ thực sự có nghĩa là mẹ, thì nhà làm phim không cần phải gõ một loạt đống mã loạn trên phụ đề.

Tôi thoáng yên lòng. Nói tóm lại, đến cuối phim, tôi chắc chắn sẽ hiểu hết tất cả những chuyện mình rối rắm bấy lâu nay.

Thế nên, muốn sợ thì chờ đến cuối phim cũng chưa muộn.

Nghĩ thế, tôi chuyển sự chú ý của mình trở lại màn hình phim.

…… Bây giờ tôi thực sự sợ hãi.

Ba người trước mắt cọ xát với cơ thể tôi ngày càng mãnh liệt. Trên khuôn mặt có phong thái khác nhau của ba người bắt đầu hiện lên những vệt đỏ khả nghi, khoảng cách giữa cơ thể cũng dần dần không còn chút khe hở. Bọn họ dán sát vào trên người tôi, thoạt trông có vẻ như đang làm chuyện kỳ lạ nào đó, nhưng khi tôi nhìn kỹ, rồi lại phải thừa nhận rằng bọn họ quả thật chỉ gần gũi, vuốt ve và cọ xát, như thể không có dục vọng nào khác.

1

Tôi thấy A từ từ ngồi dậy, khóa ngồi lên người tôi rồi bất ngờ dùng hai tay ôm lấy mặt tôi.

Từ góc độ của tôi chỉ có thể nhìn thấy phía sau đầu của hắn, nhưng giờ phút này, niềm vui sướng bất ngờ trong giọng nói của hắn bị tôi bắt được.

Hắn nói: “Ta rất…… ta rất vui.”

Vừa nói xong lời này, BC vốn đang đắm chìm trong khoái cảm thân thể của tôi cũng sợ hãi ngẩng đầu lên ngay lập tức, giống như hai con vật nhỏ bị hù dọa. Hai mặt nhìn nhau, cả căn phòng phút chốc chìm vào sự im lặng chết chóc.

Tôi đã nghĩ BC sẽ nói ra lời chỉ trích, dù sao thì trong văn hóa của bọn họ, có cảm xúc không được coi là một chuyện tốt —— cho dù bọn họ trên thực tế thật sự đã có cảm xúc, thì việc thể hiện ra cũng không phải là một hành vi thỏa đáng.

Tôi chỉ có thể coi như A đang chìm đắm trong tình yêu nên quên hết tất cả.

Không ngờ hai người họ lại nghểnh cổ ra như hai con ngỗng ngốc, ngơ ngác nhìn A một lúc rồi đột nhiên tiếp lời.

“Ta…… Ta cũng rất vui!”

“Ta cũng vui!”

Ba người đột nhiên phấn khởi hẳn, như thể đây là chuyện trọng đại, bắt đầu tổng kết.

“Ta vừa thấy cậu ấy, ta liền…… ta liền rất vui vẻ.”

Ba người họ cười rạng rỡ, thậm chí bắt đầu trao đổi cảm xúc này ngay trước mắt tôi.

“Trái tim ta như được bọc trong bông, có chút ngột ngạt, cảm giác như cậu ấy đang trừng phạt tôi ở trong lòng vậy! Nhưng chung quy...... vẫn mềm mại dễ chịu. Đặc biệt là khi chạm vào cậu ấy, có cảm giác như toàn bộ bông đều dính ra ngoài vậy miệng mũi chạy dọc xuống cơ thể, nhẹ nhàng, như thể đang bay, thực sự rất muốn sờ vào thêm nhiều lần nữa.”

Hai người còn lại trịnh trọng gật gật đầu, tỏ vẻ mình cũng thấy như thế.

Tôi:……

Nói như thế nào đây, một mặt bọn họ thật sự thông minh kinh người, dưới tình huống không có người dạy tên cảm xúc mà không thầy dạy cũng tự thông học được cảm xúc “vui vẻ”; Mặt khác bọn họ cũng thật sự là không có lòng xấu, nếu lúc này có một nhân vật ngấp nghé danh hiệu ABC của bọn họ tiến vào, đem đoạn này ghi lại giao cho Mẹ, vậy danh hiệu của bọn họ, chẳng phải là tràn ngập nguy cơ sao.

…… A, đầu óc tôi sáng ngời, đột nhiên ý thức được quả thật mình lại tư duy quán tính.

* Loại quán tính tư duy chủ thể thứ nhất là loại được nghĩ dùm và hành động dùm.

Không ai sẽ ghi lại hành vi của bọn họ, cũng không ai sẽ báo cáo tất cả cho Mẹ. Bởi vì tất cả mọi người trong thế giới mới giống như bọn họ, luôn luôn là “đứa trẻ” trong sáng —— cho dù đã ở lứa tuổi tách ra khỏi định nghĩa đứa trẻ.

Cảm xúc của bọn họ rất nhạt, cảm xúc còn lại đều sử dụng để thể hiện niềm vui, năng lượng còn lại cũng không đủ để bọn họ có bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào, tự nhiên cũng sẽ không tỏ ra ghen tị với người khác hay là mách lẻo. Cho dù biết cấp bậc của mình ở tầng dưới chót, có lẽ sẽ chỉ im lặng chấp nhận mà không có bất kỳ phản kháng nào.

Quả thực chính là một…… thế giới hoàn mỹ không tưởng.

Tôi nhận thấy mình ngày càng hiểu hơn lý do tại sao Mẹ lại tạo ra thế giới mới này.

Những ngày tiếp theo, ba người trước mắt tiếp tục ngây thơ thực hiện một số hành vi dâm loạn với tôi mà bản thân cũng không ý thức được đây là dâm loạn, cuối cùng tôi mệt đến chẳng buồn oán giận nữa, đôi mắt cũng dần dần quen với bốn người trước mắt tựa như một đứa trẻ dính liền người.

Tuy nhiên bọn họ cũng không hài lòng với tình trạng dính liền thế này.

Sau nhiều ngày da kề da, khi tôi tự hỏi liệu mình có sắp bốc mùi rồi không, bọn họ bắt đầu tiến thêm một bước tìm hiểu, giống như ba con thú nhỏ ngốc nghếch bắt đầu dấn thân vào trong hang tối. Bọn họ không còn hài lòng với việc gần gũi mặt ngoài, khao khát có thể đến gần hơn thêm, kề sát không có khoảng cách, hoặc là nói, tiến vào tôi.

…… Chỉ có thể nói may mắn chiếc chăn vẫn còn che nửa thân dưới của tôi, nếu không cuốn sách mà tôi là nhân vật chính có thể trực tiếp trở thành sách cấm mất.

* Chước văn - 缴文: dùng để chỉ những văn bản thời cổ đại dùng để truyền đạo, tranh thủ, tố cáo, v.v., đặc biệt là những văn bản tố cáo kẻ thù hoặc phản loạn. Nó cũng đề cập đến các bài báo chỉ trích và tố cáo chống đối.

Không ai dạy, bọn họ cũng tự học cách hôn. Lúc đầu, C quả thực mút những phần nhô ra trên cơ thể tôi, ngực, vành tai tôi, y mút, mơn trớn, liên tục dùng lưỡi vẽ những dòng sông sáng trên người tôi. Rồi đến một ngày, y chợt vô tình chạm vào môi tôi.

Nháy mắt đó, đôi mắt y bỗng sáng lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm.

“Mềm……” Tôi nghe thấy y lẩm bẩm nói, “Còn mát lạnh, thật mềm……”

Lòng tôi nghĩ y tả như ăn thạch trái cây ấy.

C như bị nghiện, chợt hiểu ra sức hấp dẫn của loại hành động này. Y lại chạm nhẹ vào miệng tôi, giống như một con vật nhỏ lần đầu nhìn thấy thứ mình thích vậy, không ngừng mò mẫm, sau đó vô tình vươn lưỡi, khoảnh khắc đầu lưỡi chạm vào môi tôi, y đứng hình giống như hoá đá.

Đến khi y định thần lại, A và B đã bắt chước bộ dạng của y, bắt đầu thử chạm vào môi tôi, cả hai người họ ngay lập tức trông giống như những con mèo nhìn thấy bạc hà mèo, đồng tử hận không thể dựng thẳng.

Bọn họ, lại không thầy dạy cũng hiểu học được cách hôn môi.

Chẳng qua nụ hôn học được này khá không chuẩn.

Bọn họ chỉ biết chỗ có thể “vói vào” là có thể hôn, cho nên đối với bọn họ, môi, tai, rốn đều là những nơi có thể dùng để hôn.

Cảnh tượng đã từng dâm mĩ đến mức tôi hận không thể chuyển kênh ngay lập tức, nhưng trong dâm mĩ lại có một chút ngây thơ —— bởi vì bọn họ thực sự, chỉ chấp nhận bản năng đến gần tôi, có thể gần hơn một chút, cũng không mong cầu nhiều hơn.

Ở đoạn thời gian làm tôi hận không thể chọc mù mắt mình, bọn họ còn hoàn thành vài chuyện đại sự.

Chuyện thứ nhất, đặt tên cho tôi.

Bọn họ mang theo cuốn 《 Từ điển Tân Hoa 》—— ngay khi tôi nhìn thấy cuốn sách này trong căn phòng này, tròng mắt suýt nữa lọt khỏi hốc mắt.

Một người lật sách, một người ôm tôi, một người đẩy tay tôi, để tay tôi dừng ở trên một phần nào đó của trang sách, cứ thế tên của tôi được hoàn thành theo cách này.

…… Thật sự, cực kỳ, không hoành tráng gì sất.

Tôi tức giận đến khóe miệng giật giật, nhưng ba người bọn họ lại rất thỏa mãn, ngốc nghếch đối mặt với cái thân thể không có cách nào phản ứng này, không ngừng gọi tên tôi.

“Hạ Trạch!”

“Hạ Trạch ~”

“Hạ Trạch ——”

Cảm giác cái tên ập vào thật sự quá mạnh, vốn dĩ tôi còn đang có chút hời hợt xem bộ phim trước mắt, nhưng từng tiếng “Hạ Trạch” thật sự đã trực tiếp gọi tôi vào.

Lúc này tôi mới nhận ra rõ ràng mình là “Hạ Trạch” bên trong kia, còn không có linh hồn, không thể cử động, tùy ý bọn họ sắp xếp.

Chuyện thứ hai, đặt tên cho chính mình.

Bọn họ ôm tôi, sau khi gọi tên tôi mấy ngày liền giống như cùng chơi đóng vai gia đình với búp bê thân yêu, đột nhiên không thỏa mãn với cách gọi từ một phía như vậy.

“Cho dù...... cho dù khi tương lai cậu ấy có ý thức, cũng sẽ không tiếp tục thân mật với chúng ta nữa,” khi A nói đến đây, tâm trạng của hắn có chút tụt dốc, đầu gần như gục xuống vai, “Nhưng, chúng ta cũng có thể tưởng tượng việc cậu ấy gọi tên chúng ta dựa trên giọng nói của cậu ấy vào thời điểm đó.”

Hai người kia cũng đồng ý, thế nên bọn họ cũng làm theo, theo danh hiệu ABC của mình, chọn họ cho chính mình, cũng để tôi lấy tên cho bọn hắn.

…… Có tên.

Tôi nhận ra đây là một chuyện lớn khác.

Rất rõ ràng, con người mới không có tên, nhưng giờ đây bọn họ có một thứ mà không ai khác có được.

Tên xuất hiện, những cảm xúc không ngừng xuất hiện……

Đây không phải đã bắt đầu biến thành con người cũ sao?

Tôi bỗng hiểu vì sao tốc độ chuyển hóa cơ thể của bọn họ lại chậm như vậy, chậm đến mức khi tôi bước vào rạp chiếu phim, lúc đó bọn họ còn chưa hoàn thành việc tái sinh.

Trong phim, cái tên thậm chí đến tên gọi cũng không có, cũng có thể tái sinh cơ thể một cách dễ dàng.

…… Có lẽ bởi vì, bọn họ đã không còn là con người hoàn toàn mới.

Bọn họ đang biến thành con người cũ, mà tôi lại đang tiến hóa theo hướng con người mới, đây là tự nhiên hết sao? Nếu không phải tự nhiên thì là ai hướng dẫn chúng tôi biến hóa như vậy?

Tôi có một linh cảm chẳng lành, nhưng lúc này cũng chỉ có thể tiếp tục nhìn bọn họ trong phim điên cuồng chạy theo những tiêu chuẩn của con người cũ.

Bọn họ quấn quýt với tôi cả ngày lẫn đêm, trong thời gian đó đặt cho tôi và bọn họ những cái tên riêng biệt chỉ có ở con người cũ, mỗi người đều trở thành một chính mình độc nhất —— bọn họ cho rằng, nếu tôi có phòng, vậy thì ba người họ phải ở cùng tôi (ở “cùng nhau” mà bọn họ đang nói thực sự chỉ là “cùng nhau” mà thôi), con người tự nhiên cũng phải có phòng riêng mình.

Do đó, bên trong căn phòng với ba chiếc giường nhỏ đã được tạo ra.

Bọn họ cũng không sử dụng căn phòng đó, vẫn ngày đêm ở với tôi trong “phòng của tôi”. Và không lâu trong tương lai, căn phòng không bao giờ được sử dụng này sẽ trở thành nơi sinh sống để Đặng Tề tồn tại.

Tôi không khỏi cảm khái vận mệnh vô thường.

Trong lời nói có linh, câu này có lẽ là sự thật. Tôi vừa nhắc Đặng Tề xong, ba người bọn họ rốt cuộc nhận ra mình cũng không phải là kẻ nhàn rỗi ăn không ngồi rồi, mà là nhân viên trên mình có công việc.

Bọn họ ôm tôi, lần nữa trở lại phòng làm việc, mở một tờ giấy ra đặt tên là giấy thiết lập Đặng Tề.

Ah…… cuối cùng cũng đến lúc.