Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 83




Edit: Mạn Già La

*

Nếu thế, không phải điều quan trọng nhất như nhân vật chính này, nên được tạo ra ở cuối cùng ư? Tại sao tôi lại “ra đời” sớm hơn Đặng Tề?

Tôi nghi ngờ mình đã bỏ lỡ một đoạn nào đó. Lúc tua nhanh vừa rồi, màn hình nhấp nháy điên cuồng, ánh sáng quá chói khiến tôi không thể nhìn thẳng vào màn hình. Nếu vì thế nên tôi không thể nhìn thấy khoảnh khắc Đặng Tề được tạo, vậy có thể hiểu được.

Chẳng lẽ là sự ra đời của anh đã bị bỏ qua trong quá trình tua nhanh?

Tôi gãi đầu, lại cảm thấy điều này là không thể.

Việc nào ra việc đó, quả thực, nhà sản xuất của bộ phim này có ác ý rất lớn với tôi, nhưng đồng thời, cũng thực sự là đã cung cấp cho tôi tất cả manh mối. Những gì tôi không biết và muốn biết, đều đã được đưa vào trong bộ phim này.

Tôi không thể nào bỏ qua chuyện quan trọng là Đặng Tề bị sáng tạo ra.

Trừ phi…… là Đặng Tề thực sự được tạo ra sau tôi.

…… Đúng rồi, đúng rồi!

Tôi đột nhiên nhớ đến vài dòng chữ mình nhìn thấy trong cuốn sách thiết lập lúc nãy.

Vào lúc này, tôi cảm thấy mình chợt hiểu ra, những vướng mắc vừa rồi cũng đã biến thành những suy nghĩ vô nghĩa —— ý nghĩa sống của Đặng Tề chẳng phải đã sớm ở trước mắt tôi rồi sao?

Đặng Tề anh ấy là sinh ra vì tôi, ý nghĩa sống của anh là yêu tôi.

1

Cho nên…… người được yêu phải được tạo ra trước, sau đó mới có thể tạo ra người công cụ để yêu thương người đó.

Vậy nên, lý do tạo ra tôi trước đã hợp lý rồi.

Đó là để Đặng Tề được tạo ra có thể “yêu” nhân vật chính là tôi hơn, và để làm cho phần “yêu” này thêm mật thiết và bền chặt hơn.

…… Thật đáng thương.

Tôi có thể cảm nhận được mình không thể kiềm được sinh ra cảm xúc thương hại Đặng Tề, nó giống hệt như cảm xúc mà tôi dành cho ba người ABC vừa rồi. Mặc dù một bên là người cũ và một bên là người mới, nhưng lúc này, số phận của bọn họ đã xảy ra liên kết kỳ diệu. Cuộc sống của bọn họ không nằm trong tay của chính mình, nhưng ngay từ khi được sinh ra, đã buộc phải chấp nhận vận mệnh do người khác đưa ra.

Thậm chí, trong cuộc sống lâu dài trong tương lai, bọn họ sẽ không biết cuộc sống của mình bị kiểm soát, ABC không có khái niệm “bị kiểm soát” này, và Đặng Tề cũng không biết những cảm xúc dâng trào trong lòng mình, thực ra chỉ là “thiết lập” đang lặng lẽ quay bánh răng của nó.

…… Thật kỳ lạ, ngay lúc này, tôi chợt cảm thấy cuộc sống của bọn họ rất giống nhau.

Mặc dù về mặt lý thuyết mà nói, con người cũ và con người mới kém xa nhau, nhưng dường như bọn họ lại đang đi trên cùng một quỹ đạo của số phận.

1

Tôi lắc đầu, kiềm chế bản thân, ngừng những suy nghĩ không cần thiết này, bắt đầu xem kỹ đoạn phim trước mặt.

Đoạn phim này không thể tua lại, tôi không dám bỏ lỡ một cảnh quay nào.

Cảnh tạo ra tôi bắt đầu với một khuôn mặt không hoàn toàn giống tôi.

Là có phần giống tôi, những người biết tôi khi nhìn thấy sẽ nói “người đó giống bạn”, nhưng sự giống nhau rốt cuộc chỉ có thể dừng lại ở mức độ giống mà thôi.

Tuy rằng rất giống, nhưng nhìn thoáng qua là có thể biết người này không phải tôi.

Cơ thể đột nhiên xuất hiện ở trong không gian này, B tiến lên, ôm lấy cơ thể nằm trên mặt đất lên. Tay phải y vòng qua eo cơ thể, tay trái áp mặt cậu ta vào, khoảng cách giữa hai người chỉ cách vài centimet. Nếu cơ thể đó có sự sống, vậy chắc chắn có thể cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ như báo gấm của đối phương phả vào mặt mình.

Nếu đây là bọn họ sau này tôi gặp, vậy thì không nghi ngờ gì về hành động này đầy mập mờ. Nhưng lúc này, đối với nhóm trẻ con này mà nói, đây quả thực là một hành động “nhìn mặt” đơn thuần.

B nhìn rất lâu, từ lông mày, mắt đến miệng, y nhìn qua từng tất một, giống như một nhà nghiên cứu khoa học đang nghiêm túc kiểm tra công việc của cấp dưới. Nói thật, tôi khó mà tưởng tượng được người trước mặt này tương lai sẽ chơi bóng rổ đến mồ hôi đầm đìa, còn sẽ ở trên giường thân mật ôm tôi —— này giống như thể hai người khác nhau xuất hiện trong cuộc đời tôi.

Qua hồi lâu, y đột nhiên lắc đầu.

Động tác lắc đầu giống như một tín hiệu, AC vốn vẫn đứng bất động ở hai bên lập tức tiến lên. Bọn họ cũng giống B, đưa đầu mình đến sát cơ thể trước mặt, mặt không cảm xúc quan sát nó.

Trong trí nhớ của tôi, cách cư xử của C luôn nhẹ nhàng và chất phác, nên vẻ ngoài trầm tĩnh của y cũng không mấy xa lạ lắm.

Nhưng A thì khác.

A thực sự cho một cảm giác rất không khỏe. Rõ ràng trước đây đã từng phụng phịu và làm nũng như một đứa trẻ trước mặt tôi, đầy tính trẻ con, nhưng bây giờ trông giống như một đứa trẻ trưởng thành, đôi mắt to đã từng sống động và xinh đẹp đó bây giờ như một vũng nước đọng, chăm chú nhìn khuôn mặt trước mặt.

…… Cũng may cơ thể kia không có ý thức, nếu không vừa mở mắt đã nhìn thấy ba đầu người cực lớn trước mặt đang nhìn chằm chằm mình, thật sự sẽ lưu lại bóng ma tâm lý cả đời.

“Không đúng à?” Tôi thấy C đặt câu hỏi, cho dù là đang hỏi vấn đề, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy y có bất cứ nghi ngờ nào.

Tình trạng “không có cảm xúc” này, thật sự quá thần kỳ.

“Không đúng,” A trả lời, “Không đúng lắm.”

B là người dứt ra đầu tiên, lúc này đã đứng dậy đi đến bàn làm việc, bấy giờ tôi mới nhận ra trên bàn đã có một chồng giấy thật dày.

Đáng tiếc máy quay phim không thể di chuyển theo ý muốn, tôi không thể tự do kiểm tra nội dung của chồng giấy kia.

“Chúng ta đã sử dụng 2000 tờ giấy thiết lập,” B lật tờ giấy, bắt đầu nói với AC bên kia, “Giấy thiết lập gần như vô hạn, nhưng dù sao cũng không phải thật sự vô hạn, chúng ta phải nhanh chóng thiết lập được nhân vật chính.”

AC đang ngồi xổm trên mặt đất, dễ dàng nhấc cái cơ thể kia lên và nhanh chóng ném nó vào căn phòng tối phía sau tủ sách không chút do dự.

“Sắp rồi, nhưng vẫn chưa.” C tiếp lời B “Lại nói tiếp, tại sao chúng ta phải tạo ra cậu ta?”

B lắc đầu. “Không biết, nhưng…… ngay khi chúng ta sinh ra, không phải đã nghe mẹ dạy bảo sao?”

“Điều quan trọng nhất trong sáng tác là phải làm theo cảm giác, cảm giác của chúng ta là tạo ra cậu ta.”

“Cảm giác, khẳng định không sai.”

“Hôm nay các ngươi cảm giác nhiều hơn không?” A đột nhiên cau mày, tôi suýt chút bật dậy khỏi ghế —— đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn có biểu tình như vậy!

Hắn có cảm xúc, dù là những cảm xúc mỏng manh, khó nhận thấy được, nhưng hắn có cảm xúc!!!

Đây thực sự là một chuyện rất quan trọng trong thế giới này, chỉ tiếc, ngoại trừ tôi từ góc nhìn của thượng đế, không có ai khác nhận thấy sự thay đổi này của hắn.

“Cảm giác?” C tựa hồ có chút không hiểu, “Là ký ức sao? Thứ tồn tại trong não con người chẳng lẽ gọi là ký ức sao?”

“Chúng ta không thể có ký ức,” B phản bác C, “Những sinh vật do Mẹ tạo ra đều hoàn toàn mới, và chúng ta cũng vậy. Trẻ sơ sinh, không có ký ức tồn tại.”

Giọng điệu phản bác này khiến tôi chợt nhận ra một điều, trước đây khi nhìn thấy bọn họ, tôi chỉ cảm thấy ba người họ là bạn cùng phòng đại học cùng thế hệ, nhưng ở thế giới này, bối phận hoàn toàn không giống nhau.

Một người có vẻ là em út thực ra lại là anh cả được sinh ra đầu tiên, và BC theo thứ tự xếp sau hắn, là em trai của hắn, đi đến thế giới này —— mặc dù, trong thế giới nhạt nhòa về mặt cảm xúc này của bọn họ, có thể vốn không có anh trai và em trai.

Do đó, A có quyền lên tiếng hơn B, và B biết nhiều hơn C một chút.

…… Thần kỳ.

“Nhưng tôi nghĩ là tôi đã nhìn thấy,” C vẫn đang cố nhớ lại, nếu không phải y vốn không có chút cảm xúc nào, thậm chí tôi còn tưởng rằng y đang buồn tủi, “Tôi thấy cậu ấy vẫy tay với tôi, tôi nhìn thấy ngũ quan của cậu ấy, nghe thấy giọng nói của cậu ấy. Mặc dù tôi không nhớ rõ, nhưng tôi thực sự đã gặp cậu ấy.”

1

Hai người AB im lặng một lúc, rồi sau đó, A lên tiếng.

“Có thể…… là mơ chăng. Mẹ đã nói, con người sẽ nằm mơ, trong mơ sẽ xuất hiện những thứ không có thật và giả dối. Nếu không phải ký ức, vậy nhất định là mơ. Có lẽ chúng ta đã gặp cậu ấy ở trong mơ.”

Rất rõ ràng, theo quan điểm của tôi, A cũng đang giả vờ hiểu, bởi vì ba người bọn họ mẹ nó chưa từng ngủ —— nhưng đối với ba người trên thực tế là con non, “con người thật ra phải ngủ mới có thể nằm mơ” quả thực là điểm mù tri thức của bọn họ.

Bọn họ đã được chỉ dạy rất nhiều kiến thức thông thường, nhưng do không có thực hành nên đã xuất hiện những sai lầm thông thường.

“Ồ, được rồi.” C thật sự không có quá nhiều cảm xúc, nếu là con người thật sự, có lẽ đã tranh luận với A một hồi, nhưng lúc này, y chỉ lập tức tiếp thu câu nói của A, thậm chí còn bắt đầu lập kế hoạch thực hiện của riêng mình, “Vậy thì, hy vọng chúng ta có thể nằm mơ nhiều hơn và gặp cậu ấy nhiều hơn.”

“Tôi muốn biết chính xác cậu ấy trông như thế nào, các ngươi cũng muốn thế đúng không?”

Hai người AB gật đầu thật nhanh, vô cùng thẳng thắn không chút e dè —— điều đó khiến tôi nhận ra ưu điểm của sự vô cảm.

Một cuộc sống không có cảm xúc quả thực rất nhàm chán, nhưng có thể là có lợi đối với xã hội. Không có sự nghi kỵ lẫn nhau, không có lục đục, mọi thứ đều phát triển rất êm đềm và yên bình. Có lẽ, chính là xuất phát từ nguyên do này, Mẹ mới thiết kế con người mới thành như thế này.

Đó không phải là một giấc mơ, tôi bên ngoài màn hình chiếu phim cau mày, bọn họ một không ngủ hai không nhắm mắt, nguồn gốc ấn tượng của bọn họ về tôi hoàn toàn không phải là một giấc mơ mơ hồ.

1

Tôi không thể nói rõ nguồn gốc của ấn tượng đó là gì. Không có gợi ý nào khác được đưa ra trong phim, tôi chỉ có thể nhìn những ấn tượng không thể giải thích được của bọn họ về tôi ngày càng trở nên hoàn thiện hơn, ngày càng nhiều hơn và gần gũi hơn với...... “tôi” chân thật tại thời điểm này.

Tôi không biết đã bao nhiêu ngày tháng trôi qua, ba người bọn họ cũng không hề nghỉ ngơi, cứ luôn tiếp tục viết không ngừng trong khoảng thời gian đó, nhà làm phim hảo tâm cho quay vài cảnh quay cận cảnh, rốt cuộc tôi cũng phát hiện, ba chữ viết khác nhau này, thực sự là ba chữ viết tay mà tôi đã thấy trong cuốn sách đó.

Nói thật chứ, bây giờ tôi có chút nghi ngờ thân phận của ba người bọn họ. Bọn họ vừa sinh ra đã chọn ngoại hình của loài người cũ, khi viết thì sử dụng nhuần nhuyễn chữ viết của người cũ, thậm chí còn có một “ký ức” mờ nhạt về tôi. Từ định nghĩa mà nói, bọn họ thực sự là con người mới, nhưng trong những chi tiết này, bọn họ dường như hơi khác với con người mới.

Đáng tiếc là bây giờ không có đủ bằng chứng, tôi cũng rất khó để suy đoán trực tiếp.

Phim đang chiếu đến đoạn bọn họ đang nói chuyện, tôi lại thấy A đột nhiên ôm đầu, vẻ mặt hình như có chút đau đớn, một lúc sau, mày hắn giãn ra, nhìn về phía BC phía sau, dường như có chút vui mừng —— tôi mở to hai mắt nhìn, xác nhận đó là một niềm vui bất chợt xuất hiện, có lẽ giờ phút này, ngay cả chính A cũng không biết, cảm giác này gọi là vui vẻ.

“Ta lại nằm mơ rồi,” A tuyên bố với hai người anh em của mình, “Vừa rồi, ta nhìn thấy một hình ảnh cụ thể.”

“Chúng ta cùng nằm trên giường với cậu ấy, chúng ta không mặc quần áo, và cậu ấy cũng vậy.”

14

Tôi thiếu chút nữa phun ra.

Chỉ có thể nói may là trong miệng không có ngậm nước.

“Chúng ta cách rất gần cậu ấy, cơ thể gần sát nhau.” A tiếp tục bổ sung, hắn không để ý rằng tròng mắt của mình đang chuyển sang phía trên bên trái.

…… Đây là đang nhớ lại, chứ không phải là “mơ” gì cả.

Tôi, cứ thế không ngừng bất chợt xuất hiện trong trí nhớ của bọn họ.

“Chúng ta cũng dán môi mình với môi cậu ấy, thân dưới dán với thân dưới của cậu ấy.”

2

Suy nghĩ tôi cố gắng giữ vững vừa rồi đã sụp đổ tan tành.

…… Được rồi đó!!!! Đừng nói nữa!!!!