Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 82




Edit: Mạn Già La

*

Tôi nghĩ rằng khi nghe thấy tất cả những điều này, cảm xúc của bản thân sẽ mất kiểm soát và phát điên.

3

Tôi đã nghĩ mình sẽ không thể kiềm chế được những cảm xúc tiêu cực này, la hét, ôm đầu và rồi phát điên trước bộ phim.

Nhưng tôi không ngờ, khi thanh gươm của Damocles* này thật sự rơi xuống đầu tôi, tôi lại không có phản ứng như vậy.

1

* “Thanh gươm của Damocles” là một thuật ngữ thường được người phương Tây sử dụng để chỉ một hiểm nguy hoặc một phán quyết đang cận kề.

Có lẽ, trong tiềm thức, tôi sớm đã chấp nhận tất cả những sự thật phũ phàng, ghê tởm. Từ lâu tôi đã biết đang treo lơ lửng trên đầu tôi không thể là một câu trả lời nhẹ nhàng, tôi cũng đã biết từ lâu một ngày nào đó tôi sẽ phải đối mặt với hiện thực tàn khốc.

Cho nên, tôi chỉ đứng đây, lặng lẽ tiếp nhận từ ngữ này, không làm ầm lên —— thực ra, sau khi so sánh “tôi hoàn toàn không tồn tại” với “tôi là một nhân vật sống trong tiểu thuyết”, “thế giới con người cũ” này đã hoàn toàn nằm trong phạm vi chấp nhận của tôi.

Tôi thậm chí có thể cảm thấy mình ngay lập tức bắt đầu phân tích từ ngữ trước mặt mình này.

Nếu, “thế giới con người cũ” chỉ thế giới mà tôi đã sống từ khi sinh ra cho đến bây giờ, vậy thì thế giới trước mặt tôi đương nhiên có tên của nó.

Đây là thế giới mới.

Sự ra đời của cái “mới”, tất nhiên là một tòa lâu đài được xây dựng trên đống đổ nát của cái “cũ”. “Mới” và “cũ” đồng hành với nhau, không thể tách rời.

Bây giờ tôi đã biết thế giới tôi đang sống là “thế giới cũ”, và tôi là một “con người cũ”, vậy thì —— cuối cùng tôi cũng biết nhóm sinh vật hình thù kỳ lạ trước mặt mình là gì rồi.

Ít nhất, trong nhận thức của chúng nó, là con người mới.

Tôi đã sử dụng sai từ “nó” trong đầu suốt thời gian qua rồi...... Bọn họ, thực sự là “bọn họ”.

Bọn họ là người, chẳng qua định nghĩa về con người đã thay đổi một chút.

Bằng cách này, tất cả những nghi ngờ khiến tôi lo lắng...... đã được giải quyết dễ dàng.

Vì sao tôi lại cảm thấy bọn họ lại rất giống con người, vì sao đồng thời tôi lại vô thức nghĩ rằng bọn họ là một chủng tộc khác.

Bởi vì sự thật đúng là như thế.

Bọn họ thực sự là con người, nhưng bọn họ cũng không phải là kiểu con người như tôi.

Bọn họ là những con người mới được phát triển trên cơ sở của những con người cũ —— tức là những con người thực sự trong mắt tôi.

1

Quả thật, từ một số phương diện, bọn họ đã hoàn toàn vượt xa con người hiện tại. Bọn họ có thể tự chủ lựa chọn nội tạng, có thể có nhiều hoặc chỉ một nội tạng, có thể tự do sắp đặt chúng ở các vị trí khác nhau trên cơ thể. Bọn họ sống lâu hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều, bọn họ không gặp rắc rối về đạo đức, ngay từ đầu bọn họ biết chính xác bản ngã của mình ở đâu, còn những phần khác là gánh nặng có thể bỏ lại bất cứ lúc nào.

* Bản: của mình; ngã: ta Cái làm nên tính cách riêng biệt của mỗi người.

Và con người cũ chúng ta luôn bị cơ thể liên lụy, cho đến khi chết, chúng ta mới có thể thoát khỏi trói buộc của cơ thể này  —— và sau khi chết, liệu con người có còn ý thức hay không lại là một vấn đề lớn khác.

Dù thế nào đi nữa, không còn nghi ngờ gì, con người cũ chúng ta đều có ngày tàn, chúng ta sẽ chết, sẽ biến mất, biến mất trong thế giới này, trong không gian này.

Mà bọn họ...... Tôi lập tức nghĩ tới nguyên lý cấu tạo cơ thể của bọn họ, có lẽ nếu nội tạng có thể kịp thời thay thế, đại đa số nhân loại mới có thể đạt được trường sinh bất tử trên thế giới này.

Bọn họ có thể thay thế cơ thể già nua của mình mọi lúc mà không có bất kỳ nghi ngờ hay rắc rối nào, sau vô số lần thay thế, bản thân hiện tại có còn là bản thân ban đầu hay không —— bởi vì ngay từ đầu bọn họ đã biết bản ngã của mình là gì.

Dù thay bao nhiêu thể xác, bọn họ cũng là bản thể riêng.

Nhưng điều khiến tôi bận tâm lại là một chuyện khác.

Về chuyện bọn họ không có cảm xúc này.

1

Có lẽ không nên nói là không có, mà là nói, trong thế giới quan của thế giới mới, hình như loài người càng cao cấp thì càng ít cảm xúc.

Nếu bây giờ tôi bất ngờ xuất hiện trong bộ phim, vậy chắc chắn sẽ là con người cấp thấp nhất.

Nếu...... Nếu đây là tiến hóa tự nhiên, nếu con người mới mà tôi nhìn thấy là những sinh vật tương lai tiến hóa trên cơ sở con người cũ của chúng ta, thì tại sao bọn họ lại mất đi cảm xúc chứ?

Tôi luôn cảm thấy có điều không đúng, và cảm giác kỳ lạ này lại bắt đầu quẩn quanh bên tôi, tôi cẩn thận suy nghĩ về nguyên nhân, nhưng vẫn không tìm được chỗ đột phá.

Bởi vì có quá nhiều diễn biến không thể giải thích được.

Bản thân sự tiến hóa là một loại biểu hiện của sự thích nghi với môi trường, nếu sự tiến hóa lúc đó thích nghi với môi trường lúc đó nhưng lại biểu hiện sự tiến hóa tiêu cực do sự thay đổi của môi trường trong tương lai thì cũng có thể bào chữa được.

…… Đúng rồi, môi trường!

Lúc này tôi mới nhận ra mình đã bỏ sót một điểm vô cùng quan trọng —— môi trường mà nhóm người mới này sinh sống rất kỳ lạ. Con người đang tiến hóa, vậy thì môi trường cũng nhất định phải tiến hóa. Trong mấy ngàn năm lịch sử mà tôi biết, xã hội loài người thực sự là đang không ngừng tiến bộ, chúng ta đã mất đi một số tự do, do đó có được nhiều sự an toàn hơn.

Tôi cho rằng xã hội tương lai là một xã hội văn minh hơn nữa dựa trên nền tảng này.

Nhưng bộ phim trước mặt tôi lại đang lớn tiếng nói với tôi rằng những con người mới này không sống trong một xã hội văn minh, mà là sống trong một thế giới độc tài...... hoàn toàn do Mẹ kiểm soát.

Kiểm soát đến mức...... bọn họ thậm chí cũng không nhận ra mình đang bị kiểm soát.

Người vô tri sẽ không biết mình vô tri, khi khái niệm “vô tri” không còn xuất hiện, người bị kiểm soát sẽ không biết mình đang ở trong hoàn cảnh gọi là “bị kiểm soát”. Khi tôi nghe thấy bọn họ vừa sinh ra đã có sứ mệnh, thực sự cảm thấy chấn động sâu sắc —— có lẽ trong đó xen lẫn với sự đau khổ và tiếc nuối mà tôi không nhận thức được.

Thật đáng thương, ngay từ khi sinh ra, ngay cả “lựa chọn” là gì cũng không biết, thì số phận đã bị an bài ổn thỏa. Chỉ vì Mẹ thích truyện mà đã được sắp xếp trở thành “tác giả”, phải làm việc cho Mẹ cả cuộc đời, sáng tác ra vô số câu chuyện của riêng mình, một câu chuyện không có cảm xúc.

…… Khoan đã.

Tôi chợt nhận ra điểm đột phá của vấn đề này. Tôi có thể cảm thấy môi mình bắt đầu mím lại vì lo lắng, nếu cứ theo dòng suy nghĩ này......!

Con người mới gần như vô cảm, con người càng cao cấp thì càng như vậy...... và Mẹ, với tư cách là người khổng chế con người mới, theo lý thuyết nên là kẻ vô dục vô cầu nhất.

Nhưng y lại say mê chấp nhất với những câu chuyện, thậm chí còn biết rất rõ về những người cũ ban đầu, biến chúng thành những câu chuyện rồi viết vào bản thảo.

……Mẹ có cảm xúc.

Một sinh vật không có cảm xúc sẽ không thể làm được chuyện như vậy.

Bàn tay to nói Mẹ đã từng không muốn tiết lộ bản thảo này, nhưng đã thay đổi quyết định sau khi ba người ABC ra đời.

Cho nên…... Mẹ có một tình cảm rất sâu sắc, rất kỳ lạ đối với những người cũ.

Mẹ có tình cảm, Mẹ có quan hệ với con người cũ, ABC ra đời đã thay đổi suy nghĩ của Mẹ......

Những thông tin này đan xen trong đầu tôi, đột nhiên, tôi nghĩ đến một chuyện khác có liên quan đến tiếng hoá.

Nếu, tiến hóa này là có người cố ý thì sao……?

Cũng như người vô tri không ý thức được mình vô tri, những khiếm khuyết về thể chất và vấn đề đạo đức của con người chắc chỉ có con người mới biết được.

Tiến hóa tự nhiên loại bỏ những khiếm khuyết về thể chất là hợp lý, nhưng tiến hóa tự nhiên loại bỏ những rắc rối về đạo đức và văn hóa của chính mình, đây không phải là quy luật tiến hóa nên xuất hiện trong thế giới sinh vật.

Điều này hoàn toàn là...... có mục đích.

Một người hoàn toàn biết được những khiếm khuyết của người cũ đã chỉ đạo quá trình tiến hóa này.

……Mẹ là con người.

1

Là con người cũ giống như tôi.

Thừa dịp trên phim đang chiếu cốt truyện vụn vặt vô dụng, tôi đã nghĩ ra rất nhiều chuyện có liên quan Mẹ. Đến lúc đi đến kết luận, bản thân tôi cũng không khỏi bị ngọn lửa của sự thật thiêu đốt.

Một người cũ tạo ra một con người mới. Sự thật này nghe có vẻ rất không đáng tin, nhưng bây giờ có vẻ như đó là sự thật duy nhất.

Bộ phim trước mặt vẫn còn đang chiếu, sau khi giải thích những điều này xong, Bàn tay to liên tục cảnh cáo nhiều lần, nói rằng sức mạnh mà mọi người thừa hưởng từ Mẹ vô cùng lớn mạnh, đặt bút tức là sự thật, mỗi một từ viết ra sẽ biến thành dấu vết để lại ở một thế giới khác, cho nên yêu cầu bọn họ chú ý hơn đến vấn đề này.

Trước khi rời đi, Bàn tay to một lần nữa cực kỳ hâm mộ, nói: “Thật tốt, Mẹ thật sự thiên vị các ngươi...... Một thế giới quan trọng như vậy, một cuốn tiểu thuyết quan trọng như vậy, một câu chuyện quan trọng như vậy, lại giao cho những đứa trẻ sơ sinh như các ngươi sáng tạo.”

…… Thật kỳ lạ, rốt cuộc vì sao Mẹ phải làm như vậy.

Rất hiển nhiên, ba người trên màn ảnh này hoàn toàn không cảm thấy kỳ lạ —— hoặc là nói hiện tại bọn họ không có cảm xúc gì cả.

Trước sự cảm khái của Bàn tay to, bọn họ chỉ liếc mắt, tỏ vỏ mình đã nghe hết.

…… Vậy thì bọn họ, những người không có tình cảm như thế, rốt cuộc làm thế nào trở thành bộ dáng sau này tôi gặp?

Tôi kiên nhẫn, xem tiếp.

…… Thật sự là “kiên nhẫn”, vì nội dung phía sau thực sự quá nhàm chán.

Ba người bọn họ không có chút cảm xúc nào, cả ngày (trời ạ, tôi cũng không biết đã bao ngày rồi, bọn họ không cần nghỉ ngơi à!) chỉ ở lì trong phòng làm việc này, mặt không cảm xúc dùng tư liệu sống đã mở quyền hạn cho bọn họ viết văn.

Mỗi khi viết xong một số chữ, tôi cũng có thể nghe thấy một vài tiếng động lớn phát ra từ một khoảng không gian xa lạ nào đó, và tôi hiểu ra, đây giống như “tôi” lúc ấy xuất hiện trong không khí, là âm thanh của thi thể bị ném xuống.

…… Chẳng qua, những cơ thể này dường như đều bị bọn họ trực tiếp ném xuống.

Còn tôi, chính xác là, tương tự như cơ thể của tôi, sẽ xuất hiện trong thư phòng.

Sau một thời gian dài nhìn bọn họ tạo ra cuộc sống hàng ngày của những người qua đường Giáp Ất Bính Đinh, nhà làm phim dường như cũng nhận ra tôi chán, đột nhiên một màn hình trước mặt tôi dao động, nhìn kỹ lại, thế mà là tua nhanh.

Khi hình ảnh ổn định trở lại, cuối cùng tôi nhìn thấy một khuôn mặt cực giống mình xuất hiện trên màn hình.

…… Sáng tạo ra nhân vật chính, đã đến.

1

MeasureMeasure