Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 76




Edit: Mạn Già La

*

Khi tôi nhìn thấy hàng chữ đột ngột xuất hiện đó, ba cục thịt dưới chân đột nhiên khựng lại, như thế bị yểm bùa bất động nào đó, khác hẳn với vẻ kích động lúc đầu của chúng nó.

Trong tích tắc đó, tôi thậm chí bắt đầu nghi ngờ sức mạnh của cuốn sách này là có thể khiến những sinh vật khác trong phòng chết ngay lập tức.

Tôi cúi người xuống, cẩn thận xác nhận xương cốt lộ ra khỏi cơ thể của chúng nó vẫn đang phát triển, thì mới yên lòng. Chúng nó chỉ tạm thời mất đi sức sống và sinh lực, cũng không thực sự chết —— mặc dù, tôi cũng không thể nói tại sao mình phải yên lòng vì chúng nó nữa.

Chúng nó uể oải nằm rạp trên mặt đất, thậm chí tốc độ sinh trưởng cũng chậm hơn so với trước kia một chút, tựa hồ đã thật sự tuyệt vọng.

…… Tôi có thể khẳng định, khi tôi vừa nhận được cuốn sách này và nhìn thấy dòng chữ đó, đó chắc chắn là một chuyện lớn.

Đây là một sự kiện lớn khiến chúng nó lập tức mất đi sức sống và không thể cứu vãn được —— mặc dù bây giờ, chính tôi cũng không biết “chuyện lớn” này là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Nghĩ đến đây, tôi lấy hết can đảm nhìn xuống cuốn sách trên tay.

“Nghĩ đến đây, tôi lấy hết can đảm nhìn xuống cuốn sách trên tay.”

Quả nhiên, trên đó lập tức xuất hiện một hàng chữ như vậy!!

Thậm chí ngay sau đó, dòng chữ “Quả nhiên, trên đó lập tức xuất hiện một hàng chữ như vậy!!” tiếp tục xuất hiện.

Tôi không khỏi quay đi, cuốn sách này khiến tôi sởn tóc gáy, giống như cơn gió lạnh đầu tiên xuất hiện trong mùa đông thổi qua vậy, thấm vào xương tủy của tôi, mà chính tôi không thể giải thích được tại sao mình lại sợ hãi.

Thật ra muốn tìm một cái cớ cho cuốn sách này cũng không khó lắm. Ví dụ như cuốn sách này là một cuốn Sách Thần sẽ ghi lại từng lời nói và việc làm của chủ nhân, còn tôi vừa giật được cuốn sách này từ ABC, nghiễm nhiên trở thành chủ nhân mới của nó.

5

Nhưng mà……

Tôi nhìn lại cuốn sách trong tay mình, nhận ra nó thế mà hơi run rẩy —— ý tôi là, chính tay tôi cũng đang hơi run, kéo theo cuốn sách cũng run theo.

Tôi đang sợ, tôi đang sợ một ít thứ không ổn, không bình thường.

…… Nó là cái gì?

Tôi lại cúi đầu, nhìn những dòng chữ hiện ra trong tờ giấy mỏng manh, rồi lật tiếp vài trang.

Nhiều nội dung hơn tràn vào tầm nhìn của tôi, và vào lúc này, tôi chợt hiểu tại sao mình lại run rẩy.

Tôi biết bản thân đang sợ điều gì.

Bởi vì đây vốn không phải là cuốn sách “ghi lại lời nói việc làm” gì cả.

*

Một người, một người sống một cuộc sống bình thường, không bao giờ nghĩ đến việc ghi lại lời nói và việc làm của mình, cho dù anh ta/cô ta là một người nổi tiếng nhất định phải xuất bản cuốn tự truyện của mình, cũng sẽ không biến tất cả những việc làm chi tiết và rườm rà của mình thành văn bản vô nghĩa.

Nhưng cuốn sách này lại làm được điều đó.

Nó diễn đạt những lời nói và việc làm mà cả đời tôi chưa hình dung được trong đầu thành câu chữ.

Khi tôi nhìn vào cuốn sách này, từ “lấy hết can đảm” chưa bao giờ lóe lên trong đầu tôi, chỉ cảm thấy mình đang bị nỗi sợ hãi ép buộc dán mắt vào cuốn sách này. Nên trong cuốn sách ngay lập tức có câu “Tôi lấy hết can đảm, nhìn xuống cuốn sách trên tay” xuất hiện, vì đã chuẩn bị sẵn nên tôi hiểu ngay cuốn sách này đang miêu tả hành động của mình.

Nhưng nếu tôi không chuẩn bị sẵn sàng, hoặc nếu câu này mơ hồ hơn một chút, và chỉ có bốn chữ “lấy hết can đảm”, tôi sẽ không phản ứng ngay lập tức. Bởi vì...... trong quan niệm của tôi, tôi cũng chưa làm động tác “lấy hết can đảm” gì cả.

Cuốn sách này tóm tắt chuỗi suy nghĩ và hành động độc lập của tôi thành “lấy hết can đảm”.

Đó là lý do tại sao tôi đang hoảng loạn.

Mặc dù bề ngoài, cuốn sách này tương tự như một đoạn video giám sát, biến tất cả hành động của tôi thành lời nói và ghi lại chúng. Nhưng video giám sát sẽ chỉ truyền đạt từng hành động của tôi cho tôi, mà không phải như thế này...... giống như tự có nhận thức của mình, tự động mô tả những hành vi mà trong đầu tôi chưa bao giờ nghĩ đến.

Thậm chí, còn sẽ cho những suy nghĩ và hành vi này sẽ có tính khái quát cao và chuyển thành một vốn từ vựng đơn giản.

Suy nghĩ của con người là thay đổi nhanh chóng, nếu có ai đó hỏi tôi “bây giờ bạn đang nghĩ gì”, tôi nhất định sẽ khó đưa ra câu trả lời chính xác, bởi vì thẳng thắn mà nói thì là “Tôi đang suy nghĩ xem nên trả lời bạn như thế nào”, thành thật mà nói, đó là “Trong đầu tôi suy nghĩ quá nhiều thứ, nếu hiện tại bạn hỏi thế, tôi sẽ trả lời bạn câu hỏi quan trọng nhất vậy”.

Bộ não là trường đua của hàng ngàn con ngựa, chứ không phải là vỉa hè một người đi.

Nếu đây là một cuốn sách ghi lại những lời nói và hành động của tôi một cách chân thực, thì khi nó ghi lại những suy nghĩ của tôi, nó phải rất hỗn loạn không trật tự, bởi vì chuyện tôi suy nghĩ trong đầu cùng một lúc quá nhiều.

Cho nên, miêu tả trong cuốn sách này, vốn không có tính chân thực chút nào, nhưng...... tính nghệ thuật đến không ngờ.

Nó sẽ không thực sự ghi lại tất cả những gì tôi nghĩ, nó sẽ chỉ chọn ra những cái quan trọng nhất, hoặc viết một loạt các hành vi phát triển tuần tự trong cuộc sống thực vào một vốn từ vựng nhất định và ghi chúng vào đó.

Và, đối với tôi, khoảnh khắc tôi khoanh tay, tôi không bao giờ nghĩ đến động tác này là “khoanh tay”, mà chỉ cảm thấy mình đang làm điều mình nghĩ —— cho nên, khi tôi thấy những hành động này của mình được chuyển thành những từ chính xác và khái quát, luôn cảm thấy sởn da gà, như thể đang bị theo dõi vậy.

Một chuyển động lâu dài có thể sẽ được diễn tả bằng vài từ đơn giản ở trong sách; một chuyển động ngắn hạn có thể sẽ tốn mất vài trang sách để diễn tả hết. Kiểu biến đổi đáng sợ này khiến tôi chợt cảm nhận được sự vô định của thời gian và bản thân mình, mọi thứ xung quanh lại lần nữa trở nên giả dối.

Đây là hành vi của tôi?! Đây là hành động của tôi?! Làm sao có thể biến thành câu chữ chứ?!

Ai, là ai đang viết tôi?! Là ai đang lấy tốc độ khó tin này, ghi lại mọi thứ về tôi từng phút từng giây?!

5

Đúng rồi, nét chữ!

Tôi chợt nhớ ra, giống như những tư liệu đó, cuốn sách này rõ ràng không phải là bản in mà là bản viết tay.

Tôi lại nâng cuốn sách lên, đưa nó lại gần mắt mình —— nhưng trên thực tế, ngay cả khi tôi phát hiện ra nét chữ đó giống với nét chữ nào đó trên tờ giấy trắng mà tôi đã thấy trước đó, cũng không làm tôi phát hiện được gì.

Suy cho cùng, tôi không biết chủ nhân của nét chữ này.

Ý nghĩ này đã bị ném ra khỏi đầu tôi ngay khi tôi nhìn thấy chữ viết tay.

Tôi mở to mắt không thể tin được, hết đọc rồi nhìn, lật trang trước, rồi lại lật trang sau, lặp đi lặp lại hành động này, không dám mắc một sai lầm nào —— chỉ bởi vì, tôi không muốn, và cũng không dám thừa nhận sự thật trước mắt này.

Tôi thực sự...... biết chủ nhân của nét chữ này.

Hay nói một cách đơn giản, không ai trên thế giới quen thuộc với nét chữ của hắn hơn tôi.

…… Chữ viết đột nhiên xuất hiện này, là chữ viết của tôi.

2

*

1

Cú sốc ập đến hết đợt này đến đợt khác, giờ tôi đã dần quen với cảm xúc này, dù rất sốc nhưng tôi cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Há miệng ngây ngốc có ở đây có ích lợi gì chứ? Còn chi bằng làm việc thực tế thì tốt hơn.

Nghĩ như vậy, bỏ qua những trang mới thỉnh thoảng xuất hiện ở phía sau, tôi lật giở cuốn sách này từ đầu đến cuối.

Cũng chính là một lần này, làm tôi xác nhận một điều cực kỳ quan trọng.

Đầu tiên, đây không phải là một cuốn ghi chép về lời nói và việc làm của tôi, hay đơn giản nói là một cuốn tự truyện.

Đây là một quyển, không hơn không kém, ở ngôi thứ nhất.

Nội dung của cuốn sách được triển khai từ góc nhìn của tôi, có rất nhiều khuyết thiếu ở ngôi thứ nhất —— chưa bao giờ miêu tả khuôn mặt của chính mình (bởi vì không nhìn thấy), không biết tâm trạng của người khác (bởi vì không thể nhìn thấy và nhận thức) —— thực sự là rất nghiêm ngặt mô tả mọi thứ theo quan điểm của tôi.

1

Nhưng nó đích thực là một cuốn sách, mà không phải là một quyển ghi chép. Chỉ những chuyện quan trọng và văn nhã mới xuất hiện trong cuốn sách. Ví dụ như tôi cởi quần áo trong WC là như thế nào, loại mô tả này sẽ không xuất hiện trong cuốn sách.

Đây là một bản ghi chép có lựa chọn.

Ở lúc tôi không hề hay biết, vẫn luôn có một thị giác, ẩn nấp trong người tôi.

1

Thứ hai, nội dung của cuốn sách này không nhiều như tôi tưởng tượng. Khi tôi nhìn thấy trang cuối cùng, trong đó mô tả chi tiết những cảm xúc và hành động hiện tại của tôi, còn tưởng rằng nó sẽ bắt đầu ghi lại từ thời thơ ấu của tôi cơ.

Nhưng không có, nội dung của nó bắt đầu từ ngày tôi bước chân vào trường đại học...... được rồi, hay chính xác hơn là bắt đầu ghi chép từ ngày tôi gặp Đặng Tề.

Hơn nữa, hầu hết các tư liệu được lựa chọn đều liên quan đến tôi và Đặng Tề, các câu chuyện luôn xảy ra giữa hai chúng tôi —— những chuyện này đúng là có thật trong thực tế, nhưng nó luôn chuyển đổi “ống kính” sau khi những chuyện giữa tôi và Đặng Tề kết thúc, để diễn tả cảnh tiếp theo.

Cuộc sống khác của tôi, trong mắt tác giả này, dường như chẳng đáng một đồng.

Mới đọc nửa chừng, tôi đã khẳng định nếu “tôi” là nhân vật chính trong cuốn sách này, thì Đặng Tề chính là nam hai.

Cuối cùng...... mặc dù hiện tại chữ viết vẫn liên tục xuất hiện thực sự là của tôi, nhưng chữ viết ở phần đầu của cuốn sách hoàn toàn khác với chữ viết của tôi.

Là chữ viết tôi đã thấy trên những tài liệu trước đó.

Chúng nó tổng cộng có ba kiểu, thay phiên nhau xuất hiện trong nửa đầu. Khi câu chuyện tiến triển đến “Thế giới biệt thự”, nét chữ đột nhiên trở nên lộn xộn, có lúc là nét chữ của tôi, có lúc là một trong ba nét chữ này, đôi khi thậm chí giống như trộn chung lại.

Khi tôi rời khỏi “Thế giới biệt thự” và trở lại thế giới thực, chữ viết trở nên rõ ràng hơn hẳn và trở thành chữ viết của chính tôi.

Hơn nữa, tiếp tục mở rộng cho đến tận bây giờ.

Tôi khép cuốn sách lại, ngồi xổm trên mặt đất, nhắm mắt lại.

Dù còn rất nhiều chuyện chưa thể hiểu rõ, nhưng dường như có một điều có thể khẳng định.

Chỉ riêng điều đó đã khiến tôi rất rất muốn khóc —— đây cũng là lý do tại sao tôi nhắm mắt lại.

Đây không phải là giọt nước mắt bi thương, đây là giọt nước mắt của sự tức giận.

Tôi có thể cảm nhận được ngọn lửa hừng hực đang cháy trong tim mình.

Hồi lâu trấn định cảm xúc, cuối cùng tôi cũng mở mắt ra. Ba cục thịt kia không biết từ lúc nào đã vây tròn xung quanh tôi, đang nhìn tôi đầy quan tâm, như thể lo lắng tôi sẽ không chịu nổi đả kích này, rồi kết liễu cuộc đời mình ngay tại chỗ —— mặc dù tôi cũng rất muốn biết, trạng thái linh hồn hiện tại này của tôi, thì làm thế nào mới có thể chết được.

Đầu của ba chúng nó gần như đã phát triển hoàn chỉnh, miễn cưỡng kéo được cái cổ, đang bên cạnh thò đầu lo lắng nhìn tôi.

Đến đúng lúc lắm.

Tôi cất giọng khàn khàn, đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện lạnh lùng với bọn họ như vậy.

“Tôi là một nhân vật sống lại đúng không?”

Ba chúng nó mắt thường có thể thấy được mà hoảng loạn lên, phần đầu nguyên vẹn không còn che giấu được cảm xúc, sự hoảng loạn này bị tôi phát hiện rất dễ dàng.

Một lúc sau, chúng nó lo lắng lắc đầu, lại khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu.

…… Có ý gì thế.

Tôi định bảo chúng nó nói chuyện, nhưng nhận thấy cổ họng của chúng nó còn chưa phát triển hoàn toàn, chỉ đành từ bỏ việc truy hỏi.

Tôi vẫn còn rất nhiều nghi vấn, nếu tôi thực sự là một nhân vật trong sách, vậy tại sao tôi lại sống lại? Cái gọi là ý chí thế giới có phải là tác giả không? Ba người ABC bọn họ là tác giả ư? Nếu Đặng Tề cũng là một nhân vật trong đó, vậy tại sao anh ta lại bị tác giả ghét? Tại sao tác giả có thể sống trong cùng một thế giới với các nhân vật trong tác phẩm của mình? Tại sao tôi lại bị kéo vào thế giới biệt thự một cách khó hiểu? Tại sao tôi lại có hai luồng ký ức? Tại sao nét chữ lại biến đổi?

1

Tại sao, chữ viết trong một cuốn sách, đến cuối cùng lại trở thành chữ viết của chính nhân vật chính?!

Tác giả đi đâu rồi?! Tác giả đã chết rồi ư?!

2

Tôi vốn chỉ đang ngốc nghếch mắng tác giả, nhưng một câu này đột nhiên khiến tôi nhận ra một chi tiết bị mình bỏ qua.

Quả thật…… có một kiểu định luật “tác giả đã chết”.

1

Khi một tác phẩm đã được viết xong, khi nó được ra mắt độc giả, để có được sự hiểu biết và nhiều hơn nữa, tác giả sẽ lui vào hậu trường. Kể từ lúc đó, anh ta/cô ta sẽ không còn là chủ nhân của tác phẩm nữa, và quyền giải thích tác phẩm đã đến tay độc giả.

Người đọc chính là một phần của văn bản, sự ra đời của người đọc nên đổi lấy là cái chết của tác giả —— đây chính là lý do “tác giả đã chết”.

1

Tôi nhìn cuốn sách trước mặt, nghĩ tới nó có thể có một tác giả, nhưng tôi lại quên mất một chuyện rất quan trọng...... nó, có lẽ không chỉ có một tác giả.

Nó còn có độc giả.

Nếu các nguyên tắc của văn học có thể được phát triển theo nghĩa đen, vậy thì tại giây phút này, người nắm giữ quyền lực không phải tác giả “đã chết” kia.

Mà là độc giả.

Giờ phút này, ngay cả nhân vật như tôi cũng đã bắt đầu tự do đi lại, vậy thì...... Nguyên tắc văn học trở thành sự thật, có gì là không thực tế chứ?!

Trong lúc nhất thời, tôi cảm thấy tim mình đập nhanh dữ dội.

Tôi muốn nói, nhưng lại có hơi sợ, tôi sợ độc giả của mình không thích mình. Tôi chợt nhận ra chúng nó vẫn luôn nhìn thế giới này qua góc nhìn của tôi, tất cả những hèn nhát, ích kỷ, tham lam, xấu xa trong trái tim tôi, đều bị chúng nó nghe thấy hết.

23

Chúng nó giống như một bóng ma bám trên người tôi, nhìn xuống mọi thứ từ góc nhìn của tôi, chia sẻ các giác quan của tôi, cảm xúc của tôi, nhưng chúng nó không phải là tất cả của tôi.

Chỉ cần chúng nó muốn, là có thể tách khỏi cơ thể tôi ngay lập tức.

Đối với hai bên mà nói...... đều là một trạng thái rất kỳ diệu.

Tôi chưa bao giờ gặp chúng nó, nhưng lại đã chia sẻ hầu hết mọi thứ với chúng nó. Cơ thể tôi, thị giác của tôi, cảm xúc của tôi, tất cả về tôi đều đã trở thành một phần của chúng nó tại một thời điểm nào đó.

Tôi bị chúng nó nhìn thấu......

14

Tôi siết chặt nắm tay.

Nhưng dù thế nào đi nữa, ít nhất là vào lúc này, xin các bạn đừng rời khỏi!!! Xin các bạn hãy tiếp tục ở trong cơ thể tôi và cùng chung góc nhìn với tôi!!!

6

Xin hãy tiếp nhận cảm xúc của tôi!!!

19

Tôi không biết đó là việc làm vô ích hay trí tưởng tượng ngu ngốc của tôi, nhưng dù sao đi nữa, nếu thực sự có người bám vào người tôi và lúc này đang xem câu chuyện này, tôi sẽ không thể để vuột mất cơ hội này.

Chúng nó ở cùng một thế giới với tác giả, chỉ khi dựa vào chúng nó, tôi mới có cơ hội đánh bại tác giả chết tiệt đã tạo ra tôi này.

4

Chỉ khi đó tôi mới có cơ hội viết lại, xoay chuyển tương lai và làm Đặng Tề sống lại —— lúc này tôi mới nhận ra, điều mà Đặng Tề đã nói với tôi lúc đó là “thời gian cũng không trôi” “anh nhìn thấy tương lai” “trong một chiều không gian nào đó quá khứ và tương lai xảy ra cùng một lúc” “căn bản không có khái niệm về thời gian” rốt cuộc là chuyện như thế nào.

Hóa ra những câu nói này không phải là những câu nói suông, mà là anh đang muốn ám chỉ tôi...... thế giới này là một cuốn sách.

Rất có thể, trong hộp bản thảo của tác giả, tương lai của tôi đã được định đoạt rõ ràng rồi.

2

Và là một người không bao giờ được gặp tác giả, tôi đương nhiên không thể giật lấy cây bút của nó rồi viết lại tương lai của chính mình.

1

!

Tôi chợt nhận ra mình đã suy nghĩ quá nhiều, có lẽ nó sẽ chiếm rất nhiều chỗ trong cuốn sách, khiến những độc giả đó phải chờ đợi lâu, tôi vội rút lại những suy nghĩ của mình.

4

Nếu, nếu đây là một cuốn sách ngôi thứ nhất...... có phải tôi chỉ cần nghĩ trong lòng, “Tôi đang nói với các độc giả”, và dòng chữ đó sẽ xuất hiện trên trang sách không?

Tôi quay người lại, làm biểu cảm đáng yêu và đáng thương nhất có thể dành cho những độc giả có thể tồn tại, mặc dù tôi biết, đặt ở ngôi thứ nhất, khuôn mặt này dù có dễ thương đến đâu thì cũng sẽ không được mô tả trên trang giấy.

4

Tôi cầu xin phát ra từ tận đáy lòng mình.

“Các bạn, có thể giúp tôi không……?”