Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 70




Edit: Mạn Già La

*

Tôi tôi tôi tôi tôi tôi tôi tôi, tôi, tôi nên làm gì bây giờ?

Sau khi trái tim như ngừng đập, hô hấp ngưng trệ, nỗi sợ hãi và hoảng loạn tột độ bao trùm lấy tôi, tôi hoảng hốt hít một hơi thật lớn, rồi nhanh chóng thở ra khi nhận ra hô hấp của mình đang quá gấp gáp, miệng cũng không khỏi hơi há, giống như một con cá sắp chết, lộ ra bộ mặt xấu xí.

Nhưng tôi thực sự không kiểm soát được tiếng thở hổn hển của mình.

Đã một năm rồi, một năm rồi! Tôi chưa từng thấy cảnh tượng lạ lùng như vậy. Mọi thứ trước mắt cùng một lúc đập vào mắt tôi, giống như có một đôi cánh tay mạnh mẽ, từ nơi sáng sủa kéo tôi trở lại căn phòng khủng bố tối tăm.

Tôi theo bản năng muốn chạy trốn, lùi lại hai bước, áp sát vào cửa, nhưng khi cảm nhận được hơi lạnh từ tay nắm đấm cửa phả vào lưng, đột nhiên dừng chân lại.

Đợi đã...... hiện tại, tôi đã phát hiện ra cảnh tượng này, đã biết được bí mật của thế giới này —— vậy thì, theo thông lệ trước đây, thứ đang chờ đợi tôi, hoặc là mất trí nhớ, hoặc là giống như Cung Đương......

Chết.

Tôi siết chặt nắm tay.

Tôi biết mình đặc biệt, nhưng tôi không biết mình đặc biệt đến mức nào, cũng không biết liệu sự đặc biệt này có thể thoát được một lần chết hay không —— cho nên, tôi phải hết sức cẩn thận.

Ý chí thế giới không phải là lớn mạnh tuyệt đối, nó bị rất nhiều quy tắc ràng buộc. Ví như Cung Đương, khi ý chí thế giới xử lý cái chết của cậu ta, cũng không thể qua loa để cậu ta ngã xuống đất rồi chết, mà thế nào cũng phải mất công đi tìm một chiếc ô tô đi lạc vào sân trường và đâm chết cậu ta, giả tạo thành một vụ tai nạn ngoài ý muốn.

Nếu bây giờ tôi đi ra ngoài, rời khỏi cánh cửa này, đi ra bên ngoài rộng lớn, chẳng khác nào tăng khả năng tử vong của chính mình —— dù sao, cách chết ở bên ngoài đã có rất nhiều, chẳng hạn như đồ vật từ trên cao rơi xuống, tai nạn xe cộ, kẻ điên cầm dao...... Đều có thể “được sắp xếp” để đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi.

1

Còn một điều nữa...... Nếu bây giờ tôi ra ngoài, đụng phải bạn học nào đó, kéo theo bọn họ vào cuộc, vậy rất lỗ —— Khuôn mặt của tôi được phản chiếu rõ ràng trong tấm gương trong WC, đôi mắt tôi mở to đến mức sập lọt ra khỏi hốc mắt, cơ thể run rẩy không ngừng, trông rất không ổn.

Nếu tôi đi ra ngoài, người bên ngoài nhất định sẽ phát hiện bên trong đã xảy ra chuyện không hay. Chỉ cần bọn họ đi vào nhìn thấy những “thi thể” này, thì cũng sẽ bị cuốn vào trong cùng ý chí thế giới đấu tranh không dứt.

Tôi đã chắc chắn phải cùng nó dây dưa đến chết, không cần phải dính dáng đến những người không liên quan khác.

Không ngờ là trình độ đạo đức của tôi còn rất cao...... nghĩ đến đây, tôi buộc mình phải đứng yên, liên tục hít thở sâu, hít vào, rồi thở ra, trong hô hấp đều đều như vậy, suy nghĩ của tôi cuối cùng cũng dần ổn định lại.

Trong WC rất yên tĩnh, cửa sổ mở một nửa, gió nhẹ ngoài cửa sổ vẫn còn thổi vào —— nếu không có ba “thi thể” trên mặt đất này, nó quả thật giống như một buổi chiều yên tĩnh.

Nhưng bây giờ, tôi chỉ có thể căng chặt cả người, cảnh giác đứng ở đây, tôi biết dòng sông yên tĩnh đang ẩn chứa nguy cơ gì, nếu không cẩn thận, giây sau tôi có thể sẽ chết ngay.

Trước hết, phải quan sát xung quanh xem có thứ gì có thể đe dọa đến tính mạng của tôi không —— sau khi xem hết 《 Tử Thần đến 》*, tôi lập tức bắt đầu quan sát những đối đồ vật khả nghi xung quanh.

* Lưỡi hái tử thần: Final Destination là một phim thuộc thể loại kinh dị nói về một nhóm học sinh "lừa gạt thần chết" bằng cách ngăn ngừa một vụ nổ máy bay nhưng sau đó từng người phải trả một cái giá rất đắt bằng mạng sống của mình. Wikipedia

Dòng nước tràn ra —— không có.

Dây điện khả nghi —— không có.

Vật sắc nhọn nhô ra —— không có.

Tốt! Nói chung, bước đầu tiên cuối cùng đã kết thúc —— ở đây quả thực không có vật phẩm nào có thể dùng để giết người, dù cho ý chí thế giới muốn xử lý tôi ngay lập tức, nó cũng không thể làm được chuyện từ không thành có.

Bước thứ hai...... Tôi lấy hết can đảm, lại hít thở sâu hai lần, khép những ngón tay vẫn luôn run rẩy lại, hướng ánh mắt về phía ba “thi thể” chồng lên nhau.

Lúc ở trong căn phòng tối om đó, vì nguyên nhân thiếu ánh sáng và sợ hãi, tôi không thể lại gần tiếp xúc những cái gọi là “thi thể” đó, nên vẫn không biết chúng nó rốt cục là thứ gì.

Và giờ đây, cơ hội đã xuất hiện trước mặt tôi, dù có sợ hãi đến đâu, tôi cũng không thể để vuột mất lần nữa.

Tôi cố gắng khống chế bước chân mình, đoạn đường ngắn ngủn không đến ba mét, tôi lại đi rất là gian nan.

Hiện giờ, tôi đang đứng trước ba “thi thể”.

2

Nhìn từ xa, cả ba dường như chồng chéo phức tạp với nhau, nhưng nhìn kỹ hơn, thực tế có lẽ cũng không rườm rà như tôi tưởng tượng.

Airy ở ngoài cùng bên trái, cánh tay bị Tất Phi bên cạnh đè lên, đầu gục xuống, chân hướng về phía trước, ngã thẳng xuống trong tư thế thái dương hướng xuống đất, người bình thường chắc là có nguy cơ bị chấn động não; tay trái của Tất Phi đặt ở phía trên, còn tay phải bị Trình Thành bên cạnh gập thành tư thế kỳ lạ, nếu y còn cử động được thì chắc đã bị gãy xương rồi, hai chân đặt trẹo, theo cách không phù hợp với độ mềm dẻo của một người đàn ông hiện ra trước mặt tôi; Trình Thành ở ngoài cùng bên phải, y là bình thường nhất, nhưng cũng không bình thường lắm, mắt nhắm nghiền, miệng lại há ra, hoàn toàn không phải là một nét mặt thoải mái tự nhiên chút nào.

1

Nhìn theo cách này...... Đầu tiên, ba người này, hay nói cách khác, ba hóa thân của ý chí thế giới này, là không có ý định quay trở lại ba cơ thể.

Ba thân thể trước mặt này bị cất giữ trong tư thế vặn vẹo có thể sẽ hủy hoại thân thể, nếu có tình cảm yêu quý với chúng, thì nhất định sẽ không đối xử với chúng nó như vậy.

Hơn nữa...... ba thân thể này, giống như linh hồn đột nhiên thoát ra vậy, không phòng bị ngã xuống nơi này.

Tôi thậm chí còn phớt lờ nỗi sợ hãi của mình, cố gắng dựa vào cơ thể bọn họ, thử mô phỏng tư thế ngã xuống —— không sai, đúng là vậy thật, chúng nó hẳn là đột ngột biến mất, hoặc là tự nguyện từ bỏ quyền khống chế cơ thể, sau đó ngã xuống đây, mới bày ra tư thế vô lý như vậy —— nếu một người ngã xuống, tư thế tất sẽ không vặn vẹo, nhưng nếu ba người đứng trong một không gian nhỏ hẹp cùng ngã xuống, thì sẽ rất dễ xảy ra tình trạng vướng tay vướng chân.

Sao lại đột nhiên như vậy, căn bản không có chút phòng bị? Theo hiểu biết của tôi trước đây, thế giới ý chí muốn tạo ra một người cũng không dễ dàng, cho dù ba thân thể này cũng chỉ là vật chứa của nó, cũng không nên vứt bỏ thế này chứ?

Là...... vì tôi sao? Vì tôi sắp trở về sao?

Tôi…… có uy lực lớn như vậy à?

1

Hay là có thứ gì đó trên chúng nó, thứ gì đó có quyền lực còn lớn hơn cả chúng nó, khiến chúng nó sợ hãi hơn, đột nhiên giáng xuống?

Tôi không khỏi rùng mình, lắc đầu, dừng ý nghĩ này lại.

Trước mắt còn nhiều chuyện càng quan trọng hơn.

Tôi không biết sau khi khám phá ra tất cả mình có thể sống bao lâu dưới sự khoan dung của ý chí thế giới, cũng không biết đối phương định xử lý tôi như thế nào, vậy nên chỉ có thể tăng tốc độ kiểm tra mọi thứ và hiệu suất suy nghĩ của mình càng nhanh càng tốt.

Tôi ngồi xổm xuống, cố gắng lờ đi nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng, đưa tay chạm vào làn da của Tất Phi, đang ở gần tôi nhất.

Tính chất da người lạnh lẽo.

Trong giây phút chạm vào kia, tôi suýt chút nữa đã hét lên —— cơ thể người sau khi chết mất khoảng 12 tiếng mới có thể hạ nhiệt, hiện tại cách chúng nó rời đi khẳng định không đến 12 giờ.

Theo dự đoán của tôi, làn da của y hẳn nên còn hơi ấm, chứ không lạnh lẽo như bây giờ.

Thậm chí một tiếng trước, Tất Phi còn đang ngồi sau xoa bóp vai cho tôi trong ký túc xá, khi đó bàn tay y thực sự ấm áp.

Để xác nhận đây có thực sự là da người hay không, tôi còn chọc vào mặt mình để so sánh. Ngoại trừ nhiệt độ lạnh lẽo ra, thì đây quả thực là một kết cấu da người hoàn toàn giống thật.

Tôi ngồi xổm trên mặt đất, cau mày, nhất thời trong đầu hiện lên một vấn đề tầm cỡ vũ trụ: Chúng nó có thân thể con người, nhưng có thể lập tức thoát ra khỏi cơ thể, thậm chí không tới một phút, thân thể đã trở nên lạnh lẽo. Rốt cuộc thì chúng nó là thứ gì?! Thân thể của chúng nó, lại rốt cuộc là thứ gì?!

Còn “tôi” trong căn phòng đó, nhất định là cùng một loài với chúng nó, những “tôi” đó, rốt cuộc là thứ gì?! Nếu như nó cũng là cùng tộc với chúng nó, vậy vì sao phải dùng khuôn mặt của tôi, thân thể của tôi chứ?!

1

Hoàn toàn không hiểu được.

Suy nghĩ bị kẹt lại ở đây, tôi dường như lại bắt đầu lăn lộn như những con kiến trong lọ, không thể tìm thấy lối ra, đột nhiên, tôi nhớ ra một điều —— đúng, tôi vẫn chưa nhìn mặt Airy.

Tuy rằng theo tưởng tượng của tôi, khuôn mặt của hắn chắc là sẽ không khác lắm với hai người kia, đại khái cũng là kỳ quái, nét mặt cũng không thả lỏng, nhưng vẫn phải nhìn xem —— bất kỳ manh mối nào, tôi cũng không muốn bỏ qua.

Nghĩ thế, tôi ngồi xổm xuống đất, dịch sang trái một chút, cố gắng rướn cổ, đưa mặt mình đến vị trí đối diện với mặt Airy.

Hắn cũng ngã thật giỏi, trong lúc tôi cố gắng di chuyển, một bên trong lòng trêu chọc hắn, hắn ngã sải lai, quay mặt về phía bồn rửa tay, cho nên, trong khi chân tôi đã tê rần, vừa phải phòng ngừa mình có bị đụng vào gạch phía sau lưng hay không.

Được rồi...... nào, để tôi xem kỹ nào ——

Vì do tư thế nên tôi từ dưới nhìn lên, biểu cảm của Airy bình thường hơn tôi tưởng tượng rất nhiều, miệng vẫn hồng hào như vậy, cũng không ngã gục kỳ quái như Tất Phi mà giống như người bình thường khi ngủ, khẽ hé, như thể giây tiếp theo sẽ mở miệng nói chuyện vậy.

Hình dáng miệng bình thường của hắn mang lại cho tôi rất nhiều tự tin, vì thế khi nhìn lên, cũng không có làm bất kỳ công tác đề phòng nào.

Khoảnh khắc tôi nhìn thấy đôi mắt của Airy, cuối cùng tôi cũng phát ra tiếng hét đã kìm nén trong một thời gian dài, rồi sau đó đầu cũng vì cơ thể run rẩy kịch liệt mà đập vào gạch men phía sau.

Trong lúc nhất thời, tôi thậm chí quên mất lời thề phải tiết kiệm thời gian còn sống của mình, chỉ biết liều mạng bò về sau, thật lâu sau mới phản ứng lại, cảnh tượng này mặc dù rất khủng khiếp, nhưng Airy...... nhưng thân thể này, sẽ không còn cử động nữa.

Cho nên, không có gì phải sợ cả.

Vào lúc đó, tôi nhìn thấy một đôi...... hốc mắt trống rỗng.

3

Đôi mắt linh hoạt, xinh đẹp ban đầu đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại đôi mắt trống rỗng vô cảm nhìn tôi chằm chằm.

Đôi hốc mắt như vậy, tiêu chuẩn khảm trên khuôn mặt vẫn thanh tú của Airy.

Hốc mắt sạch sẽ, không có dính chút máu —— nói cách khác, so với bị người móc ra, đôi mắt này càng, càng giống......

Tôi không nhịn được cắn môi dưới, giống như là, nó tự rơi ra!