Edit: Mạn Già La
*
“Haiz……” Đột nhiên sau lưng tôi truyền đến một tiếng thở dài khe khẽ, quay đầu lại là Trình Thành, y nhíu mày, khóe miệng mang nụ cười bất đắc dĩ, hiển nhiên là nhìn thấy tờ giấy rớt môn của tôi.
Tôi theo bản năng muốn giấu đi thông báo này, lại bị tay y giữ lại. Nhiệt độ cơ thể y nhanh chóng truyền đến tay tôi, ý thức được như vậy có chút quá gần, y vội vàng buông tay, nhìn tôi cười dịu dàng: “Không sao, còn nửa năm nửa mà, em sẽ tận lực giúp anh bổ túc, lần này nhất định có thể đậu.”
Dứt lời, còn cẩn thận vuốt lại mớ tóc lòa xòa trên trán tôi.
Nửa năm này, mối quan hệ giữa tôi và bọn họ phát triển với tốc độ chóng mặt, hiện tại thỉnh thoảng bị phân tâm, tôi thế mà có chút không phân biệt được giữa bọn họ trước mặt và bọn họ trong “thế giới ký túc xá”.
3
Giữa hai bên, ngoại trừ một số chi tiết nhỏ do sự phát triển của hoàn cảnh và vận mệnh còn sót lại, đã hầu như không có gì khác biệt. Tôi không biết điều này có ý nghĩa gì, nhưng khi nhìn bọn họ, luôn cảm thấy có chút mê mang.
Tôi không biết mình nên nghi ngờ hay suy nghĩ nhiều hay không, đôi khi não đã bắt đầu hoạt động, nhưng rồi tôi bắt đầu sợ rằng những nghi ngờ của mình là tầm thường không cần thiết.
Lúc không nghĩ ngợi, quả thật tôi rất sung sướng, như thể chưa từng trải qua những chuyện kinh khủng ấy. Nhưng mỗi ngày khi bóp chết một con kiến, tôi lại nhớ đến cái chết thê thảm của Đặng Tề, anh tựa như con quỷ âm hồn bất tán, đeo bám lấy tôi, đôi khi, tôi còn hoài nghi không biết “Đặng Tề” này có phải là ảo giác, là cơn ác mộng của tôi không.
2
Tôi phải làm gì đây? Tôi có nên bảo trì hoài nghi, nhìn mình chạy đua trên con đường điên loạn, hay ngừng suy nghĩ, sống một cuộc đời bình yên mãi mãi?
Tôi có còn phải cần mỗi ngày giết một con kiến không?
Trong lòng tôi đã xuất hiện một vết nứt, tôi quá chờ mong một cuộc sống ổn định bình yên, Đặng Tề lâu ngày không gặp giống như một nhân vật ảo, hình ảnh phát lại mỗi ngày cũng dần trở thành một bộ phim điện ảnh xem đi xem lại, mất đi cảm xúc lúc ban đầu.
“Này anh ơi,” Airy đột nhiên bật dậy, nháy mắt với tôi, trong tay còn cầm ấm trà, “Uống chút trà dưỡng sinh bổ não nè.”
Đây chẳng phải là dưỡng sinh à, bổ não chỗ nào trời...... Tôi âm thầm phun tào trong lòng.
Nhắc mới nhớ, ở thế giới này, lần đầu tiên khi Airy pha trà dưỡng sinh cho tôi, tôi kích động đến độ suýt nữa ném ấm trà đi, nhưng cuối cùng vì muốn nếm thử trà nên đã cố gắng dựa vào ý chí của mình ngồi yên trên ghế.
Lúc đó Airy bị tôi doạ sợ đến đỏ hoe mắt, hoặc một phần là do chính hắn giả bộ, trên hàng mi dài còn đọng lại vài giọt nước mắt trong suốt, yếu ớt đáng thương, nhìn như muốn trốn vào trong lòng tôi, ôm ôm cọ cọ.
Đương nhiên xong việc hắn cũng xác thật làm vậy.
Vị trà giống hệt trà Đặng Tề pha. Hơi đắng nhẹ, rồi sau đó ngọt lành. Tôi chưa từng uống được vị trà này trong tay người thứ hai, càng miễn bàn đến công dụng “dưỡng sinh” bọn họ luôn tuyên truyền cho nhau.
Tuyệt đối là cùng một ly trà.
Thực tình mà nói, rốt cuộc ba người bọn họ và Đặng Tề có quan hệ gì, tôi đã từ bỏ suy nghĩ, bởi vì một khi vướng vào vấn đề này, sau đó là phủ định vô tận về thế giới này, giống như quân cờ domino đổ sụp vậy, nó sẽ mang đến cho tôi một đêm mất ngủ.
“Sao lại thi kém thế? Anh cũng ngốc ghê.” Giọng Tất Phi đột ngột vang lên sau lưng, y bắt đầu chế giễu tôi như thường lệ, rồi sau đó nhanh chóng đặt tay lên vai tôi, một bên quở trách tôi, một bên mạnh mẽ lại cẩn thận xoa bóp vai tôi.
Khi ở “thế giới ký túc xá”, tôi chỉ ở “một mình” với ba người bọn họ nên chưa bao giờ có đối tượng so sánh.
Cho đến bây giờ, tôi mới biết cái gọi là “châm chọc mỉa mai” của Tất Phi là gì —— theo tôi quan sát, có lẽ là cũng giống như trình độ các cậu bé mẫu giáo cãi nhau chí chóe với các cô gái chúng thích.
Đúng vậy, ban đầu tôi chỉ cho rằng do y độc miệng, nhưng sau khi dần dần hiểu biết, mới phát hiện y thực sự chỉ đối xử với tôi như vậy. Hơn nữa, lúc y ở trong “thế giới ký túc xá” thì miệng lưỡi cũng khá vụn về, lúc này tôi mới hiểu được, cái gọi là độc miệng của tên này là vì sao.
Hóa ra cũng giống như một đứa trẻ, chỉ để thu hút sự chú ý của tôi thôi.
Cho nên, hiện tại tôi có thể bình tĩnh đáp lại mấy câu, thậm chí nói, trêu chọc y.
“Thế nào, cậu qua à? Nhóc thông minh?” Tôi cố ý giả vờ không biết, nhưng thật ra tôi đã biết y cũng trượt môn toán —— nhưng mà, vừa tan học là y đi chơi bóng rổ cả ngày, trước khi thi cũng không có Trình Thành giúp y dạy kèm, nên việc thi rớt thực sự là hợp lý.
Tất Phi lập tức ậm ừ ngay, qua gương tôi thấy vành tai y đang dần đỏ lên, nhưng sức lực trên tay lại không giảm chút nào, xoa ấn làm tôi thấy vô cùng dễ chịu.
Ở đây đang vui vẻ, bỗng nghe thấy Airy ở kế bên bắt đầu không vui mà cà khịa Tất Phi, còn Trình Thành thì ở bên cười tủm tỉm, làm bộ làm tịch khuyên vài câu, lập tức đạt được hiệu quả lửa cháy đổ thêm dầu. Nhân lúc cả hai tranh cãi ầm ĩ, tôi sực nhớ mình còn bài tập chưa nộp, nên khoác cặp chuồn mất.
*
Tôi gặp lớp trưởng trong thư viện, lớp trưởng có hàng mi cong cong, trông ngọt ngào rất dễ thương, nhưng lời nói ra thì không dễ thương chút nào.
“Không được, vẫn không được,” cô nàng xụ mặt, rất nghiêm túc nói cho tôi, “Bây giờ toàn lớp chỉ có một mình cậu không được thôi đó.”
Tôi không rảnh nhắc cô ấy đừng nói một tên đàn ông rằng hắn không được, đầu tiên là ba đêm mình khổ luyện uổng phí, tôi than thở: “Vì sao vẫn không được?!”
Bộ giáo dục phía trên yêu cầu mỗi sinh viên trong khoa Văn học đều tham gia cuộc thi viết luận, trước khi nộp bản thảo còn phải thông qua xét duyệt của giáo sư, mà tôi, chính là tên rất xui xẻo không vượt qua xét duyệt.
Chủ đề cuộc thi viết là “Yêu” rất cổ điển, một đề bài rất hay, rất phù hợp để mọi người trổ tài và thể hiện tình yêu to lớn của mình —— có thể viết thư tình, tình yêu gia đình, đất nước cũng được nốt, đề bài rất chung chung, độ tích cực cao.
Tôi thuận tay viết kịch tình yêu nhiều cp để góp đủ số, chủ yếu viết về câu chuyện nhàm chán về ba cặp đôi yêu nhau hiểu nhau, tôi nghĩ cốt truyện của mình còn tính mượt mà trôi chảy, cũng không đến mức bị trả về —— ai dè ngày hôm sau lại là bị giáo sư trả về thật.
Cho đến bây giờ, tôi đã sửa lại ba lần rồi, nhưng vẫn không thể vượt qua vòng xét duyệt lại —— nói thật, nếu không vì cuộc thi viết luận này có tính điểm, rất quan trọng đối với tên đang thiếu điểm là tôi, tôi đã sớm phủi mông chạy lấy người rồi.
“Rốt cuộc chỗ nào không được?!” Tôi buồn khổ, vẻ mặt như đưa đám, hận không thể tại chỗ uống rượu bày tỏ nỗi lòng, “Là văn chưa đủ hay? Hay là cốt truyện chưa đủ mượt? Hay chủ đề không đủ mới mẻ độc đáo…… không đúng mà, không đủ mới mẻ độc đáo cũng không phải là lý do để trả về mà?!”
Lớp trưởng nhướng mày, trong mắt lộ ra sự khinh thường: “Mình cũng thắc mắc vì sao cậu vẫn không thể thông qua xét duyệt, ra là vấn đề mấu chốt cũng chưa tìm ra......”
“Vậy vấn đề chính ở chỗ nào?!” Tôi thật muốn quỳ xuống cầu xin lớp trưởng đừng đùa nữa, cho tôi cái thống khoái, trực tiếp chỉ ra chỗ khuyết của tôi.
Lớp trưởng chậm rãi nói: “Chẳng phải giáo sư đã sớm nói cho cậu biết rồi à...... là tình tiết lặp lại.”
2
Đúng lúc này, chuông điện tử trong thư viện vang lên, học sinh xung quanh bắt đầu thu dọn cặp sách chuẩn bị đi ăn cơm, còn tôi cũng theo bản năng đút tay vào túi, chuẩn bị bóp chết một con kiến —— cần mất 21 ngày để tạo thành một thói quen, và bây giờ, bóp chết một con kiến vào lúc 12 giờ trưa mỗi ngày, đã trở thành một phản xạ có điều kiện thiết yếu đối với tôi.
Ngay cả khi đang ăn, đang chơi game, hay đi dạo, tôi cũng có thể bình tĩnh thò tay vào túi và thực hiện thao tác này —— đây cũng là lý do tại sao tôi ngày càng ít xúc động trước cái chết của Đặng Tề, lần đầu chứng kiến một người chết đi, bạn sẽ khóc lóc thảm thiết, cực kỳ bi thương, nhưng nhìn một người liên tục chết vạn lần trước mặt bạn thì sao?
Ai cũng sẽ dần dửng dưng giống như tôi.
Tôi vừa nói, “Tình tiết lặp lại? Ba câu chuyện tình yêu này có khác nhau mà?”, một bên cho tay vào lọ kiến.
Lớp trưởng nhìn tôi như nhìn tên ngốc, học sinh xung quanh bắt đầu ùa đi: “Tốt xấu gì cậu cũng học ba năm rồi, tính chất lặp lại trong văn học và lặp lại tình tiết, là một đạo lý à?”
Tôi vô tội chớp mắt, tay phải bắt đầu tìm con kiến mà hôm nay phải bóp chết.
“Ba câu chuyện tình yêu cậu viết, bề ngoài có khác nhau, nhưng khi chúng ta tổng kết lại, chỉ có thể dùng một từ để miêu tả nó,” lớp trưởng nghiêm túc nhìn tôi, “Tất cả đều là —— lâu ngày sinh tình.”
Bàn tay đang bóp con kiến của tôi chợt chậm lại một chút, khiến con kiến trượt khỏi lòng bàn tay tôi, và lần nữa quay trở lại cái lọ. Tôi không biết tại sao mình lại phản ứng như vậy, nhưng trực giác đó giờ đã mách bảo tôi, tôi phải lắng nghe cẩn thận những gì lớp trưởng sắp sửa nói.
Thư viện bắt đầu có tiếng người ồn ào trong vài phút vào buổi trưa, tiếng thu dọn sách, tiếng ghế di chuyển, tiếng hò hét của sinh viên, tiếng điều hòa, những âm thanh này hòa trộn lại, xen lẫn với giọng nói trong trẻo của lớp trưởng, truyền đến tai tôi.
“Giáo sư bảo mình nói với cậu, nếu muốn viết nhiều couple, thì phải viết nhiều thể loại tình yêu hơn, chứ không phải các tình tiết khác nhau.”
“Ngoài lâu ngày sinh tình, trong văn học còn có rất nhiều loại tình yêu, chẳng hạn như ——”
Mắt tôi dần mở to, con kiến vùng vẫy sống dở chết dở trong lòng bàn tay tôi, âm thanh xung quanh bắt đầu biến mất, chỉ còn lại giọng nói của lớp trưởng vang bên tai tôi.
“Phổ biến hơn là, tỷ như nhất kiến chung tình, tỷ như hoan hỉ oan gia, tỷ như thanh mai trúc mã, tỷ như tương ái tương sát......”
Cùng lúc đó, con kiến bị bóp nát trong lòng bàn tay tôi, cái chết của Đặng Tề lại diễn ra trước mặt tôi, mà lần này là cộng thêm giọng nói của anh.
Giọng Đặng Tề hoà nhau với giọng của lớp trưởng, lọt qua tai trái, bơi qua tai phải, chập chờn trong não tôi.
“Đó là nguyên nhân anh nói ý chí thế giới không hiểu con người, nó giống như tra cứu thông tin trong từ điển vậy.”
“Anh đoán, thời gian nó có thể nhốt em có hạn, vì vậy trong cơ sở dữ liệu của con người chúng ta, tìm cách có thể ép buộc sinh ra tình yêu trong một khoảng thời gian ngắn.”
“Đúng vậy, hiệu ứng cầu treo*.”
* Hiệu ứng cầu treo (Suspension Bridge effect) trong tình yêu. Tóm lại, khi một người đang ở trong trạng thái hoảng loạn, sợ hãi và hồi hộp nhưng anh ta thấy bạn, anh ta sẽ tưởng rằng anh ta yêu bạn.
Sau đó, giọng nói của lớp trưởng dần dần được khuếch đại.
“Trừ lâu ngày sinh tình, khá phổ biến hơn là, tỷ như nhất kiến chung tình, tỷ như hoan hỉ oan gia……”
Không hiểu biết con người
Tra cứu thông tin trong từ điển
Làm tình yêu sinh ra
Lâu ngày sinh tình, nhất kiến chung tình, hoan hỉ oan gia ——
Đệt!!!!!
Chuông cảnh báo trong đầu chợt vang lên, tôi bật dậy, vội vàng nói lời cảm ơn với lớp trưởng, còn thuận tay chào lại, không để ý đến ánh mắt nghi hoặc của đối phương, tôi lập tức chạy ra thư viện.
1
Tôi đi như bay, lúc này đang là giờ ăn, gần như cứ vài bước lại đụng phải một học sinh, nhưng tôi không thể dừng lại được.
Tôi con mẹ nó, đã hiểu hết rồi.
Tất cả những nghi ngờ của tôi, tất cả những suy nghĩ của tôi, tất cả những nỗi đau, tất cả những lần trằn trọc, tất cả đều có ý nghĩa.
Câu nói vô tình của lớp trưởng giống như sấm sét, đánh thức tôi đang chìm trong dòng suy nghĩ miên man không tìm được lối ra.
Airy là nhất kiến chung tình, Tất Phi là hoan hỉ oan gia, Trình Thành là lâu ngày sinh tình —— mỗi người đều chọn cho mình một kiểu tình yêu, cẩn thận diễn xuất trước mặt tôi.
Từ lâu, tôi đã nghi ngờ ba người ABC cũng là nạn nhân của ý chí thế giới, thậm chí tệ nhất, chẳng qua cũng chỉ là con cờ của ý chí thế giới. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến phương diện kia —— tôi chưa từng nghĩ tới, nếu, ba người bọn họ, chính là ý chí thế giới, vậy tôi nên làm gì đây?
2
Hiện tại nghĩ đến, hết thảy đều thông suốt.
Sơ đồ phác thảo mà tôi đã đưa ra cho ý chí thế giới trước đây, là như thế này: bề ngoài thì rất giống con người, thậm chí có thể có những sai lầm rất con người như “bất cẩn”, nhưng khi nói đến một số chi tiết tình cảm, sẽ lộ ra dấu vết rằng nó không phải con người —— ví dụ như, về “yêu”, nó cũng chỉ biết phỏng theo tham khảo bách khoa toàn thư về con người, và dựa trên điều này, dàn dựng một câu chuyện tình yêu.
* Nhìn hồ lô vẽ gáo – 依葫芦画瓢: nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo; trông bầu vẽ gáo (ví với mô phỏng theo hình dáng bên ngoài.)
Theo như Đặng Tề nói, loại yêu này hoàn toàn không phải là tình yêu.
Tôi đã thắc mắc tại sao ba người họ lại thay đổi cảm xúc nhiều như vậy khi nhìn thấy tôi, thì ra không phải là “sắp đặt của vận mệnh” khác biệt, mà là, mà là......
Mà là “kịch bản tình yêu” mà bọn họ sắp đặt cho mình lần này đã khác!!!
Nửa năm qua, mỗi một ngày tôi đều chìm vào giấc ngủ với ý chí thế giới, nhưng tôi lại hoàn toàn không biết chiếc hộp Pandora trước mặt mình là gì!!!!
Trái tim tôi nổi bão, bước chân tôi gần như bay trở về ký túc xá.
Ký túc xá vẫn là ký túc xá này, cánh cửa làm bằng gỗ mục nát, cái móc quần áo ọp ẹp, chúng nó cũng sẽ không thay đổi vì sự dao động chủ quan của tôi. Tôi không chần chừ một giây, hít một hơi thật sâu, trực tiếp rầm một cái đá bay cánh cửa cũ nát.
Không một bóng người.
Đồ của ba người bọn họ vẫn còn trên ghế, máy tính của Trình Thành còn dừng lại ở giao diện gõ chữ, kem bôi mặt của Airy mở một nửa, bột protein của Tất Phi vừa mới xé ra một chút —— bọn họ tuyệt đối, thậm chí vài giây trước, vẫn ở vị trí này.
1
Khi tôi nhận ra tất cả những điều này, thì bọn họ đều biến mất.
Đây quả thực là bằng chứng như núi.
Một cơn gió thổi vào ký túc xá, cánh cửa bên trái vang lên “kẽo kẹt kẽo kẹt”, bấy giờ tôi mới nhớ tới trong ký túc xá còn có một nhà vệ sinh khác —— cũng thật trùng hợp, nhà vệ sinh này hình như luôn xảy ra một ít chuyện lớn, ở thế giới đó, chuyện ba người muốn mưu hại Đặng Tề, chính là đến tai tôi từ đây.
Nếu không ở trong ký túc xá, trong thời gian ngắn cũng không chạy ra ngoài được, vậy chỉ có —— chỉ có thể trốn trong nhà vệ sinh.
Tôi sải bước, trực tiếp đạp tung tấm cửa trước mặt.
Nhưng mọi thứ trước mắt, lại khiến hơi thở tôi ngưng trệ, lùi chân lại.
Tôi biết có thể mình sẽ nhìn thấy thứ không phải con người, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng nhìn thấy đủ loại hình thể khủng bố —— cơ thể khổng lồ, khớp xương rỉ máu, khuôn mặt méo mó, và thậm chí cả những thứ hoàn toàn nằm ngoài phạm vi chấp nhận của con người, tất cả, tôi đều nghĩ tới.
Nhưng tôi không ngờ rằng, những gì tôi thấy thế mà là một cảnh như vậy.
Ba người bọn họ vẫn như cũ, mặt là mặt, tay là tay. Nhưng giờ đây lại hỗn độn thành cụm, giống như những con búp bê bị bỏ rơi không có chủ nhân, các khớp yếu ớt rơi xuống trên thân xác mỗi người, chồng lên nhau không chút tôn nghiêm.
…… Ngẫu nhiên bay xuống một hòn đá, là có thể trực tiếp nghiền nát ba người bọn họ thành những quả bóng máu.
Trên khuôn mặt bọn họ lộ ra những biểu cảm kỳ lạ, đôi lông mày nhướn lên kèm với khóe miệng xệ xuống, đôi mắt nhắm nghiền kèm theo cái miệng há hốc.
Tôi cảm thấy trái tim mình như ngừng đập, máu trở nên lạnh băng bắt đầu từ các đầu ngón tay.
Không phải vì cái gì khác khác, chỉ là……
Khung cảnh này, cùng những gì tôi thấy trong phòng tối, những “tôi” đó ——
Giống nhau như đúc.