Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 65




Edit: Mạn Già La

*

Nỗi sợ hãi vừa rụt rè ló đầu ra khỏi, thì lập tức bị một màn sương mù không biết từ đâu đến bao phủ. Giây tiếp theo, tôi lại cảm nhận được cảm giác mơ hồ quen thuộc —— nửa năm trước, khi Bính ca gạt tôi nói rằng tôi thường gọi hắn là “Đặng ca”, tôi cảm nhận được chính là tư vị này.

1

Không có ý thức, không có thính giác, giống như nhất thời ở trong vũ trụ không có dưỡng khí, thần trí hoàn toàn biến mất, phó mặc cho người khác làm gì thì làm.

Rồi sau đó rất nhanh bị ném trở lại Trái Đất, bình thường như thường đi trên đại lộ, hoàn toàn không phát hiện ra dị thường ở một giây trước.

Tôi vịn cửa, trong phút chốc mồ hôi cũng thiếu chút nữa từ trán chảy dài xuống.

Đã nửa năm rồi tôi chưa từng trải qua cảm giác sợ hãi khi đối mặt với điều chưa biết này.

May mắn, may mắn...... tôi thở hổn hển, kinh hãi nghĩ mà sợ. May mà trước khi vào ký túc xá, tôi đã bóp chết một con kiến, khắc sâu ký ức của mình —— đó là xuất phát từ hành vi vì lo lắng mà bóp chết một con kiến ​​trước mặt những người bạn cùng phòng xa lạ là hành vi quá kỳ lạ.

1

Nếu không, bây giờ, tôi có thể thực sự nghĩ rằng ký ức đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi là thật.

Chỉ thiếu chút nữa thôi.

Khoảnh khắc nhìn thấy ba người này, “ký ức” lập tức xuất hiện trong đầu tôi. Giọng nói của chính tôi nói với tôi rằng ba người này là những nhân vật nổi tiếng trong trường học, tôi đã nghe nói về bọn họ, nhưng chưa bao giờ gặp gỡ kết bạn. Tôi rất muốn làm quen bọn họ, vì tôi đã từng mơ thấy mình trở thành bạn cùng phòng của bọn họ, thậm chí còn xảy ra quan hệ với bọn họ trong giấc mơ.

Có thể ở cùng với bọn họ, tôi rất may mắn.

…… Đệt!

Bọn họ nhìn tôi, còn tôi ở cửa không nhịn được cắn chặt răng, nếu không, có thể đã cười thành tiếng ngay tại chỗ mất.

Vừa cười vừa sợ, hành vi này thật sự rất quái dị, nhưng tôi thật sự không nhịn được —— dù là ai khổ tâm suy nghĩ nửa năm trời, mà hiện tại chân tướng tự mình tìm đến, đều sẽ không nhịn được cười ra tiếng ha!

Đúng vậy, tôi thật không ngờ chân tướng mà tôi vào Nam ra Bắc tìm tòi suốt nửa năm cũng không tìm ra, thế mà lại hiên ngang xuất hiện trước mắt mình như vậy, quả đúng như câu “Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công”!

Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy mắt mình không tự chủ được tối sầm lại.

Khi Đặng Tề và tôi bị nhốt trong thế giới đó, điều rối rắm nhất là “đâu là thật đâu là giả”. Từ thân phận của tôi đến tính xác thực của ký ức, không cái nào có thể phán đoán một cách chắc chắn.

Ngay cả bây giờ, tôi không thể hoàn toàn xác nhận rằng tất cả những gì tôi thấy và nhớ rõ đều là sự thật.

Đúng và sai cần phải đồng hành với nhau trước khi chúng có thể tách rời nhau. Vì vậy khi không thể phân biệt được cái “giả” thì cái “thật” trước mặt tôi càng trở nên khó phán đoán.

Nhưng hiện tại, “giả”, tôi hoàn toàn có thể xác nhận —— chỉ cần là ký ức của ý chí thế giới đột nhiên nhét vào trong đầu tôi, vậy thì đều là giả hết.

Giống như quá khứ giữa tôi và Bính ca, ký túc xá chỉ tồn tại ba người, những thứ này, đều là giả.

Chỉ có ký ức giả, mới có thể đột ngột nhét vào tôi như thôi miên vậy.

Tôi thực sự muốn cười ra tiếng, ý chí thế giới lại lần nữa mắc sai lầm lớn ngay trước mắt tôi —— này quả thực chính là không đánh đã khai.

Ban đầu, tôi vẫn đang rối rắm không biết ký ức nào trong hai ký ức quá khứ trong đầu mình là thật. Thậm chí còn nảy ra ý tưởng khó tin “có lẽ cả hai đều đúng”.

Bây giờ xem ra, ký ức mơ hồ của tôi về ba người này, đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi, tất nhiên là giả.

Nếu đoạn ký ức này là giả, vậy nên ba người này......

Chắc chắn là không chạy đến đây thật đâu.

Có lẽ, so với Airy, Tất Phi, Trình Thành ba cái tên tương tự con người thời nay, ABC hoàn toàn không giống con người mới càng phù hợp với bọn họ hơn.

*

Tôi dường như đã trở về thế giới quá khứ kia, đơn độc một mình trong ký túc xá, đối mặt với ba con quái vật hình người không biết là loài gì. Trong nhất thời tôi có chút do dự, là nên vào ở, hay là vờ như không có chuyện gì, sau đó đi tìm chủ nhiệm khoa đổi ký túc xá?

Không đúng. Tôi ổn định tâm lý, cẩn thận phân tích. Nếu hiện tại ý thức thế giới có thể thay đổi ký ức của tôi, vậy thì nó nhất định sẽ có cách để buộc tôi phải ở chung với ba người này.

Hơn nữa, nếu bây giờ tôi chạy trốn, ý chí của thế giới có thể sẽ xác nhận được tôi vẫn còn ký ức chân thực.

Đó không chỉ là nước cờ mình tôi đánh, ngồi trên bàn chưa bao giờ chỉ có mình tôi. Tôi đang suy đoán về hành động của ý chí thế giới, có lẽ nó cũng chưa chắc không suy đoán về tôi.

Dẫu sao, nó có phẩm chất “bất cẩn” của con người. Nên cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi nó cũng mưu mô như con người.

Đừng xem thường đối phương.

Tôi củng cố niềm tin của mình. Ý chí của thế giới sẽ không xuống tay với một người không có ký ức, miễn là tôi giả vờ mình không biết gì cả, là có thể an toàn sống sót, có thể tiếp tục sống trong thế giới này, lặng lẽ quan sát mọi thứ.

Chỉ cần tôi nhịn, tôi sẽ không lãng phí sự hy sinh của Đặng Tề.

Tôi tiếp tục giả vờ thoải mái, nói tiếng “chào” vừa rồi kẹt trong cổ họng, thậm chí còn thân thiện mỉm cười vẫy tay, ý đồ xóa đi sự xấu hổ vừa rồi.

Làm tôi thấy ngạc nhiên là, ba người này cũng không nhiệt tình như tôi tưởng tượng —— đây không phải là tôi tự luyến đâu, mà là một suy luận dựa trên ký ức không thể giải thích được do ý chí của thế giới cấy vào tôi.

Đoạn ký ức này rõ ràng là muốn đánh lừa tôi tạo ấn tượng tốt với họ.

Nhưng bây giờ, Trình Thành chỉ lịch sự liếc nhìn tôi một cái rồi quay đầu đi. Tất Phi dường như không hài lòng với hành vi vừa rồi của tôi, vi diệu đảo mắt một cái, sau đó quay lại bàn mình, cúi người làm việc gì đó.

…… Lạ thật, sao lại giống như……

Giống như là thật sự hoàn toàn không quen biết tôi.

3

Quá kỳ quái.

Tôi đang cau mày nghi ngờ, từ từ chuyển ánh mắt sang Airy, lại bị ánh sáng lấp lánh trong mắt hắn dọa giật mình.

Khác với vẻ thờ ơ thậm chí có phần thù địch của hai người này, đôi mắt to xinh đẹp của Airy sáng ngời, trông như chú mèo đã tìm được bé cá khô nhỏ của mình. Hắn khác tôi, tôi cũng thường bị mọi người gọi là Mèo con, tôi biết đó chỉ là do đôi mắt mèo tròn và hẹp dài của tôi, trông giống như một con mèo.

4

Đôi mắt của Airy to, tròn và cực kỳ đáng thương, so với mèo con, trông càng giống một con búp bê tinh xảo hơn. Điểm giống nhau giữa hắn và con mèo thực ra là biểu cảm của hắn.

Khi ở trong thế giới ký túc xá đó, trong lòng tôi thường so sánh hắn với mèo nhỏ. Tuy nhìn bề ngoài hung dữ, thỉnh thoảng sẽ cào bạn nhưng thực ra lại vô cùng thích bạn, thậm chí sẽ nhân lúc bạn không để ý bò lên giường bạn, trong khi tỏ vẻ ghét bỏ, cơ thể lại bất giác dán sát vào người bạn hơn.

Bây giờ, tôi có thể cảm nhận được khi ở trong “thế giới ký túc xá”, Airy chắc chắn có tình cảm mơ hồ với tôi, nhưng khi đó, tôi lấy sự hung dữ bề ngoài của hắn làm bằng chứng rằng hắn ghét tôi.

Tôi không đến mức ngu ngốc, không có mắt nhìn như vậy. Hiện tại nghĩ lại, tôi nhất thời hiểu lầm ý của hắn, có lẽ không phải bởi vì trực giác của tôi đang âm thầm bảo vệ chính mình, cảnh cáo chính mình không được quá gần gũi với sinh vật không phải người.

…… Cũng cùng là mèo, nhưng bây giờ biểu cảm của Airy lộ ra hoàn toàn khác.

Nếu trước đây hắn là một chú mèo hoang đã được thuần hóa, thì bây giờ hắn là...... một chú mèo nhà đã tìm được chủ của mình. Ngoan ngoãn, dịu ngoan, có móng vuốt sắc nhọn, nhưng nó sẽ không để lộ ra trước mặt chủ nhân.

Hắn hưng phấn nhìn tôi, người vẫn ngồi trên ghế, nhưng mặt mày lại rạng rỡ, trên mặt tràn đầy vui mừng. Quả nhiên giây tiếp theo, hắn liền vui vẻ nhảy lên khỏi ghế, ba bước thành hai nhào vào người tôi.

Chẳng lẽ…… chẳng lẽ hắn có ký ức?!

Tôi mở to mắt, không rảnh lo Airy, người rõ ràng cao hơn tôi nhưng vẫn treo trên người tôi, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển —— nếu hắn cũng có ký ức, vậy thì mọi thứ tôi nghĩ trước đây sẽ bị lật đổ hết —— có lẽ, tôi cũng không phải là nạn nhân duy nhất, còn rất nhiều, rất nhiều nạn nhân khác, theo góc nhìn của mỗi người, đều sẽ không giống nhau……

Giọng nói vui vẻ của Airy đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ xém nữa đã bay xa của tôi.

Hắn khụy gối, úp mặt vào ngực tôi, chớp đôi mắt ngấn nước, ngước nhìn tôi rồi chợt hỏi tôi một câu.

Giọng nói của hắn thật ra không phải như vậy, khi nói chuyện bình thường, cho dù rất ngọt cũng sẽ không đến mức dính người. Tôi bây giờ mới biết đây là giọng nói hắn cố ý làm nũng, mềm mềm nhẹ nhẹ đủ để khơi dậy lòng khao khát được che chở của mọi người.

“Anh ơi, có thể làm bạn trai em được không ạ?”

10

*

Lúc này, mặt tôi co giật, ngồi ở chỗ của mình, hối hận vô tận.

Cũng may còn chưa kịp suy nghĩ nhiều đã bị Airy nói cắt ngang, nếu không bây giờ hối hận nhất định sẽ tăng thêm mấy phần.

Hành động Airy vừa làm hoàn toàn lãng phí cảm xúc của tôi.

Trên thực tế, hắn hoàn toàn không có ký ức về thế giới đó, hay thậm chí về tôi.

Sau khi tôi vạn phần bối rối “hả?” một tiếng, hắn đỏ mặt ngượng ngùng giải thích với tôi, nói là hắn đã yêu đàn anh là tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.

…… Điểm để nói quá nhiều, tôi cũng không biết bắt đầu phun tào từ đâu.

Trước hết, trong thế giới này, tuổi của tôi có phải là anh hắn hay không thì cũng khó mà nói được.

Vả lại, trong thế giới ký túc xá ấy không bao giờ có chuyện “yêu từ cái nhìn đầu tiên” như vậy. Khi ở trong “ký túc xá”, tôi cứ ngỡ mình là bạn cùng phòng với bọn họ đã lâu, còn Airy là người mà thích xụ mặt đến gần bạn cùng phòng là tôi. Ngoài miệng hắn luôn ghét bỏ tôi, nhưng tay lại vẫn bất giác pha trà dưỡng sinh cho tôi.

Nhưng hắn chưa một lần tỏ tình riêng với tôi.

Sau lời tỏ tình vừa kịch liệt vừa đột ngột vừa rồi của hắn, hai người trong ký túc xá đều kinh ngạc quay đầu lại. Trong mắt Trình Thành hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó lại lạnh lùng quay đầu đi, dáng vẻ cao ngạo không liên quan gì đến mình, hoàn toàn không phải là vẻ ngoài dịu dàng trong ký ức của tôi. Tất Phi thậm chí còn kỳ lạ hơn, y không còn giống như dáng vẻ trong thế giới ký túc xá, hận không thể từng phút từng giây cho tôi thấy cơ bụng của mình, ngược lại ghét bỏ mà nhăn mặt, chán ghét phun ra bốn chữ.

“Đồng tính luyến ái.”

14

Nói xong, liền quay đầu lại, dáng vẻ rất chi là kì thị.

Tôi:?????

Không phải chứ, trong “thế giới ký túc xá” đó, không phải tôi mới là người nên kì thị đồng tính à?! Trước đó hắn có bao nhiêu đồng tính luyến ái, chính hắn có biết không?!

Thấy tôi kinh ngạc nhìn hai người bọn họ hồi lâu, Airy có chút không vui. Mắt hắn đảo một vòng, đột nhiên nở một nụ cười ranh mãnh nho nhỏ, lúm đồng tiền hiện trên khuôn mặt hắn, giây tiếp theo, đôi môi hồng hào chu lên, đột nhiên đứng thẳng dậy, định hôn tôi.

Thế thì tôi nhất định không để hắn hôn được.

Tôi lập tức kinh hoàng lùi lại, hắn vừa tiến lên, tôi liền lùi lại, sau lưng là bức tường của ký túc xá, tình cờ tạo thành một cái tường đông kinh điển —— không, này cũng quá trùng hợp rồi! Nói ý chí thế giới không ở giữa tác động tôi cũng không tin!

Dẫu cho tôi nhận ra đây là sức mạnh của ý chí thế giới, cũng không thể thay đổi mọi thứ đang xảy ra lúc này. Cánh tay của Airy đang chống bên cạnh tôi, và đôi lông mi dài và dày thỉnh thoảng lướt qua mặt tôi, cùng với hô hấp đều đều mang hơi nóng của hắn khiến cả mặt tôi ngứa ngáy.

Tôi đã không nhận ra lông mi của Airy dài bao nhiêu cho đến khi cách gần như thế này...... lông mi rất dài, đôi mắt to tròn, môi anh đào, cả khuôn mặt trông giống như một con búp bê Tây Dương trẻ trung và xinh đẹp.

Mãi cho đến khi mặt hắn bắt đầu đỏ bừng, tôi mới nhận ra con búp bê này là vật sống.

“Anh trai ơi, anh đừng——” Airy lại bắt đầu nói với tôi bằng giọng dè dặt đó, “Anh đừng nhìn em như thế mà.”

“Hai ta vừa gặp nhau thôi, hẹn hò là đủ rồi…... còn cái khác, hôn hay gì đó, còn sớm quá á…...” Giọng nói rụt rè của hắn nhẹ nhàng ập vào tai tôi.

9

Dứt lời, mặt lại đỏ bừng hơn, giống như thể đánh má hồng vậy, đôi mắt to tròn cũng bắt đầu lạc vào cõi tiên, lơ lửng trên trời. Nhưng hai tay hắn lại hoàn toàn không khớp với lời nói, vẫn gắt gao chống bên cạnh tôi, cũng không có ý định buông ra chút nào.

Tôi: ……

Thực ra tôi chỉ đang xác nhận Airy này là người trong “thế giới ký túc xá” kia thôi a.

Khoảng cách gần như vậy đủ để tôi nhìn rõ ngoại hình của hắn —— đúng vậy, từ mắt đến miệng, đều giống hệt nhau.

Dáng vẻ tinh xảo như búp bê Tây Dương như vậy, sẽ không xuất hiện ở người thứ hai.

Quả thật là cùng một người.

Sau đó, tôi khuyên can mãi, nói với hắn rằng tôi cần một chút thời gian để suy nghĩ, mặc kệ ánh mắt u ám như muốn nổi bão của hắn, chạy về chỗ của mình.

Tên này được lắm, bây giờ ngay cả tính cách cũng có thể khẳng định là cùng một người.

Tính cách của Airy này cũng rất kiêu ngạo, hắn sẽ tận tình dính lấy bạn, làm nũng với bạn, nhưng một khi bạn từ chối yêu cầu của hắn, thì trên mặt sẽ bắt đầu giăng đầy mây đen.

Kể cả bây giờ, khi tôi ngồi trên chỗ của mình, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt như có gai sau lưng mình —— này giống hệt như ánh mắt khi A nhìn tôi chằm chằm trong “thế giới ký túc xá”.

Từ mặt đến tính cách đều hoàn toàn giống nhau —— chỉ có một điểm khác biệt duy nhất, đó là sự sắp đặt của số phận.

Mặc dù không biết toàn cảnh về sự sắp xếp bối cảnh trong “thế giới ký túc xá” đó là thế nào, nhưng vẫn có thể suy ra một số điểm quan trọng.

Ở trong thế giới kỳ quái đó, ba người ABC hẳn đều biết tình cảm của nhau dành cho tôi, vì vậy ba người bọn họ kìm kẹp nhau, cũng không ai thổ lộ tình cảm của mình với tôi. Còn tôi, dưới sự bảo vệ và thôi miên của ý thức riêng, đối với ba người bọn họ cảnh giác và xa cách.

Airy rất ngang ngược và kiêu ngạo, trong thế giới ngột ngạt còn bị buộc phải che giấu tâm ý của mình, tự nhiên sẽ trở nên cáu kỉnh.

Nhưng ở thế giới hiện tại, hai người Tất Phi và Trình Thành không yêu tôi “từ cái nhìn đầu tiên”, chỉ có Airy là có tình cảm như vậy. không có hai người kia ngăn cản, hắn có thể bày tỏ tấm lòng, tán tỉnh tôi bao nhiêu tùy ý, tính cách kiêu ngạo cũng tự nhiên lộ ra.

Hai chàng trai này, đều là Airy, nhưng vì số phận khác nhau nên có những thay đổi hoàn toàn khác nhau.

…… Quả thực giống như tuyến cốt thép được chọn khi chơi game vậy.

Lần này số phận của Airy sẽ như thế nào, liệu hai người còn lại...... sẽ ra sao đây?

*

Đây là một vấn đề lớn, ý chí thế giới sẽ cải tạo chúng ta, chỉ là vì đưa ba người này vào cuộc sống của tôi thay thế Đặng Tề. Sau này bọn sẽ nảy sinh liên hệ gì với tôi, sự tình quan trọng nhưng hiện tại, lại tôi ném sang một bên.

Bởi vì bầu trời phía xa đang dần tối lại. Màu đen như mực từ trên trời dần dần bò lên, nhuốm đến vạn vật.

Trời sắp tối.

Tôi hít sâu một hơi.

Nói cách khác, ở trong “thế giới ký túc xá”, mọi thứ tôi thấy có thể sẽ tái diễn.

Cũng có thể sẽ không.

Và điểm quan trọng này cho tôi thực sự chứng minh rằng thế giới này là “thật”.