Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 64




Edit: Mạn Già La

*

Tôi khóc rất lâu, có lẽ là cả đêm, có lẽ là nửa đêm, tóm lại là cuối cùng tôi vác đôi mắt sưng húp như quả óc chó xuống trả phòng. Cô chú ở quầy lễ tân thấy tôi như vậy cũng tốt bụng khuyên nhủ tôi vài câu, nói tình yêu mới sẽ luôn đến, không cần phải vì người cũ mà khóc thành như thế.

Aizz, ngài không hiểu, đây không phải là người cũ, đây là người chết.

Người chết sao có thể quên……

Trong lòng tuy nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn cười vẫy tay với mọi người.

Sau khi khóc một hồi, phiền muộn tích tụ trong lòng cuối cùng cũng được giải tỏa, đồng thời thần kinh vốn căng thẳng cũng được thả lỏng, bây giờ miễn cưỡng có thể pha trò vài câu, chọc cười ông chú ở cửa.

Dù nghĩ đến cái tên Đặng Tề, vẫn sẽ rầu rĩ nhưng tâm đã cứng rắn hơn.

1

Ở thế giới trước, cho dù có khóc, cũng phải vội vàng khóc trong giây lát.

Nhưng bây giờ tôi có thể khóc cả đêm mà không cần kiêng nể gì.

Bất kể sự thật của thế giới này rốt cuộc là gì, ít nhất, mặt ngoài, nó là một thế giới ôn hòa, bình tĩnh không gợn sóng

Tôi bước ra khỏi khách sạn, hành động theo những gì tôi nghĩ ngày hôm qua.

Đầu tiên, tôi về nhà thăm ba mẹ. Với bọn họ thì tôi chỉ không về nhà một tuần, nhưng với tôi, đó là một cuộc hội ngộ sau gần nhiều năm xa cách. Tôi ôm hai người thật chặt, ba mẹ tôi sợ hết hồn, còn tưởng đâu tôi ở bên ngoài mắc nợ bọn cho vay nặng lãi nên giờ quay về tìm hai người nhận lỗi.

3

…… Ba mẹ, bộ hai người thấy con giống thế lắm hả!

Khi đi ngang qua phòng mình, tôi hít thở sâu mấy lần mới dám mở cửa. Vừa mở cửa ra tôi sợ hãi suýt nhảy ra ngoài, mẹ tôi đi qua phía sau, còn lấy làm lạ hỏi tôi bị sao vậy.

Còn có thể làm sao nữa, đương nhiên là bởi vì mọi thứ trong phòng đều giống như căn phòng ở thế giới kia.

Tất nhiên, trên lý trí, tôi hiểu rằng đây chẳng qua chỉ là gà đẻ trứng —— “phòng của tôi” trong thế giới biệt thự đương nhiên được mô phỏng theo căn phòng của tôi ở thế giới thực. Nhưng thoạt nhìn thì quả thực có cảm giác gà ấp trứng.

Dù sao, đối với tôi bây giờ, “phòng của tôi” trong thế giới biệt thự tương đối quen thuộc hơn.

Tạp chí tùy ý mở ra, cốc sữa chuối uống được một nửa, sau khi đến gần cửa sổ là sẽ ngửi thấy mùi hoa Tulip thoang thoảng.

Điều này lẽ ra phải mang lại cho tôi cảm giác ấm áp “như ở nhà” nhưng lúc này lại khiến tôi dựng tóc gáy. Tôi thậm chí không dám đóng cửa, đến khi thấy ba đang lau nhà tôi mới vào phòng.

Cứ ba bước tôi lại quay đầu một lần, nhất định phải xác nhận ba tôi đang lau nhà trước cửa thì tôi mới dám bước tiếp.

Tôi đứng bên cửa sổ rất lâu, cảm nhận được ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào người mình, ấm áp, nhưng bước đến mở cửa sổ thực sự lấy của tôi rất nhiều dũng khí —— dù sao ở thế giới đó, cửa sổ này không thể nào được mở.

“Cùm cụp ——”

Rất nhẹ nhàng, cửa sổ mở ra.

Từng khóm hoa Tulip ngoài cửa sổ, cây cao chót vót, chú chó sủa gâu gâu chạy ngang qua, học sinh tiểu học rủ nhau đến trường.

Đây là nhân gian.

Vào lúc này, tôi cuối cùng đã buông xuống trái tim đang treo lơ lửng.

Tôi thực sự đã trở lại, tôi không còn ở trong cơn ác mộng đó nữa.

*

Những chuyện sau đó nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ, tóm lại đối với một kẻ đã từng giết người như tôi mà nói, làm mấy chuyện vô liêm sỉ cũng không quá khó.

Tôi quỳ trên đất và nói với ba mẹ về hoàn cảnh của mình, tôi bịa ra một đống lý do, nói những người xung quanh mình quá có năng lực khiến tôi ghen tị, nói tôi trên mạng bị lừa tình, mình bị bạn cùng phòng bạo lực lạnh, nếu tiếp tục thế nữa thì tâm lý sẽ suy sụp, nên cần nghỉ học nửa năm để điều chỉnh tâm lý.

Bố không nói hai lời đánh tôi một trận, mẹ cũng nhanh chóng tham gia trận chiến, nhưng cái kết vẫn tốt —— tôi thà chết chứ không đầu hàng, đôi mắt vì khóc mà sưng lên giờ được thêm một vết bầm, cuối cùng cũng xin được chữ ký của ba mẹ.

1

Tôi quay lại trường, nộp đơn xin tạm nghỉ học cho nhân viên phụ trách, rồi sau đó chuẩn bị làm một việc nhỏ cuối cùng trong danh sách việc cần làm của mình.

Tôi tới nhà Đặng Tề.

Đến cửa nhà bọn họ.

Bởi vì bảo vệ không cho tôi vào.

Chú bảo vệ dữ dằn nhìn tôi, hỏi tôi là phường hư hỏng ở đâu, tôi ngơ ngác một chút, lúc này mới nhận ra khuôn mặt sưng húp, mắt mũi xanh tím của tôi đã khiến chú ấy hiểu lầm xuất thân của tôi.

Tôi không còn cách nào khác, tôi đành phải run run chờ đợi trong cơn gió thu.

Đợi một lúc lâu, tôi mới nhận ra mình làm vậy là ngốc cỡ nào —— trước đây tôi chưa bao giờ gặp bố mẹ của Đặng Tề, chỉ biết mỗi địa chỉ tiểu khu của họ mà thôi —— tôi biết là vì ngày đó lúc Đặng Tề điền địa chỉ nhà Đặng Tề Tiểu gầy ở bên cạnh kêu lên “Không ngờ cậu sống ở đây thật đấy”, nên tôi rướn người nhìn sang, tiểu khu kia quá nổi tiếng, nên mới ghi nhớ trong lòng.

1

Hiện giờ, hai người Đặng Tề và Tiểu gầy đều đã biến mất khỏi thế giới này, chỉ còn mình tôi vẫn ở cửa tiểu khu này, ngồi canh bên cha mẹ Đặng Tề không biết khi nào sẽ xuất hiện.

Khoảng lúc mặt trời sắp lặn, tôi thấy một người đàn ông trung niên bước xuống xe, mặt mày có nét hơi giống Đặng Tề. Tôi đang nghĩ tại sao ông lại xuống xe ở cổng tiểu khu, trong khi mua nổi nhà ở đây mà chẳng lẽ không mua nổi chỗ đổ xe, thì thấy ông chạy đến một sạp hàng bên vỉa hè, mua hai củ khoai lang nướng.

…… Đặng Tề cũng luôn thích mang cho tôi hai củ khoai lang nướng khi tiết tự học buổi tối kết thúc.

Đã hiểu, ba ruột.

1

Thấy ba Đặng Tề chuẩn bị lên xe, tôi vội vàng tiến lên chặn ông lại. Ngay sau đó, một đôi mắt đen thuần có chút ngạc nhiên đặt trên người tôi, tuy đuôi mắt đã có nếp nhăn, nhưng nét mặt quá giống Đặng Tề vẫn khiến tôi cảm thấy rất không dễ chịu, trong tim nhoi nhói, giống như có xương cá mắc bên trong vậy.

Ài, nếu cứ tiếp tục thế nữa, tôi có thể ngỏm luôn không.

Suy nghĩ lẫn lộn, tôi vác theo cái đầu rối bời đặt câu hỏi.

“À, cái đó, cái đó, ba, con của chú, Đặng Tề, chú biết không?”

Ba Đặng Tề: ……

Tôi: ……

Đệt, không ngờ líu lưỡi lại thành ra thế này —— nhưng mà trời xui đất khiến gọi một tiếng “ba”, chắc cũng coi như hợp tâm nguyện của Đặng Tề.

Dù trong lòng tôi có tự an ủi mình như thế, thì giờ cũng không ngăn được sự xấu hổ.

Tôi đành phải mở điện thoại ra, hiển thị một bức ảnh tôi đã lưu trong không gian QQ của Đặng Tề giả mạo đó.

Lại nói, ý chí của thế giới thực sự là vạn năng, những chi tiết nhỏ như không gian QQ này cũng có thể thay đổi được.

Đối phương rõ ràng là một người có giáo dưỡng, sau khi nhìn thấy bức ảnh, ông nhanh chóng bình tĩnh lại, lạnh lùng hỏi tôi: “Muốn bao nhiêu tiền?”

…… Hóa ra không phải bình tĩnh lại, mà cho rằng tôi là kẻ bắt cóc.

Hôm nay rốt cuộc trông tôi dữ dằn bao nhiêu vậy trời.

Ài, phim truyền hình bình thường đều là bài bố giống như vậy à? Cho dù cả thế giới quên đi một người, ba mẹ của người đó vẫn sẽ còn sót lại ký ức.

Tôi nghĩ rằng ở đây sẽ có một chút manh mối, nhưng có vẻ, phạm sai lầm một lần đã là giới hạn của ý chí thế giới.

Trên thế giới này, thực sự chỉ có mình tôi là còn nhớ đến Đặng Tề.

Tôi đành vội cúi đầu xin lỗi, nói mình là bạn của Đặng Tề, hôm nay thấy hắn bị đánh nên mới đến đây.

Ba của Đặng khá dễ nói chuyện, sau khi tôi giải thích xong, ông không còn làm mặt khó coi nữa mà giới thiệu ngắn gọn về tình hình hiện tại của “Đặng Tề” cho tôi nghe. Qua giọng điệu, ông vẫn quan tâm đến con trai mình. Sau đó thì ông rời đi.

Tôi cúi đầu, phát hiện trong tay có thêm một tờ giấy, hình như trước khi lái xe đi ba Đặng có để lại gì đó cho tôi.

Là một dãy số.

Tôi mừng rơn tra trên Baidu, phát hiện ra đó là số điện thoại của một bệnh viện tâm thần.

1

Tôi: ……

Điểm thờ ơ với người lạ cũng rất giống Đặng Tề ấy chứ.

1

Dù xem như bị mắng một trận đi, nhưng cuối cùng cũng tìm ra một số bằng chứng cho thấy Đặng Tề có tồn tại.

*

Để Đặng Tề không biến mất khỏi ký ức của tôi một lần nữa, tôi đi mua một lọ kiến —— đây là giải pháp tốt nhất mà tôi nghĩ ra sau nhiều lần suy nghĩ.

Tôi đã nghĩ rằng một khi ký ức được đánh thức, thì sẽ ở trong đầu tôi mãi mãi. Nhưng ngay sau đó, tôi nhận ra ký ức của mình lại bắt đầu trở nên mơ hồ. Điều này có nghĩa là cứ mười hai tiếng tôi phải lấy một con kiến ra khỏi lọ, bóp chết nó trong lòng bàn tay.

4

Phản ứng của tôi đối với “chết” và “giết” là không giống nhau.

Nếu chỉ là một cái “chết” bình thường, nó chỉ có thể khiến tôi tỉnh táo trong chốc lát, nhưng cảm giác tội lỗi “giết chết” mãnh liệt có thể khiến tôi tỉnh táo hơn mười hai tiếng đồng hồ.

Giết kiến không phạm pháp, hơn nữa khi dùng ngón tay bóp nát con kiến, có thể thấy rõ sự phản kháng của nó —— điều này có thể làm sâu sắc thêm cảm nhận của tôi, khiến ký ức giữ được lâu hơn.

Mang theo lọ kiến, tôi nhẹ nhàng bước vào trận chiến, bắt đầu chuyến du hành vòng quanh thế giới của mình —— đúng vậy, đừng nhìn phân tích của tôi đến giờ cũng chưa đề cập đến bản thân thế giới này, nhưng tôi vẫn có thái độ nghi ngờ với nó.

Và với, lòng ích kỷ của cá nhân tôi —— tôi không muốn ở lại mảnh đất này nữa, mảnh đất mà Đặng Tề đã sống. Dù lời này rất ngốc, nhưng tôi luôn sợ cõi lòng mình sẽ tan nát mất. Mỗi khi nghĩ đến Đặng Tề, tôi tựa như nuốt vào vạn mũi kim, hai ngày gần đây, ngay cả đến chạy bộ cũng bắt đầu không nổi.

Giờ đây, mạng tôi không chỉ là cuộc đời của tôi, mà là mạng của Đặng Tề.

Mạng của tôi anh bị một sợi dây thừng vô hình nào đó buộc lại với nhau. Nếu như có thể nhìn thấy linh hồn tôi, thì trên đó chắc chắn là bị bụi gai tên Đặng Tề quấn quanh. Tôi không thể trân trọng tôi, nhưng tôi phải chuộc lỗi của anh ấy, đó là trách nhiệm của tôi.

Vì thế, tôi phải sống thật tốt.

Trong nửa năm qua, tôi đi du lịch hết mức có thể, không chút lãng mạn nào, giống như hoàn thành nhiệm vụ hơn, đến Nhật Bản, nước Mỹ, Châu Âu, Châu Phi và các nơi khác.

Nhưng ngay cả một chuyến đi mang tính chất nhiệm vụ như vậy cũng khiến tôi cảm thấy hạnh phúc. Khi đứng trên đỉnh núi Phú Sĩ, khi đứng dưới chân núi Kilimanjaro, những giây phút ấy, tôi thực sự đã quên mất Đặng Tề. Sau đó tôi sẽ cảm thấy tội lỗi sâu sắc, cảm thấy sao tôi có thể vì những phong cảnh này mà quên đi mục đích của mình, nhưng sự thật là vậy, người chết sẽ không bị lãng quên, nhưng anh sẽ được chôn trong trái tim, thỉnh thoảng đột nhiên xuất hiện, chứ không ở trong đầu tôi thời gian dài nữa. Nửa năm sau, hầu như tôi không còn nghĩ đến Đặng Tề nữa.

Nếu tôi thực sự có cơ hội hồi sinh anh, thì tôi phải đích thân nói với anh, người chết quả thật không thể chiếm một vị trí rất vững chắc trong lòng người sống.

Cho nên, phải sống cho thật tốt.

Từ đó, tôi xác nhận một điều quan trọng —— thế giới này thực sự là “thế giới thực” trong mắt tôi mà tôi từng sinh sống.

Năng lực của ý chí thế giới là có hạn, hiển nhiên “Thế giới biệt thự” là vật tồn tại, cũng không cần tiêu hao năng lượng của nó, và năng lượng còn lại của nó chỉ có thể sáng tạo ra một “Thế giới ký túc xá” nho nhỏ thô sơ.

Thế giới này rất rộng lớn, mỗi vùng đất tôi đặt chân lên đều là thật, nằm ngoài phạm vi ý chí của thế giới.

2

Mặc dù, thế giới này bị nó kiểm soát ở một mức độ nhất định, nhưng đây chắc chắn không phải thế giới mà nó tạo ra.

*

Nửa năm sau, điều chỉnh lại tâm trạng xong, tôi quay trở lại trường học, sau khi đi học trở lại tôi sức đầu mẻ trán bù lại những khoản tín chỉ mình thiếu.

Tôi rớt ít nhất 20 tín chỉ, nên phải học bù bảy tám tiết, mà năm nay nhiều môn trùng với môn của tôi, còn phải làm đơn xin miễn nghe rồi tự ôn thi.

1

Không nên nha, sao sự tình lại đột nhiên trở nên thật như vậy!

…… Nói thật, trong thể loại phim kinh dị phiêu lưu, nhóm nhân vật chính sau vài năm phiêu bạt trở về, chẳng phải đều có thể đi học bình thường sao?

Tại sao sau khi đối mặt với nguy cơ tử vong, tôi lại phải đối mặt với nguy cơ học hành thi cử?!

2

Này quả thật giống như vấn đề của hai thế giới, không, đây là vấn đề của hai thế giới!!

Cau mày, lo lắng cho học kỳ khó khăn tiếp theo, tôi xách hành lý đến ký túc xá mới của mình —— ký túc xá trước đó đã được cấp cho các sinh viên khác trong nửa năm tôi vắng mặt, và tôi cũng mừng còn không kịp, vui vẻ đổi ký túc xá.

1

Nếu thấy tên Đặng Tề giả đó, không chừng tôi sẽ đánh người mất.

401, 402, 403…… tôi xách theo bao lớn bao nhỏ, đi tới trước ký túc xá 404 của mình năm nay.

5

Tôi thò đầu ra, nặn ra một nụ cười, chuẩn bị chào những người bạn cùng phòng mới của mình.

Dù bạn cùng phòng mới có thế nào, chắc cũng sẽ không thể kém hơn Đặng Tề giả đâu, nghĩ vậy, tôi mở cửa: “Chào——”

Lời nói của tôi bị kéo dài vô tận, tất cả hành lý trong tay đồng loạt rơi xuống đất. Tôi có thể cảm thấy con ngươi mình co rút kịch liệt, trong phút chốc, mọi âm thanh đều im lặng, và mọi thứ dường như bị kéo về lại thế giới kia, một lần nữa bị nhiễm hơi thở quỷ dị.

Tôi thấy, Airy, Tất Phi, Trình Thành…… Không, có lẽ nên gọi bọn họ là A, B, C sẽ hợp hơn. Trong ký túc xá mờ tối, bọn họ ngồi ở vị trí của từng người, từ từ quay đầu về phía tôi, trong mắt lập lòe thứ không thể giải thích được, giống như mở đầu của một bộ phim kinh dị.