Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 59




Edit: Mạn Già La

*

Tôi có thể cảm nhận được dây mây trước mặt mình đứng yên, dây mây kết nối với trái tim lúc này vô cùng bình tĩnh, phảng phất như không phải vật thể sống. Chỉ có trái tim màu đỏ tươi trên dây mây vẫn đang đập, nói cho tôi biết thời gian chưa dừng lại.

Tôi biết Đặng Tề băn khoăn, vì thế vội nói.

“Em biết anh lo lắng điều gì, cùng lắm thì ngày nào chúng ta cũng chặt chém nhau. Hôm nay em chia anh 50%, ngày mai anh chia em 50%.”

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy hình ảnh này có chút buồn cười, giống như lúc trước tôi nhìn thấy “Các anh em đến giết tôi đi” trên quảng cáo nhỏ trên trang web, không khỏi nở nụ cười: “Tuy rằng vậy rất giống hai tên ngốc, nghĩ lại quả thật có chút ngốc, nhưng ——”

“Nhưng so với cách trực tiếp từ bỏ một người, em cảm thấy phương pháp này tốt hơn.”

“Anh cảm thấy sao?”

Sau khi hỏi xong, tôi hồi hộp nhìn Đặng Tề nơi xa. Thật ra, quyết định của hắn bây giờ đã không quan trọng —— quy định là tôi phải tự nguyện giết hắn, chỉ cần tôi không muốn, Đặng Tề cũng không thể ép tôi.

Tuy nhiên, thái độ của hắn quyết định những gì tôi sẽ làm tiếp theo.

Nếu hắn đồng ý thì tôi cũng yên tâm, có thể cùng hắn nghiên cứu cách nào là giải pháp tối ưu để chia sẻ thống khổ do ý chí thế giới gây ra; nếu hắn không đồng ý thì rắc rối lắm......người này có bao nhiêu cố chấp, tôi cũng biết.

Có quỷ mới biết hắn có thể lại làm ra một luân hồi nữa hay không, xóa ký ức của tôi, khiến tôi sợ hắn, và rồi “tự nguyện” giết hắn.

Đợi hồi lâu, tôi mới dần dần nhận ra, Đặng Tề ở phía đối diện không trả lời tôi, chỉ đang run run, là bởi vì hắn đang cười.

Khác với nụ cười mỉm hay cười tự giễu trước đây, lần này hắn cười rất to đến nỗi dây đằng toàn thân đều đang rung theo —— chính nhờ sự rung động này nên tôi mới biết hắn đang cười.

3

Hắn cười rất vui vẻ, dây mây bay loạn tứ tung, không ngừng vỗ vào chiếc ghế sô pha bên cạnh, nhưng cũng không quên tránh tôi. Khi cười xong, tôi còn nhìn thấy trong mắt hắn thậm chí còn xuất hiện nước mắt —— nói thật, tuyến lệ này rốt cuộc mọc ở đâu ra thì ứ mà biết, tôi phun tào trong lòng.

2

Chẳng qua nếu trên tay cũng có thể xuất hiện hàm răng được thì khi nước mắt chảy ra từ một tròng mắt trống rỗng cũng chẳng mấy kỳ quái.

“Cám ơn,” sau khi cười một lúc lâu Đặng Tề mới chậm rãi bình tĩnh lại, trong giọng hắn vẫn mang theo vui mừng vô tận, “Đã lâu anh không vui vẻ như vậy, anh thật sự rất vui vẻ.”

Tôi không dám hỏi hắn vui vì điều gì, mặc dù bây giờ tôi biết tình cảm của mình dành cho hắn trở nên rất phức tạp, nhưng muốn tôi nói “yêu” hay “thích” thì vẫn rất khó —— ở thế giới này, mọi tình cảm đều trở nên không thể hiểu được và khó đánh giá.

Tôi vẫn cần một chút thời gian để xác định điều gì đang diễn ra trong lòng mình, để phân biệt tình cảm của tôi dành cho hắn với ba người không biết có tồn tại hay không kia.

Tôi rất sợ Đặng Tề đột nhiên nói ra một câu đại loại như “Quả nhiên em yêu anh rất sâu đậm” —— nếu thế thì tôi không biết trả lời thế nào.

“Anh thật không ngờ em lại nghĩ như vậy, rốt cuộc em cũng biết gánh vác thống khổ của thế giới này, cuối cùng có thể nghe được những lời như vậy, thật sự tốt quá...…” Giọng Đặng Tề nhẹ nhàng thoải mái, nhưng tôi lại không khỏi nhíu mày.

Từ từ, cuối cùng?

Sao lại là cuối cùng?

Người này...... tôi mở to hai mắt không thể tin được, thiệt hay giả, còn chưa chịu từ bỏ việc để tôi giết hắn?

Nhưng hắn làm sao có thể để cho tôi tự nguyện giết hắn chứ? Chỉ cần tôi không muốn, thì đây căn bản là một bài toán không có cách giải.

Tiếng lòng vừa ra, tôi bỗng nhìn thấy một đoạn dây mây bên cạnh phồng lên, nó vốn có màu đỏ, nhưng bây giờ nó giống như một con búp bê nhựa được thổi phồng lên, không ngừng phình to, kéo đến mức căng nhất, hoàn toàn chuyển sang màu tím. Lúc tôi còn chưa kịp phản ứng, nó bất ngờ phát nổ.

“Bụp ——”

Trong phút chốc, máu bắn văng khắp nơi.

Âm thanh cực nhỏ, hiệu quả nổ rất lớn. Vô số máu tươi tràn ngập cả phòng khách, vết máu bắn ra từ vụ nổ vừa rồi nhuộm đỏ ghế sô pha, tường, trên sàn nhà, khắp nơi đều là vết máu, mùi rỉ sắt nồng nặc bay bổng trong không gian này.

Tôi bàng hoàng lấy tay lau nước dính trên mặt mình —— thực sự là máu.

Sao, sao chuyện lại thành thế này?!

“Tiểu Trạch,” giọng nói của Đặng Tề vang lên, “Anh đã chuẩn bị từ lâu, không ngờ có một ngày sự chuẩn bị này lại phát huy tác dụng.”

Giọng hắn nhẹ nhàng, đầy phấn khích, lọt vào tai tôi rõ ràng.

“Anh đã cấy hai hệ thống vào não mình, cả hai đều được thiết kế để tự huỷ.”

8

“Đây là hệ thống đầu tiên sẽ tự hủy khi anh muốn giết em.”

Tôi giật mình, điều đó có nghĩa là ngay cả khi bị ý chí thế giới tẩy não...... hắn cũng chưa bao giờ muốn giết tôi

Hắn luôn luôn tỉnh táo.

“Cái thứ hai, được thiết lập cho tình huống hiện tại, hệ thống tự hủy đơn thuần.”

“Miễn là anh bật hệ thống trong đầu, nó sẽ không dừng lại.”

Tôi không tin nổi nhìn Đặng Tề đối diện, đây là, đây là ý gì?

“Nói cách khác, từ giờ trở đi, không đến một phút nữa, anh nhất định sẽ chết.”

“Cơ thể của anh sẽ từng cái nổ tung, từng chút từng chút biến mất, từ dây mây bình thường đến trái tim quan trọng nhất.”

“Và lựa chọn của em, chỉ có lãng phí cái chết của anh, để anh chết mà chẳng làm được chuyện gì cả, và ——”

Khóe miệng hắn cong lên thành một nụ cười lớn.

“Trước khi anh chết, em tự tay giết anh đi, ít nhất, để anh chết có ý nghĩa.”

18

*

Tôi đứng tại chỗ, thời gian đang trôi qua từng giây từng phút.

Đồng thời, sinh mệnh của Đặng Tề cũng không ngừng tàn lụi. Tôi cứ nghe thấy tiếng “bụp” “bụp” vang lên liên tục, hoặc ở bên tai, hoặc ở nơi xa, tôi biết nó tượng trưng cho một phần cơ thể của Đặng Tề lại biến mất, mà âm thanh đó có thể là tiếng tay chân nổ tung, hoặc cũng có thể là tiếng bong bóng máu vỡ tan trên mặt đất.

Mỗi một lần nổ lại thêm một đợt máu tươi văng xuống đất, mỗi một lần nổ sẽ kích hoạt một lần máu văng nhỏ. Vô số đường tơ máu đan xen, dung hợp ở trước mặt tôi, cuối cùng hợp thành một dòng sông máu trên mặt đất. Đây giống như mọi người đốt pháo trong dịp năm mới, vui mừng lại rực rỡ, liên tục không ngừng trình diễn trong không khí ở phòng khách.

Nhưng tôi biết điều này kỳ thực là đang đốt cháy sinh mệnh của Đặng Tề.

Và tôi chỉ có một phút.

Tôi có thể làm gì? Tôi có thể làm gì? Tôi có thể làm gì?!!!

Mắt tôi cứ đảo quanh khắp nơi, nếu tôi có năng lực như Đặng Tề thì lúc này chúng nó đã bay khỏi hốc mắt rồi, bắt đầu tìm kiếm trong toàn bộ biệt thự.

Đã vài giây trôi qua rồi, tôi còn thời gian để suy nghĩ không?

Tôi còn kịp để làm gì đó không?

Đúng rồi đúng rồi, tôi có thể làm như lần trước, tôi có thể giả vờ giết Đặng Tề, sau đó dừng lại lúc 99%, hồi phục trái tim của hắn, sau đó chúng tôi có thể chia đều 50%!!

Nhưng, nhưng, lần này không có “tôi” nào khác đánh thức tôi bằng “tin tưởng chính mình”, nếu cuối cùng tôi không tỉnh mà trực tiếp giết Đặng Tề thì sao giờ??!!

Cái này không thể được, tôi phải đổi cách khác. Đợi đã, đã qua bao lâu rồi, tôi vẫn còn thời gian chứ?!

Tôi thấy những dây mây treo trên trần nhà bắt đầu rơi xuống, núi máu biển máu dần lan ra trước mặt tôi, hơn một nửa các cơ quan quan trọng của Đặng Tề đã bị phá hủy.

Mà hắn lại ở nơi xa cười với tôi.

Thông qua tiếng lòng, Đặng Tề truyền tin cho tôi.

“Tiểu Trạch, thật sự không còn thời gian đâu, nếu em không làm, chờ thêm chút nữa, anh sẽ chết oan uổng đó.”

“Chết như thế chẳng mang lại được gì. Em không thể ra ngoài, không thể chứng minh tính chân thực của anh. Anh chết ở đây, ngay cả mình có được gọi là chết hay không cũng không biết —— dù sao, chết là danh từ riêng ở thế giới thực.”

Không được, không được, tôi vò đầu bứt tai, mặc dù về mặt lý trí, tôi biết rằng tôi phải bước lên giết Đặng Tề để không lãng phí cái chết không thể nghịch chuyển của Đặng Tề, nhưng về mặt tình cảm, tôi lại không thể xuống tay với hắn được.

Tôi không phải sát nhân thích chém giết, cũng không phải quân nhân quen tuân theo kỷ luật, tôi chỉ là một sinh viên đại học bình thường đáng thương vô tội bị kéo vào hoàn cảnh này. Khi đối mặt với vấn đề này, tôi không muốn lý trí suy nghĩ, cũng không muốn tuân theo mệnh lệnh, tôi chỉ theo bản năng muốn chạy trốn.

Vẫn còn thời gian ư? Tôi còn có thể chạy đi đâu chứ?!

Trong đầu tôi nghe thấy tiếng Đặng Tề thở dài, “Được rồi, vốn vì hình tượng anh dũng chịu chết nên anh không định nói cho em biết điều này, nhưng xem ra, Tiểu Trạch, em vẫn không ra tay được.”

“Thật ra thì —— bây giờ em giết anh, chính là đang cứu anh.”

“Nếu em không giết anh, ngược lại sẽ làm anh chân thật tử vong.”

Gì?

Tôi nhướng mày.

———

Mạn: Vote đi mà.