Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 56




Edit: Mạn Già La

*

Sau khi nói ra một lèo, càng nhiều liên tưởng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.

Tôi tiếp tục nói: “Đúng vậy, em thừa nhận, có tới hai dòng ký ức em có lẽ là người điên, trong hai ký ức, chắc chắn có một ký ức là đúng và một ký ức sai.”

“Nhưng mấu chốt vấn đề là, chúng ta không dễ dàng phán đoán được nó đúng hay sai.”

“Như anh đã nói trước đó vậy,” tôi bắt đầu nhớ lại những gì Đặng Tề đã nói trước đây, “Một người điên, sự điên loạn của hắn không nhất thiết phải công khai biểu hiện ra ngoài, hắn điên rất có thể là im lặng.”

“Lời này cũng không phải giả, nhưng lời thuật này đã kéo vòng chúng ta vào —— sự tồn tại của những kẻ điên trong im lặng, cũng không ngăn cản sự tồn tại của những kẻ điên công khai?!”

“Quả thật em đã điên lúc nào không biết, cho nên, em là kẻ điên. Trong logic trước, anh nhìn rất điên cuồng, cho nên, kỳ thực anh mới là người không điên.”

“Nhưng…… Im ắng và công khai lộ ra ngoài, chúng nó thật sự mâu thuẫn sao?”

Tôi cố không để ý đến lời phản bác của Đặng Tề, siết chặt nắm tay, nói cho xong những lời tàn nhẫn này.

“Đặng Tề, tất cả lý luận của anh, tất cả, đều dựa trên cơ sở là anh không điên. Hơn nữa, ngay cả trong trường hợp như thế, cũng chứa rất nhiều phần lớn tưởng tượng.”

“Khi anh nói với em mọi thứ, rất cường thế, như thể đó là anh đã tận mắt nhìn thấy. Nhưng, đây là vấn đề —— trong giây phút ngắn ngủi lúc em sở hữu thế giới này, nó cũng không giống như anh nói, nói có trật tự như ‘một, hai, ba’ mà nói cho em biết quy tắc của thế giới này.”

“Đặng Tề…… phần lớn chân tướng, thật ra…… là anh tưởng tượng ra đúng không?”

“Trên suy luận, đã thêm vào trí tưởng tượng của riêng mình, vậy nên tổng kết lại ra chân tướng.”

Lời sau thật sự quá khiến người ta thương tiếc, tôi biết Đặng Tề vẫn luôn muốn cứu tôi, luôn muốn tôi thanh tỉnh, chính là vì tôi biết hắn đã phải trả giá như thế nào, cho nên tôi càng không nỡ nói ra lời nhẫn tâm với hắn.

Ngay cả loại này, đối với chúng tôi cũng rất quan trọng.

Không thể do dự nữa, tôi thở dài, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói.

“Đặng Tề, kẻ điên không biết được mình điên.”

22

“Một kẻ điên có thể nhận ra một người khác điên, nhưng rất khó để hắn nhận ra mình cũng điên.”

“Anh, cũng điên rồi.”

29

Trong phòng khách lúc này yên tĩnh lạ thường, tôi chỉ ước thế giới này có thể thổi qua một cơn gió để phá vỡ sự bình yên đáng sợ giữa chúng tôi, nhưng đây là chuyện không thể xảy ra. Bởi vậy tôi đành phải ngẩng đầu lên nhìn Đặng Tề.

Cũng không có xúc động ban đầu, bây giờ hắn dường như đã bình tĩnh lại. Sau khi các ngũ quan tách ra, muốn phán đoán cảm xúc của một người trở nên rất khó, tôi cố gắng tìm kiếm một ít dấu hiệu hoảng sợ từ miệng và mắt của hắn, nhưng vẫn có không có dấu hiệu tôi muốn thấy.

Tôi cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn tiếp tục nói.

“Đặng Tề, thực ra, khi anh nói ra mạch lạc mọi điểm đáng ngờ mình biết, em đã bắt đầu nghi ngờ. Một người, một người ở đây chịu khổ giống em, hơn nữa, theo như anh nói, người không được ý chí thế giới thích, hắn thực sự có khả năng biết nhiều như vậy sao?”

“Anh xem, anh biết nhiều thứ như vậy, nhưng quan trọng nhất lại không nói cho em. Anh cho rằng là ý chí thế giới không cho anh nói ra, nhưng, nếu không phải thì sao……?”

“Anh nói ký ức trong thế giới ký túc xá hoàn toàn là giả, là ký ức bất chợt cấy vào trong đầu em, nhưng em đột nhiên nghĩ tới một điểm cực kỳ mấu chốt.”

“Điểm này em chưa từng nói với anh, cho nên khi anh ‘an bài’, anh cũng không biết làm tròn điểm này.”

“Đặng Tề, em tỉnh dậy từ thế giới ký túc xá, là bởi vì, em nhận được một vài tin nhắn —— bây giờ em gần như có thể xác nhận, những tin nhắn đó là do chính em gửi, mặc dù không biết đó là ‘em’ nào, thuộc về mốc thời gian nào.”

“Chẳng lẽ, em có thể khi không gửi tin nhắn đến trong trí nhớ à?”

Đối mặt với chất vấn của tôi, Đặng Tề vẫn không nói một lời, hắn chỉ khẽ cử động quai hàm, ra hiệu cho tôi nói hết.

…… Ý đây là chấp nhận phán xét của tôi sao?

1

Giọng điệu của tôi mềm nhẹ đi một chút.

“Đương nhiên, em cũng không có ý…… trách cứ anh, em chỉ cảm thấy, có thể anh và em giống nhau, trong khi mình không biết gì cả, đều cho rằng những ký ức xuất hiện trong đầu là thật.”

“Anh có nghĩ tới không, nếu trí nhớ của anh cũng là giả, cũng bị cấy vào, vậy……”

“Một người làm chủ thế giới này, giống như ý chí của thế giới, không hiểu sao ưu ái em, tìm đủ mọi cách để đưa em ra ngoài, đồng thời cũng giống như ý chí của thế giới, đều giấu giếm em, chỉ lấy một số thứ không quan trọng ra nói với em......”

Càng nói càng rùng rợn, ban đầu tôi chỉ cảm thấy Đặng Tề hơi khả nghi, cũng không nghĩ tới phương hướng này, nhưng một khi đã bắt đầu nghĩ tới thì khó mà dừng được.

Càng nhiều manh mối trồi lên mặt nước, bắt đầu chìm chìm nổi nổi trước mặt tôi.

Tôi nuốt nước bọt.

Tôi nhớ ra rồi.

Khi còn ở ký túc xá, có lần tôi nghe được cuộc đối thoại của ba người đó trong WC, lúc đó tôi còn tưởng người bọn họ bàn tính giết chết chính là tôi, cho nên một trăm ngày ở ký túc xá sau đó, tôi vẫn luôn cho rằng bọn họ chán ghét mình.

Bây giờ ngẫm lại, cảm giác mà bọn họ dành cho tôi rõ ràng là thích.

1

Điều này hoàn toàn trái ngược với những gì tôi đã nghe.

Bây giờ nghĩ lại...... nếu “hắn” mà bọn họ nói đến và muốn giết kia không phải là tôi, mà là Đặng Tề, vậy thì thông suốt rồi.

Nếu, nếu bọn họ muốn giết Đặng Tề, vậy thì......!!!

Vậy thì, tất cả đều thông suốt!!!

Tôi không kìm được ánh mắt khiếp sợ của mình, nhìn Đặng Tề trước mặt.

“Anh, có phải là tạo vật của ý chí thế giới không vậy?”

31

*

Hoàn toàn ngoài dự kiến của tôi, Đặng Tề không hề kinh hoảng, hắn chỉ bình tĩnh vỗ vai tôi và hỏi: “Tiểu Trạch, sao em lại nghĩ như vậy?”

Tôi nhìn hắn, ánh mắt hắn nhìn tôi vẫn bình thản như vậy, hoàn toàn khác với những gì tôi tưởng tượng.

“Em……” Tôi cắn răng, nói cho hắn ý tưởng vừa mới hiện lên trong đầu tôi.

……

“Cho nên, bọn họ muốn giết chính là anh, anh hiểu không?”

“Ngay từ đầu bọn họ đã muốn giết anh, anh có đặc điểm của ba người bọn họ, anh cũng rất hiểu biết thế giới này ——”

“Đặng Tề, nhìn thế nào thì anh cũng là tạo vật của thế giới này.”

“Ý chí của thế giới đã gieo vào anh một ký ức giả, cho phép anh có được tình yêu không thể giải thích này, vì sự tồn tại của tình yêu này, anh sẽ nguyện ý hy sinh cho em, đưa em rời khỏi thế giới này.”

“Tại suy luận trước đó của chúng ta, quy tắc tàn khốc của thế giới này là bởi vì anh cùng em tiến vào thế giới này.”

“Và bây giờ có vẻ như mọi chuyện có thể còn nghiêm trọng hơn.”

Tôi hạ giọng.

“Chúng ta e rằng đã đảo ngược trình tự rồi.”

“Đặng Tề, anh, chỉ sợ mới là người vì quy tắc tàn khốc của thế giới này mà ra đời.”