Edit: Mạn Già La
*
Cửa……!!!
Đặng Tề nói cho tôi quá nhiều chuyện, quá phức tạp, thế nên tôi vẫn luôn bị hắn dẫn đi suốt —— hắn nói đến đâu thì tôi cũng nghĩ đến đó, bởi vậy nên sau khi có ký ức, tôi cứ quên mất nơi xa lạ này.
Trong trí nhớ của tôi, có một hôm, sau khi tôi đến căn phòng duy nhất chưa bị khám xét, mở một cánh cửa ra, bên trong đều chất đống đầy “thi thể” của tôi, mà Đặng Tề vừa vào đã vô cùng tức giận, hét tôi, cái gì ấy nhỉ?
“Sao em lại mở cánh cửa này?!”
Mà trong những trí nhớ bị xóa bỏ đó……
Tôi nhắm mắt lại, thừa dịp khi ý chí thế giới vẫn chưa thay đổi đến hồi ức tôi có thể nhớ lại, tôi nhớ lại chúng —— ở trong trí nhớ đó, tôi quả thật đã tìm thấy cánh cửa kia không ít lần, hơn nữa, mỗi lần tôi mở nó ra, đều là cánh cửa cất chứa vô số “tôi”.
Theo cách nói của Đặng Tề, chẳng lẽ……?!
“Phải,” ngữ điệu của Đặng Tề đột nhiên thay đổi, trở nên có chút nặng nề, “Kỳ thực, trong căn phòng kia không chỉ có một cánh cửa.”
Tôi:?!
Thật sự có cửa khác?!
Đây là lần đầu tiên tôi đoán đúng chân tướng, trong lòng không khỏi có chút kích động kỳ lạ —— hóa ra tôi thật sự có thể đoán đúng.
Sự phấn khích của tôi nhanh chóng dừng lại trước phản ứng của Đặng Tề, hắn lắc trán với tôi.
“Không phải, mặc dù anh gọi nó là ‘cửa’, nhưng trên thực tế, đó chỉ là do ý chí của thế giới không cho phép anh gọi chính xác tên của nó.”
Đặng Tề dừng một chút: “Khi anh thử gọi tên một cánh cửa khác trước mặt em, em hẳn đã nhìn thấy kết cục của anh rồi.”
A.
Tôi nhớ rồi, chính là thế này. Lúc ấy Đặng Tề gọi tên cánh cửa tôi mở ra, trong chớp mắt đó, cổ hắn như bị vô số bụi gai máu vô hình quấn lấy vậy, hô hấp khó khăn, máu tươi đầm đìa.
Thật ra, cho dù hắn gọi tên ra, thì cũng không gây trở ngại gì cho thế giới này, bởi vì tôi không nghe hiểu được tên hắn nói ra —— nó không phải là bất kỳ ngôn ngữ nào trên Trái Đất (nếu có thì nó cũng là một ngôn ngữ đã thất truyền hàng ngàn năm), cách phát âm của nó quá lạ, gần giống như một sự kết hợp ngẫu nhiên, tôi khẳng định, con người sẽ không chọn cách phát âm như vậy.
Cho nên…… tên này là……?!
Đây là tên do ý chí thế giới đặt sao?!
Tôi hào hứng nhìn Đặng Tề, điều này dẫn dắt chúng tôi rất nhiều. Trước đây chúng tôi hoàn toàn không biết gì về ý chí của thế giới, nếu chúng tôi có hiểu một chút về ngôn ngữ của nó, thì đây có thể là chìa khóa chuyển bại thành thắng cho chúng tôi.
Dù giờ nói chuyển bại thành thắng còn quá sớm, nhưng có ngôn ngữ, thậm chí là ngôn ngữ có thể đặt tên cho cánh cửa, cho thấy ý chí thế giới cũng không phải là một sinh vật “không biết nói”. Thông tin của chúng nó vẫn cần được truyền đạt bằng ngôn ngữ chứ không thể trực tiếp thông qua một cơ quan tương tự như “bộ não” để giao tiếp. Nó có trí thông minh, nhưng trí thông minh của nó chắc không cao hơn con người bao nhiêu.
Có lẽ, nó không mạnh như tôi tưởng tượng!!
Đặng Tề bên cạnh sâu kín dội một chậu nước lạnh.
“Tiểu Trạch, em chỉ nghĩ những thứ này có lợi cho chúng ta, nhưng không nghĩ đến nếu có ngôn ngữ thì có ý nghĩa gì sao?”
Hử?
Tôi ngơ ngác nhìn Đặng Tề, còn có ý gì nữa?
“Có ý nghĩa, chúng nó là một tộc. Một sinh vật đơn lẻ không cần ngôn ngữ, ngôn ngữ chỉ có thể được truyền bá trong tộc.” Đặng Tề trả lời tôi một cách chắc nịch: “Và trong tộc này, không có một sinh vật đồng loại nào của chúng tới cứu chúng ta cả.”
“Có thể thấy, chúng nó không xa lạ gì với các phương pháp tra tấn con người chúng ta.”
“Hay đúng hơn, chúng nó không coi con người là ‘người’, chúng nó chỉ coi con người là trò vui.”
Câu nói của Đặng Tề như dội gáo nước lạnh vào lòng tôi, chỉ một ý chí thế giới đã hành hạ chúng tôi thành thế này rồi, vậy nếu chúng nó có một tộc thì sao?
Này quả thực là một chuyện tôi không dám tưởng tượng.
Trên thế giới đúng là có chủng tộc cao hơn loài người...... trời ơi, nghĩ mà xem, có lẽ ngay cả ba chữ “trên thế giới” cũng sai.
Tôi nhìn Đặng Tề, trán hắn khẽ gật, trong lòng tôi không khỏi lạnh lẽo, lớn tiếng hỏi hắn.
“Đặng Tề, có, có phải anh đã biết chút gì rồi không?!”
“Ừ,” Đặng Tề trả lời rất kiên quyết, “Anh mở đúng cửa, cho nên anh cũng đã biết hết rồi.”
“Vậy còn chờ gì nữa?!” Tôi không kiên nhẫn xua tay, “Mau, mau đưa em đi!! Em cũng muốn tất cả biết chân tướng!!”
Đúng vậy, ý chí thế giới không cho Đặng Tề nói ra, vậy thì tự tôi đi xem là được chứ gì?!
Tôi gấp gáp muốn lên lầu, Đặng Tề đã nhẹ nhàng dùng dây đằng quấn quanh eo tôi, ngăn lại hành vi kích động của tôi.
“Nếu có thể đưa em đi thì anh đã đưa em đi mở cửa chính xác rồi,” Đặng Tề bất đắc dĩ nói, “Ý chí thế giới rất thông minh, nó biết cánh cửa đó quá quan trọng, nên đã đặt xuống rất nhiều quy tắc.”
“Đầu tiên, một người chỉ có thể mở cánh cửa một lần, mà xung quanh nó còn có rất nhiều cánh cửa khác, giống như cánh cửa em mở ra, chỉ là một cánh cửa không đáng kể.”
Tôi sững sờ, bên trong toàn là “thi thể” của “tôi” đó, sao không đáng kể cho được?!
“So sánh mà nói, quả thật không đáng kể,” Đặng Tề tựa hồ ý thức được tôi có chút khó hiểu, khẽ cười nói: “Nếu như có một ngày nào đó, em có thể may mắn nhìn thấy ‘cửa’ chính xác, vậy em cũng sẽ hiểu mọi chuyện.”
“Thứ hai, không có bất kỳ ai có thể dẫn dắt người khác vào ‘cửa’ cả, kể cả người đã nhìn thấy mọi thứ là anh.”
“Cuối cùng, dù cho sau khi nhìn thấy mọi thứ trong ‘cửa’, anh cũng không thể nói bất cứ điều gì về những gì anh nhìn thấy bên trong.”
Đặng Tề cười mỉa mai: “Nếu có thể ra khỏi thế giới này, thật ra thì cũng có thể, đáng tiếc......”
Hắn không nói tiếp, cảm giác bất an mãnh liệt trong lòng tôi đang tăng lên nhanh chóng.
“Nói chung, anh đã gian lận. Nhiều lần xóa trí nhớ của em, ngoài việc ngăn không cho em bị thay đổi ký ức thêm, còn có thể dễ cho em thử mở ‘cửa’ chính xác.”
Đặng Tề cau mày: “Nói thật, anh luôn cho rằng luân hồi này sẽ có hồi kết, chỉ cần em tìm đúng ‘cửa’ chính xác, sau khi em hiểu rõ mọi chuyện, anh có thể lập tức thi hành kế hoạch của mình, cũng chính là em đi đến bây giờ ——”
“Em là một người bình thường, chỉ cần trong trí nhớ của em còn lưu lại bóng hình của anh thì sẽ không giết anh, cho nên anh phải để em nhìn thấy anh hại người, em tuyệt sẽ không thể để cho anh hại người —— cũng chính là chính em.”
“Cho nên anh mới nghĩ ra chiêu thay đổi thời không này.”
…… Thâm độc thật, vì để khiến tôi công kích hắn, ngay cả chiêu thức tàn nhẫn này cũng nghĩ ra được —— tôi nghĩ Đặng Tề thuộc hàng “tàn nhẫn”, cũng không thua gì ý chí của thế giới này.
“Nhưng ——” tôi nhịn không được lại xen miệng, “Vậy tức là, anh đã thực hiện kế hoạch rồi, nhưng, em còn chưa mở cánh cửa chính xác kia mà?!”
Sao mà kế hoạch đã bắt đầu trước thời hạn rồi?!
Đặng Tề gật gật trán.
“Đúng vậy, em chưa có, anh từ bỏ.”
“Thật lâu sau, cuối cùng anh cũng nghĩ thông,” lúc này, tôi cứ cảm thấy từ trong ánh mắt của Đặng Tề có thứ gì đó khan khác, đó là ánh mắt sau khi hiểu ra tất cả, là ánh mắt không thuộc về nhân loại, nhưng rất nhanh, ánh sáng lập lòe kia biến mất, “Hiểu hết tất thảy cũng không phải chuyện tốt, giống như anh bây giờ, cũng không phải không có liên quan đến những gì anh biết.”
“Nếu một con heo, khi sinh ra đã biết mình là heo, đến tuổi sắp chết thì sẽ chết, bị con người ăn luôn, vậy thì nó nhất định sống rất không vui vẻ gì.”
“Nhưng nếu nó không biết thì sao? Nó sẽ nghĩ rằng nó là vua của vạn vật, cho rằng nó ở trên con người, cho rằng con người cho nó vô số thức ăn, vô số người đẹp cùng loại là đang cung phụng nó. Trước khi nó chết, nó có thể sống thanh bình, rất hạnh phúc.”
“Thực ra, cách sống là một lựa chọn lý tưởng, không phải sao?”
“Biết tất cả không giúp được gì, bởi vì biết, cũng không đại diện cho thay đổi.”
Hắn thở dài: “Cứ luôn như vậy, cái gì cũng không biết đi, Tiểu Trạch.”
Tôi: ……
Tôi mở to mắt không tin nổi.
“Vừa rồi anh, đem nhân loại, so sánh với heo?!”
4
So với sinh vật vô danh đó, hay nói cách khác, so với ý chí của thế giới, con người chúng ta chẳng lẽ lại giống heo sao?!
Đặng Tề lắc đầu: “Chỉ lấy con heo làm ví dụ thôi, cũng không phải nói con người chúng ta giống với heo.”
7
Tôi đang định thở phào nhẹ nhõm, thì bỗng nghe được một câu như sét đánh bên tai tôi.
“Nói là trùng đế giày* càng thích hợp hơn nhỉ.”
4
* Trùng đế giày – 草履虫: Dùng ám để chỉ những người lười biếng, lười động não và chỉ suy sét sự tình về mọi thứ thông qua cảm nhận đơn giản chứ không động não nghĩ
…… Tôi cạn lời, chỉ lẳng lặng nhìn Đặng Tề.
Hắn cười cười với tôi: “Em xem, vẫn không cần biết càng tốt hơn.”
Tôi suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn cứng rắn hỏi ra điều tôi muốn.
“Đặng Tề, anh có thể cố gắng miêu tả dáng vẻ của cánh cửa kia cho em biết được không?”
“Ở trong phạm vi thế giới này cho phép, tận khả năng nói cho em đi!”
Tôi cũng không biết vì sao, rõ ràng bây giờ tôi không thể mở cánh cửa đó lần thứ hai, rõ ràng là tôi đã mất hết cơ hội, nhưng tôi vẫn hỏi câu này.
Đặng Tề ngập ngừng một lúc, vẫn không cưỡng lại được ánh mắt nóng bỏng của tôi, thử tả cánh cửa đó cho tôi.
“Thật ra thì không cần phải miêu tả nó, nó tồn tại như một trò đánh lừa não bộ vậy, bây giờ anh tả càng nhiều, em càng bối rối.”
Trong giọng Đặng Tề lộ ra tuyệt vọng, rất hiển nhiên, hắn cũng không cảm thấy tôi có thể tìm được cánh cửa kia.
“Nó có thể mở ra, nó vẫn ở nơi đó, rất rõ ràng.”
4
Tôi: ……
Nói như chưa nói.
“Là cửa sổ à?” Tôi vừa nói xong liền phủ nhận, cái cửa sổ đó dù thế nào cũng không mở được, tôi đã thử rồi.
Vì thế, tôi bắt đầu không ngừng đáp đề.
“Chẳng lẽ trên sàn nhà có cửa?”
“Em phải vào trong căn phòng tối kia, mở cửa từ bên trong?”
“Chẳng lẽ cửa chính là cửa căn phòng này?”
……
Đặng Tề lại tiếp tục lắc trán, cuối cùng thất vọng ra tiếng: “Trước kia anh chỉ hoài nghi, bây giờ xem ra, quả nhiên là thật.”
“Ý chí của thế giới thực sự hạ ám chỉ cho em, một cánh cửa rõ ràng như vậy, vậy mà em cũng không nghĩ ra được.”
3
Tôi thật sự muốn tẩn ý chí thế giới kia một trận nhừ tử.
“Vậy, còn đống ‘em’ chất chồng như núi ở cánh cửa kia thì sao?!” Tôi quyết định đổi câu hỏi, “Này chắc có thể nói nhỉ?”
Đặng Tề lại lắc trán, bây giờ tôi vừa thấy hắn lắc trán là sợ, nó có nghĩa là tôi lại phải ngu ngơ không hiểu gì tiếp.
“Chỉ có thể nói bọn họ có chút quan hệ với em, nhưng không nhiều lắm,” hắn mím môi, tựa hồ muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra được, “Còn lại, ý của thế giới sẽ không cho anh nói.”
Ha ha, một trận không đủ, nếu như may mắn có thể gặp mặt ý chí thế giới, ít nhất tôi phải đánh nó ba trận.
Đây quả thực là đem chứng cớ bày ra trước mặt tôi, rồi sau đó thu hồi, móng mèo nhỏ cào nát tim a.
Tôi thở dài, quyết định nói lời tạm biệt với những điều này —— dù sao tôi cũng không thể biết được, hà tất phải hành hạ mình.
“Cho nên,” tôi cố sắp xếp lại mọi thứ, “Theo cách anh nói, hiện trạng là ——”
“Em và anh không hiểu sao lại bị bắt vào thế giới này, nhưng trên thực tế, em là người được ý chí của thế giới ưu ái. Ý chí của thế giới bắt em vào, là vì để tẩy não em, xóa sạch anh khỏi trí nhớ của em, và thay thế thành ba người có đặc điểm của anh.”
“Hai năm sau, nó phát hiện ra sự tồn tại của anh, vì bức tử anh, đặt ra nguyên tắc ‘chỉ có giết chủ sở hữu thế giới trước mới có thể ra ngoài’.”
“Còn anh vì để em ra ngoài, hơn nữa tránh cho em tiếp tục bị tẩy não thêm, có càng nhiều cơ hội mở ra cánh cửa, quyết định mỗi ngày đều xóa sạch ký ức của em.”
“Nhưng ký ức đã thay đổi thì không thể chữa đổi, cho nên em sẽ cho rằng mình thật sự tiến vào thế giới kí túc xá, cũng sẽ cho rằng anh chỉ là bạn trai cũ của em, cho rằng mọi chuyện trong hiện thực đều là em cùng ba học đệ cùng làm.”
1
“Cuối cùng, anh vì để em cam tâm tình nguyện giết chết anh, nghĩ ra kiểu thay đổi thời không —— chỉ có khi nhìn thấy anh thương tổn ‘em’, em mới có thể thật sự giết anh.”
“Kết quả, anh thất bại —— em không có giết anh, thậm chí nhớ lại tất thảy, bằng vào ý chí của mình về nơi này.”
“Chuyện chính là như vậy, đúng không?”
Đặng Tề gật gật đầu, tôi lại càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, rốt cuộc là nơi nào chứ? Là nơi nào đây? Là bộ phận nào làm tôi cảm thấy kỳ quái?
2
Đúng rồi!
Vừa rồi, chẳng phải Đặng Tề còn nói “khi anh nói với em tất cả sự thật, chúng ta cũng đã hoàn toàn thắng” à.
Chúng tôi thắng ở đâu?! Đã thắng như thế nào?!
Đặng Tề xoa bắp chân vì đứng lâu mà bắt đầu có chút tê mỏi cho tôi, phải nói chứ, sau khi làm quen với hình thái này cũng không còn cảm giác sợ hãi nữa, ưu điểm của nó được thể hiện —— vô số dây đằng tương đương với nhiều cánh tay, thật sự rất tiện lợi.
3
“Chúng ta quả thật thắng, mục đích cuối cùng của ý chí thế giới ý là giết chết anh, cùng làm em quên anh, nhưng hiện tại em đã biết tất cả.”
1
“Em biết tất cả những chuyện kinh tởm mà nó đã làm, em biết anh thực sự không phải là kẻ xấu, cuối cùng em đã tỉnh táo, phù hợp yêu cầu ‘tự nguyện giết chết đối phương’ trong quy tắc, vì vậy nên em có thể ra ngoài an toàn.”
Từ đã.
Tôi biết không đúng chỗ nào rồi.
Ở trong lòng tôi, yếu tố đạt được thắng lợi có hai điều: 1. Tôi còn sống ra ngoài. 2. Đặng Tề sống sót ra ngoài.
Nhưng hiện giờ tôi phát hiện…… yếu tố chiến thắng trong lòng Đặng Tề xưa nay vẫn luôn chỉ có một.
Đó chính là tôi sống sót ra ngoài.
Tôi mơ màng ra ngoài cũng được, nếu có thể giữ lại ký ức thật ra ngoài, vậy thì càng tốt. Chí hướng của hắn và ý chí của thế giới nói chung là giống nhau —— đều muốn giết chết người mang tên “Đặng Tề”, để đổi lấy tôi trở về thế giới ban đầu.
Điều duy nhất hắn đang vật lộn, chỉ có...... chỉ có muốn cố đánh thức tôi.
Chỉ muốn tôi nhớ lại hai năm tốt đẹp tôi ở bên hắn.
Trong phút chốc, trong đầu tôi lướt qua một ý tưởng rất đáng sợ, có lẽ tôi đã nghĩ tới từ lâu, chỉ là bởi vì nói ra, là sẽ lật đổ mọi thứ đã được thiết lập vững chắc trước đó, nên bị bản năng của chính tôi đè ép xuống, không dám nói ra.
Nhưng bây giờ, nếu lại không nói nữa, sẽ không còn cơ hội nói ra.
Tôi căng mặt, trắc trở nói ra ý tưởng vô cùng đáng sợ này.
“Đặng Tề…… anh bình tĩnh trước đã, em, em, em có một ý nghĩ rất đáng sợ.”
“Vừa rồi, tất cả suy luận của chúng ta, đều thành lập trên tưởng tượng của anh.”
“Nếu ban đầu, chính là sai thì sao?”
“Nếu, anh cho rằng, ‘ý chí thế giới chỉ thay đổi ký ức của Hạ Trạch’, vốn là sai thì sao?”
14
Tôi thấy đôi đồng tử của Đặng Tề từ từ giãn ra trước mặt tôi, tôi thấy đau lòng nhưng vẫn phải nói.
“Trong đầu em có hai dòng ký ức, là dưới phán đoán của anh, phân ra thật giả.”
“Nhưng nếu, phán đoán của anh là sai thì sao?”
“Đặng Tề,” nói đến đây tôi thực sự không nỡ, nhưng, thật sự phải nói: “Em đã ở một mình với ba người đó, em biết tính cách của bọn họ.”
3
“Ngoại trừ mấy yếu tố kia, tính cách của bọn họ hoàn toàn không giống anh.”
Trong phút chốc, trong đầu tôi lướt qua một ý tưởng rất đáng sợ, có lẽ tôi đã nghĩ tới từ lâu, chỉ là bởi vì nói ra, là sẽ lật đổ mọi thứ đã được thiết lập vững chắc trước đó, mà bị bản năng của chính tôi đè ép xuống, không dám nói ra.
Nhưng bây giờ, nếu lại không nói nữa, sẽ không còn cơ hội nói ra.
Tôi căng mặt, trắc trở nói ra ý tưởng vô cùng đáng sợ này.
“Đặng Tề…… anh bình tĩnh trước đã, em, em, em có một ý nghĩ rất đáng sợ.”
“Vừa rồi, tất cả suy luận của chúng ta, đều thành lập trên tưởng tượng của anh.”
“Nếu ban đầu, chính là sai thì sao?”
“Nếu, anh cho rằng, ‘ý chí thế giới chỉ thay đổi ký ức của Hạ Trạch’, vốn là sai thì sao?”
1
Tôi thấy đôi đồng tử của Đặng Tề từ từ giãn ra trước mặt tôi, tôi thấy đau lòng nhưng vẫn phải nói.
“Trong đầu em có hai dòng ký ức, là dưới phán đoán của anh, phân ra thật giả.”
“Nhưng nếu, phán đoán của anh là sai thì sao?”
“Đặng Tề,” nói đến đây tôi thực sự không nỡ, nhưng, thật sự phải nói: “Em đã ở một mình với ba người đó, em biết tính cách của bọn họ.”
“Ngoại trừ mấy yếu tố kia, tính cách của bọn họ hoàn toàn không giống anh.”
4
“Mỗi người đều có đặc điểm riêng, mỗi người đều có sở thích riêng, tuyệt đối không phải là em quá u mê* đối với họ, khi em tiếp xúc với bọn họ, em cũng không cảm thấy bọn họ có chỗ nào giống anh cả.”
* Lự kính – 滤镜: Nghĩa thường dùng là bộ lọc, filter, nhưng theo nguyên văn, cụm “粉丝滤镜” chỉ việc người hâm mộ thường lọc ra, phớt lờ khuyết điểm của idol.
“Cho nên, em suy nghĩ, đem một người phân ra thành ba người sống sờ sờ rồi thả đến bên cạnh em, có phải hơi quá phức tạp rồi không? Còn phải nghĩ ra ba tính cách khác nhau nữa.”
“Nhưng nếu ——” tôi nhắm mắt lại, hạ quyết tâm, nói ra.
“Nếu là đem ba người hợp thành một người thì sao?”