Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 48




Edit: Mạn Già La

*

Trước đó Đặng Tề đã cho tôi ám chỉ tâm lý, để lúc tôi vô tình nhìn thấy mặt mình thì sẽ tỉnh táo.

Chắc có lẽ hắn cũng không ngờ —— bảo đảm hắn làm cho tôi, cuối cùng trùng hợp thành cọng rơm cứu mạng hắn.

Sợi dây thừng vốn dùng để siết chết mình lại trở sợi dây cứu sinh cuối cùng sau khi thành cổ bị ngập lụt, đây có lẽ là chỗ vô thường của định mệnh.

Nhưng lúc này, tôi không có thời gian đi nghĩ những chuyện này, càng không có thời gian cười nhạo Đặng Tề “Nhìn đi, chẳng phải cuối cùng tôi là người cứu anh sao”.

Tôi thậm chí không có thời gian để cảm thấy thương tiếc cho máu tươi trên tay mình.

Tôi có thể nhận được thế giới này đã hoàn toàn thuộc về tôi, khi nó cho tôi phần sức mạnh còn lại, nó trả lại cho tôi tất cả những gì mà Đặng Tề đã lấy đi của tôi —— mấy nghìn ngày, không...... có lẽ còn nhiều hơn thế, tóm lại, tất cả những ký ức mà tôi đã quên đều được nhét vào trong đầu tôi.

Cho dù có được sức mạnh, tôi cũng không chịu nổi chuyện kỳ quái như vậy. Đầu óc trống rỗng đột nhiên tràn ngập ký ức, từng một cái đều đang kêu gào ầm ĩ trong trung tâm đại não tôi, muốn tôi chú ý tới bọn nó.

Vô số sự thật mà tôi luôn muốn biết, vô số điều mà tôi luôn nghi ngờ, giờ đây tất cả đều hiện ra trong đầu tôi, chúng rối tung lộn xộn không được sắp xếp gọn gàng, một bên đầu đau như búa bổ, một bên lại không nhịn được muốn nhớ lại một ít thứ tôi vẫn luôn tò mò —— nhưng không thể.

Không thể.

Với tư cách là chủ nhân của thế giới, tôi biết rõ ràng rằng “kẻ thù” trước mặt tôi, người đàn ông khiến lòng tôi tràn ngập sự thù hận này, sẽ chết trong vài giây nữa. Tôi thậm chí có thể nhìn thấy mạng sống của hắn đang đếm ngược, máu của hắn dần dần từ dưới đất dâng lên, thần kỳ bốc hơi thành từng làn khói màu máu, đôi mắt hắn chứa đầy ý cười, đôi môi cong lên, giống như sơn bị phơi nắng, từng chút một bong ra khỏi tường rồi rơi xuống.

Một giọng nói nói với tôi rằng tôi nên vui mừng, nhưng khoảnh khắc tôi tỉnh táo vừa rồi, tôi cảm thấy mình phải cứu anh ấy.

Có một giọng nói xa lạ trong đầu chỉ huy tôi hành động, nó bảo tôi giết sạch tất cả những người trước mặt tôi, nhưng giọng nói quen thuộc đó, hắn đang nói với tôi, hắn đang nói chuyện với tôi……!

“Tin tưởng chính mình!”

Trực giác, trực giác, trực giác là quan trọng nhất!!!! Tôi cau mày, cắn môi, muốn dùng động tác này để đánh lạc hướng một phần đau đớn tinh thần, đương nhiên là vô ích. Dưới sự tẩy não của tiếng nói ý chí của thế giới và ký ức xa lạ mà lại quen thuộc, việc để ý chí của bản thân hướng dẫn hành vi của mình trở nên rất khó khăn.

Còn may, ở trước người có được sức mạnh là tôi, mọi thứ trên đời đều chậm lại, tôi biết Đặng Tề chỉ còn vài giây, nhưng thời gian tôi thấy được cắt thành từng mảnh rõ ràng, chúng được bày ra trước mặt tôi, từng chút một trôi đi.

Trong mắt tôi đây, mức độ nắm bắt thế giới của tôi gần như ở mức 10% —— Đặng Tề dường như sợ tôi thoát ra, dùng 10% sức bóp chặt trái tim mình.

Nhưng bây giờ, tôi có thể thấy dòng chữ màu đỏ đó đang thay đổi từng chút một.

“99.4%.”

Không phải thời gian trôi chậm lại mà là phản ứng của tôi đã trở nên nhanh hơn.

Tôi bắt đầu vật lộn với giọng nói trong đầu mình. Tôi biết cái nút đó ở trong đầu tôi, nếu tôi muốn! Nếu tôi muốn! Là tôi có thể chữa lành vết thương cho người đàn ông trước mặt tôi ngay lập tức. Nhưng tôi còn cách xa nút mục tiêu của mình biết bao dòng sông dài ký ức, và thỉnh thoảng có một cái móc kỳ lạ móc lấy tôi, cố làm tôi lạc lối.

Tôi đi, tôi bò, tôi cắn môi dưới, nắm chặt bàn tay mình, trước mắt tôi là bầu trời xanh trắng xóa và hoàng hôn nhuốm màu máu, tôi đã không phân rõ hành động bên trong đầu và bên ngoài nữa, có lẽ là vì tôi đã hòa nhập với thế giới này rồi. Tôi cứ không ngừng văng vẳng câu nói đó trong đầu mình ——

“Tin tưởng chính mình!”

Mỗi lần tôi phát nó, tôi lại cảm thấy ý thức của mình lại nhiều hơn một phần.

“99.5%”

“99.6%”

Tôi cắn chặt răng, mồ hôi trên đầu túa ra, tôi đang đại sát tứ phương trong đầu mình, chống lại sự cám dỗ của tất cả những ký ức. Thậm chí khi tôi nhìn thấy sự thật mà tôi vẫn luôn muốn biết, vẫn chọn vứt nó ra sau.

Tôi không rảnh lo mấy chuyện này, tôi phải cứu Đặng Tề trước đã!!!

“99.7%”

“99.8%”

Tôi tìm được rồi, tôi tìm được rồi!!! Để tôi ấn xuống đi!!! Ấn xuống đi!!!!

“99.9%”

Tôi thở hổn hển, không biết cả người mình đã bị mồ hôi thấm ướt từ khi nào. Nhưng tôi đã chiến thắng ý chí thế giới, tôi có thể khống chế suy nghĩ của chính mình!! Đối mặt với cái nút trong đầu kia, tôi nhấn xuống ——

Không có âm thanh, thế giới lúc này như thể đứng yên. Tôi thấy chữ đỏ ở góc dưới bên trái trong tầm nhìn của tôi đang hạ xuống nhanh chóng, và cơ thể của Đặng Tề cũng dần dần được ghép lại bởi một một đôi bàn tay vô hình, trở lại dáng vẻ của hắn ở thời điểm ban đầu khi tôi đến thời gian này nhìn thấy.

Tôi vẫn còn thở hổn hển, lồng ngực không ngừng kịch liệt phập phồng, rõ ràng vừa rồi chỉ dùng sức mạnh tinh thần nhưng cả người tôi như thể vừa tham gia thi chạy Marathon vậy. Sau khi ý thức dần trở lại, tôi mới nhận ra, cho dù trong lúc thảm nhất, Đặng Tề cũng liên tục dùng những cành cây khổng lồ của mình đập xuống đất, tạo ra đủ thứ âm thanh ghê rợn —— tôi biết, đây là để đánh lừa “tôi” phía sau, để cậu ta không nghe thấy giọng nói của tôi.

Thật là chu đáo, thật là toàn năng, nhưng mà ——

Tôi che ngực lại, nhịp thở còn chưa ổn định nhưng vẫn không khỏi nở một nụ cười thật tươi.

Tuy nhiên, người chiến thắng là tôi.

Tôi cứu được Đặng Tề về rồi.

*

Dòng chữ màu đỏ dừng lại ở 50%, bây giờ tôi và Đặng Tề mỗi người chiếm một nửa sức mạnh, có thể nói chuyện thông qua tiếng lòng.

Mặc dù Đặng Tề vẫn dùng cành cành nhánh nhánh trên người mình tạo ra nhiều tiếng động khác nhau ở phía sau, nhưng trong lòng tôi lúc này, không có nơi nào bình yên hơn ở đây —— 50% là một con số rất tốt, khi thực lực đôi bên đều ngang nhau, ý chí thế giới cũng thôi không thúc giục nữa.

Trong đầu tôi đã không còn tiếng nói thứ hai nữa, nói vậy chắc Đặng Tề cũng thế.

Tôi biết, chỉ cần tôi rời khỏi thế giới này, đầu hắn sẽ lại bị cái giọng nói không phải người kia chiếm cứ, hắn sẽ lại bắt đầu cố gắng chống lại phần sát khí tự nhiên nhưng khó giải thích đó.

Tôi biết mình sẽ không ở lại đây lâu nữa, nhưng ít nhất, tôi có thể gắng sức giúp hắn sang sẻ chút ít, để cho hắn có chút thời gian nghỉ ngơi.

Cơ thể tuy đã được chữa trị, nhưng rõ ràng ý chí của Đặng Tề còn cần được chữa trị một đoạn thời gian, hai mắt hắn sắp mở ra, cả “người” thoạt nhìn vô cùng suy yếu —— dù là ai vừa mới bị bóp nát trái tim, đều sẽ có vẻ yếu ớt này nhỉ.

Trong lúc chờ Đặng Tề tỉnh, tôi xoa xoa đôi bàn tay nhỏ bé của mình, nóng lòng kiểm kê lại những ký ức vừa thu hoạch được.

Bây giờ, ý thức của tôi đủ rõ ràng, đủ để tôi dọn dẹp mớ ký ức hỗn độn đã nhồi nhét trong đầu.

Tôi nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, cố gắng sắp xếp những ký ức dường như không còn thuộc về mình này theo trình tự thời gian, khi mở ra lần nữa, trong mắt tôi có rất nhiều cảm xúc.

Hối hận, hận thù, hối tiếc...... và còn, tình yêu.

Tôi không ngờ mình lại thật sự yêu đương với Đặng Tề.

Không phải bên ngoài, chỉ trong thế giới này.

Chúng tôi đã thực sự, yêu nhau hai năm.