Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 43




Edit: Mạn Già La

*

Ba học đệ của tôi.

Chỉ trong nháy mắt này, tôi đã nghĩ ra đáp án hợp lý.

Thế giới này hiện giờ chỉ có hai người, nhưng nó cũng không có nghĩa thế giới này vẫn luôn chỉ có hai người —— trong thế giới kỳ quái mà tôi đã trải qua kia, ba học đệ của tôi, lấy thân phận bạn cùng phòng của tôi cùng tôi vượt qua một đoạn thời gian quỷ dị mà kỳ diệu, mà khi tôi ra ngoài, thì bọn họ đều biến mất.

1

Con người sao có thể biến mất trong hư không chứ?

Theo quan điểm này, lời Đặng Tề nói, chúng cũng không hoàn toàn là nói dối. Lúc ấy, tôi hỏi hắn, nhóm học đệ đi đâu cả rồi, hắn trả lời là “nhóm học đệ chết ở bên ngoài của thế giới cực nóng rồi”. Trước hôm nay, tôi luôn cho rằng đây là do hắn không muốn trả lời tôi nên mới tùy tiện tìm một cái cớ. Nhưng lúc này, câu đó e rằng cũng không hoàn toàn là giả.

Chẳng qua, phải thêm một chút nữa, “nhóm học đệ chết ở bên ngoài của thế giới cực nóng do tôi khống chế rồi”, như vậy, mới hoàn toàn chính xác đi!

11

Tôi chợt cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa không tên bùng lên, tôi không khỏi nghĩ nhóm học đệ của tôi có bao nhiêu vô tội, đáng thương cỡ nào, cái gì bọn họ cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, bọn họ bị tôi ngầm nghi ngờ suốt một trăm ngày, bị tôi ép mang khỏi thế giới đó, cũng không thể hiểu sao mà bị Đặng Tề ném ra bên ngoài cái gọi là “thế giới cực nóng” do hắn khống chế kia!!

6

Sao hắn dám, sao hắn dám chứ?!! Hắn có phải thật sự cho rằng chính mình là thần minh nên có thể tùy ý kiểm soát tính mạng của người khác không?!! Hắn cứ vậy tùy tiện xóa bỏ sự sống của người khác??!!

Tôi không có ký ức về luân hồi, nên với tôi mà nói, cảm giác bị không khí nóng rực bên ngoài đốt bỏng, vẫn nhớ rõ như in cái loại đau đớn, thống khổ này!! Loại đau khổ tôi cũng không chống đỡ được ba giây này!!! Tôi căn bản không thể tưởng tượng nổi nhóm học đệ của mình chết đi dưới sự đau đớn đó!!!

Mà tôi! Bị hắn ích kỷ nhốt ở đây, quanh đi quẩn lại, tự cho là mình vẫn có thể đi ra ngoài, nhìn thấy tồn tại của chính mình, ba học đệ hoàn hảo không tổn hao gì!!

…… Đặng Tề!!!!

Tôi cảm thấy máu xộc lên não, lửa giận cuồn cuộn khắp người, ngay cả đôi mắt cũng gần như đỏ hoe, tôi muốn giết hắn, tôi muốn giết hắn, tôi muốn cho hắn giống như các học đệ của tôi, chịu đủ đau đớn và tra tấn mà chết đi!!!

Khi tôi dời mắt sang đầu Đặng Tề, thấy được “tôi” đứng trước mặt hắn, cậu ta vẫn cứ đứng yên tại chỗ, cẩn thận nhìn về phía trước, thân thể còn đang không tự giác run rẩy, trong lòng còn đang không ngừng tính kế tôi.

Tên ngốc này e rằng còn không biết, ba học đệ mình nhớ thương đều đã chết hết rồi.

Tôi siết chặt tay, cắn chặt môi mình.

Tại sao, tại sao chứ!!! Tại sao chỉ có mình tôi biết loại chuyện đau đớn này, tại sao tôi phải gánh chịu tất cả, tại sao tôi phải cứu cậu ta!!! Tại sao cậu ta có thể vô tri đứng ở đây, ngu ngốc lắc tới lắc đi chứ??!!!!

Cậu ta…… cũng chết quách luôn đi!!!!

Ngay lúc suy nghĩ này hiện lên trong đầu, “tôi” đối diện tôi như đã nhận ra điều gì, đột nhiên nhìn về chỗ tôi, chính cái liếc mắt này của cậu ta, khiến tôi chợt sửng sốt giây lát.

Khuôn mặt này giống tôi như đúc, dùng đôi mắt giống hệt tôi, nhìn thoáng qua tôi.

Tôi biết cậu ta có lẽ là vô tình, hoặc là nói, cậu ta căn bản là không biết, tôi đang đứng trong bóng tối, lén lút nhìn cậu ta. Nhưng vận mệnh chính là trùng hợp như thế đó, khoảng khắc nhìn thấy cậu ta, nhìn thấy “tôi”, nhìn đến chính mình kia, tôi đột nhiên không hiểu sao lại nhớ tới câu nói kia.

“Tin tưởng chính mình”.

Giống như một chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu, tôi sửng sốt hai giây, mới từ từ nới lỏng bàn tay đang nắm chặt, lúc này mới nhận ra trong lòng mình vừa diễn ra một sự dao động đáng sợ cỡ nào.

Dao động này thậm chí lớn mạnh đến mức móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay tôi, lúc này máu vẫn không ngừng chảy ra. Môi cũng bị tôi cắn rách, liếm lên nồng nặc mùi máu tanh.

Tôi vậy mà thiếu chút nữa ra tay với chính “tôi”.

Nếu nói, dưới sự tức giận, tôi nổi sát tâm đối với Đặng Tề, này còn miễn cưỡng có chút logic, nhưng dưới sự tức giận, tôi thế mà sẽ nổi sát tâm với “tôi”, người căn bản không thể xuống tay, này có lý à?!

Thế giới này, không chỉ đang dẫn đường tôi đi giết chủ cũ, còn đang dẫn đường tôi đi giết chết mọi người tồn tại trên thế giới này!!

2

Cực kỳ đáng sợ…… Những gì xảy ra vừa rồi, nếu nói là một loại chỉ thị tinh thần, thì càng như một loại ô nhiễm tinh thần hơn, có thể trực tiếp nhuộm trắng thành đen. Vừa rồi trong não tôi đưa ra một ý tưởng, thoáng có chút kích động, liền trực tiếp bị thế giới này vung bút lên, quẹt một bút đầy mực, biến thành có sát ý mạnh mẽ đối với người khác.

Hơn nữa, còn là khi tôi đã ý thức được, thế giới này sẽ khống chế ý thức của người khác, trên cơ sở có phòng bị nhất định, thay đổi ý thức tôi.

Loại ô nhiễm tinh thần này, quả thực chính là…… tràn lan khắp nơi*.

* Vô khổng bất nhập: Chỗ nào cũng nhúng tay vào, lợi dụng mọi cơ hội để làm điều xấu.

Chỉ cần tôi hơi lơi lỏng chút, nó liền sẽ giương nanh múa vuốt đem mục đích của nó, ý thức của nó, cưỡng ép nhét vào trong đầu tôi.

Thế giới này, căn bản chính là một cái “bàn tay khỉ”[1], bạn tự cho là mình đã đạt được sức mạnh cường đại mà thế giới ban cho bạn, nhưng lại không biết mình đã mất đi thứ quý giá cỡ nào.

Ví dụ như, ý chí chỉ thuộc về mình.

Tôi cảm thấy mình đã gần chạm vào chân tướng của thế giới này rồi, câu trả lời cho tại sao tính cách của Đặng Tề thay đổi nhiều như vậy, tại sao tôi tấn công hắn hắn không phản kháng, tựa hồ cũng có thể hiểu.

Nếu, hắn vẫn luôn bị đối xử như vậy, biến thành dáng vẻ này, cũng khao khát cái chết, tựa hồ cũng không kỳ quái.

Nhưng chỗ tôi không hiểu được còn rất nhiều, bởi vì hầu hết những thông tin tôi có được, giữa chúng nó cũng không thể cùng tồn tại, hay nói đúng hơn, chúng nó căn bản chỉ mâu thuẫn với nhau.

Ví như nói, nếu Đặng Tề bởi vì chịu không nổi thế giới này tra tấn ý chí nên muốn cầu cái chết, vậy tại sao hắn lại tiếp tục đưa tôi vào luân hồi, cho tôi hy vọng, mà trên lầu nhiều thi thể của “tôi” như vậy, lại là từ đâu ra chứ? Nếu Đặng Tề rất hưởng thụ việc trở thành chủ của thế giới này, có được sức mạnh không gì sánh bằng, vậy vì sao hắn lại bị tôi đánh bại dễ dàng như vậy?

2

Bây giờ, tôi có được 51% sức mạnh, đã mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng, nếu có ai từ phía sau đánh lén tôi, vậy tôi chắc chắn có thể lập tức đánh gục hắn.

Đặng Tề, căn bản là cố ý để tôi đánh bại.

Chẳng lẽ, hắn muốn đem vận xui “bàn tay khỉ” truyền lại đến trên người tôi sao? Vì thế, thậm chí không tiếc hy sinh tính mạng của mình?

Vả lại, quan trọng nhất chính là, ba học đệ của tôi, bọn họ đến cùng còn ở trên thế giới này không?

…… Đúng rồi!

Thời gian có được thế giới này quá ngắn, thế nên tôi vẫn luôn chỉ là bị động mà tiếp nhận hết thảy, chứ không chủ động xuất kích. “Tôi” trước mặt hoàn toàn là người thường không có sức mạnh, nên tiếng lòng của cậu ta không ngừng truyền vào tai tôi, mà Đặng Tề, hắn còn sót lại 49% sức mạnh, tiếng lòng tự nhiên sẽ không dễ dàng bị tôi nghe được như vậy.

Mà tôi vừa mới có được sức mạnh, cũng chưa ý thức được, tôi không cần phải tự mình đoán mò nữa.

Tôi chỉ cần, nghe trộm tiếng lòng của Đặng Tề là được —— tựa như hắn đã làm thế với tôi trước đây vậy.

Đúng là phong thuỷ luân chuyển mà!!

Tôi cười đắc ý, nhưng nụ cười kia lại nhanh chóng tắt lịm.

Tôi “nhìn thấy” một tờ giấy trắng tinh.

…… Nói như thế nào đây, đây là cái gì ta, à đúng rồi, không phải người một nhà không vào cùng một cửa (đương nhiên, tôi và hắn sớm đã phân nhà rồi!), không ngờ rằng, cách Đặng Tề đối phó “Thuật đọc tâm”, cũng giống y đúc tôi luôn.

Cũng là tưởng tượng một tờ giấy trắng, để tránh mình không vô tình nghĩ về điều gì đó.

Nhưng bây giờ thì khác, tôi đã không phải là tôi trước kia nữa, tôi chính là tôi có được sức mạnh.

Đôi tay tôi nắm chặt, mày nhăn lại, nhìn qua như chỉ đang đứng yên, khuôn mặt hơi có chút nghiêm túc, nhưng kỳ thực, tôi đang dùng sức mạnh mình có được —— tôi đang công kích đầu óc Đặng Tề, nhiễu loạn tư tưởng của hắn.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, tờ giấy trắng kia đã bắt đầu trở nên vặn vẹo, những suy nghĩ ẩn dưới nó cũng bắt đầu nổi lên.

1

Mau! Mau! Mau!!! Tôi vô cùng phấn khích, tăng tốc công kích lên tư duy, loại công kích này rất trừu tượng, không thể miêu tả được, nhưng một khi có được sức mạnh này, tôi cũng không thầy dạy cũng hiểu cách sử dụng nó.

Giống như nó vốn dĩ nên thuộc về tôi vậy.

Giấy trắng nổi lơ lửng, gấp khúc, nhăn nhúm, run bần bật trong gió, sắp, sắp phá được rồi!!!!

Để tôi nhìn xem đầu anh có gì nào!!!! Lần đầu tiên trên mặt tôi lộ ra một nụ cười phát ra từ nội tâm, vui vẻ đưa tinh thần mình vào trong đầu Đặng Tề.

…… Này, đây đều là cái gì thế????!!!

Nụ cười của tôi đông cứng trên môi, vỡ tan thành từng mảnh.

Thứ tôi nhìn thấy, hoàn toàn không phải những “âm mưu động trời” như trong tưởng tượng của tôi. Trong đầu hắn, trưng bày dày đặc…… Đều là tôi.

Tôi đỏ mặt trước mặt hắn, lần đầu tiên tôi nói chuyện với hắn, tôi chơi game với hắn, tôi mặc trang phục hầu gái, tôi trang điểm thành thỏ nhỏ (trời đất chứng giám, tôi chưa từng mặc vậy bao giờ hết), ở trên giường cắn…… Đặng Tề!!!! Anh toàn suy nghĩ gì thế hã!!!!

18

Tôi xấu hổ không thua gì đẩy cửa thấy bạn cùng phòng đang thẩm du cả, không rảnh lo cái gì mà “âm mưu động trời”, tôi đỏ mặt nửa xấu hổ nửa tức giận, nhanh chóng rút ra khỏi thế giới của Đặng Tề.

Ngay nháy mắt đó, rốt cục tôi cũng thấy được ký ức ẩn dưới những ký ức khiến người ta đỏ mặt kia.

Tôi mở to mắt, tự hỏi liệu mình có phải nhìn nhầm rồi không.

Tư duy của tôi đã rút khỏi đầu hắn, và tôi cũng không muốn lại vào lần nữa.

Tôi đứng ở tại chỗ, ngây ngốc chớp mắt hai cái, cú sốc của ký ức cuối cùng mà tôi nhìn thấy đã lấn át những cảnh tượng xấu hổ trước đó.

Tôi thấy, Đặng Tề cầm điện thoại của “tôi”, gõ xuống bốn chữ to.

2

“Tin tưởng chính mình.”

22

———

• Chú thích:

[1] Bàn tay khỉ: Câu chuyện bắt đầu trong ngôi nhà của gia đình White gồm hai vợ chồng ông bà White và anh con trai tên Herbert.

Thượng sĩ Morris, người giúp việc cũ cho gia đình, đã có cuộc đến thăm nhà. Cả bốn người ngồi nói chuyện. Ông White đã gợi cho Morris kể về bàn tay khỉ. Thượng sĩ rút trong túi ra một bàn tay khỉ đã khô, nói rằng nó đã được một đạo sĩ yểm bùa khiến cho tất cả có ba người đàn ông có thể có được ba điều ước. Đã có hai người ước là chủ nhân đầu tiên của bàn tay và chính Morris. Morris chỉ biết điều ước cuối cùng của chủ nhân ban đầu là được chết và không tiết lộ điều ước của chính anh. Sau đó Morris quăng bàn tay khỉ vào lò sưởi. Ông White nhanh tay chộp lại, dù Morris khuyên ông hãy hủy nó đi. Sau khi Morris ra về, cả gia đình cùng vây quanh bàn tay khỉ. Bà White hỏi hai cha con muốn ước gì và Herbert đã gợi cho cha ước có hai trăm bảng. Ước xong, bàn tay khỉ bỗng nhiên cử động.

Sáng hôm sau, không có gì xảy ra. Herbert đi làm. Chiều hôm đó, người đại diện của hãng Meggins và Maw đến gặp ông bà White, báo tin Herbert đã chết vì rơi vào máy trộn bột giấy. Để đền bù, họ sẽ trao cho hai ông bà White một khoản tiền hai trăm bảng. Bà White đau đớn khóc ngất, còn ông White thì tối sầm mặt.

Mười ngày sau khi Herbert chết, bà White nhớ đến bàn tay khỉ, bảo ông White hãy ước cho Herbert sống lại. Ông White từ chối, nhưng rồi đành phải làm theo ý vợ. Ngay sau đó, có tiếng đập cửa dưới nhà. Bà White định ra mở cửa nhưng ông White cố sức ngăn cản. Tuyệt vọng vì sợ hãi, ông White sử dụng điều ước cuối cùng là để cho Herbert ra đi mãi mãi. Câu chuyện kết thúc với tiếng gõ cửa ngưng bặt. Khi bà White mở cửa thì không thấy ai cả.